Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 217: Chương 217




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn cùng 2 quân sĩ khác từ sau núi leo lên vách đá, tiến vào một con đường tuyết chật hẹp, sau đó tà tà trượt xuống dưới, cuối cùng phát hiện 1 cái động ẩn sau trong bụng núi.

Động này diện tích không lớn, khô ráo, ấm áp, có những bình đèn bằng bình ắc-quy năng lượng cao mắc trên vách đông, còn có máy sưởi bằng nhựa treo trên vách, tản ra khí ấm. Ngoài ra, ngay 1 góc kẹt của động có 1 cái bàn vuông, trên bàn có một chiếc máy điều chỉnh tần số, đây chính là thiết bị đổi tần số mà người nọ dùng biến giọng mình thành giọng của Eclanamine, khiến cho những người đuổi bắt Eclanamine cho rằng gã đang ở đây, có thể yểm trợ cho vị trí ẩn nấp chính xác của gã.

Bên trong tổng cộng có 4 người, trong đó có 1 tên đang trò chuyện cùng Eclanamine, còn 3 tên kia ngồi ở bên động, miễn cưỡng ôm súng vào trong ngực, thả lỏng, nhìn mặt 2 tên có vẻ ủ rũ, dường như đang buồn ngủ.

Lăng Tử Hàn làm dấu với hai quân sĩ, ý bảo bản thân cậu sẽ đối phó vớii cái tên đang gọi điện ngay giữa, còn hai người họ xử lý 3 tên ngồi ngay góc động. 2 quân sĩ kia gật đầu, lặng lẽ rút dao, vận sức chờ hiệu lệnh.

Lăng Tử Hàn thấy tên ở giữa đã cúp máy, chậm rãi bước đến góc động, lập tức dựng thẳng người lên, phi thân ào xuống dưới, một tay giơ ra nắm chặt mục tiêu, một tay ấn chặt gã xuống dưới. Cậu dùng động tác võ thuật mà trong đại đội Dã Lang đã hướng dẫn, lực sử dụng cùng kỹ xảo lại dựa theo bản năng của liệp thủ.

Hai người quân sĩ phía sau cậu cũng vọt ra theo cậu, một trái một phát xuất kích, con dao ở giữa thì song song hướng thẳng đến tên thứ 3, chuẩn xác nhắm thẳng vào tim.

Phần tử khủng bố bên cạnh bỗng nhiên thấy có người nhảy vào, đều ngẩn ra, theo bản năng cầm lấy súng, nhanh chóng nâng lên.

Hai quân sĩ đều nắm lấy súng của đối phương, 1 người đá, 1 người đấm, chỉ một chiêu đã lấy mạng của tên đó.

Lăng Tử Hàn vừa đảo người tên đó lại liền nắm chặt tay gã, nhanh chóng soát người, trói hai tay tên đó ra sau lưng, ngăn ngừa tên đó tự sát nên liền đưa tay nắm chặt cằm tên đó, rồi dựng tên đó ngồi dậy. Động tác của cậu quá nhanh, khiến tên đó hoàn toàn không có cơ hội phản công thì đã bị cậu chế trụ. Trong phòng rất ấm, cậu đã gỡ kính gió cùng mũ ra, làm lộ khuôn mặt mình ra.

Tên bị cậu bắt khoảng hơn 30, mặc áo da màu cà phê, vẻ mặt sắc bén, lúc này nhìn chằm chằm Lăng Tử Hàn, trong mắt tràn đầy thù hận.

Lăng Tử Hàn nhìn gã một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, dùng tiếng Uighur: “Mày là trợ thủ cao cấp của Eclanamine, Bazha phải không, tao nghĩ chắc mày cũng biết tao.”

Bazha phun nước miếng: “Tao tất nhiên biết mày rồi, Lăng Tử Hàn, thằng nhãi con của tên ác ma Lăng Nghị.”

Hai quân sĩ kia vừa nghe tên đó mắng phó đại đội trưởng của mình, lập tức bùng nổ, muốn tiến lên đánh gã. Nhưng Lăng Tử Hàn vung tay lên, ngăn trở bọn họ.

“Được, nếu cả hai bên đều rõ nhau thì tao cũng nói ngắn gọn thôi.” Lăng Tử Hàn dừng ngay trước mặt gã, mỉm cười, nói thẳng: “Eclanamine ở đâu?”

