Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 226: Chương 226




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

“Không, tôi biết cậu sẽ không hề thấy thoải mái, càng không hề thấy vui sướng.” Lâm Tĩnh nghe cậu nói như vậy, càng cảm thấy xấu hổ. “Tôi phải xin lỗi cậu mới đúng.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Anh rất tốt với tôi, còn những quân sĩ khác nữa, đều rất tốt với tôi.”

Lâm Tĩnh thở dài một tiếng: “Lăng phó, cậu nói vậy quả thật khiến tôi vô cùng xấu hổ.”

“Lâm đại, đừng tự trách mình nữa, đều qua hết rồi, anh không hề sai.” Lăng Tử Hàn chậm rãi nói, quay đầu nhìn về phía Lôi Hồng Phi. “Sếp, anh cũng nghĩ vậy mà phải không.”

Lôi Hồng Phi vẫn nhìn cậu nãy giờ, lúc này gật đầu: “Đúng vậy.”

Lăng Tử Hàn thấy bộ dáng vô tình của y, không khỏi cười nói: “Làm sao vậy?”

“Còn hỏi anh làm sao vậy hả?” Lôi Hồng Phi rất không vui, liếc mắt nhìn cậu. “Em xem bộ dáng này của em, định dằn vặt anh chết phải không, tức chết anh rồi mà.”

“Nói năng lung tung, sao em lại dằn vặt anh chứ?” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng mà cười, ôn hòa nhìn y.

“Anh van em, người anh em à, em có thể thông cảm cho tâm linh yếu đuối của người anh em này của em không hả, luôn bị dính mấy vụ tai nạn xe cộ này là sao?” Lôi Hồng Phi khẩn cầu nói.

Lâm Tĩnh nghe không hiểu: “Tai nạn xe cộ gì chứ? Cậu ấy rõ ràng là bị phân tử khủng bố đả thương mà.”

“Cũng đâu có khác tai nạn xe cộ lắm đâu, đều làm bất ngờ cả.” Lôi Hồng Phi phẫn nộ nói. “Hừ, hoàn toàn là cố ý mà.”

“Anh đó, lớn như vậy rồi, mà tính tình vẫn trẻ con như thế.” Lăng Tử Hàn hài lòng lắc đầu.

Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ đeo tay, ôn hòa cười nói: “Tử Hàn, bọn anh phải đi rồi. Cố gắng dưỡng thương, chờ tin vui của bọn anh nhé. Công lao của anh cùng Dã Lang sẽ tính một phần cho em.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được buồn cười: “Không cần, công là do các anh tạo, em không cần.”

Lâm Tĩnh lập tức nói: “Sao lại không cần? Cậu cũng là người của đại đội là chúng ta mà.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Vô công bất thọ lộc.”

Lôi Hồng Phi rất hiểu tính cách của cậu, hơn nữa, giờ Lăng Tử Hàn đã thành như vậy, công lao hay không công lao, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Y khe khẽ thở dài: “Cũng còn tùy. Bất quá, em phải hứa với anh, chờ anh trở lại, em nhất định phải khỏe mạnh.”

Lăng Tử Hàn nhìn y, nhẹ giọng nói: “Vậy phải chờ anh sống trở về trước đã.”

“Không thành vấn đề, người có thể lấy mạng anh vẫn chưa sinh ra đâu.” Lôi Hồng Phi há mồm nói, khí thế vô cùng.

Lăng Tử Hàn nở nụ cười, nhưng động tới vết thương, đau đớn khiến cậu phải nhíu mày lại.

Lôi Hồng Phi vừa nói xong, lập tức chạy lại, nhanh chóng nhìn cậu, nét mặt vô cùng khó xử. Y vội vã nói: “Chỉ tính địch, không tính bạn bè, anh em cũng không tính luôn. Trên thế giới này, quả thực người có thể lấy mạng anh vẫn chưa sinh ra, haha, nói vậy tương đối chính xác mà. Nếu như anh em muốn mạng của anh, cứ lấy.” Y nói đến câu cuối, hào khí hàng vạn hàng nghìn, thành khẩn vô cùng.

Lăng Tử Hàn chỉ là cười, không hề nói gì.

