Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ngày thứ hai, Đồng Duyệt mang theo một tổ chuyên gia cùng rất nhiều loại thuốc đặc biệt, đi máy bay quân dụng do Bộ Quốc Phòng sắp xếp, từ Bắc Kinh trực tiếp tới Altai.
Viện trưởng lập tức nhận ra vị chuyên gia y học nổi danh quốc tế này, lập tức tôn kính: “Đồng giáo sư, ngài tự mình tới đây sao?”
“Đúng vậy. Tôi là ba Lăng Tử Hàn. Cha nó không có nhà, nên tôi tới.” Đồng Duyệt lễ phép gật đầu với ông, vừa giải thích vừa mang theo các chuyên gia vội vã chạy tới phòng bệnh Lăng Tử Hàn.
Hắn cùng các chuyên gia khác đều biết rõ bệnh tình Lăng Tử Hàn, sau khi cẩn thận kiểm tra các số liệu ở các thiết bị giám sát y học trong phòng bệnh xong liền lập tức tiến hành cấp cứu.
Dưới sự chỉ huy của Đồng Duyệt, việc cấp cứu này mất hơn 1 tuần mới dần ổn định được bệnh tình Lăng Tử Hàn. Đồng Duyệt lập tức đưa cậu ra xe cứu thương, chuyển tới tổng y viện lục quân ở Urumqi để tiếp tục trị liệu. Bây giờ cậu không thể đi máy bay được, việc cất cánh cùng đáp xuống khiến áp suất không khí thay đổi, sẽ ảnh hưởng tới cậu, nếu không thì Đồng Duyệt đã trực tiếp chuyển cậu về Bắc Kinh rồi.
Lúc này, Lôi Hồng Phi bỗng nhiên mang theo Ninh Giác Phi xuất hiện tại Urumqi, hai người họ chạy thẳng tới bệnh viện, lo lắng canh giữ bên cạnh. Thì ra do Đội đột kích Thiểm Điện đến Tân Cương huấn luyện, để chuẩn bị cho kế hoạch liên minh quốc tế hợp chống khủng bố của Lăng Nghị.
Lúc Lăng Tử Hàn tỉnh lại, bỗng nhiên trong lòng thấy tiếc nuối vô cùng. Mỗi lần cậu bị sự trong thống khổ cực độ khiến bản thân chìm trong hôn mê, thời điểm đó cậu luôn hy vọng mình sẽ không tỉnh lại nữa, thế nhưng, hết lần này tới lần khác không như mong muốn, mọi người luôn tìm mọi cách bắt cậu tỉnh lại.
Lôi Hồng Phi thấy Lăng Tử Hàn mở mắt, không khỏi vui mừng: “Người anh em à, em đúng là biết cách làm anh sợ đó.”
“Lăng đại ca, rốt cục anh cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.” Ninh Giác Phi vui mừng lộ rõ trên nét mặt. “Mới mấy tháng không gặp, sao anh lại thành ra thế này?”
Lăng Tử Hàn nhìn bọn họ, nỗ lực lắm mới có thể mỉm cười, thanh âm yếu ớt: “Là do thân thể … càng lúc càng kém rồi.”
Đúng lúc này, Lâm Tĩnh mang theo ba trung đội trưởng tới thăm Lăng Tử Hàn, vừa đến cửa phòng, liền nghe thấy đoạn đối thoại của họ. Lâm Tĩnh lập tức ngừng bước, ba trung đội trưởng phía sau cũng lập tức đứng lại theo ngoài cửa.
Lôi Hồng Phi nhìn người bạn thân nhất của mình, cũng là người mà mình yêu nhất giờ đây thành ra cái dạng này, đau lòng vô cùng: “Tử Hàn, về Bắc Kinh thôi.”
“Được.” Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu. “Em đã quyết định từ bỏ rồi. Chờ khi xuất viện, em sẽ trở về Bắc Kinh, từ nay về sau rời khỏi quân đội.”
“Vậy không được.” Lôi Hồng Phi phản đối. “Em phải ở lại quân đội. Anh đã quyết rồi, anh sẽ xin em về Bắc Kinh. Anh xin điều đội đột kích về Bắc Kinh rồi xin cho em về đội anh. Dù sao đi nữa anh cũng muốn kề vai sát cánh với em, thực sự rất tuyệt vời.” Y càng nói càng hăng say, nhất thời vui mừng.
Lăng Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười như trẻ con của y, không khỏi lắc đầu: “Anh nghĩ thật hão huyền, làm vậy có khác nào xin hàng chức chứ? Hơn nữa, quân đội có kỷ luật riêng, không phải cứ muốn là được.”