Bazha âm trầm nói: “Không có đâu mà ngài ấy không có mặt cả.”

“Thật à? Thần thông vậy sao?” Lăng Tử Hàn lạnh lùng cười, sau đó lục soát người gã lấy ra 1 micro, liên tiếp dùng hệ thống truy tung của mình, bắt đầu thăm dò cuộc trò chuyện lúc trước của mirco. Nếu như micro đối phương không có tắt máy, thì có thể tra ra được phương vị của gã.

Bazha hiển nhiên có chút nóng nảy, muốn đứng dậy ào vào người cậu.

Lăng Tử Hàn cũng không động thủ, thì hai quân sĩ bên cạnh cậu đã bắt được tên đó, kéo gã vào sát vách động, ép gã ngồi xuống.

Bazha vừa liều mạng giãy dụa, vừa mắng to.

Lăng Tử Hàn cũng không ngẩng đầu lên “Bịt miệng nó lại.”

Một quân sĩ lập tức dùng dao cắt đứt vạt áo của thi thể bên cạnh, nhét vào miệng gã.

Nhất thời an tĩnh lại.

Lăng Tử Hàn nhìn máy vi tính trong tay, bỗng nhiên cười rộ lên: “Trốn cũng không xa lắm, lần này Eclanamine thật đúng là liều mạng.”

Cậu ngầng đầu nhìn Bazha, hờ hững nói: “Có phải con đường gần đây có thể trực tiếp qua biên giới hay không?”

Bazha phẫn hận nhìn cậu, nhưng trên trán đã đổ mồ hôi hột.

Lăng Tử Hàn mở từng kênh đơn vị, muốn câu thông với Liễu Dũng để báo cáo tình hình này, liền nghe được tiếng súng. Cậu nhanh chóng hỏi: “Liễu trung đội, chuyện gì xảy ra?”

“Mẹ nó, có mấy phân tử khủng bố nghe nói em trai của 1 phụ nữ trong thôn là cảnh sát Kashgar, liền ào vào phòng cô ta lôi cô ta ra, muốn dùng đao chém loạn vào cô ta. Các anh em nhịn không nổi, nổ súng giết phân tử khủng bố, cứu cô gái kia, chúng tôi liền bị lộ.” Thanh âm Liễu Dũng tuy rằng trầm ổn, nhưng vẫn ẩn sự phẫn nộ. “Việc này không thể phớt lờ được, kệ nó, đánh thì đánh, mẹ nó, cái thứ cầm thú không bằng đó, tôi không tin không giết được tụi nó.”

Bình thường Liễu Dũng nhìn qua hào hoa phong nhã, trước đây Lăng Tử Hàn cùng hắn tham gia hành động, nhìn hắn luôn dễ dàng tự tại, chưa từng bao giờ mở miệng chửi má nó như lần này. Lăng Tử Hàn rất hiểu, trải qua sự kiện tàn sát cả 2 thôn Mục Khắc cùng thôn Tra Khắc, lại chuẩn bị nhìn thấy tận mắt phân tử khủng bố đang sắp ra tay lần nữa, dù là ai cũng không thể nhẫn được.

Cậu không nói gì thêm, chỉ nói với quân sĩ bên cạnh: “Mang nó theo, chúng ta vào thôn.” Nói xong, cậu thu hồi máy vi tính trên bàn, đập máy biến đổi tần số thành một đống mảnh vụn, lúc này mới một mình đi ra cửa động.

Một quân sĩ đi bên cạnh cậu, một quân sĩ thì bắt Bazha.

Đây là một đường thẳng thông cả động, tà tà đi xuống. Đường không có băng, tất cả đều là nham thạch phập phồng bất định, trên đỉnh cứ một khoảng cách nhất định thì có một ngọn đèn giản dị chiếu sáng, hiển nhiên cũng là dùng bình ắc-quy cung cấp điện. Bọn Lăng Tử Hàn rất nhanh tiến lên, trong động vòng vo mấy vòng, liền nhìn thấy phía trước có 1 cánh cửa gỗ đang đóng.

