Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 243: Chương 243




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Giờ khắc này, bầu không khí trên sân bay không còn sự bình thản như mọi ngày, hai bên đường băng đầy xe, còn có rất nhiều đặc công vũ trang hạng nặng, phảng phất như sắp vào trận đánh lớn. Điều khiến người khác chú ý nhất chính là sự xuất hiện của vị cục trưởng Quốc An anh tuấn, Lạc Mẫn, bên cạnh còn có trợ lý tư nhân của tổng thống, Trịnh Đan Thanh. Ngoài ra, còn có rất nhiều phóng viên đang chờ ở ngoài, đang lo lắng khiển chân chờ đợi.

7 vị quan quân trên máy bay đã thay bộ âu phục trên người ra, Lâm Tĩnh sau khi nhìn qua tình cảnh bên ngoài liền ra lệnh, toàn bộ thay quân trang. Bọn họ từ hành lý lấy ra bộ quân phục quan quân bộ đội đặc chủng của mình, nhanh chóng mặc vào.

Đã vào nhiệt đới, Lăng Tử Hàn bỏ đi áo lông trên người, chỉ mặc áo sơmi màu tím, bên ngoài khoác áo ba-đơ-xuy màu xám đen. So với 7 vị quan quân đặc chiến uy phong lẫm lẫm thì nhìn cậu có vẻ phiêu dật tiêu sái, rất phong độ.

Đợi máy bay dừng hẳn, trượt đến phía trước đoàn người hoan nghênh, xe cầu thang mạn lập tức chạy lên phía trước, tiếp viên hàng không liền mở cửa cabin.

Đi ra đầu tiên chính là Lăng Tử Hàn trầm ổn. Gió mát mùa đông vùng nhiệt đới thổi tới, nhẹ nhàng thổi bay vạt áo áo ba-đờ-xuy của cậu, Cậu cầm theo va-li, chậm rãi đi xuống. Phía sau cậu là 7 vị quan quân mặc quân phục bộ đội đặc chủng thiết kế mới nhất của Trung Quốc, lần lượt là từ đại tá đến thượng úy.

Trước khi bọn họ tới thì truyền thông đã đưa tin này đi, các phóng viên tất nhiên thần thông, chung quanh luồn cúi, rốt cục nghe được một ít tư liệu của những huấn luyện viên đặc biệt chuẩn bị đến B quốc lần này. Vị đại tá dẫn đầu chính là người khiến họ hứng thú nhất. Tên hiệu của hắn là “Dã lang”, tướng mạo hoàn mỹ không gì sánh được, có người nói hắn được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nam tử trong quân đội” ở Trung Quốc, bây giờ còn độc thân, nhất thời khiến nhiều người mơ mộng. Có nhiều phóng viên gọi hắn là “Con sói hung mãnh nhất đẹp đẽ nhất trên cao nguyên bạt ngàn”, đem ý thơ mà ca ngợi hắn.

Quả nhiên, Lâm Tĩnh vừa lộ diện, liền tinh quang bắn ra bốn phía, nhất thời khiến Lăng Tử Hàn phía trước hắn dường như bị lãng quên, ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tập trung lên người hắn.

Lăng Tử Hàn đi xuống cầu thang mạn, mỉm cười nhiệt liệt bắt tay với Lạc Mẫn: “Cục trưởng tiên sinh, cần gì phải long trọng như thế?”

“Tin tức bị lộ ra ngoài, không có cách nào cả.” Lạc Mẫn khoái trá cười nói. “Đều muốn đến xem đại danh đỉnh đỉnh “Dã lang” Trung Quốc.”

Lăng Tử Hàn cười ý vị thâm trường, nhẹ giọng nói: “Xem ra chỗ này trời trăm lỗ hổng, hở tứ phương nha.”

“Đúng rồi đó.” Lạc Mẫn vẫn mỉm cười, thanh âm rất nhẹ. “Nên cần cậu tới hỗ trợ đó.”

Lăng Tử Hàn cười gật đầu, lập tức buông tay hắn, tiến về phía trước.

Trịnh Đan Thanh lập tức tiếp cậu, bắt tay cậu, nhiệt tình mà nói: “Lăng tiên sinh, tổng thống tiên sinh phái tôi tới đón ngài.”

“Làm phiền Trịnh tiên sinh rồi.” Lăng Tử Hàn lễ phép hạ thấp người với hắn.

