Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Sát khí lạnh thấu xương tới rất nhanh, lúc Lăng Tử Hàn cảm giác được thì sát khí đó đã ngay gang tấc trung tâm chỉ huy.
Cậu nhanh như chớp rút súng ra, trấn ngay cửa, đồng thời ra lệnh cho người trong phòng: “Chuẩn bị chiến đấu.”
Mấy nhân viên công tác đều là người của trung tâm đặc cần cùng Cục Quốc An, có kinh nghiệm ứng phó tình huống đột phát phong phú, lúc này vừa nghe mệnh lệnh của cậu, tuy rằng từ hệ thống quản chế không nhìn ra dấu hiệu gì, nhưng vẫn nhanh chóng chạy tới vị trí bí mật điều kiện tốt nhất, đồng thời rút súng trấn cửa.
Lăng Tử Hàn vừa dứt lời, cánh cửa sắt phải dùng giấy thông hành đặc biệt mới có thể mở ra đột nhiên nổ tung.
Theo thanh âm đinh tai nhức óc, khói thuốc súng tràn ngập, sau đó có mấy người người bịt mặt xông vào, trong tay nắm súng trường đột kích cùng một lựu đạn.
Theo cơn mưa đạn, lựa đạn cũng không ngừng bay đủ hướng, lập tức nổ tung.
Lăng Tử Hàn vừa linh hoạt lánh đạn cùng các mảnh lựa đạn văng, vừa lãnh tĩnh nổ súng. Đường nhìn không tốt, cậu hoàn toàn dựa vào trực giác mà bắn, đạn chuẩn xác bay về phía yết hầu kẻ tập kích. Bọn chúng mặc áo chống đạn kiểu mới, mang mũ chống đạn, chỉ có yết hầu là chỗ trí mạng.
Lúc này, có người gọi ở tai nghe, hỏi trung tâm chỉ huy xảy ra chuyện gì. Lăng Tử Hàn trấn định mà nói: “Trung tâm bị tập kích, nhân viên khu E số 3 tới số 9 nhanh chóng tới chi viện, người ở khu vực khác vẫn giữ vị trí cũ, cẩn thận địch dương đông kích tây, cần phải đề cao cảnh giác, chú ý mọi người, phòng ngừa có người trà trộn vào hội trường.”
Các chủ quản khu vực đều trả lời “Yes, sir”, lập tức hướng thành viên tiểu tổ chính mình tuyên bố mệnh lệnh.
Đối với hội trường yến hội thì việc cảnh giới càng nghiêm mật, nhưng tất cả hành động đều là lén lút khai triển, cũng không có ảnh hưởng đến việc tiến hành hoạt động quốc sự bình thường, bên trong ăn uống linh đình, tân chủ tẫn hoan, ai cũng không hề chú ý tới một góc tòa nhà đang có một trận đánh giáp lá cà kịch liệt, sinh tử tương bác.
Kế hoạch hành động lần này của đối phương vô cùng chu đáo chặt chẽ, xem cử động hiện tại của bọn chúng, kế hoạch hẳn là đầu tiên phá hủy trung tâm chỉ huy, đánh gục Lăng Tử Hàn, sau đó tập kích hội trường chủ, cùng nhau làm ra vụ án khủng bố kinh thiên động địa. Thế nhưng, bọn chúng trăm triệu không nghĩ tới, Lăng Tử Hàn còn mẫn cảm hơn cả hệ thống quản chế, có thể trong lúc bọn chúng sử dụng thiết bị ngăn nghi khí quản chế vẫn có thể cảm giác được sự tập kích của bọn chúng, toàn bộ người trong phòng tuy ít nhưng đều ngoan cường chống lại bọn chúng. Do việc bảo an cực kỳ nghiêm mật, bọn chúng không thể mang theo nhiều vũ khí, vũ khí công nghệ cao càng không thể mang. Hiện tại, vốn dĩ định tiến hành trận tốc chiến tốc thắng lại trở thành trạng thái giằng co. Không thể kéo dài thêm nữa, thời gian càng kéo dài, thì càng bất lợi với chúng.
