Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Toàn buổi chiều, Lăng Tử Hàn đều ở nhà, hết coi hình rồi lại lên mạng, sau đó xem mấy trận thi đấu thể thao, nghe chút nhạc, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trước cơm tối, Lăng Nghị lại đúng giờ tan tầm về nhà. Đồng Duyệt lúc trước chưa bao giờ đặt chân đến Lăng gia, hôm nay tan tầm cũng đến đây. Hiển nhiên bọn họ đều vô cùng quý trọng khoảng thời gian mà Lăng Tử Hàn còn ở nhà, nên muốn bên cạnh cậu nhiều hơn.
Có điều từ trước giờ Lăng Tử Hàn luôn quen một mình, nên giờ có chút không quen.
Ba người đều là làm công tác bí mật, nên khi ở nhà đều có thói quen không bàn đến chuyện công tác, mà ngoại trừ chuyện công tác ra, bọn họ cũng không biết rõ mấy chuyện khác, nào là hiện nay có trào lưu gì, có gì đang là thịnh hành, bọn họ không rõ, nên trọng tâm câu chuyện rất ít.
Triệu Tiểu Lan ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đối mặt với Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt, nên cô càng không nói lung tung.
Tuy nói như thế, bầu không khí cũng an tĩnh hài hòa, Lăng gia đã thật lâu chưa từng có nhiều người như vậy ngồi ăn cùng một chỗ, điều này làm cho Triệu Tiểu Lan cảm giác rất hài lòng.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian tĩnh mịch, Triệu Tiểu Lan vội vã đi tiếp. Thanh âm của cô rất nhu hòa khách khí: “Alô … À, đúng, anh ấy đã về … Đêm qua … Đúng …. Được …” lập tức xoay người nói. “Lăng ca, điện thoại của Lôi ca.”
Lăng Tử Hàn liền đứng dậy bắt máy.
Điện thoại của bọn họ tương đối nhỏ, trên màn hình bằng lòng bàn tay hiện ra một hình ảnh nhiều màu sắc, bên cạnh còn có tiếng cười ầm ĩ cùng tiếng nhạc nước ngoài đầy phong tình.
Lôi Hồng Phi tươi cười rạng rỡ mà nói: “Người anh em, sao vậy chứ? Tối qua về vậy mà hôm nay không thèm gọi cho anh.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Xin lỗi, xin lỗi, vốn định gọi rồi, nhưng có chút việc bận, rồi quên mất luôn.”
Lôi Hồng Phi không có chút tức giận, mặt mày rạng rỡ nói: “Sao cũng được. Hôm nay sinh nhật anh, dù sao cũng phải tụ lại mới được, em tới đây được không?”
Lăng Tử Hàn lúc này mới nhớ ra, lập tức nói: “Đương nhiên được, anh đang ở đâu?”
“Cựu Cung, quán bar Phạm Âm.” Thanh âm Lôi Hồng Phi rất lớn, nỗ lực cố gắng át đi tiếng nhạc. “Đây là một quán bar có tiếng ở chỗ này, lại rất nổi bật, vừa đến là em thấy liền à. Nhanh lên đi, bọn anh chờ em.”
Lăng Tử Hàn liền nói “Được.” Liền cúp điện thoại.
Lăng Nghị nhìn cậu, ôn hòa mà nói: “Nếu phải uống rượu, vậy đừng lái xe.”
Đồng Duyệt quan tâm nói: “Mặc nhiều một chút, trời rất lạnh, đừng để cảm lạnh. Còn nữa, trên đường đi nhớ cẩn thận, trở về sớm một chút.”
Lăng Tử Hàn nghe được nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Lăng Nghị cũng hiện ra nét cười mỉm.
Đồng Duyệt bỗng nhiên có chút xấu hổ, mặt đỏ lên.
Lăng Tử Hàn lấy áo ba-đờ-xuy cùng áo lông giữ ấm, rồi ra cửa.
Bên ngoài nhiệt độ không khí rất thấp, quả thực khiến nước đóng thành băng luôn, nhưng thân thể cậu rất khỏe, nên không thấy lạnh cho lắm.
Đi ra cửa chính, cậu lựa tuyến đường nhanh nhất, đầu tiên đón xe bus đến nhà ga thành phố, sau đó chọn đoàn tàu tuyến ngày đêm chạy khắp thành thị, đến Cựu Cung lại đón xe bus.
