Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 149: Chương 149




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Mai Lâm vừa nói xong, liền nghe được có tiếng nói vang lên từ bên ngoài hành lang.

“Kỳ quái, sao toàn bộ hệ thống giám sát của chúng ta bị hỏng cùng một lúc thế nhỉ?”

“Có lẽ do bão đó!”

“Trước đây cũng gặp phải một cơn lốc, cũng có máy bị hỏng, nhưng đâu có bị hỏng cùng lúc toàn bộ hệ thống như bây giờ đâu.”

“Nhưng tôi thấy cũng chẳng có gì to tát, sóng gió lớn như vậy, ai cũng chẳng dám ra ngoài, nguy hiểm lắm. Còn tên phóng viên Trung Quốc kia chẳng còn sức để cử động nữa là, chẳng lẽ cậu sợ nó chạy mất hay sao?”

“Cẩn thận một chút vẫn hay hơn, dù sao cũng là bảo bối của Antinogen đại nhân.”

Hai người dùng tiếng Đức nói chuyện với nhau, nói xong thì cùng cười, sau đó tiếng cười của bọn chúng đứng lại ngay trước cửa phòng mà bọn họ đang đứng.

Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm lập tức phi thân nép vào bên tường.

Cửa mở ra.

Người đứng ở trước cửa nhìn một chút, cười nói: “Chẳng phải đang ngủ ngon hay sao?”

Một người khác nghiêm túc nói: “Vào xem thử coi, lỡ chết rồi thì sao?”

“Ừ, đúng vậy, để tôi xem thử xem.” Một người nói, trực tiếp đi đến bên giường Lăng Tử Hàn.

Mời vừa bước vào hai bước, gã liền phát hiện bên tường có người, theo bản năng, gã liền rút súng ra.

Mai Lâm giơ cây súng lục giảm thanh trên, bắn liền hai phát, khiến gã ngã gục.

Cùng lúc đó Vệ Thiên Vũ nghiêng người nhảy qua một bên, giơ súng bắn liên tục vài phát về phía cửa.

Người bên ngoài bất ngờ không phòng bị, lảo đảo vài bước, liền ngã gục.

Lập tức có người đứng bên kia hành lang nhìn thấy, kêu lớn lên, một loạt súng tự động bắn thẳng về phía hai người bọn họ.

Nhất thời, toàn bộ canh gác ở lầu một chạy hết lên lầu hai, tiếng cảnh báo vang vọng toàn bộ đảo.

Phân tử khủng bố trên đảo tất cả đều đã được huấn luyện qua, dù không bật đèn, nhưng vẫn có thể hướng súng bắn thẳng ra phía ngoài.

Đội viên đột kích đã được huấn luyện qua tình huống này, động tác cực kỳ nhanh, liền giơ súng lên đáp trả như vũ bão, khiến bọn chúng phải nép lại vào trong.

Trận đánh dữ dội này liền loan rộng đến từng ngõ ngách trên đảo.

Heinz đang đè Jack trên giường, cả hai đang hôn nhau liền nghe được tiếng súng cùng tiếng cảnh báo chói tai. Phản ứng đầu tiên của y chính là siết chặt cổ họng Jack, trong mắt đầy ngọn lửa tức giận: “Hỗn đản, hôm nay cậu đưa thằng quỷ Nhật Bản kia đến, đến tối thì có người đánh lén. Nói, rốt cục cậu có ý định gì hả?”

Jack nâng đầu gối lên, một tay đánh mạnh vào khửu tay đang siết chặt cổ hắn, cố sức đẩy y ra.

Heinz muốn tránh đòn tấn công của hắn nên phải buông hắn ra. Y một thân xích lõa nhảy xuống giường, liền cầm lấy cây súng lục nhắm ngay Jack.

Jack thổ hổn hển, ngồi dậy, kích động: “Vì sao anh cứ nghi ngờ em chứ? Nếu như kẻ địch là do em đưa tới, lúc này em còn nằm trên giườngvới anh ư? Không phải tự tìm đường chết hay sao? Heinz, em thật sự yêu anh, có phải anh muốn em chết trước mặt anh anh mới chịu tin hay không? Vậy anh cứ nổ súng đi. Còn nếu anh không có ý định giết em, thì em phải nhắc anh, tình huống hiện tại rất khẩn cấp, chúng ta phải cùng chống kẻ thù, đây không phải lúc để nội chiến.”