Ngay lúc tiếng nổ phát ra thì trong lòng Lăng Tử Hàn đã có một mảnh trống rỗng, từng ý nghĩ chợt loé lên trong đầu đối phương cậu đều có thể cảm nhận được, thường thường khi đối phương nhảy lên hoặc cuộn người lăn đi, thì đạn của cậu luôn phát ra trước. Đạn bắn về phía cậu tuy rằng luôn trúng bàn cùng các thiết bị khác chung quanh, nhưng cậu vẫn bình thản ung dung, dường như có thể biết được đường đạn chuẩn xác phóng tới, sau đó nhanh chóng né tránh.
Rất nhanh, bên đối phương tử thương hơn phân nửa, mà người cậu gọi tới chi viện cũng đã tới, nhất thời hình thành thế tiền hậu giáp kích, một trận mưa bom diễn ra, kẻ tập kích rốt cục rồi ngã xuống toàn bộ, không hề nhúc nhích.
Lúc này, trung tâm chỉ huy đã trở thành một mảng hỗn độn, toàn bộ máy móc trong phòng đều đã bị nổ tung hoặc bị chấn động hư hỏng, hệ thống hệ chỉ huy cùng thông tin qua lại với bên trong, cùng với hệ thống điện lực đều bị phá hư nghiêm trọng.
Lăng Tử Hàn không bận tâm những việc này, vừa chỉ huy nhân viên tra tìm người sống, vừa ra lệnh với những tiểu tổ có mặt: “Kẻ tập kích đã bị đánh gục. Các tổ chú ý, tiếp tục dựa theo kế hoạch cũ chấp hành, bảo đảm nhân viên tham dự hội nghị tham dự hội nghị an toàn.”
Khi nhận được câu trả lời từ các tổ trưởng, cậu mới tiến lên đi thăm dò kẻ tập kích. Sau mặt nạ bảo hộ của bọn chúng, có thể thấy được, bọn chúng đa phần đều là châu Á, trên cơ bản đều mang nét vùng Nam Á, không có người Trung Quốc cùng người phương Tây. Cậu nhìn một chút, lập tức mệnh lệnh: “Lập tức tra thân phận bọn chúng.”
“Yes, sir.” Có người lập tức móc ra máy phân biệt thân phận trong túi ra, đưa vân tay, con ngươi, máu của bọn chúng vào. Những tư liệu này lập tức được nhập vào kho số liệu của tổng bộ Cục Quốc An, cùng tiến hành so sánh với kho số liệu chứa hơn trăm ngàn người trong đó, trong vòng 10′ đã có kết quả.
Lúc Lăng Tử Hàn có được tư liệu thân phận của bọn chúng thì yến hội viên mãn kết thúc. Tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang vọng đại sảnh Kim Sắc, người người tươi cười rạng rỡ, theo sau tổng thống Lý Nguyên cùng các quân quan Trung Quốc bắt tay nói lời từ biệt.
Trương Hải Dương, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh cùng Ninh Giác Phi đều nhìn chung quanh, muốn tìm Lăng Tử Hàn, nhưng không hề thấy thân ảnh của cậu. Lâm Tĩnh không cảm thấy gì, rốt cuộc hắn vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, còn cơ hội gặp mặt Lăng Tử Hàn, nhưng những người khác thì ngày mai sẽ ra khơi, đến Nam Cảng viếng thăm, sau đó lập tức rời khỏi B quốc.
Đến tận khi ra khỏi trung tâm, lên đoàn xe hộ tống bọn họ quay về khách sạn, thì vẫn không hề thấy Lăng Tử Hàn, trong lòng bọn họ đều có chút buồn nhớ.
