Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 172: Chương 172




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

“Cuộc quyết đấu thượng đỉnh” nho nhỏ giữa Bộ Quốc An cùng Bộ Quốc Phòng được tiến hành vào tháng sáu, do mang tính chất quan trọng nên trong mức độ nào đó cũng thu hút được sự quan tâm từ nhiều nơi.

Vào ngày chính thức tiến hành đối kháng, ngoại trừ thủ lĩnh, tướng quân của Bộ Quốc Phòng, Lăng Nghị cùng Lữ Hâm của Bộ Quốc An ở phòng quan sát ra, còn có vài bộ trưởng nằm trong uỷ ban Quốc Gia An Toàn cùng Quân Ủy Trung Ương, thậm chí ngay cả Phương Quốc Cơ cũng dành chút thời gian ghé qua, khiến thượng cấp hai bên đều có chút căng thẳng.

Để đảm bảo tính công bằng, địa điểm diễn ra đối kháng là sân huấn luyện đặc công của Bộ Công An. Đây là một sân tập rất rộng, có đủ các loại hình kiến trúc cùng đường xá, được mô phỏng giống như đúc các khu vực điển hình trong thành phố.

Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi dẫn người trong Đội đột kích Thiểm Điện tham gia đối kháng tới trước. Bọn họ mang theo 48 người, chia thành 4 tổ, ai cũng là tinh anh, nhìn qua đều nhanh nhẹn dũng mãnh, ai cũng xoắn tay áo lên, nóng lòng muốn được tỷ thí.

Một lát sau, Lăng Tử Hàn mang theo 21 liệp thủ tuổi trẻ tới. Bọn họ hoàn toàn khác hẳn với đội viên Đội Đột Kích được trang bị vũ trang hạng nặng, họ đều ăn mặc khác nhau, có người mặc T-shirt, có người mặc áo sơmi, có âu phục giày da, thậm chí có đến 6 nữ, có người nhìn như sinh viên, có người nhìn như người mẫu, có người như một thiếu nữ mới lớn, nhìn qua chẳng khác gì những người bình thường. Ngoại trừ Lăng Tử Hàn mang nét mặt hờ hững ra, toàn bộ những người còn lại đều mỉm cười, tựa như đang vào thành phố dạo chơi, nhìn không ra chút sát khí nào.

Bất quá, bọn Lôi Hồng Phi không dám khinh thường, lần trước cũng bị mấy người trẻ tuổi này đánh cho một trận “Thương vong” thảm hại, khiến bọn họ khắc sâu đợt giáo huấn đó. Bên này cũng vậy, các liệp thủ không ai dám khinh địch, một lần bị mấy tên đội viên đột kích đầy điêu luyện này bao vây chặn đường, thiếu chút nữa khiến toàn quân bị diệt, cuối cùng bị Lăng Tử Hàn phê bình nghiêm khắc, phán toàn đội thất bại khiến họ ai cũng khắc cốt minh tâm.

Hàng ngũ 2×8 một đông một tây, lần lượt tiến hành chuẩn bị trong phòng chờ. Lăng Tử Hàn nhìn lướt qua những người thanh thiếu niên đang hưng phấn kia, nói nhẹ: “Dù lần này các cậu 1 chọi 2, đừng nói đến việc bị thua, dù thắng mà quá miễn cưỡng, thì tôi cũng cho là thua, rõ chưa?”

21 thanh niên kia đều thu lại nụ cười, đồng thanh trả lời: “Yes, sir!”

“Tuy rằng lần này tôi cũng tham gia, nhưng sức chiến đấu chính là thuộc về các cậu. Nếu như để tôi phải ‘ra tay’, nghĩa là toàn bộ các cậu đều đã ‘tử vong’. Nếu như các cậu có năng lực để tự mình giải quyết bọn họ một cách công bằng, tôi chỉ đơn giản dùng 1 cây súng nhắm vào một mình tên thủ lĩnh của bọn họ mà thôi. Đương nhiên, nếu các cậu có bất kì ai có thể ‘giết’ y, thì tôi cũng chẳng cần nổ súng làm gì.” Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ. “Cho nên, tuyệt đối không nghĩ đến cái gọi là may mắn, các cậu không ai có thể dùng nó để chiến đấu cả. Nếu lần này chúng ta là phân tử khủng bố, vậy phải y như một đám khủng bố thật sự, đối phương là kẻ địch, ra tay nhất định không được lưu tình.”

“Yes, sir!” Toàn bộ bọn họ đều đồng thanh trả lời, nhưng đều nhịn không được nở nụ cười.

Bọn họ đều thích dạng đối kháng thế này, tuy rằng kịch liệt, nhưng so với huấn luyện lại tốt hơn, hơn nữa ‘kẻ địch’ chỉ có 50 người, đối phó vô cùng dư dả, bởi vậy tâm tình của bọn họ ai cũng thả lỏng.

