Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 147: Chương 147




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Bên ngoài trời u ám, nhìn qua cứ tưởng đã đến lúc hoàng hôn. Khí áp rất thấp, khiến người khác cảm thấy trong lòng rất buồn bực, hô hấp không dễ dàng. Heinz suy nghĩ một chút, xoay người đi xuống lầu, qua một đoạn hành lang dài, đi tới chỗ Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn vẫn còn đang mê man, đủ loại ảo giác khủng bố ùn ùn kéo đến, khiến cậu không ngừng giãy dụa trong bóng đêm.

Cho dù đối mặt với ác ma dữ tợn trong bóng tối, cậu vẫn cố gắng trấn định, thế nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn có chút e ngại mơ hồ, đó là cảm giác mà trước giờ cậu chưa từng có. Có thể tiềm thức của cậu biết được cậu sắp sụp đổ rồi, cho nên mới sợ hãi như vậy chăng? Cậu không thể cho phép bản thân sụp đổ trước mặt kẻ thù, đó chính là sỉ nhục của cậu.

Chính mình sắp chết sớm rồi phải không? Cậu suy nghĩ rồi nhất thời cảm thấy thoải mái. Nếu chỉ đơn giản là linh hồn xuống đến địa ngục, đối mặt với hàng ngàn loại quỷ không biết tên, lúc đó mới sợ, thì chắc không coi là mất mặt đâu nhỉ? Nhưng từ nhỏ đến giờ cậu không hề sợ yêu ma quỷ quái, vì sao bây giờ lại sợ?

Tuy rằng nhìn từ bề ngoài, cậu là ngủ say, đang ngon giấc, nhưng trong đầu cậu hiện giờ đang rối loạn vô cùng, khiến cậu cảm thấy thân thể như đang ở giữa một ngọn suối, thân bất do kỷ mà trầm luân.

Heinz đứng ở bên giường cậu, cẩn thận nhìn cậu.

Người thanh niên Trung Quốc mang phong độ của người trí thức hiện tại đã gầy, hai gò má hóp xuống khiến khuôn mặt tựa như một bóng ma, hốc mắt trũng sâu, đôi môi gợi cảm cũng không còn chút máu, cả người không có chút sức sống nào.

Y ngồi xuống, quay người nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên đưa tay, nhẹ nhàng bế cậu lên ôm vào lòng, ôm luôn cả chăn đang đắp ngang người cậu.

Qua một hồi lâu, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên giật mình, cố sức mở mắt.

Heinz ôm lấy cậu, để cậu ngồi lên chân của y, đặt cậu ở trong lòng, thân thể của cậu rất nhẹ, hầu như không cảm giác được trọng lượng.

Đầu Lăng Tử Hàn tựa ở vai y, một lát mới nhận thức được vấn đề. Cậu nhìn về phía những cành cây đang tán loạn vì gió bão, cúi đầu hỏi: “Gió bão à?” Cậu đang nói tiếng Trung Quốc.

“Đúng vậy.” Khuôn mặt của Heinz nhẹ nhàng đặt lên trán của cậu, ôn hòa cười, dùng tiếng Anh trả lời: “Bão đang tới!”

“À!” Lăng Tử Hàn tựa như không hiểu được y đang nói cái gì. “Nếu như tôi chết, chỉ cần đem tro cốt của tôi bỏ xuống biển là được.” Thanh âm của cậu rất nhẹ, câu nói có chút trống vắng.

“Đừng suy nghĩ lung tung, cậu sẽ không chết.” Heinz ôn nhu ôm lấy cậu. “Chờ thí nghiệm hoàn thành rồi, chúng tôi sẽ chữa trị cho cậu. Chỉ là hiện tại thân thể cậu không ổn, cảm thấy có chút khó chịu mà thôi, cố một chút là sẽ ổn cả mà.”

Lăng Tử Hàn không nói gì thêm, nằm trong lòng ngực của y, cảm giác buồn ngủ bắt đầu dâng tới.

Heinz cứ ôm cậu như vậy, đưa mắt nhìn mây đen ngoài cửa sổ dần kéo tới.

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Jack muốn gặp anh.”

Heinz trầm mặc một hồi, hơi hơi gật đầu.

Người nọ liền đi ra.

Heinz không nói gì, dùng gương mặt đặt lên cái trán lạnh lẽo của Lăng Tử Hàn.

Không lâu sau, Jack đi đến.