Lâm Tĩnh nắm chặt tay cậu: “Lăng phó, nhất định phải khỏe mạnh, coi như là vì Ngân Lang, vì những quân sĩ đã hy sinh.”

Sắc mặt Lăng Tử Hàn hơi đổi, lập tức nắm chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: “Lâm đại, Liễu trung đội lúc lâm chung, có bắt tôi phải hứa với hắn là tôi phải sống, nhất định phải bảo vệ được anh, tôi đã hứa với hắn rồi.”

Lâm Tĩnh nghe được lúc Liễu Dũng lại giao phó cho Lăng Tử Hàn bảo vệ mình, vành mắt nhất thời đỏ, một lát nói không ra lời.

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Lâm đại, vì anh em của anh, vì những chiến hữu của anh, anh cần phải sống thật tốt, còn phải kết hôn, sinh con, có một cuộc sống hoàn mỹ toàn vẹn.”

Lâm Tĩnh nhất thời không biết phải phản ứng thế nào mới tốt.

Lăng Tử Hàn ý vị thâm trường nói: “Mãn mục sơn hà không niệm viễn, bất như tích thủ nhãn tiền nhân.” (Núi non xa vạn dặm, chẳng bằng người ngay trước mắt)

Lâm Tĩnh biết cậu đang nhắc nhở bản thân mình, cần phải quý trọng những người yêu quý ngay bên cạnh mình. Hắn nắm tay Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng run lên 1 chút, một lúc lâu mới nói:”Lăng phó, cậu nói đúng, tôi sẽ quý trọng.”

Lăng Tử Hàn đạm đạm cười, liền không nói gì nữa.

Lôi Hồng Phi nhịn không được ho lên 1 tiếng: “Các người đánh đố nhau đủ chưa? Tử Hàn, ý của em vậy là sao chứ? Còn nữa, Dã Lang, cậu đứng có nắm tay Tử Hàn hoài vậy được không? Cũng phải để tôi nắm chứ.”

Lâm Tĩnh nhịn không được nở nụ cười, nhưng không buông tay.

Lôi Hồng Phi nhanh chóng đi lên, một tay kéo tay hắn ra, lập tức lấy tay mình cầm lấy tay cậu, đắc ý dào dạt mà nói: “Dã Lang, đừng nghĩ cậu là đệ nhất mỹ nam tử trong quân đội, bản thân tôi cũng cao to anh tuấn vậy …”

Lăng Tử Hàn cười đến ho: “Được rồi, Hồng Phi, đừng chọc em nữa.”

Lôi Hồng Phi chỉ tay vào Lâm Tĩnh: “Này, Dã Lang, có nghe thấy không? Nhanh chóng kết hôn sinh con, để con của cậu tương lai hiếu thuận với chú Lăng đi.”

Lâm Tĩnh lập tức liếc mắt: “Vậy còn anh? Quân hàm của anh cao hơn tôi, chức cũng to hơn tôi, tuổi cũng già hơn tôi, vì sao không kết hôn sinh con trước đi?”

“Già cái gì mà già? Tôi chỉ lớn hơn cậu có 1 tuổi thôi.” Lôi Hồng Phi hừ một tiếng. “Phải nói là tôi trưởng thành hơn cậu.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nhắc nhở: “Các anh hình như cần phải đi rồi.”

Lôi Hồng Phi nắm tay cậu cẩn thận bỏ vào chăn, Lâm Tĩnh lập tức đắp chăn lại cẩn thận cho cậu, nói với cậu: “Cố gắng nghỉ ngơi, sớm ngày bình phục.”

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Anh cũng phải bảo trọng, sống để trở về.”

“Cậu yên tâm, vũ khí có thể giết chết tôi vẫn chưa được làm ra.” Lâm Tĩnh cười xoay người, cùng Lôi Hồng Phi nhanh chóng rời đi.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, Lôi Hồng Phi nhân tiện nói: “Cậu đi trước đi, tôi lập tức theo sau.”

Lâm Tĩnh nhìn thấy y lại quay người lủi vào trong phòng, liền đứng ở ngoài cửa chờ, không hề đi trước.