“Không được khinh địch.” Lăng Tử Hàn căn dặn lần cuối, lập tức vung tay lên, để cho bọn họ lần lượt tiến ra trước tìm chỗ trú, chờ còi báo hiệu bắt đầu.

Trong phòng quan sát đã đầy người, bốn tường đều lắp đặt màn hình, hiện rõ từng khu vực trong sân huấn luyện.

Phương Quốc Cơ ngồi một mình ở trên ghế sofa được đặt phía trước, hai bên là Lăng Nghị cùng Lôi Chấn. Ông uống một hớp trà, thoải mái mà cười nói: “Với tư cách là hai người cha, hai anh thử đoán xem, ai sẽ thắng?”

Lôi Chấn không chút do dự nói: “Hơn phân nửa là Tử Hàn.”

“Không thể nói vậy được.” Lăng Nghị bất động thanh sắc mỉm cười. “Đối kháng loại này kỳ thực không công bằng cho lắm. Bởi vì cách huấn luyện của bọn tôi khác hẳn với cách huấn luuyện bên quân đội của bọn họ, chúng tôi là tập trung tác chiến cá nhân, còn bọn họ lại lấy tập thể làm trọng. Nói thật, bản thân tôi cho rằng bên tôi cho đến 21 người là quá nhiều, đáng lẽ ra chỉ cần Tử Hàn dẫn 8 người là đủ rồi.”

“Đạo lý này tất cả chúng tôi đều biết, nhưng tên nhóc Hồng Phi kia lại không phục.” Lôi Chấn cười nói. “Để Tử Hàn giáo huấn nó một trận cũng là một chuyện tốt.”

Phương Quốc Cơ nghe, cười ra tiếng: “Tốt tốt tốt, vậy cứ tiến hành thử đi. Nếu như thấy thực lực cách xa thì lúc đó điều chỉnh sau.”

Lăng Nghị cùng Lôi Chấn cùng nhau gật đầu.

Đồng hồ điểm 10g, còi báo vang lên, đối kháng bắt đầu.

Đội Đột Kích đều mặc trang phục chiến đấu thành thị màu đen, mang mũ giáp mặt nạ bảo hộ. Ngân Dực Liệp Thủ cũng trùm mũ màu xám lên. Cả hai bên đều che mặt mình lại, chỉ để lại quần áo để phân biệt rõ ràng, nên người ngoài vừa nhìn là biết.

Vừa thấy đồng hồ điểm 10g, toàn bộ đội viên Đội Đột Kích tựa như thủy triều tiến vào sân huấn luyện.

Tình cảnh này hoàn toàn y như chiến đấu “Quét sạch khu trú ẩn của bọn phân tử khủng bố” chân thật ngoài đời, chỉ có súng trong tay hai bên đều đã được điều chỉnh qua, tựa như một vũ khí thông minh, chỉ cần nhấn cò súng, vị trí của đạn sẽ lập tức truyền đến máy giám sát tại phòng quan sát, đưa ra phán đoán xem đã ‘bắn bị thương’ hay ‘Hạ gục’ đối phương.

Lãnh đạo trong phòng quan sát bắt đầu nhiệt tình thảo luận.

Hai bên đều thi triển toàn bộ phương thức đối kháng, đầu tiên là quấy nhiễu sóng điện từ, sau đó thâm nhập vào trong hệ thống truyền tin của đối phương, quấy nhiễu sự truyền lệnh của chỉ huy hay phá hủy liên hệ, sau đó triển khai tìm tòi truy đuổi, ở vài khu vực bắt đầu phát sinh tiếng súng nổ cùng tiếng đánh nhau.

Lăng Tử Hàn hoàn toàn không liên lạc với đội viên của mình, thậm chí không mang theo bất kì thiết bị điện tử nào, để tránh máy dò tìm tra được. Cậu nhanh nhẹn ẩn mình trên một góc nhà trên đường, luôn luôn chuẩn xác xuất hiện phía sau lưng nhiều đội viên đột kích. Cho dù cách một tầng kiến trúc, không thể nhìn thấy đối phương, nhưng dường như cậu có thể cảm nhận được động tĩnh của đối phương, từ nóc nhà nhảy qua, xuất hiện trên đầu đội viên, mở cửa sau của vài tòa nhà, lộ ra một kẽ hở, quan sát động tĩnh của bọn họ. Bất quá, cậu không hề ra tay, dường như chỉ đang quan sát người một nhà đang cùng đối kháng với đối phương. Nếu như cậu thật sự ra tay, chỉ sợ không cần nửa giờ, hơn phân nửa đội viên đột kích sẽ ‘chết’.

Tuy rằng cậu cũng che mặt, nhưng Lôi Chấn lại rất quen thuộc thân hình của cậu, hơn nữa cậu chỉ quan sát, không hề ra tay, theo hành động của cậu có thể thấy rõ cậu là thủ lĩnh bên đội Quốc An, nên nhìn có thể đoán ra, cậu chính là Lăng Tử Hàn. Nhìn thân thủ tuyệt hảo không gì sánh kịp của cậu, người trong phòng quan sát đều khen ngợi không ngớt, thậm chí có nhiều người lãnh đạo cao cấp bắt đầu chú ý tới cậu.