Lôi Hồng Phi cợt nhả mà nói: “Dù bằng bất cứ cách nào, anh cũng phải làm được việc đó, coi như dĩ quyền mưu tư đi. Anh đi tìm chủ tịch xin một chút, rồi kêu cha anh hạ lệnh là được.”
Ninh Giác Phi cũng cười hì hì: “Đúng vậy, Lăng đại ca, anh cùng lão đại vào đội đột kích chúng em, chúng em đồng ý cho các anh lãnh đạo. Chỉ cần có hai người các anh, đại đội Dã Lang thì làm được gì cơ chứ? Em lần này tới đây để đón anh đó, anh vào đội của bọn em đi.”
“Cái tên Dã Lang đó luôn kiêu ngạo. Trong quân đội chỉ có một mình hắn là dám chống lại anh thôi.” Lôi Hồng Phi cười nói. “Vậy mà lần này, hắn lại chẳng có mắt nhìn người, không nhìn ra được giá trị của em, muốn đuổi em đi, không được thì giày vò em thành như vậy. Chỉ cần em rời khỏi đây, đến chỗ của anh, chúng ta hai người liên thủ, nhất định nắm thiên hạ trong tay.”
Lâm Tĩnh ở ngoài cửa nghe đến đó, có chút mơ hồ đưa mắt nhìn ba trung đội trưởng sau lưng mình. Bọn họ không rõ, một vị công tử yếu đuối ngoại trừ có cha mang địa vị hiển hách cùng biết nhiều ngôn ngữ ra, thì còn giá trị gì nữa cơ chứ?
Lăng Tử Hàn nghe y hăng hái bừng bừng miêu tả, không khỏi mỉm cười: “Hồng Phi, anh thấy thân thể em bây giờ, thật sự lực bất tòng tâm rồi. Em không muốn liên lụy đại đội Dã Lang, cũng không muốn ảnh hưởng tới đột kích Thiểm Điện bọn anh. Em chỉ muốn về hưu mà thôi.”
Lôi Hồng Phi biến sắc: “Vậy khi về hưu em sẽ làm gì?”
Lăng Tử Hàn tránh ánh mắt của y, một lát mới nói: “Em muốn sống 1 mình.”
Lôi Hồng Phi khẩn trương cao độ, phản ứng mau lẹ, liền cầm lấy tay cậu, cường điệu: “Tử Hàn, em đừng quên, từ ngày đầu tiên em sinh ra, khi anh thấy em, liền quyết định sẽ coi em như anh em ruột thịt. Nếu em dám bỏ anh đi một mình, dù phải chạy tới âm tào địa phủ, anh cũng sẽ đi tìm em để tính sổ, không tin em cứ thử xem.”
Lăng Tử Hàn trong lòng nóng lên, thở dài nói: “Em nào dám thử chứ. Anh đúng là hỗn đản bá đạo.”
Lôi Hồng Phi nghe thấy cậu đã hồi tâm chuyển ý, nhất thời thở dài một hơi, đắc ý dào dạt cười nói: “Với em thì phải bá đạo vậy thôi, nếu không em lại ức hiếp anh.”
Ninh Giác Phi nhịn không được cười ra tiếng.
Lăng Tử Hàn suy nghĩ đến việc lần đầu tiên từ bỏ nhiệm vụ đang thực thi, không khỏi cười khổ: “Đại đội Dã Lang thực sự là danh bất hư truyền, ngoại trừ Lâm Tĩnh, bốn người còn lại cũng rất lợi hại, em thực sự chống đỡ không được nữa rồi.”
Lôi Hồng Phi uy vũ sinh uy mà nói: “Hứ, đặc biệt gì chứ? Hắn có 4 “Lang” bên cạnh, anh có đến 8 “Hổ” kề bên nè.” Nói xong, liền đưa một tay lên chỉ về phía Ninh Giác Phi. “Nó chính là ‘Thiết hổ’, ngoài ra còn 7 hổ kia nữa. Haha, nếu anh thả toàn bộ 8 người đó ra, nhất định cắn chết “Ổ Lang” kia đó.”
Ninh Giác Phi liên tục gật đầu, xoa tay, nóng lòng muốn tỉ thí.
Ba trung đội trưởng đứng ngoài cửa vừa nghe tới đó, muốn bước vào lý luận, lại bị Lâm Tĩnh ngăn lại.