Lôi Hồng Phi thực sự kiềm chế không được sự nhớ nhung trong lòng. Lần này Lăng Tử Hàn bị thương nặng, thật sự khiến y kinh hãi vô cùng, mấy ngày nay nghĩ, vạn nhất lần này Lăng Tử Hàn không trở về nữa, y phải làm gì đây? Mỗi lần nghĩ vậy, đều thấy đau lòng như cắt.

Y chạy tới bên cạnh giường bệnh Lăng Tử Hàn, không đợi cậu kịp phản ứng, liền cúi đầu hôn lên môi cậu.

Lăng Tử Hàn vô lực né tránh, chỉ có thể để mặc đôi môi nóng rực của y không ngừng chạm vào môi cậu, lên trán, lên má, lên mắt, sau đó lập tức trở lại môi.

Lôi Hồng Phi cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mỏng của cậu, khiến đôi môi ấy vốn dĩ không có chút huyết sắc nào dần ửng đỏ lên, sau đó mới thở hồng hộc buông ra. Y nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhất thời không hề nói gì.

Lăng Tử Hàn nhìn y, bỗng nhiên hiểu được, người mà cậu luôn cho rằng chỉ là một chàng trai có tính cách trẻ con giờ đã trưởng thành thật rồi. Trong mắt người ngoài, y là một danh tướng trẻ thiện chiến dũng mãnh, khí vũ bất phàm, thần thái phi dương. Trong mắt cha mẹ cùng trưởng bối, y chính là người trò giỏi hơn thầy, có dũng có mưu, tiền đồ vô lượng. Chỉ có trong mắt Lăng Tử Hàn, y mới chân chính là con người thật của mình. Trước đây, Lôi Hồng Phi vẫn là một cậu nhóc bốc đồng, nhưng cũng rất vui vẻ hoạt bát, đơn thuần. Giờ đây, y đã thật sự trưởng thành.

Cậu cố gắng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lôi Hồng Phi, ôn hòa mà nói: “Hồng Phi, đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, em hy vọng anh luôn cảm thấy vui vẻ.”

Trong mắt Lôi Hồng Phi nóng lên, vội vã cúi đầu xuống, đem mặt vùi vào trong hõm vai của cậu. Thân thể y run nhè nhẹ, bao nhiêu hối hận, khổ sở, quyến luyến tình cảm yêu thương chân thành vô hạn tất cả đều như thủy triều ập vào trong lòng.

Tay Lăng Tử Hàn đặt ở gáy của y, nhẹ nhàng mà vuốt ve, mang theo bao nhiêu lý giải cùng an ủi.

Thanh âm của cậu rất nhẹ: “Hồng Phi, lúc chiến đấu phải cẩn thận 1 chút.”

“Ừ.” Lôi Hồng Phi không muốn xa rời đôi má của cậu, không hề chịu rời đi. Y cũng không dám đè nặng lên vết thương Lăng Tử Hàn, hai tay vẫn chống bên người cậu. Cho dù như thế thôi Lôi Hồng Phi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Lâm Tĩnh đợi 1 hồi không thấy động tĩnh, liền lén lút đi vào, ẩn bên cạnh yên lặng nhìn tình cảnh ấy. Hắn nghĩ quan hệ hai người họ không giống như là người yêu, nhưng cũng không phải là anh em đơn thuần, có vẻ rất phức tạp, nhưng dù là gì đi nữa thì tình cảm đó cũng khiến người khác cảm động.

Một lúc lâu, Lôi Hồng Phi rốt cục đứng dậy, hôn lên môi Lăng Tử Hàn một chút, lập tức hài lòng cười cười với cậu, cũng không nói thêm gì, liền xoay người rời đi.

Lâm Tĩnh lui ra ngoài cửa, chờ y đi ra, cùng nhau ra ngoài.

Lăng Tử Hàn nghe thấy tiếng bước chân của hai người họ trên hành lang dần dần đi xa, lúc này mới an tĩnh nhắm hai mắt lại.

Thấy Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều bình yên vô sự, cậu hoàn toàn yên tâm. Hiện tại, có thể nghỉ ngơi cho tốt rồi.

HẾT CHAP 60

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.