Lăng Tử Hàn không thể nhìn được tình huống của các tiểu tổ thông qua màn hình quan sát, chỉ có thể thông qua tai nghe lắng nghe trò chuyện giữa các tổ đặc cần. Biết được khách đã bình an đến được khách sạn, các vị quan viên chính phủ đàm phán hoà bình cũng an toàn rời đi, nhưng chưa nghe được việc tổng thống cùng phó tổng thống rời đi, cậu đợi chốc lát, lập tức gọi hai người chủ quản trong tổ đặc cần, hỏi tình huống.
Kim Tư rõ ràng mà nói: “Tổng thống tiên sinh cùng phó tổng thống tiên sinh biết được trung tâm chỉ huy gặp phải tập kích, rất sự an toàn của nhân viên chúng ta, kiên trì muốn qua đây xem.”
“Không được.” Lăng Tử Hàn như đinh đóng cột mệnh lệnh. “Lập tức hộ tống bọn họ trở lại, sửa lộ tuyến thành số 7.”
“Yes, sir.” Kim Tư đáp lệnh, không hề giải thích gì mà cho người ngăn cản Lý Nguyên cùng Chu Tự, vừa thuyết phục vừa ép buộc bọn họ lên xe, đến lúc thay đổi lộ tuyến, lần lượt quay về phủ tổng thống cùng phủ phó tổng thống.
Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi dẫn người nhanh chóng chạy tới, nhanh chóng tiến vào trung tâm chỉ huy hoang tàn.
Bên trong khắp chốn đều là người, bận rộn vô cùng. Nhân viên cứu hộ đang cứu giúp người bệnh, pháp y đang kiểm tra người chết cùng vật phẩm chung, pháp chứng thì kiểm tra súng ống cùng công cụ của đối phương, nhân viên công trình kiểm tra tình huống tổn thất phương tiện, nỗ lực cứu lại tư liệu.
Lăng Tử Hàn đứng ở bên tường, bên cạnh vây quanh không ít người, có người đang báo cáo lại cho cậu, có người đang xin cậu chỉ thị. Âu phục trên người cậu vẫn chỉnh tề, mái tóc gọn gàng không hề rối, nét mặt bình tĩnh, khiến người khác nhìn qua không hề biết cậu vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi bước đến chỗ cậu, chờ cậu xử lý xong tình hình, lúc này mới thân thiết hỏi: “Sao rồi? Có bị thương không?”
“Không có việc gì.” Lăng Tử Hàn ngẩng đầu nhìn bọn họ, mỉm cười, lập tức cùng bọn họ đi ra khỏi căn phòng đầy máu đạn kia. Trong tay cậu đang cầm tư liệu của kẻ tập kích, nhẹ nhàng nói: “Đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.”
Lạc Mẫn mở ra nhìn sơ lược, sau đó giao cho Thạch Lỗi.
Ba người đi vào một căn phòng nhỏ, Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, khởi động hệ thống trình tự ngăn chặn, mới ngồi xuống sofa, thả lỏng một chút. Ủ rũ nặng nề lập tức đánh tới cậu, nhưng cậu cố gắng khắc chế, trên mặt không hề biểu lộ chuyện gì.
Thạch Lỗi xem xong tư liệu, sắc mặt ngưng trọng: “Những tên này phần lớn đến từ Nam Á, đều là đám người vì tiền bỏ mạng. Thế nhưng, làm sao bọn chúng có thể lẻn vào đây được chứ? Công tác bảo an của chúng ta nghiêm mật như thế, bọn chúng nhiều người như vậy, sao lại có thể mang theo vũ khí mà thần không biết quỷ không hay lẻn vào? Với lại, bọn chúng lại vô cùng rõ ràng với việc bố trí của chúng ta, lại có thể mò ra được trung tâm chỉ huy, không chỉ không ai thấy, mà ngay cả hệ thống quản chế của chúng ta cũng không có phát hiện, bản lĩnh này quả thực kinh người?”
Lạc Mẫn bình tĩnh, khẳng định mà nói: “Nhất định có nội gian, hơn nữa địa vị trong nội bộ chúng ta cũng không hề thấp.”
Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh ngồi ở chỗ kia, chậm rãi gật đầu.
HẾT CHAP 35
Mục lục