Dọc theo đường đi, thành phố lớn đang an tĩnh ngủ say, chỉ có ánh đèn đường sáng như ngọc phản quang lên cửa sổ xe, những ánh đèn đủ màu lấp lánh trên mấy căn nhà cao tầng. Trong xe có rất ít người, có nhiều người còn dựa vào ghế mà ngủ gật.
Lăng Tử Hàn ngồi xuống một chỗ trống, nhìn cảnh tượng thành phố hiện lên ven đường, có vẻ rất yên tĩnh.
Từ lúc Bắc Kinh tổ chức thành công thế vận hội Olympic mùa hè năm 2008, Bắc Kinh liền nhanh chóng mở cửa vươn ra bên ngoài. Trải qua 40 năm tận lực xây dựng, thành thị này giờ đã vượt qua cả Tokyo, trở thành thành phố lớn nhất Viễn Đông, cuộc sống dần cao hơn, là thành thị đắt đỏ nhất Châu Á. Đương nhiên, bản thân nó vẫn mang văn hóa truyền thống của chính phủ trung ương Trung Quốc hơn cả trăm năm nay, nên vừa truyền thống vừa hiện đại, hấp dẫn không ít người đến đây làm ăn sinh sống.
Từ khi tòa thị chính Bắc Kinh từ đầu thế kỷ này chuyển về trung tâm phía Nam, ngay giữa quảng trường, liền nhanh chóng tiến hành cải tạo Nam Khu. Gần 10 năm qua, ở đây cũng dần được thành thị hóa.
Cựu Cung nằm ngay trung tâm, chung quanh khu vực này là khu giải trí bao gồm các quán bar nổi tiếng. Lúc này phố chợ năm xưa giờ đã biến thành một con đường có 3 quán bar có tiếng. Đối với người ngoại quốc cùng thành phần tri thức cao cấp thì thích đến quán bar ở Áo Vận Thôn, còn Cựu Cung phía nam thì lại tập trung nhiều phóng viên, hoạ sĩ, âm nhạc gia, ca sĩ nghèo, ngôi sao qua thời, người mẫu, nhiếp ảnh gia, tác gia, biên kịch, nhà báo mạng, kỹ sư, thiết kế sư, đương nhiên cũng có không ít nam nữ có thân phận không rõ ràng trà trộn trong đó. Theo ngọn đèn mờ ảo còn có đủ loại âm nhạc, rượu ngon, những người này thường lui tới trong đêm tối. Đối với mấy người bình thường có cuộc sống bình thường, thì khu này cứ như thuốc phiện, khiến cho người ta hiếu kỳ, nhưng cũng cảm nhận rõ sự nguy hiểm.
Con đường đầy các quán bar ở Cựu Cung mới được xây dựng mấy năm gần đây. Đây là một con đường nhỏ mang tính truyền thống xưa, hai bên đều là tòa nhà cổ kính, tất cả quán trên đường đều mang bảng hiệu, tất cả đều là quán bar, quán cà phê, nhà hàng cơm Tây, quán trà, trong đó quán bar chiếm hơn phân nửa.
Lăng Tử Hàn vừa nói tên quán bar Phạm Âm, tài xế xe taxi không thèm hỏi địa chỉ, đã nhanh chóng đưa cậu tới nói.
Lăng Tử Hàn đẩy cửa ra đi vào, lập tức bị bao trùm bởi nhiệt độ cùng tiếng động lớn ở đây. Cách trang trí cùng âm nhạc bên trong đều mang đậm phong cách Ấn Độ, mang lại cảm giác kỳ lạ.
Phòng không nhỏ, nhưng rất tối, chỉ thấy được bóng người lay động, thỉnh thoảng có nhiều nam nữ trẻ tuổi say rượu bước qua. Lăng Tử Hàn vừa nhanh nhẹn né tránh những người bước đi không vững đó, vừa tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Ngọn đèn chung quanh đều được tắt, chỉ có quầy bar cùng sân khấu biểu diễn ngay góc nhỏ thì có ngọn đèn cam chiếu sáng. Mỗi chiếc bàn nhỏ được bày biện trong quán đều có một cây nến đặt trên đó, mọi người đều ngồi quanh bàn, nâng chén, vui cười, tiếng thét chói tai, nhiều thanh âm hỗn loạn run cả màng tai. Hơi nóng bao quanh, nhiều người đều chảy cả mồ hôi, nên liền cởi ra, thoáng chốc chỉ còn lại nội y hoặc là áo sơmi.