Bọn họ vẫn đi không ngừng lại, lập tức leo lên chiếc Lincoln đậu bên cạnh. Phủ tổng thống còn đặc biệt cử đến xe hộ vệ mở đường phía trước, xe bọn họ chạy ngay phía sau, phía sau cũng có thêm 2 chiếc xe đảm nhiệm bảo vệ. Đoàn xe nhanh như điện chớp chạy ra khỏi sân bay, thẳng tiến đến phủ tổng thống.

Lạc Mẫn tiếp tục cùng đoàn huấn luyện viên do Lâm Tĩnh dẫn đầu lần lượt bắt tay từng người, sau đó nhiệt tình biểu thị hoan nghênh với họ.

Chờ Lâm Tĩnh xoay người lại, toàn bộ đặc công B quốc được cử đến đây nghênh tiếp cùng cảnh giới tất cả đều nghiêm cúi chào.

Lâm Tĩnh cùng 6 quan quân lập tức thu hồi nụ cười, nhất tề hoàn lễ, động tác đều nhịp, rất phiêu lượng.

Nhất thời, toàn bộ ánh đèn chớp nháy liên tục, các phóng viên như thủy triều đồng loạt ào lên, camera, bút ghi âm, máy phỏng vấn cùng lúc ào tới chỗ họ, các câu hỏi vang lên liên tục, cảnh sát lập tức lập rào chắn, liều mạng ngăn bọn họ.

Lúc này, một tổ nhân viên công tác sân bay được đặc công nghiêm mật cấu thành một phạm vi tiến đến. Nét mặt bọn họ vẫn bình tĩnh nhìn thấy máy bay đáp xuống mặt đất, dường như đang chuẩn bị làm công tác xử lý việc máy bay mới đáp xuống, hoàn toàn không hề làm người khác chú ý.

Lạc Mẫn bất động thanh sắc cười, mang theo bọn họ Lâm Tĩnh đến phòng khách quý trong sân bay, ở đó có mở một hội chiêu đãi ký giả. Các phóng viên lập tức ào tới, mong chiếm được chỗ tốt.

Đợi được tất cả đều bọn họ rời đi, toàn bộ đặc công vẫn nghiêm mật cảnh giới xung quanh máy bay. Không lâu sau, một xe cứu thương đậu ở đằng xa liền nhanh chóng chạy tới, bác sĩ cùng y tá mang theo cáng cứu thương chạy ào lên cầu thang mạn. Một lát sau, hai cáng cứu thương một trước một sau được đưa xuống. Người nằm trên đó người đầy máu, đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi lên xe cứu thương thì có hai xe cảnh sát một trước một sau giám hộ, cả 3 xe đều vang lên còi cảnh sát, chạy ra ngoài sân bay.

Không lâu sau, một chiếc xe màu đen chạy đến bên cạnh máy bay, có 6 túi thi thể lần lượt được đưa xuống, bỏ vào trong xe. Nhưng xe đen này không có ra khỏi sân bay mà chạy tới một vận tải cơ hàng không dân dụng của công ty vận chuyển quốc tế thuộc công nhân Nhật Nguyệt Hội đang đậu đằng xa, bỏ những túi thi thể này vào trong khoang chứa hàng. Sau đó, xe đen quay đầu rời đi, chiếc vận tải cơ lập tức đi vòng quanh đường băng, rất nhanh cất cánh hướng thẳng tới hướng bắc.

Đến tận lúc này, có một tiểu đội đặc công nhanh chóng lên máy bay, cầm lấy hành lý của bọn Lâm Tĩnh xuống, leo lên xe việt dã của cảnh sát đậu bên cạnh, lập tức rời đi.

Những đặc công khác vẫn cầm súng đi vòng quanh máy bay, không có rời đi.

Toàn bộ đều tiến hành rất nhanh, người người bình thường đều đem lực chú ý tập trung lên 7 vị quan quân đặc chiến Trung Quốc đang lóe sáng này, hoàn toàn không quan tâm tới những việc khác.

Ngay khi máy bay vận tải rời khỏi vùng trời quốc gia B quốc, xe Lincoln mà Lăng Tử Hàn đang đi cũng tiến vào phủ tổng thống.

