Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Từ đêm đó, Lăng Tử Hàn càng lúc càng được yêu thương.
Lý Nguyên hàng đêm đều đến phòng cậu, cùng cậu ngủ, sáng sớm trước khi đi làm còn dặn dò quản gia không được đánh thức cậu, còn tự mình nghiên cứu sách dạy nấu ăn, luôn dặn dò người làm chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng ngon miệng để cho cậu ăn nhiều nhiều một chút
Ngoài ra, điều khiến cho mọi người ngạc nhiên chính là, ông đem hai vệ sĩ thân thiết của mình chuyển sang bảo vệ an toàn cho cậu. Ông cũng cho Lăng Tử Hàn một thẻ vàng, đồng thời làm cho bản thân một thẻ phụ chung tài khoản với cậu, hạn mục tiền vốn lên đến 5 triệu dolla Mỹ, nói cậu muốn mua gì cũng được.
Những người trong biệt thự của ông đều là những người thân tín lâu năm, cũng chưa từng thấy ông đối xử với ai như thế bao giờ. Cho dù lúc trước có Chu Tự đẹp đến kinh tâm động phách, ở đây nhiều năm, Lý Nguyên tuy rằng thích y, nhưng cũng rất thờ ơ, bởi vì tính cách của y kiêu ngạo cuồng dã, Lý Nguyên dù muốn hay không cũng phải thường xuyên ra tay gõ y. Mà Lăng Tử Hàn thật sự là an tĩnh hướng nội, chưa bao giờ đưa ra bất luận yêu cầu gì, trái lại như vậy càng khiến Lý Nguyên săn sóc tỉ mỉ, muốn làm cho cậu luôn hài lòng vui vẻ.
Lăng Tử Hàn cùng Chu Tự quả thật khác biệt nhau. Chu Tự là người có gió liền căng buồn ra khơi, tự do tự tại, tiêu xài tiền cũng hoang phí. Còn Lăng Tử Hàn hướng nội, trầm tĩnh, đôi lúc mới đi ra ngoài, có lần đi đến chỗ trung tâm trò chơi điện tử lúc trước Chu Tự từng dẫn cậu đến, kết quả đụng phải tiểu Đại ca lần trước. Hai người PK trên đài đại chiến hơn mười hiệp, kết quả 5/5, cuối cùng không những chỉ hòa thuận, mà còn kết thân cùng nhau. Chuyện này được vệ sĩ báo lại với Lý Nguyên, khiến cho ông thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Ngoại trừ dùng tiền lẻ để chơi trò chơi điện tử, cậu không dùng thêm một đồng tiền nào nữa, khiến cho Lý Nguyên lên tiếng, nói rằng khi cậu đi ngao du trong mấy trung tâm mua sắm thì nên mua cho mình một vài món đồ gì đó.
Phần lớn thời gian, Lăng Tử Hàn đều ở trong biệt thự, nếu không lên mạng chơi trò chơi, cũng sẽ đi ra hồ bơi dưới tầng hầm bơi, đối với những vết tích ám muội lưu trên người mình, cậu dường như cũng không để tâm, dường như đã xem đó là chuyện hiển nhiên.
Lý Nguyên đối với việc này cũng rất thỏa mãn: “Thanh niên mà, càng vận động nhiều càng tốt.”
Chớp mắt đã đến tết âm lịch, Lý Nguyên phải tham gia các tiệc chúc tụng đầu năm, còn có rất nhiều cuộc gặp xã giao, thường thường không ở nhà, còn nếu về nhà thì cũng đã khuya, Lăng Tử Hàn cũng tự tìm niềm vui, không có biểu hiện khó chịu không vui gì.
Đối với một người nhu thuận hiền ngoan như vậy, tất cả người trên kẻ dưới trong nhà không ai không thích, đồng thời nhìn vào cũng biết cậu thuộc dạng “thiếu niên trong sạch”, dần dần cũng tỏ ra yêu thương quan tâm cậu.
Nhanh chóng, người trong Nhật Nguyệt Hội cũng biết lão đại của mình vô cùng yêu thích “Em trai của Mẫn ca”, vì vậy đối với Lạc Mẫn càng thêm thân thiết khách khí, khiến cho Chu Tự cũng được chút chiếu cố.
Không lâu sau đó, sắc mặt Lăng Tử Hàn cũng hồi phục nhiều, đã có điểm hồng hào, làn da khỏe mạnh sáng bóng. Rất nhiều người tặng cậu vật phẩm, nào là vây cá, tổ yến, bào ngư vi cá … khiến cho cậu càng mau chóng khôi phục thể lực. Tuy rằng đêm nào Lý Nguyên cũng giày vò cậu gần cả đêm, nhưng cũng rất thương cậu, chính bản thân ông cũng chú ý cho sức khỏe, nên không yêu cầu vô độ. Từ sau khi dọn đến biệt thự của Lý Nguyên, những chương trình giám sát cùng kiểm tra đối với cậu cũng được loại bỏ, khiến cho cậu có thể dễ dàng hoạt động hơn.
Dần dà, thể lực Lăng Tử Hàn cũng đã khôi phục, nhưng cậu vẫn không vận động thêm gì khác để tránh bị lộ, cho nên thường ngày bảo trì hoạt động bơi đường dài, trong nước rèn luyện thân thể toàn thân, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất.
Lúc Trịnh Tây Đồng đi tới bể bơi, thấy cậu so với cá chuồn (1) chẳng khác gì nhau, tốc độ trong làn nước trong suốt được duy trì đều đặn, nhanh nhẹn. Y không gọi cậu, chỉ đơn giản mỉm cười nhìn cậu bơi tới bờ bên kia, rồi xoay người đạp nước, quay trở về.
