Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 153: Chương 153




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Bắc Kinh lúc này đã vào tối, sân bay thủ đô vừa được mở rộng đang vô cùng bận rộn, vô số màn hình TV cỡ lớn được đặt ngay trong đại sảnh phòng chờ đang truyền phát tin, bỗng nhiên tự động chuyển sang đài truyền hình trung ương, phát thanh viên xuất hiện nói: “Vừa mới nhận được một tin đặc biệt.”

“Theo phóng viên Hoa kiều đang sinh sống tại thủ đô Nigeria, Abuja, vào lúc nửa đêm giờ địa phương, đội đột kích đến từ Trung Quốc đã bí mật khởi xướng tổng bộ công kích tổ chức khủng bố số một thế giới ‘Founder’, giải cứu thành công toàn bộ các con tin đã bị bọn chúng bắt cóc, đến từ các nước nước Nga, Mỹ, Anh, Áo, Thụy Sĩ, Hà Lan, Thuỵ Điển, Đan Mạch, Israel, Nam Phi, tổng cộng khoảng 189 người. Hành động không gây thương vong đến bất kì con tin nào. Chính phủ các nước đánh giá cao hành động lần này, xem đây là đòn công kích nặng nề nhất với chủ nghĩa khủng bố đang ngày càng phát triển …”

Tin này khiến nhiều người chú ý, những người Trung Quốc đang chờ trong phòng chờ đều thấy hưng phấn. Trung Quốc trên thị trường luôn bị các cường quốc khác áp chế giờ đã xuất đòn công kích. Rất nhiều du khách đều nhanh chóng lên mạng, xem các tin liên quan ở các kênh cùng trang web lớn khác.

Một số đài truyền hình có tiếng liền lập tức mời chuyên gia về các vấn đề quốc tế đến, mở tiết mục phát sóng trực tiếp, tham khảo căn nguyên tiến hành hành động chống khủng bố cùng ý nghĩa của đợt hành động lần này.

Khắp chốn đều xôn xao, nào là sự hưng phấn, nào là sự tán dương, thanh âm vang dội.

Sân bay vô cùng bận rộn, máy bay ra vào liên tục, mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến đây, hoặc từ đây mà đi đến nơi khác, bốn phương tám hướng, không ai để ý có một chuyến bay đặc biệt đang bay tới từ trong màn đêm.

Máy bay chuyên chở Lăng Tử Hàn đã bay suốt 6 tiếng, rốt cục xuất hiện tại bầu trời thủ đô.

Rất nhiều cảnh sát, bác sĩ cùng xe cứu thương đều đang chờ ở sân bay.

Ngay lúc máy bay trượt trên sân băng, xe cầu thanh cùng xe cứu thương lập tức khởi động. Lúc máy bay đã hoàn toàn dừng lại, các xe nhanh chóng chạy tới cửa máy bay. Cửa mở ra, hai bác sĩ mang cáng cứu thương ra.

Lăng Tử Hàn đang nằm trên đó, hôn mê.

Mấy người cảnh sát lập tức chạy tới, cùng giúp mang cáng cứu thương xuống, trực tiếp chuyển vào xe cứu thương.

Đồng Duyệt với khuôn mặt mệt mỏi rã rời cùng các bác sĩ khác lập tức xuống máy bay, nhanh chóng lên xe.

Đoàn xe lập tức chạy ra khỏi sân bay.

Bắc Kinh vẫn đang chìm trong những ánh đèn rực rỡ, rất phồn thịnh. Đoàn xe từ sân bay đi thẳng tới đường cao tốc số 4, tốc độ rất mau. Dọc theo đường đi, không ai quan tâm bọn họ từ đâu đến, và muốn đi đến đâu.

Lúc này, khu bệnh đặc biệt tại bệnh viện 643 cũng đang chìm trong bầu không khí khẩn trương. Trong phòng cấp cứu được trang bị đầy đủ thiết bị y học tiên tiến, có hai chuyên gia y học đang chờ ở đó, 1 là chuyên gia tổ điều trị của bệnh viện 643, còn 1 người thì rất thần bí. Hai người họ cũng không ai nói chuyện với nhau, chỉ nghiêm túc chờ đợi, thỉnh thoảng thấp giọng thương lượng vài câu với người trong tổ của mình.

