Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 238: Chương 238




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Sân bay quốc tế của thủ đô vẫn tấp nập như thường lệ, chuyên cơ do chính phủ B quốc phái tới đã chuẩn bị cất cánh ngay sân bay.

Đây là chiếc máy bay thương vụ kiểu mới do công ty SN Âu Châu chế tạo, có thể chứa tới 30 người, toàn bộ ghế đều là sofa, còn có quầy bar cùng các khu công tác riêng, vừa đẹp lại vô cùng thoải mái.

Không lâu sau, một xe việt dã mang giấy phép bình thường trực tiếp chạy tới sân bay, Lâm Tĩnh mang theo 6 quan quân xuống xe, lập tức leo lên máy bay. Bọn họ không có mặc quân phục, đều mặc âu phục chính quy, mang cravat, nhưng hành lý lại vô cùng đơn giản, chỉ cầm đúng 1 tay, còn tay còn lại thì mang theo một chiếc túi đeo lưng đặc chủng.

Bọn họ sắp xếp hành lý xong liền ngồi xuống, Lăng Tử Hàn liền đi đến.

Cậu không mang theo người, cũng không mặc âu phục, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo lông tím, quần dài, bên ngoài thì khoác một chiếc áo ba-đơ-xuy màu xám đen, nhìn vừa thần bí vừa ưu nhã. Cậu cầm theo một chiếc valy đi vào cabin, mỉm cười chào tiếp viên hàng không, sau đó cùng cô bước vào khoang bên trong.

Lâm Tĩnh vừa thấy cậu liền mỉm cười, lập tức đứng dậy.

Sáu quan quân kia vừa thấy thượng cấp của mình đứng dậy nghênh tiếp long trọng như vậy, cũng lập tức đứng dậy nghiêm chào.

Lăng Tử Hàn không khỏi bật cười, ôn hòa mà nói: “Đừng khách khí, tôi chỉ đi cùng đường với mọi người mà thôi, không phải thượng cấp của mọi người.”

Lâm Tĩnh tiến lên tiếp nhận valy của cậu, giúp cậu bỏ vào trong khoang hành lý trên đầu, sau đó mới khoái trá nói: “Hiện tại chẳng phải cậu chuẩn bị chuyển sang ngạch quân dự bị hay sao, quân hàm cũng lên tới thượng tá rồi còn gì? Vậy là thượng cấp của bọn họ rồi.”

Sáu quan quân này lúc này mới nhìn ra, thì ra vị thượng cấp của mình đã quen biết vị quan ngoại giao trẻ tuổi này từ lâu, liền cười hì hì ngồi xuống, thắt dây an toàn.

Lâm Tĩnh cũng không thanh minh, liền để Lăng Tử Hàn ngồi bên cạnh mình, sau đó giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó mới tới lượt mình.

Lăng Tử Hàn nhìn hắn ra tay nhanh như chớp, làm ra bộ dáng như chăm sóc cậu là một việc thiên kinh địa nghĩa, chỉ có thể mỉm cười để hắn tùy ý.

Rất nhanh, máy bay chạy trên đường băng, cất cánh, tới hướng nam.

Đến tận khi lên độ cao 10.000 m, máy bay mới dần bay ổn định, 6 quan quân tuổi trẻ trên máy bay lúc này mới mới bắt đầu linh hoạt lại.

Tuy rằng chỉ có có mấy người hành khách, nhưng tiếp viên hàng không vẫn tận chức trách, bắt đầu đẩy xe đưa đồ uống.

Lâm Tĩnh ngồi ở rìa ngoài, thân thiết hỏi Lăng Tử Hàn: “Cậu uống gì? Nước hay trà?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Có thể uống cà phê.”

“Thật à? Vậy thì tốt quá.” Lâm Tĩnh rất hài lòng, quay đầu nói với tiếp viên hàng không. “Hai cà phê, cám ơn.”

Hắn thanh tú tuấn dật, nhất cử nhất động đều tiêu sái suất khí, lúc này mỉm cười, khiến tiếp viên hàng không kia nhất thời bối rối, tay bưng cà phê có chút run lên, thiếu chút nữa đổ cà phê nóng hổi bên trong vào người hắn.

Nét mặt Lăng Tử Hàn không đổi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nét cười.

Lâm Tĩnh cũng biết cậu cười cái gì, cũng bình tĩnh, đưa tay tiếp nhận tách cà phê từ trong tay tiếp viên hàng không, ôn hòa cười nói: “Cám ơn.” Lập tức cẩn thận đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Lăng Tử Hàn.

Sau khi cô ấy đưa đồ uống xong, đẩy xe đi, Lăng Tử Hàn mới cầm lấy cà phê uống một ngụm.