Heinz biết là hắn, nhưng chẳng thèm để ý tới.

Jack đi tới đối diện y, ngồi vào bên giường, nhìn người mà y đang ôm, sau đó lại nhìn mặt y, lúc này mới thành khẩn nói: “Heinz, tình yêu của em đối với anh là thật.”

Heinz lạnh lùng mà nói: “Tôi không cần tình yêu, tôi cần sự trung thành.”

“Trong chuyện tình cảm em tuyệt đối trung thành với anh.” Jack nghiêm túc nói, đưa tay lên muốn nắm lấy tay y.

Heinz đưa tay đẩy ra, cười lạnh một tiếng: “Cậu chắc là biết tôi đang nói tới chuyện gì mà?”

Jack bình tĩnh nói: “Heinz, trong sự nghiệp, cả hai chúng ta đều là người lý trí. Em tán thành lý tưởng của anh, cũng ủng hộ anh, em đã vì anh mà chỉ huy biết bao hành động, giết vô số người, chẳng lẽ tất cả đều là giả hay sao? Thế nhưng, tiếp tục như vậy cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Chúng ta cần một số đại quốc ủng hộ, cần tiền để tiếp tục, như vậy mới có đủ thời gian và chi phí để tiếp tục nghiên cứu của Antinogen, thực hiện lý tưởng của anh. Lẽ nào vậy là sai hay sao? Lúc trước Đức, Italia cùng Nhật Bản hợp tác, là chiến hữu, vì sao bây giờ không thể?”

Heinz trầm mặc một hồi, gật đầu: “Em nói đúng, Jack, là do anh xử lý theo cảm tính. Xem ra, sau này chúng ta vẫn là chiến hữu, tình nhân thì thôi vậy, nó làm suy yếu khả năng phán đoán của anh.”

Jack vừa nghe, nhất thời mừng rỡ: “Heinz, ý của anh là anh cũng yêu em, phải không?”

“Biết đâu là vậy.” Heinz nhún vai. “Quên đi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa. Hôm nay có vài chuyện bất ngờ, anh phải suy nghĩ lại.”

“Được!” Jack cảm thấy thoả mãn với kết quả, vì vậy đưa mắt nhìn người trong lòng y. “Jones thế nào rồi? Còn có thể tiếp tục không?”

“Antinogen nói có thể.” Heinz cúi đầu nhìn Lăng Tử Hàn đang say ngủ. “Anh không hy vọng cậu ấy chết sớm như thế, bằng không thí nghiệm sẽ phải dừng lại giữa chừng, Antinogen nhất định không vui.”

Jack đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, khó có dịp có được một vật phẩm quý hiếm đến vậy.”

Heinz gật đầu, lúc này mới nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Jack, chờ bão tan, chúng ta sẽ dời đi, em đi chuẩn bị đi.”

Jack rất hài lòng, nhỏm người hôn lên môi y.

Heinz một tay ôm Lăng Tử Hàn, một tay ôm lấy cổ của hắn, kéo hắn lại gần, mạnh mẽ hôn hắn một lúc lâu, lúc này mới cười nói: “Được rồi, đi đi, đêm nay đừng đi đâu cả, ở trong phòng chờ anh. Đợi thí nghiệm kết thúc, anh sẽ quay lại giáo huấn em.”

“Được!” Jack mừng rỡ ghé vào lỗ tai y nói. “Nhất định phải tàn nhẫn một chút.”

“Em yên tâm, tuyệt đối khiến em mai khỏi phải xuống giường.” Heinz cười, đưa tay đánh vào bên hông hắn một cái.

Jack cười ha ha, đi ra khỏi phòng.

Chờ hắn đi xa, Antinogen đang chờ ở gian phòng kế bên bước vào, lạnh như băng lên tiếng: “Heinz, nếu anh muốn chơi đùa với thằng nhóc đó, tốt nhất tránh xa chỗ này ra một chút, đừng có làm trò đó trước người của em.”

“Người của em? Ha hả, xin lỗi, lần sau anh nhất định chú ý.” Heinz nhìn về phía hắn, ôn hòa mà cười nói. “Em biết không? Jones hiện tại rất giống em lần đầu tiên anh gặp đó.”

Antinogen ngẩn ra, dường như nhớ tới chuyện cũ, nét mặt cũng hiền hòa hơn một chút, hờ hững nói: “Lúc trước em khó coi đến vậy sao?”