Suy nghĩ Heinz nhanh chóng biến đổi, lập tức đi lấy quần áo, mặc vào người, rồi nói với hắn: “Được rồi, tôi tin cậu, mặc quần áo lẹ đi, chúng ta phải đi.”

Jack thở phào nhẹ nhõm, cũng không chần chờ, lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, lập tức rút súng ra.

Heinz nói với hắn: “Cậu đi tìm Nitta, tôi đi đón Antinogen, gặp tại đường số 6.”

“Được!” Jack nói, sau đó đi mở cửa, thăm dò tình hình bên ngoài một chút rồi mới bước ra ngoài.

Heinz thấy những hành động của hắn rất hiển nhiên là quan tâm đến đại cuộc chung hơn là sự sống chết của bản thân, trong lòng cũng thoáng ổn định hơn một chút, tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không sợ hắn giờ trò. Còn bên Nitta Yoshisada thì đã có thân tín của y đang canh giữ, nếu lần tập kích này là do hai người họ làm chủ, thì hai người họ sẽ là con tin, còn nếu quả thực là kẻ thù bên ngoài, thì hai người họ chính là cường viện.

Vừa nghĩ, y liền lấy ra một mini micro bỏ vào tai, nhanh chóng ra lệnh cho người của y, bước chân vẫn không ngừng lại, chạy ào vào con đường ngầm, rồi lần lượt đóng từng cánh cửa bằng inox nặng nề xuống.

Lôi Hồng Phi mang theo người của y, như con chim ưng ào vào trong bên trong, lập tức cùng với người ở trong sảnh giao tranh dữ dội.

Y ra lệnh cho một tổ ngăn chặn kẻ thù ở lầu 1, còn mình mang theo 1 tổ từ ngoài tường bò lên trên lầu hai.

Bọn họ nhanh chóng tìm tòi từng phòng một, nhưng không tìm được bất kì người nào, vì vậy nhảy xuống theo đường cầu thang, cùng tổ kia tiền hậu giáp kích, nhanh chóng tiêu diệt hết phân tử khủng bố trong sảnh.

Đội viên đột kích tìm tòi cẩn thận khắp lầu 1, rốt cục phát hiện một cửa ngầm xuống một đường ngầm.

Lôi Hồng Phi lần mò trên cánh cửa, không tìm được cách mở cửa, cũng không muốn lãng phí thời gian, liền quả quyết hạ lệnh: “Nổ tung nó.”

Ngay lúc tiếng nổ mạnh vang lên thì Heinz đã chạy tới phòng thí nghiệm.

Antinogen cùng những chuyên gia đang tập trung tinh thần phân tích những số liệu mới vừa thu thập được, đang cùng nhau đưa ra những quan điểm riêng của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Huống hồ, dù là có tiếng nổ mạnh đi nữa, cũng không thể truyền được tới đây, tiếng súng gì gì đó càng không có đường lọt tới.

Heinz đạp cửa vào trong, tay cầm theo súng, nhưng Antinogen ngay cả đầu cũng chẳng thèm quay lại, mấy chuyên gia khác cũng coi như không thấy, chỉ nhiệt tình tiếp tục thảo luận.

Heinz đến bên cạnh Antinogen, trầm giọng nói rằng: “Antinogen, kẻ thù có quy mô lớn tấn công, chúng ta phải lập tức di tản.”

Antinogen ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt đầy mơ hồ, dường như không rõ y đang nói tới chuyện gì.

Heinz nóng nảy, liền đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.

Antinogen đè mạnh tay vịn của xe, nắm chặt cần điều khiển xe để ngừng xe lại, phẫn nộ hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Đừng có quấy rối suy nghĩ của em.”

Heinz hét lên: “Antinogen, kẻ thù đến rồi, hiện tại không phải lúc để nghiên cứu. Chúng ta phải lập tức di tản.”