Lần đầu tiên Lăng Tử Hàn nghe thấy Lôi Hồng Phi có ‘nuôi’ 8 hổ, không khỏi hiếu kỳ: “Thật không nghĩ ra, bản thân anh là chúa sơn lâm nha. Vậy chắc anh cũng có biệt hiệu tiếng tăm lừng lẫy như Lâm Tĩnh phải không, gọi là gì thế?”
Lôi Hồng Phi cười hì hì nói: “Kỳ thực không đáng nhắc tới.”
“Sao tự dưng lại khiêm tốn như vậy chứ?” Lăng Tử Hàn buồn cười, tâm tình cũng khá hơn.
Ninh Giác Phi cười, đứng bên cạnh nói: “Lão đại bọn em xuất thân từ phi công, nên gọi là’ Phi hổ’.”
Lăng Tử Hàn nghe vậy cười: “A, thì ra đại danh đỉnh đỉnh ‘Thiểm Điện phi hổ’ chính là anh sao?”
“Hiện tại mọi người đều gọi anh ấy là ‘Thiết tí phi hổ’.” Ninh Giác Phi nói tiếp. “Lão đại luôn luôn có những thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn.”
Lăng Tử Hàn vừa nghe càng khoái trá: “Quả nhiên chuẩn xác.”
Lôi Hồng Phi biết rất rõ, bản thân mình chưa chắc bằng một góc Lăng Tử Hàn, lúc này nghe cậu khen ngợi, không khỏi có chút xấu hổ: “Cũng là phóng đại mà thôi, kỳ thực có tiếng mà không có miếng đó.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Sếp, anh quá khiêm nhượng rồi.”
Lôi Hồng Phi nghe cậu gọi mình là ‘Sếp’, nhất thời nhớ tới khi còn ở Bắc Kinh chính y đã bắt cậu phải chào mình theo đúng quy tắc, không khỏi buồn cười: “Đúng vậy, anh là sếp của em, sếp đã nói thì em phải nghe theo. Anh lệnh cho em dưỡng thân thể cho khỏe, đến Bắc Kinh báo danh lại.”
Lăng Tử Hàn lắc đầu: “Sếp à, em đã quyết định xuất ngũ rồi.”
Lôi Hồng Phi bá đạo: “Anh không đồng ý, em còn dám chạy.”
Lăng Tử Hàn nhìn y, cười khổ: “Hồng Phi, thân thể hiện giờ của em thế nào anh cũng thấy rõ, đã không thể tiếp tục trong quân ngũ được nữa rồi.”
Lôi Hồng Phi liên tục lắc đầu: “Em mới 30 mà thôi, thân thể vẫn có khả năng hồi phục mà. Hiện tại do tên Lâm Tĩnh thối kia muốn đuổi em đi, nên cố ý sắp xếp một loạt huấn luyện cực hạn cho em, khiến em suy sụp đến thế này đó. Nhưng cũng không thể trách hắn, hắn cũng có lý của hắn. Nếu em đến chỗ anh, hoặc đến Thiểm Điện, chắc chắn sẽ không thế này đâu, em sẽ hồi phục lại bình thường thôi.”
Lăng Tử Hàn nãy giờ nói cũng nhiều, nên giờ thấy mệt mỏi. Cậu mỉm cười nói: “Em cũng không trách hắn. Hắn không thích em, đó là chuyện bình thường. Em đã sớm biết, cũng không phải là do ai hết. Haizzz, cũng là do cha anh và cha em tự quyết mà thôi, kỳ thực thân thể của em bây giờ, vào quân đội thì làm được gì cơ chứ?”
“Em còn trẻ, thời gian còn dài, đừng nói mấy việc nhụt chí như vậy.” Lôi Hồng Phi cười nói. “Em phát triển ở trong quân đội, kỳ thực rất tốt. Haizzz, em cứ về Bắc Kinh đã, chúng ta sẽ cùng nhau phối hợp, nhất định quần anh tụ hội, nước chảy thành sông.”
Lăng Tử Hàn lại nghe y loạn dùng thành ngữ, không khỏi ách nhiên thất tiếu.
Ninh Giác Phi nỗ lực khuyến khích: “Lăng đại ca, anh vào đội đột kích bọn em đi. Cả nhà chúng ta cùng nhau huấn luyện, chiến đấu, lại cùng chơi đùa, sẽ rất náo nhiệt đó.”
Lăng Tử Hàn uể oải bất kham mỉm cười, lắc đầu.
Lôi Hồng Phi nói chắc: “Anh sẽ quay về Bắc Kinh ra lệnh điều động, quân lệnh như núi, em cũng phải đi thôi.”
HẾT CHAP 22
Mục lục