Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 134: Chương 134




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Heinz cũng nghiêm theo đúng tiêu chuẩn, giơ lên cánh tay hoàn lễ, sau một lát mới thả xuống.

Những người đó liền bắt đầu tự do hoạt động, có người tiếp tục công việc của mình, dọn đồ đạc từ canô xuống.

Heinz quay đầu lại bắt chuyện với Lăng Tử Hàn: “Jones, lại đây, tôi giới thiệu.”

Lăng Tử Hàn vẫn đứng yên đó không nhúc nhích.

Hai người đàn ông phía sau cậu đặt tay lên vai cậu, dường như muốn áp cậu lên phía trước.

Heinz đưa tay ngăn họ lại, nói với người bên cạnh: “Đó chính là tên nhóc người Trung Quốc rất quật cường.”

Người nọ nở nụ cười.

Lúc này mới nhìn rõ, khuôn mặt của hắn rất bình thường, chỉ có đôi mắt màu xanh biển, rất đẹp.

Hắn chủ động đi lên, vươn tay ra với Lăng Tử Hàn: “Chào, Jones, tôi là Jack.”

Lăng Tử Hàn tràn ngập đề phòng nhìn hắn, làm như không thấy cánh tay đang vươn ra của hắn.

Jack mỉm cười rất tự nhiên thu hồi cánh tay lại.

Heinz đi tới bên người hắn, cười với Lăng Tử Hàn, ôn hòa mà nói: “Jack là người nằm vùng do cơ quan tình báo trung ương (CIA) phái tới, bất quá hiện tại đã gia nhập với chúng tôi. Hắn tiếp nhận lý tưởng của chúng tôi, cam tâm tình nguyện mà giúp đỡ công việc của chúng tôi phát triển trong tương lai. Hồi trước, hắn cũng y như cậu vậy, cố ý chạy đến ‘Con đường mộ’ để chúng tôi bắt, haha, tôi thì ai cũng không từ chối, hơn nữa càng đặc biệt hoan nghênh những người như vậy.”

Lăng Tử Hàn lạnh như băng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì. Đừng nói là anh đang vọng tưởng đi. Cho rằng mình đang đóng phim sao?”

Heinz cùng Jack đều nở nụ cười, lập tức xoay người đi vào trong rừng.

Lăng Tử Hàn bị mấy người đàn ông sau lưng dùng sức đẩy đi, không thể làm gì khác hơn là theo chân bọn họ.

Heinz ngừng một chút, để cậu lên kịp, sau đó đi cùng với Jack, tựa như đang cùng cậu đi tham quan vậy, nhàn nhã tản bộ. Heinz thành khẩn mà nói: “Jones, chúng tôi không phải phân tử khủng bố, bất quá là một đám người có lý tưởng cá nhân mà thôi. Hồi lúc Jack mới tới, cũng có cùng một mục đích như cậu vậy, muốn tiêu diệt khủng bố, giữ gìn hòa bình. Thế nhưng, hắn nhận ra lý tưởng của chúng tôi, đồng ý đầu hàng gia nhập với chúng tôi. Trên thực tế, một xã hội muốn tiến bộ bắt buộc phải có sự hy sinh, những sinh vật không hợp tất nhiên phải bị loại trừ. Tài nguyên địa cầu đang khô kiệt nhanh chóng, vì nó phải cung cấp nuôi dưỡng hàng ngàn người chẳng ra gì, chúng tôi chỉ muốn những dân tộc kém cỏi bị tiêu diệt, để những dân tộc ưu tú nhất tiếp tục sinh tồn, theo dòng chảy lịch sử mà phát triển, đây mới là chiều hướng phát triển của loài người. Rất nhiều người bị cái gọi là nhân quyền, bình đẳng bác ái hạn hẹp đó ràng buộc, khiến đôi mắt bị bịt kín không chịu nhìn vào thực tại. Hiện tại, sự tiến hóa của nhân loại đã chấm dứt, hơn nữa còn đang từ từ thoái hóa. Nếu như tiếp tục như vậy, địa cầu sẽ tan vỡ, nhân loại sẽ diệt vong. Chỉ có những lý tưởng của chúng tôi mới cứu được địa cầu này mà thôi, khiến loài người tiếp tục tiến hóa, hướng về phía mà chúng tôi kỳ vọng. Jones, lẽ nào như vậy là sai?”

Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi, lãnh tĩnh mà nói: “Heinz tiên sinh, những lời mà anh nói cũng có lý. Thế nhưng, anh không phải thượng đế, anh không quyền quyết định việc sống hay chết của một người nào đó, huống chi là sự tồn vong của cả một dân tộc. Kỳ thực, anh có thể dùng cách hợp pháp để phổ biến lý tưởng của anh. Trên thế giới cũng có rất nhiều người đang cố gắng hết sức huy động tiến trình hòa bình, bảo hộ thiên nhiên.”

“Đó là vô ích.” Heinz bỗng nhiên hướng phía tây nam chỉ chỉ. “Bên kia, cách đảo này 970km, cũng có một vài hòn đảo lớn, vài chục năm trước bị một công ty của Mỹ mua lại, làm bãi rát phế liệu hạt nhân. Bọn họ đem những phế liệu hạt nhân từ Mỹ cùng Âu Châu chở đến đó bằng thuyền, trút hết lên đảo, đỡ phải mất một khoản lớn phí xử lý. Đảo kia vốn dĩ là thiên đường nhân gian, hiện tại đã biến thành địa ngục. Những người ở trên đảo đó dần dần bị bệnh nan y, bọn họ có thể rời khỏi đó, nhưng lại chịu chết trong đau khổ. Bởi vì bọn họ cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu.”

Lăng Tử Hàn lại trầm mặc.

Thanh âm Heinz thủy chung ôn hòa: “Jones, không nói đến thân phận khác của cậu, nếu chỉ làm một phóng viên, hơn nữa là một phóng viên du lịch, cậu chắc cũng đã đi rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều điều, bọn người vô tri đó ngay cả thiên nhiên cũng phá hủy không thương tiếc, thì có bao nhiêu thứ khác bị bọn họ tùy tiện phá hủy như thế nữa chứ? Những dân tộc như vậy hoàn toàn không đáng để tồn tại.”

Lăng Tử Hàn thở dài: “Heinz tiên sinh, anh nói với tôi những lời này, rốt cuộc có ý gì? Những lời này đáng lẽ phải nói với bí thư trưởng Liên Hợp Quốc mới đúng, hoặc nói với lãnh đạo các nước. Tôi chỉ là một phóng viên bình thường, hơn nữa chỉ viết về du lịch, thắng cảnh các nơi, thật sự không hiểu nỗi lý tưởng của các anh.”

“Đương nhiên, chúng tôi đang dùng cách của mình nói cho bọn họ biết lý tưởng của chúng tôi.” Heinz cười khẽ. “Jones, tôi nói với cậu những lời này, chỉ hy vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi, cùng hợp tác phát triển. Đối với cả hai bên đều tốt.”

Lăng Tử Hàn lập tức nói rằng: “Tuyệt đối không thể, sao tôi có thể hợp tác với người bắt cóc mình chứ?”

Heinz gật đầu với cậu: “Nếu vậy, đây sẽ là một chuyện vô cùng đáng tiếc với cậu, mà chúng tôi cũng sẽ như vậy.”

Thanh âm của y rất nhu hòa, nhưng mơ hồ tản mát ra mùi máu tươi.

Lăng Tử Hàn không thèm nói lại, đi theo bọn họ tới một dãy biệt thự nằm ngay sườn núi.

Heinz tùy ngồi xuống sofa, cũng không đề cập gì thêm. Trên mặt y đã mất đi nụ cười, đôi mắt màu lam lóe ra ánh sáng lạnh lùng.

Jack cười nói với Lăng Tử Hàn: “Ngồi đi!”