Antinogen khẩn trương, đôi mắt bỗng dưng chuyển tới nhìn cái máy lớn được đặt trong phòng: “Không được, em phải mang theo nó, còn Jones nữa.”

“Không thể đâu.” Heinz nỗ lực chế trụ thân thể đang giãy dụa của hắn, đẩy cánh tay đang đè cái cần điều khiển của xe ra, đẩy xe ra ngoài. “Antinogen, giờ không có thời gian để tranh cãi vấn đề này đâu, em phải lập tức đi theo anh.”

Mấy chuyên gia ở đây thì có lý trí hơn Antinogen, tuy rằng cực kỳ không muốn, nhưng chỉ thoáng do dự, sau đó vội vàng đi theo bọn họ ra bên ngoài.

Khuôn mặt Antinogen đỏ bừng vì giận: “Heinz, em tốn nhiều năm mới có được thành quả như hôm nay, anh muốn công em dã tràng đổ biển hay sao?”

“Antinogen, chờ khi chúng ta đến được nơi an toàn rồi, em có thể tiếp tục nghiên cứu mà.” Heinz vừa đi vừa nói chuyện. “Anh có thể cử một đội người đến Trung Quốc, tìm những người như Jones vậy, không, tìm những người còn tốt hơn cả cậu ta cho em.”

Lúc này Antinogen mới bình tâm lại, nhưng lập tức nhớ ra: “Số liệu, số liệu, số liệu của em.”

Heinz lập tức quay đầu lại nói với một bác sĩ: “Joseph, nhờ anh quay lại mang máy vi tính của Antinogen đến đây giùm tôi.”

Mấy chuyên gia khác cũng lập tức nhao nhao: “Còn của tôi nữa!”

Heinz quát lên: “Đi nhanh về nhanh, tôi ở đây chờ các người.”

Mấy chuyên gia đó lập tức cởi bỏ áo blouse, nhanh chóng chạy về phòng cũ lấy đồ.

Heinz một tay đẩy xe lăn của Antinogen, đồng thời truyền lệnh qua microphone: “Hans, cậu lập tức đến hầm thí nghiệm, đặt bom vào trong máy. Tôi muốn cho bọn khốn đó lên trời cùng với nó.”

Bên kia lập tức có người đáp: “Rõ!”

Antinogen vô cùng không muốn, nắm chặt tay Heinz: “Có thể đừng …”

Heinz nhìn thẳng hắn, đôi mắt màu lam hiện rõ sự chân thật: “Antinogen, lẽ nào em muốn đem tâm huyết của mình lọt vào tay kẻ thù hay sao?”

Antinogen thở dài một tiếng, không nói gì cả, buông lỏng đôi tay.

Heinz lập tức cầm tay hắn, trong miệng vẫn dùng tiếng Đức, liên tục ra lệnh: “Walter, lập tức giết chết toàn bộ con tin.”

Vang vọng cùng với tiếng súng, bên kia có người lớn tiếng nói lại: “Chúng tôi không thể vào trong được, người ở bên trong rất lợi hại!”

Heinz lập tức nói: “Vậy cho nổ cả phòng luôn đi!”

“Rõ!” Người bên kia lập tức lớn tiếng nói. “Muler, đem rocket lại đây …”

Heinz không có truyền lệnh nữa, nhưng cũng không ngắt đường truyền, vừa đẩy xe lăn vừa lắng nghe tình hình chiến đấu bên ngoài.

Mấy chuyên gia kia ôm trong lòng máy vi tính, còn cầm theo túi chứa tư liệu cũng đã đuổi kịp theo phía sau. Bọn họ ai cũng đã thuộc hàng trung niên, bình thường chẳng phải lao động chân tay gì, nên lúc này người nào người nấy thở hồng hộc

Heinz sải bước tiến thẳng về phía trước, nét mặt vô cùng trấn định lãnh tĩnh.

Sâu trong hầm, có một tàu ngầm nhỏ đang đậu sẵn, bọn họ sẽ dùng nó vô thanh vô tức tiến thẳng ra đại dương bên ngoài, chạy trốn trong lòng biển tối đen.

HẾT CHAP 29

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.