“Không không, đương nhiên không phải.” Heinz cười nói. “Jones cũng đâu có xấu, là một thanh niên Trung Quốc anh tuấn mà. Anh nói giống ở đây là sự suy yếu đó. Khi đó em bệnh rất nặng, cũng giống như vậy nè, không có chút khí lực nào, cứ vậy để anh ôm vào trong lòng, hoặc ngủ, hoặc đờ người ra, rất ít nói chuyện. Nhưng anh chính là thích em như vậy.”

Antinogen cười lạnh một tiếng: “Thông thường khi người nào nhặt được một con chó con mèo ở thùng rác cũng đều có cái cảm giác đó.”

“Ha hả, Antinogen, Antinogen, kỳ thực tính cách mạnh mẽ hiện giờ của em, cũng khiến anh thích đó.” Heinz cẩn thận đặt Lăng Tử Hàn nằm xuống giường, đi qua ôm lấy hắn. “Antinogen, em có ý định thương mại hóa nghiên cứu của mình không?”

Antinogen lạnh lùng nói: “Anh muốn để quốc gia khác mua máy của em, sau đó kiếm một đống người về đổ xô tiếp tục tiến hành nghiên cứu của em à?”

Heinz có cảm giác như bị xối nước lạnh, lập tức hiểu được: “Antinogen, cũng là em thông minh nhất. Thiếu chút nữa anh bị cái tên người Nhật Bản kia thuyết phục rồi. Anh còn tưởng, em có phân nửa huyết thống Nhật Bản, sẽ không phản đối chứ?”

“Em là người Italia.” Antinogen lạnh lùng lên tiếng, đẩy y ra. “Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, đưa cậu ấy đến phòng thí nghiệm đi.”

Heinz lập tức đi ra ngoài, gọi hai người đang canh giữ bên cửa đẩy xe lăn đến.

Trong quá trình di chuyển, thần trí Lăng Tử Hàn vẫn có chút mơ hồ. Đến tận khi nằm lên bàn phẩu thuật, Antinogen mới đánh thức cậu, ghé vào lỗ tai cậu ôn hòa nói: “Jones, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ dùng thêm chút thuốc để hỗ trợ. Trước đây cậu có từng sử dụng qua thuốc mê hoặc là chất kích thích gì không?”

Lăng Tử Hàn hơi hơi lắc đầu.

Antinogen rất vui mừng: “Tốt lắm, hôm nay lần đầu tiên chúng tôi cho cậu sử dụng thuốc gây ảo giác, để kích thích thần kinh của cậu, cậu chú ý cảm nhận, sau đó miêu tả lại cho chúng tôi, được không?”

Qua một hồi lâu, Lăng Tử Hàn chậm rãi gật đầu.

Antinogen hưng phấn mà bắt đầu điều khiển xe lăn, ra dấu hiệu tay với bác sĩ trong đó.

Một vị bác sĩ cầm lấy ống tiêm trong tay, đi lên, nhắm ngay huyết quản trên cánh tay Lăng Tử Hàn, tiêm vào.

Các bác sĩ trong phòng đều nín thở, cố gắng tập trung nhìn vào màn hình theo dõi, trong mắt có chút ánh lửa, tựa như chính họ mới là người vừa được tiêm thuốc vậy.

Có người mở máy, lập tức nâng cấp.

Thân thể Lăng Tử Hàn bắt đầu run nhẹ, lập tức đổ mồ hôi. Cậu đã không còn sức chống lại dằn vặt đáng sợ này, khiến lực đạo quỷ dị lần lượt phá hủy tinh thần phòng ngự đang dần yếu đuối của cậu, thuốc bắt đầu bài sơn đảo hải chạy ào vào trung khu thần kinh của cậu.

Antinogen muốn cậu miêu tả lại cảm thụ của mình, cho nên không có bịt miệng của cậu lại. Thế nhưng đến tận giờ vẫn không nghe cậu nói gì.

Lăng Tử Hàn cắn răng, nỗ lực suy nghĩ, có nên buông tha ngay bây giờ hay không? Hay đợi đồng nghiệp tới rồi mới buông tha?

Ngay đêm nay sẽ tiến công, cậu không cần phải nhẫn nại thêm nữa phải không? Tất cả đều kết thúc rồi phải không?

Thế nhưng, còn có một việc … Một việc …

HẾT CHAP 27

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.