Lâm Tĩnh quan tâm mà hỏi thăm: “Thế nào?”

Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu: “Rất ngon.”

Lâm Tĩnh chú ý nhìn khuôn mặt cậu, hơn nữa ngày mới nói: “Mặt của cậu có khí sắc hơn rồi, nhưng người vẫn gầy như thế, không có chút mập lên gì cả.”

Lăng Tử Hàn dưới ánh mắt nóng rực nhưng lại không có chút ý tứ khác lạ nào của hắn, quay đầu mỉm cười nói: “Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, hiện tại cũng coi như đang phát triển với tình hình khá tốt rồi, tôi thấy vậy cũng được.”

“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh thở dài. “Tôi cũng không dám tham lam.”

Tuy rằng nụ cười của Lăng Tử Hàn dưới ánh mắt người khác là bình thường, nhưng Lâm Tĩnh có thể nhìn ra được, dưới đôi mắt đen thẳm kia của cậu vẫn là một màn âm u, nụ cười trên mặt cũng có chút hư vô mờ mịt. Thanh âm của cậu luôn ôn hòa, nhưng lại khiến người khác không thể tới gần được, trong người cậu có khí thế của người nhà Lăng gia, dường như hình thành giữa cậu và người khác một tường đồng vách sắt không thể phá vở.

Lâm Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, quan tâm mà nói: “Cậu ngủ một chút đi, giờ bay của chúng ta rất lâu.”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Ba tiếng đồng hồ sau, máy bay sẽ đáp xuống sân bay quốc tế Việt Nam, một tiếng sau lại cất cánh.”

“À.” Lâm Tĩnh gật đầu, cũng không hỏi cậu vì sao không quá giang ở Hương Cảng, không có ý kiến gì với toàn bộ sự sắp xếp, chỉ nhìn người trước mặt mình, lòng tràn đầy vui sướng. “Vốn ban đầu chúng tôi nghĩ sẽ dùng máy bay hành khách hàng không dân dụng bay suất chiều đi tới Khê La, vé máy bay cũng đặt rồi. Kết quả đột nhiên bên trên ra lệnh cho người bên tôi thay đổi kế hoạch, lập tức chạy tới sân bay, không nghĩ ra là nhờ vào cậu mới được vậy.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Một chiếc máy bay lớn như vậy lại có một mình tôi ngồi, cũng là lãng phí. Cứ coi như giúp chính phủ B quốc bọn họ tiết kiệm 20.000 tiền vé máy bay, chúng ta cũng có thể tâm sự, cũng không buồn.”

“Đó là đương nhiên. Việc tiền bạc không phải trọng yếu, không liên quan tới chúng tôi, then chốt là có thể ở bên cậu, đó mới là chuyện vui nhất.” Từ sau khi Eclanamine được chính tay hắn bắt giữ, cả người Lâm Tĩnh dần dần hiện ra tình cảm ấm áp, không còn sự băng lãnh cao ngạo lúc trước nữa. Hắn cũng rất muốn tận hết sức lực thay đổi Lăng Tử Hàn, giúp trái tim cậu có thể tro tàn lại cháy.

Lăng Tử Hàn bình tĩnh mà nói: “Tới Khê La, chúng ta đều tự đi làm việc của mình, chỉ sợ bình thường khó mà gặp được.”

Lâm Tĩnh biết ý cậu là gì, mỉm cười vỗ vỗ tay cậu, ôn hòa nói: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực mà, dù thế nào cũng sẽ không lỗ mãng như Lôi lão đại đâu.”

Lăng Tử Hàn vừa nghe nhíu mày, khóe miệng hiện lên nét cười. Từ khi Lâm Tĩnh tới Bắc Kinh, xác nhận được Lôi Hồng Phi là tình địch của hắn, bình thường hai người nói chuyện phiếm sẽ luôn châm chọc khiêu khích nhau, nhất là trước mặt Lăng Tử Hàn, luôn cố ý vô tình công kích đối phương, thường thường chọc cậu cười rộ lên.

Dưới ngọn đèn sáng, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tĩnh càng thêm hoàn mỹ, còn khuôn mặt gầy của Lăng Tử Hàn lại hiện lên đường cong rõ ràng, vô cùng tinh xảo, hai người ngồi cùng một chỗ, nhìn rất hài hòa.

Đường xá còn dài, Lăng Tử Hàn quyết định lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, liền cởi áo ba-đờ-xuy, hạ ghế xuống, rồi nằm xuống ngủ.

Lâm Tĩnh vội vã nói với tiếp viên hàng không lấy chăn cho cậu, sau khi đắp chăn cho cậu xong, cũng không nói gì, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Bên cạnh cùng trước sau của hai người họ, 6 tinh anh đặc chiến nhanh nhẹn dũng mãnh tất cả đều liếc mắt ra hiệu, cười đến ý vị thâm trường.