Cậu dừng lại, nhanh chóng phán đoán mặt bên kia là một căn nhà có người sinh sống, nếu có người nhìn thấy cánh cửa này, nhất định cho rằng bên trong là một căn phòng, sẽ không chú ý trên thực tế có 1 con đường bên trong động. Cậu cùng hai quân sĩ dùng máy dò xét nhiệt tỉ mỉ quan sát huống cửa bên kia, tổng cộng có 5 tên. Căn cứ đại thể kết cấu phòng ốc, bọn chúng đang ẩn bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn là biết không phải dân thường.

Lăng Tử Hàn cùng hai quân sĩ kia nhìn thoáng qua, lấy tay xác định mục tiêu sẽ đối phó. Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu, một quân sĩ đưa chân lên đạp mạnh.

Chỉ nghe một tiếng vang lớn “Phanh”, cánh cửa gỗ gãy nát.

5 phân tử khủng bố trong phòng là những tên bảo vệ ngầm, lúc này cảm thấy bên ngoài đang yên bình, nhưng bọn chúng cũng không rời đi, đều nằm ngay cửa sổ, cảnh giác động tĩnh bên ngoài, hoàn toàn không nghĩ tới có sẽ có từ bên trong thông đạo xông ra, lúc này liền ngẩng ra, lập tức xoay người, nổ súng liên tục.

Lăng Tử Hàn nhanh chóng nhào tới bên cửa sổ, vừa lắng nghe tiếng súng xối xả, vừa quan sát tình hình bên ngoài.

Hai quân sĩ kia hạ gục 5 tên phân tử khủng bố, xác nhận đã tử vong, lúc này mới xoay người lại bắt Bazha kéo ra.

Lăng Tử Hàn thông qua kênh đơn vị gọi cho Liễu Dũng: “Liễu trung đội, chúng tôi xuống tới rồi, bắt được trợ thủ cao cấp của Eclanamine Bazha. Anh đang ở đâu? Chúng ta cần phải thảo luận hành động bước tiếp theo.”

“Được, tốt quá.” Liễu Dũng thật cao hứng. “Lăng phó, anh đừng tới đây, nguy hiểm lắm. Anh chờ tôi, tôi lập tức tới chỗ anh.”

Bọn họ rất nhanh khẳng định phương vị song phương, Liễu Dũng để các tiểu tổ khác yểm hộ, còn bản thân mang theo hai quân sĩ khác lặng lẽ thoát ly chiến trường, chạy nhanh về chỗ cậu.

Chỗ của bọn Lăng Tử Hàn là một góc hẻo lánh bên góc thôn, ở mỏm núi đá, ngay cả phân tử khủng bố cũng có khá nhiều tên không biết chỗ bí mật này, cho nên, với tình hình chiến đấu kịch liệt trong thôn, thì ở đây có vẻ an tĩnh.

Rất nhanh, Liễu Dũng tựa như 1 mũi tên, từ trong bóng tối bắn ra. Nhưng Lăng Tử Hàn liếc mắt liền thấy trên người hắn có máu, vội vã hỏi: “Anh bị thương?”

“No, sir.” Hô hấp Liễu Dũng có chút gấp, nhưng nét mặt vẫn thoải mái. “Là máu địch.”

“À, vậy thì tốt.” Lăng Tử Hàn chỉ tay vào 1 tên. “Nó là Bazha. Với lại, tôi tra ra được phương vị Eclanamine, anh xem thử đi. Chỗ gần đây khả năng có một con đường ngầm trực tiếp qua biên giới, chúng ta cần chặn nó lại.”

Liễu Dũng tiếp nhận máy vi tính từ tay cậu, tỉ mỉ nhìn màn hình, lập tức đồng ý ý kiến của Lăng Tử Hàn: “Anh nói đúng, vậy tôi đi.”

Lăng Tử Hàn không có ý kiến: “Được.”

Liễu Dũng nhìn cậu, trong lúc nhất thời cũng rất do dự. Ở đây thực sự quá nguy hiểm, phân tử khủng bố có hơn 50 tên, hơn nữa hỏa lực mạnh, tuy rằng bọn họ đã giết được hơn 10 tên, nhưng bên mình cũng có 2 người bị thương. Bản thân hắn thì không sợ hãi, nhưng tuyệt không muốn để Lăng Tử Hàn ở lại, vạn nhất cậu gặp phải chuyện gì bất ngờ, thì bản thân mình quả thật không còn mặt mũi nào trở về.

HẾT CHAP 51

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.