Lăng Tử Hàn không nói gì, theo lời hắn mà ngồi xuống.

Jack kéo ra một chiếc ghế dựa mềm, ngồi đối diện với cậu, cách giữa là một bàn trà, chậm rãi nói: “Mấy năm qua, CIA nghe phong phanh Bộ Quốc An Trung Quốc đã bồi dưỡng ra một tổ nhân tài bí mật, có người nói mỗi người bọn họ ai cũng vô cùng xuất sắc, nhưng lại thần bí vô cùng, ngay cả hệ thống nội bộ uỷ ban Quốc Gia An Toàn cũng không biết bọn họ. Jones, cậu chính là một trong ‘U linh đặc công’ đó phải không? À, hay phải gọi là ‘liệp nhân’?”

Lăng Tử Hàn không để tâm, lạnh lùng thốt nói: “Tôi chưa bao giờ quan tâm đến mấy việc như vậy, các anh nói vậy với tôi, ý gì?”

Jack gật đầu: “Tốt, vậy nói thẳng chút đi. Jones, thượng cấp của cậu phái cậu tới đây, có phải là nói tập kích tội phạm, tiêu diệt khủng bố phải không? Đừng ngây thơ như vậy, ý đồ thực của bọn họ cậu có suy nghĩ không vậy? Lúc trước khi sếp tôi phái tôi tới đây, kỳ thực không phải để diệt trừ Founder, mà là bọn họ muốn một loại máy, là công nghệ cao do Antinogen phát minh ra. Máy đó, cũng được gọi là Founder.”

Trong lòng Lăng Tử Hàn rùng mình, nhưng nét mặt vẫn như cũ, nghe vậy quá sợ hãi: “Cái gì? Các anh là Founder? Chính là tổ chức khủng bố gây ra biết bao sự kiện đổ máu?”

Jack cười ha ha, chuyển hướng sang Heinz: “Thật là một tên nhóc Trung Quốc thú vị.”

Lăng Tử Hàn tức giận nói: “Các người bắt cóc tôi, hiện tại lại nói cho tôi biết thân phận của các người, rốt cuộc có ý gì? Sếp của tôi cử tôi đến Sahara, là vì muốn tôi viết bài về nơi đó, không phải để phân tử khủng bố bắt cóc.”

Jack cười nghe cậu nói, ôn hòa trả lời: “Được rồi, Jones, cứ coi như chúng tôi đồng ý với thân phận của cậu đi. Nếu như cậu là người đáng giá, chúng tôi nhất định nói chuyện đàng hoàng với cậu. Nếu như không đáng, cậu cũng không giống như mấy vật thí nghiệm bình thường khác, hoặc chết, hoặc phát điên, cậu có thể tùy ý lựa chọn.” Nói xong, hắn cũng thu lại nụ cười.

Lập tức, có mấy người đến bên cạnh ôm lấy cậu, bắt ra ngoài.

Tình hình sau đó cũng không khác lúc còn trong sa mạc là mấy. Lăng Tử Hàn bị trói trong xe, chạy qua một con đường dài, đi tới một căn phòng không có cửa sổ.

Bên trong vẫn có mấy người ‘Bác sĩ’ mặc áo blouse, mang khẩu trang.

Không ai nói với ai, bọn họ ngay ngắn có thứ tự đặt Lăng Tử Hàn lên giường, lập tức chuẩn bị công tác, mở máy.

Cảm giác thống khổ một lần nữa ập tới.

Lực lượng âm hàn theo ngàn dòng chảy chạy dọc toàn thân cậu, lạnh lùng bình tĩnh chậm rãi xé nát thần kinh ý chí của cậu. Bọn chúng tham lam hấp thu nhiệt lượng trong máu của cậu, nhe răng cười mỉm cười nhảy múa trong từng tế bào của cậu.

Cậu hít thở sâu, nỗ lực tập trung ý thức của mình, tưởng tượng vô số hư không. Nào là ánh nắng tươi sáng, trong không khí tràn đầy vui sướng, đồng thời dần dần tiến vào thân thể cậu, cùng cậu chống đỡ lực lượng tà ác này.