Lăng Nghị đang đứng ở đây. Ông vẫn đứng trước cửa sổ, ngây người nhìn những ánh đèn cam đang chiếu rọi toàn bộ bầu trời đêm, tâm loạn như ma.

Rốt cuộc Lăng Tử Hàn thế nào rồi? Dù là Lôi Chấn hay Đồng Duyệt, cũng không ai nhẫn tâm nói cho ông biết tình hình thực tế, mà chính bản thân ông cũng không dám hỏi. Thế nhưng, trong lòng ông biết rõ, Lăng Tử Hàn nhất định không ổn.

Ngay khi nhìn thấy phương án hành động đó, ông đã biết rõ, kế hoạch này rất tàn nhẫn với người phải chấp hành nhiệm vụ đó, hơn nữa cũng không cần đến máy móc chứng minh thì ông cũng rõ được người có điều kiện tốt nhất để được lựa chọn chính là Lăng Tử Hàn.

Cho tới nay, ông luôn làm việc theo nguyên tắc, khi đã giao nhiệm vụ, dù đó có là con trai mình thì vẫn không hề phân biệt nặng nhẹ. Nếu như đau lòng cho con trai mình, thì ngay khi bắt đầu, ông đã không cho nó vào đây. Nếu máy vi tính đã được ra được kết luận, Lăng Tử Hàn chính là người tốt nhất có thể chấp hành nhiệm vụ này, thì ông cũng sẽ không hề do dự lựa chọn nó. Dù sao thì cũng cần phải có người hy sinh.

Thế nhưng, nếu kết quả này còn đáng sợ hơn cả cái chết thì sao?

“Còn sống”, thật sự sẽ là sống sao?

Nó sẽ sống sao?

Nó liệu có tha thứ cho người làm cha này không?

Mỗi ngày ông đều suy nghĩ đến những vấn đề như vậy, nhưng ông lại không dám đối mặt với đáp án.

Thậm chí ông cũng không dám ra sân bay, nói là vì lý do “Bận việc công”, nên quyết định ở lại đây.

Dù thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là phải đối mặt.

Để thực hiện hành động lần này, bọn họ đã phải hy sinh đến 5 đặc công. Những người đó, ai cũng là nhân viên công tác cực kỳ ưu tú của Bộ Quốc An, bọn họ ai cũng trải qua toàn cuộc sống cực kỳ ác liệt suốt nhiều năm qua, thầm lặng công tác, không 1 câu câu oán hận, vì tham dự hành động lần này là bại lộ thân phận, vô thanh vô tức bị kẻ thù giết chết, hơn nữa vĩnh viễn cũng không được khen ngợi công khai.

Ngay cả Lăng Tử Hàn, tên của bọn họ, thân phận cùng những cống hiến đã từng làm ra vĩnh viễn sẽ không được nhắc tới.

Tuy rằng cảm xúc phập phồng, nhưng nét mặt của Lăng Nghị vẫn luôn lãnh tĩnh trấn định như bình thường, những người biết nội tình, không ai là không kính phục ông.

Rốt cục, tiếng xe cứu thương vang vọng tới.

Mọi người lập tức hành động.

Xe cứu thương vừa dừng trước cửa, y tá liền chạy tới cửa, mang cáng cứu thương từ trong xe ra, đặt lên xe đẩy, lập tức đưa tới phòng cấp cứu.

Đồng Duyệt đã nhận được mệnh lệnh từ trước, vì vậy để những chuyên gia đến từ Bộ Quốc An đi vào phòng cấp cứu trước, tạm thời để bác sĩ của mình chờ bên ngoài.

Lăng Tử Hàn sắc mặt trắng bệnh đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, chuyển lên bàn phẫu thuật.