Dọc theo đường đi, Trịnh Đan Thanh đều ngồi phía sau với cậu, chỉ là không ngồi cùng ghế mà ngồi đối diện. Tướng mạo hắn rất phổ thông, chỉ có đôi mắt vô cùng đẹp, đen thuần ôn nhuận, có thể nói đó chính là điểm đẹp nhất trên người hắn. Lúc hắn theo Lý Nguyên còn chưa tới 20, đã qua 9 năm, hiện tại đã không còn sự trong suốt thơ ngây thời niên thiếu nữa rồi, khóe mắt mơ hồ hiện lên chút thê lương cùng bất an.

Từ lúc ra khỏi sân bay, hắn không còn nụ cười tươi vui nữa, nhìn Lăng Tử Hàn từ trên xuống dưới, không hề che giấu địch ý trong lòng. Lăng Tử Hàn ôn hòa nhìn hắn 1 cái, liền quay đầu nhìn con đường bên ngoài, tựa như không hề cảm giác được điều gì.

Dọc theo đường đi, Trịnh Đan Thanh cũng không nói gì với cậu. Đến tận khi xe tiến vào hoa viên, dừng lại trước hành lang của phủ chuyên dùng để tiếp đãi quý khách thì hắn mới mới khôi phục nụ cười nhiệt tình, mở cửa xe xuống trước rồi ra dấu mời.

Lăng Tử Hàn liền thong dong xuống xe.

Lý Nguyên đã chờ ở trước cửa. Ông nhìn người tinh xảo thon gầy kia chậm rãi xuống xe, đầu tiên là đầu, sau đó là vai, ngực, cuối cùng cả người xuất hiện trước mặt ông. Giờ khắc này, phía sau cậu là một vườn hoa đầy sắc màu, đang dần hé lộ dưới ánh nắng nhạt mùa đông, khiến cả thế giới trở nên sáng bừng, mà toàn thân cậu toàn thân đều là màu trầm, không hề có chút rực rỡ nào, nhưng lại khiến ông cảm thấy muôn hồng nghìn tía, điệp bay tán loạn, hàng vạn hàng nghìn sắc hoa đều trở thành bối cảnh sau cậu.

Lý Nguyên nhìn thân thể đứng thẳng của cậu, vừa thấy mình liền nở nụ cười rồi tiêu sái vững bước đi tới, trong ***g ngực tim đập thình thịch, tựa như có một luồng triều bài sơn đảo hải cuộn trào mãnh liệt ập tới, sóng triều này tựa như rất xa lạ, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự quen thuộc mơ hồ, làm lay động trái tim chưa nay chưa từng cảm xúc nhiều đến vậy.

Ông đứng ở nơi đó vững như núi Thái Bàn, dùng hết toàn thân khắc chế xung động. Ông nhìn người thanh niên đang từng bước đi lên, bình tĩnh đứng trước mặt mình, lúc này mới vươn tay ra. Lòng bàn tay ông hiện tại cảm giác được sự nóng rực hơn hẳn bình thường, nên ông rất muốn nắm lấy bàn tay lúc này còn lạnh hơn lúc ở Bắc Kinh kia.

Ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mặt mình, thân thiết mà nói: “Tử Hàn, cám ơn con tiếp nhận lời mời của chú, cảm ơn con đã tới nhanh như vậy.”

Lăng Tử Hàn khiêm cung cười nói: “Đây chính là là vinh hạnh của con, tổng thống tiên sinh.”

Lý Nguyên cười đến hài lòng: “Lúc trước ở Bắc Kinh không phải chú đã nói rồi sao, nếu như không phải trước công chúng, thì con cứ gọi chú là chú Nguyên. Con cứ khách khí với chú như vậy, không phải cố ý đang muốn xa lạ với chú hay sao?”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn cười khẽ gật đầu. “Chú Nguyên.”

Lúc còn ở Bắc Kinh, tuy rằng Lý Nguyên muốn cậu gọi ông là “Chú Nguyên”, nhưng cậu vẫn kiên trì gọi ông là “Tổng thống tiên sinh”, lễ phép nhưng vẫn xa cách. Lúc này nghe thanh âm trầm thấp dịu dàng nhẹ nhàng gọi ra 2 từ “Chú Nguyên”, Lý Nguyên chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, nhất thời hưng phấn, cũng bất chấp ngoại giao lễ tiết, tiến sát đến gần ôm chặt cậu vào lòng.

HẾT CHAP 12

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.