Đây là lúc quán bar náo nhiệt nhất. Rất nhiều nam nữ tuổi trẻ dường như đều hút những thuốc mà chính phủ cấm, khiến tâm tình phấn khởi cực độ, thanh âm như sóng tràn càng lúc càng cao, gần như át cả tiếng nhạc. Lăng Tử Hàn luôn luôn không thể hiểu được, vì sao có nhiều người không chịu sống cho tốt vào, mà lại phóng túng vô kỵ phí phạm sinh mạng của chính mình?
Cậu vừa cẩn thận đi tới trước vừa nhìn xung quanh, rốt cục nhìn thấy Lôi Hồng Phi đang dựa bên tường, cách cửa rất xa, liền đi tới.
Ở đây tương đối độc lập một chút, bàn cùng sofa ở đây được bày trí khác hẳn bên ngoài, mang tính cách ly.
Bên trong có rất nhiều người, phần lớn đều là nam, trong tay Lôi Hồng Phi cầm một chai rượu Đỗ Tùng Tử, đang nói chuyện vui vẻ, tiếng cười đùa không ngớt.
Bên cạnh y, ngay trên sofa, là một cô gái trẻ tuổi mang khí chất đặc biệt. Mái tóc dài của cô được búi lên sau đầu, được cài bằng một cây trâm gài bằng men xanh, trên người mặc một chiếc áo ngắn bằng satin màu xanh, lộ ra chiếc eo nhỏ, dưới ngọn đèn màu hồng, càng hiện ra sự duyên dáng mê hoặc cường liệt.
Lúc này, cô đang hút thuốc, nghe thấy Lôi Hồng Phi nói bậy, trên mặt tràn đầy nụ cười nhẹ.
Lăng Tử Hàn tất nhiên biết cô, cô chính là chủ biên tạp chí 《 Vết Tích 》 nổi danh, Úc Tình, cũng là bạn gái Lôi Hồng Phi.
Đây là một quyển tạp chí văn hóa, chỉ cần 6 năm đã có thể trở thành một tờ báo văn hóa nổi danh quốc tế. người ngoài bình luận: “Nó là điểm sáng của một kiểu văn hóa khác biệt, là pháo đài cho những nhà văn cá tính, kiên định chống đối những cái đi trước, bảo vệ những lãnh địa văn hóa phản loạn, sai lầm.” Úc Tình trở thành thần tượng của mấy thanh niên thiếu có tính phản loạn cao, trở thành kẻ địch của mấy người làm công tác tuyên truyền văn hóa.
Trên thực tế, bản thân Úc Tình ngoài trừ có khí chất đặc biệt, bên ngoài xinh đẹp, suy nghĩ nhạy cảm, ngôn chua ngoa, ít khi thỏa hiệp, là một người tài mạo song toàn khó có được, quả thực kết hợp với Lôi Hồng Phi là quá uổng phí rồi, đúng là cơ hội để y tha hồ tự hào.
Thấy Lăng Tử Hàn xuất hiện, Úc Tình liền lấy điếu thuốc ra, cười gật đầu với cậu.
Lăng Tử Hàn cũng mỉm cười gật đầu thăm hỏi cô.
Lôi Hồng Phi thấy cậu, nhất thời vui mừng: “Nào nào nào, em đến muộn, phạt rượu phạt rượu … ít nhất 3 ly.”
Mọi người đều nháo theo: “Đúng đúng, phạt rượu 3 ly.”
Có người lập tức lấy qua một chiếc ly thật lớn, đặt trước mặt Lăng Tử Hàn. Lôi Hồng Phi cầm bình rượu trong tay lắc một chút, mùi rượu nồng nặc thoảng khắp không gian, y rót rượu ra ly. Tay y không vững, rượu cùng vươn ra ngoài một chút.
“Làm ơn đi, rượu là để uống đó.” Có người kêu to. “Đâu phải để anh lãng phí như vậy chứ?”
“Không sao.” Lôi Hồng Phi mơ hồ vẫy tay. “Tôi đây cam tâm tình nguyện mà.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười cầm ly lên. “Hồng Phi, sinh nhật vui vẻ.” Sau đó một hơi cạn sạch.
HẾT CHAP 05
Mục lục