Lăng Nghị nhìn nét mặt của Đồng Duyệt, biết hai ngày hai đêm hắn không hề chợp mắt, chỉ có thể yên lặng cầm tay hắn. Vẻ mặt Đồng Duyệt ủ rũ, không nói gì cả.

Hai người đi vào cuối cùng, đặc công Bộ Quốc An lập tức đứng ngay cửa trước phòng cấp cứu, canh giữ ở bên ngoài.

Có người mở bọc giữ ấm của Lăng Tử Hàn. Thân thể của cậu giống như một cổ thây khô mới được khai quật từ dưới mộ lên, tựa như toàn bộ máu thịt đều bị yêu ma quỷ hút hết, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

Mấy người chuyên gia hiển nhiên đã được huấn luyện, lập tức lắp đặt kĩ thuật trên người Lăng Tử Hàn.

Một chuyên gia nhẹ nhàng đè xương sườn thứ 1, 2 cùng thứ 3, sau đó bắt đầu điều chỉnh robot. Chỉ thấy robot linh xảo cầm lấy kim dò xét có chứa mini camera chậm rãi chích vào xương sườn thứ 2 cùng thứ 3. Khi kim dò xét đi vào, màn hình bên cạnh xuất hiện toàn bộ tình cảnh trong cơ thể Lăng Tử Hàn. Dần dần màn hình hiện rõ một vật gì đó đang bám chặt vào xương sườn thứ 2 của Lăng Tử Hàn.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ của các chuyên gia.

“Chậm một chút, chậm một chút … Tốt, chính là ở đây … ổn định rồi …”

“Xem ra tình hình rất tốt.”

“Ừ, trạng thái rất ổn định.”

Đồng Duyệt không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn cái thứ xuất hiện trên màn hình. Nó được chế tạo từ tư liệu cao phân tử sinh vật thiên nhiên đặc biệt, không có bất luận kim loại nào. Bản thân hắn ngay từ đầu cũng đã tham gia vào hạng mục nghiên cứu chế tạo bí mật này, nhưng không biết sau này bọn họ sẽ sử dụng nó vào chuyện gì mà thôi. Căn cứ vào tính chất của vật này, hắn luôn cho rằng bọn họ sẽ dùng nó để chế tạo tài liệu y học đặc biệt mà thôi.

Những chuyên gia đó bắt đầu cẩn thận tiếp tục thao tác tiếp theo: “Được rồi, hiện tại bắt đầu, chúng ta lấy nó ra.”

Động tác của bọn họ rất thành thạo, mở ra da thịt Lăng Tử Hàn, lấy ra cái máy nhỏ được cài chặt vào bên trong xương sườn của cậu, bỏ vào bình, sau đó nhanh chóng khâu lại, toàn bộ quá trình đều rất nhanh chóng thuận lợi.

Mấy chuyên gia mới thở dài, trầm mặc xoay người rời đi.

Người cuối cùng rời khỏi đó hỏi Lăng Nghị: “Sếp, ngài theo chúng tôi hay ở lại đây?”

Tin tức nằm trong vật được lấy ra từ trong người Lăng Tử Hàn thực sự là quá quan trọng, Lăng Nghị do dự một chút, liền nói: “Tôi đi cùng với các cậu.”

Người nọ gật đầu, mở cửa đi ra.

Lăng Nghị nhìn về phía Đồng Duyệt: “Tử Hàn giao lại cho em, anh xin em đó.”

Đồng Duyệt nhìn ông. Thời gian gần đây, tóc ông từ màu đen tuyền giờ gần như biến thành tuyết trắng, hầu như một đêm đầu bạc. Chỉ sợ không ai có thể cảm nhận được sự giày vò bên trong lòng của 1 người cha như ông. Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Lăng Nghị, hắn trịnh trọng gật đầu: “Anh yên tâm đi.”

Lăng Nghị không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Chờ hắn bước vào phòng cấp cứu, toàn bộ bác sĩ của bệnh viện 643 cũng tiến vào theo, lập tức bắt đầu tiến hành công tác.

HẾT CHAP 33

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.