Đây chính là lần đầu từ lúc khai thiên tích địa, bọn họ có thể nhìn thấy “Dã lang” nổi tiếng lãnh ngạo lại có người trong tim, mà với người ta lại quan tâm cẩn thận, khiến bọn họ đều giật mình, quả thực không tin hai mắt của mình. Bất quá, bọn họ cũng mừng thay cho thượng cấp của mình, dù sao đây cũng là một sự kiện tốt đẹp, hơn nữa vị quan ngoại giao tuổi trẻ kia khí chất thật sự là thật tốt, rất xứng với Lâm Tĩnh.

Máy bay bay qua biển Nam Trung Quốc, Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ một chút, thấy đã trưa, liền lay tỉnh Lăng Tử Hàn, nói với cậu: “Tới giờ cậu uống thuốc rồi.”

Giờ khắc này, Lăng Tử Hàn thiếu chút nữa cho rằng người ngồi bên cạnh mình chính là Vệ Thiên Vũ. Cậu chầm chập ngồi thẳng, lúc này mới đột nhiên cười rộ lên: “Tôi còn tưởng chạy ra nước ngoài thì yên rồi, ai ngờ lại gặp phải một người lải nhải như anh chứ?”

6 quan quân bên cạnh họ đều phì một tiếng, cười đến ngửa tới ngửa lui.

Lâm Tĩnh quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ nhanh chóng nghiêm mặt, nhưng nét mặt lại không thể nhịn được nụ cười. Hắn hừ một tiếng, lúc này mới quay đầu, sung sướng mà nói: “Nếu như cậu uống thuốc đúng giờ, tôi sẽ không lải nhải nữa.”

Lăng Tử Hàn cười lắc đầu, đứng dậy đi lấy valy.

Lâm Tĩnh lập tức đứng dậy, giúp cậu lấy hành lý.

Lăng Tử Hàn mở ra, lấy ra từ bên trong một kim tiêm, sau đó dùng hai bình nước thuốc màu xanh lam, mới kéo tay áo lông lên. Lâm Tĩnh lập tức giúp tiêm thuốc vào kim tiêm, chờ cậu kéo tay áo xong xuôi, liền nắm lấy tay cậu, giúp cậu tiêm vào.

Lăng Tử Hàn không có khách khí nói cám ơn, chỉ cười với hắn, liền lấy ra bình thuốc, hộp thuốc.

Lâm Tĩnh lập tức chạy đi tìm tiếp viên hàng không, nói muốn một ly nước nóng.

Lăng Tử Hàn nhìn bàn tay đầy đống thuốc đủ màu sắc, sắc mặt thật không tốt, hiển nhiên không muốn uống. Lâm Tĩnh nhìn cũng khó chịu thay cậu, nhưng vẫn đưa nước tới chỗ cậu, nghiêm mạt ra lệnh: “Nhanh uống đi.”

Lăng Tử Hàn thở dài, bỏ thuốc vào miệng, sau đó uống sạch nước, mới cau mày tựa lưng vào ghế ngồi, hiển nhiên dạ dày rất khó chịu.

Lâm Tĩnh quan tâm hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không?”

Lăng Tử Hàn lắc đầu: “Sắp hạ cánh rồi, xuống sân bay rồi ăn.”

“Được.” Lâm Tĩnh cũng cảm giác được máy bay bắt đầu hạ cánh, liền nhanh chóng giúp cậu thắt dây an toàn.

Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Anh xem tôi là người thủy tinh à? Kỳ thực không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi cũng không phải cứ đẩy 1 cái là ngã.”

“Tôi biết ý chí của cậu còn kiên định hơn sắt thép.” Lâm Tĩnh nhẹ nhàng mà cười nói. “Nhưng tôi vẫn muốn chăm sóc cho cậu.”

Lăng Tử Hàn nhìn khuôn mặt như tượng điêu khắc Hy Lạp của hắn, nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của hắn, có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ chốc lát, cũng biết Lâm Tĩnh là một người cực kỳ thông minh, chuyện hắn đã quyết, nói gì cũng vô ích, nên không hề nói gì nữa.

Máy bay càng lúc hạ thấp xuống, bay ngang qua ngoài khơi đầy sóng, liền thấy phía trước là một dãy phòng ốc màu trắng, dưới ánh mặt trời hiện lên một quang mang mỹ lệ.

Rất nhanh, máy bay đáp xuống hiện cảng sân bay quốc tế được xây dựng đối diện ngay biển. (1)

HẾT CHAP 07

Mục lục

(1) Hình như là sân bay quốc tế Đà Nẵng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.