Phương Quốc Cơ cười nói: “Lão Lôi à, chỉ sợ một mình Tử Hàn cũng có thể khiến các anh thảm bại đó nha.”

Lôi Chấn lại không thấy xấu hổ, trái lại khoái trá cười nói: “Đúng vậy, Tử Hàn hoàn toàn khác biệt. Đừng nói là chúng tôi, chỉ sợ bên Lão Lăng cũng không tìm được ai sánh được với nó. Nói thật, nếu như không có nó tham gia, thì bên đội viên chúng tôi có thể sáng ngang với bọn họ rồi.”

Lăng Nghị rất chú ý đến hành động của con trai mình, tuy rằng biểu hiện bên ngoài vẫn là sự bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo sợ. Từ sau khi Lăng Tử Hàn bắt đầu ra ngoài hành động thì đã từ lâu ông chưa từng nhìn thấy tận mắt thân thủ của con trai mình, chỉ có thể một mình suy đoán mỗi khi con trai mình ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm. Nhưng lúc này biểu hiện của Lăng Tử Hàn đã vượt qua cả dự đoán của ông cùng tiêu chuẩn đánh giá của Lữ Hâm, dự cảm chuẩn xác cùng thân thủ nhẹ nhàng kia quả thực không một người thường nào có thể có được. Nghe Lôi Chấn nói xong, trong lòng ông cũng phải thầm thừa nhận, con trai mình quả thực là liệp thủ tuyệt nhất trong lịch sử, chỉ sợ sau này cũng không tìm được ai siêu việt hơn nó. Suy nghĩ, bỗng dưng nhớ lại những gì mà Đồng Duyệt từng nói, khiến ông có chút thất thần.

Lẽ nào vì thân thể nó đã từng trải qua Ma trảo, nên hình thành nên hiệu ứng như vậy? Nếu thật là vậy, ông không biết nên mừng hay lo đây?

Ông cùng Lữ Hâm đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mà trận đấu cũng gần kết thúc.

Rất rõ ràng, hai bên lần này đều được chuẩn bị kĩ càng mới vào trận, được huấn luyện rất nghiêm. Đánh giáp lá cà thì kịch liệt nhưng ngắn, nhanh chóng phân rõ thắng bại. Có nhiều lúc, liệp thủ đều ẩn mình ở một nơi nào đó gần đó rồi nhanh chóng hành động, thình lình bắn lén khiến đội viên đột kích không ngừng ‘Ngã xuống’, thật sự là khó lòng phòng bị. Bất quá, theo thời gian trôi qua, liệp thủ cũng có 3 người bị ‘Hạ gục’, 2 người ‘ Bị thương nặng’, những người khác cũng có một ít ‘Vết thương nhẹ’.

Lăng Nghị mỉm cười đứng lên: “Hồng Phi huấn luyện ra được người như thế quả thật rất giỏi.”

Lôi Chấn cười lắc đầu: “Không không, còn kém bên anh nhiều lắm.”

Phương Quốc Cơ công bằng nói: “Lão Lôi cũng không cần khiêm tốn, những đội viên đội đột kích xác thực rất tuyệt, có thể làm nhiều người bên Lão Lăng bị thương như vậy, đổi lại là người khác thì quả thật rất khó.”

Đối kháng sắp kết thúc, mọi người trong phòng quan sát đều thấy thoải mái hơn, mỉm cười uống trà, lãnh đạo hệ thống Quốc An cùng Quốc Phòng đều khiêm nhường khen ngợi nhau, khiến bầu không khí rất hòa nhập.

Trong sân huấn luyện, Lôi Hồng Phi vừa tìm kiếm hình bóng Lăng Tử Hàn, vừa chỉ huy chiến đấu. Y thông qua hệ thống quan sát của bản thân, tận mắt nhìn thấy đội viên của mình dần ‘biến mất’, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Rốt cục, hai đội viên cuối cùng đi theo y tiến vào một building để tiến hành lục soát, chưa gì cũng đã ‘tử vong’, chỉ còn lại duy nhất 1 mình y. Cho đến tận giờ y vẫn chưa thấy Lăng Tử Hàn đâu cả.

Y suy nghĩ một chút, không hề phí công nữa, trực tiếp bước lên mái nhà.

Bắc Kinh vào tháng 6 trời cũng dần nóng lên, y đứng dưới ánh nắng mặt trời, chậm rãi đi vòng quanh, trong lòng tự nhủ, “Tử Hàn, em ra đi, để anh nhìn thấy em”.

Chờ y đi hết một vòng, thân ảnh Lăng Tử Hàn liền xuất hiện ở trước mặt y. Cậu không hề tháo mặt nạ của mình xuống, chỉ bình tĩnh đứng đó, trầm mặc giơ súng lên.

HẾT CHAP 06

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.