Trên những chiếc máy trong phòng, các số liệu biến hóa kịch liệt. Mấy bác sĩ này tập trung tinh thần nhìn màn hình, quên mất thời gian.

Đến tận khi cảnh cáo vang lên, bọn họ mới phản ứng.

Hô hấp cùng nhịp tim của Lăng Tử Hàn trở nên yếu ớt, huyết áp giảm xuống nhanh chóng.

Những người đó lập tức bắt đầu cứu giúp.

Trong một căn phòng khác, Heinz cùng một người khác thấp giọng thảo luận.

“Em thấy sao?”

Người kia hiển nhiên rất thoả mãn: “Anh nói đúng, cậu ấy chính là người mà chúng ta đang tìm.”

Heinz cười nói: “Vậy tốt quá, chúng ta có thể bắt đầu thử nghiệm cái mới được rồi.”

Thái độ người kia cũng rất lãnh tĩnh: “Ít nhất phải hợp tác được với cậu ấy, bằng không cũng chẳng khác gì những người trước, không có tiến triển gì mới.”

Thanh âm Heinz rất thấp: “Ừ, về cái này bên anh sẽ nghĩ biện pháp. Anh nghĩ, cậu ta cũng không cố chấp được lâu lắm đâu.”

“Vậy là tốt rồi. Được rồi, anh nói cậu ấy là đặc công Trung Quốc?” Thái độ khi người kia hỏi vô cùng lãnh đạm, dường như cũng không quan tâm lắm.

Heinz nhún vai: “Chỉ có thể đoán vậy mà thôi, bọn anh đã tra qua thân phận của cậu ấy, hiện nay không có chỗ nào đáng ngờ. Bất quá, cẩn thận một chút cũng tốt hơn. Tại nơi đây cậu ta đột nhiên xuất hiện, mà ngay thời kỳ nhạy cảm như vậy, khó mà không hoài nghi được lắm.”

“Ừ, vậy tiếp tục điều tra đi!” Người nọ mạn bất kinh tâm nói. “Kỳ thực có là đặc công hay không cũng không quan trọng, thứ mà chúng ta muốn chính là một người kiên cường. Trên người cậu ta có gì khả nghi hay không?”

“Không có, bọn anh đã kiểm tra qua, không có thiết bị theo dõi nào cả, cũng không có vết tích vi sinh vật theo dấu trong người.” Thanh âm Heinz rất ôn hòa. “Cho nên, em có thể yên tâm sử dụng cậu ta.”

“Vậy là tốt rồi.” Người nọ mang một khí phách lạnh lùng. “Em sẽ phân tích một ít số liệu liên quan. Anh cùng Jack cố gắng thuyết phục cậu ta đi, hy vọng cậu ta sẽ hợp tác với chúng ta.”

“Được. Anh cũng hy vọng cậu ta sẽ tiếp nhận lý tưởng của chúng ta, cam tâm tình nguyện nhập vào chúng ta.” Trong thanh âm Heinz có chút cuồng nhiệt mơ hồ.

Người nọ lạnh lùng nói: “Đừng quá lạc quan. Tên nhóc Trung Quốc này có ý chí vô cùng kiên cường, rất khác biệt. Cậu ta so với Jack, những cảnh sát, những đặc công trước đây, còn mạnh hơn nhiều.”

Heinz nhịn không được nở nụ cười: “Antinogen, chỉ cần anh đã nói, có khi nào không làm được hay không?”

“Đúng là vậy.” Thanh âm Antinogen dần nhẹ, mang chút tiếu ý. “Em chờ tin tốt của anh. Dù thế nào đi nữa, đây là phát minh vượt thời đại mang tính khoa học cao, thành một sự kiện quan trọng trong quá trình tiến hóa của nhân loại.”

Heinz khẳng định vỗ vỗ vai hắn: “Nhất định là vậy.”

HẾT CHAP 14

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.