Hai người vệ sĩ đứng ở bên cạnh hồ, cảm thấy buồn chán, thấy y tiến đến, liền cùng y trò chuyện: “Đồng ca.”
Trịnh Tây Đồng cười với bọn họ.
Lăng Tử Hàn lúc này mới dừng lại, nhìn về phía bọn họ, lập tức hướng bên này bơi đến.
Trịnh Tây Đồng ôn hòa nói: “A Ngạn, cậu quả thật bơi rất giỏi.”
Lăng Tử Hàn ngại ngùng cười cười: “Em thích bơi, cho nên, cũng có thể xem là bơi tốt đi.”
Trịnh Tây Đồng ngồi xổm xuống, cười hỏi hắn: “Bơi xong chưa?”
Lăng Tử Hàn hơi hơi có chút kinh ngạc: “Đồng ca, anh là tới tìm em sao?”
Nét cười trên mặt Trịnh Tây Đồng vẫn giữ nguyên, vô cùng hòa ái: “Ừ, chú Nguyên nói cậu không thích ra ngoài chơi, cho nên kêu tôi mang cậu ra ngoài chơi cho khuây khỏa.”
Lăng Tử Hàn mở to mắt, nhất thời có chút hoang mang, một lát mới nói: ” Em cũng không biết đi đâu, chỉ có một mình chơi cũng chẳng thích. Hơn nữa, ở đây cái gì cũng có, cho nên không buồn chán lắm.”
Trịnh Tây Đồng buồn cười: “Trách không được chú Nguyên laị thích cậu, cậu quả thật rất dễ thỏa mãn. Bất quá, anh họ cậu cùng Tự ca kết hôn, cậu không định mua lễ vật cho họ sao?”
Lăng Tử Hàn ngẩn ra, lập tức hiện rõ nét mặt vui mừng: “Thật sao? Bọn họ thật sự sẽ kết hôn?”
“Đúng vậy, tuy rằng chưa xác định ngày nào, nhưng họ dự định tổ chức một buổi lễ đính hôn. Cậu là em của A Mẫn, hiện tại cũng là người của chú Nguyên, đương nhiên là phải tham gia. Thế nào? Có muốn đi mua lễ vật không?” Trịnh Tây Đồng nhìn tâm tính trẻ con ngây thơ của cậu, thanh âm càng thêm nhu hòa.
Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu: “Muốn!” Nói xong, cậu liền cầm lấy tay vịn, đi lên.
Trịnh Tây Đồng vội vã lấy chiếc áo tắm được cậu ném lên chiếc xe đằng xa, đưa tay choàng qua người cậu.
Lăng Tử Hàn khách khí nói: “Cám ơn Đồng ca.”
Trịnh Tây Đồng cười khẽ: “A Ngạn luôn luôn lễ phép như thế.”
Lăng Tử Hàn cười cười, nhanh chóng trở về phòng, vội vã tắm rửa thay quần áo, liền đi ra.
Leo lên xe, Trịnh Tây Đồng hỏi cậu: “Cậu muốn mua lễ vật như thế nào?”
Lăng Tử Hàn hình như hoàn toàn không có chút ý tưởng gì, mờ mịt lắc đầu: “Em cũng không biết. Theo anh tặng lễ vật như thế nào mới tốt?”
Trịnh Tây Đồng suy nghĩ một chút, không khỏi cười nói: “Nói thật, việc tặng quà này cũng khiến anh em trong hội đau đầu không ít. Nói thẳng ra, hai người bọn họ cái gì cũng có rồi, tất cả mọi người không biết tặng cái gì mới tốt, chỉ đơn giản đi tìm mua lung tung. Đây là lần đầu tiên trong hội tổ chức tiệc vui như thế, hơn nữa còn là A Mẫn cùng Tự ca. Hai người bọn họ lớn lên đều kiệt xuất, có võ công, cũng đầu óc, trong hội là thần tượng của rất nhiều anh em, xác thực trời sinh một đôi. Bọn họ quyết định kết hôn, đây thực sự là điều mà mọi người mong muốn, từ chú Nguyên đến mỗi người trong hội đều rất vui mừng. Ha hả, hai người bọn họ kỳ thực thích nhất chính là vũ khí, tôi nghĩ lần này lễ vật hơn phân nữa là súng ống đạn dược rồi.”
Lăng Tử Hàn đang nghe, đến cuối cùng có câu kết như vậy, càng thêm hoảng sợ: “Nhưng … em sẽ không … không tặng cái đó đâu.”
“Đương nhiên.” Trịnh Tây Đồng nhanh chóng nói, làm cho cậu thấy thoải mái: “Cậu không cần phải xen vào, muốn tặng cái gì thì tặng cái đó. Chú Nguyên nói ông ấy cho cậu một thẻ vàng, cậu muốn mua cái gì thì mua.”
“Dạ!” Lăng Tử Hàn đau khổ suy tư. “Nếu vậy, mua cho bọn họ một cặp đồng hồ, được không?”
Nhìn qua cũng không phải là một lễ vật ý nghĩa lắm, nhưng cầm đến cho có cũng được. Trịnh Tây Đồng gật đầu: “Có thể chứ, tôi đưa cậu đi xem thử.”
Trung tâm khu phố có một khu thương mại kinh doanh vàng bạc đá quý mang tên Thế Kỷ nổi tiếng khắp vùng, ở đây mỗi cửa tiệm đều đặc sắc các loại hàng, vàng thì lóng lánh, kim cương thì sáng chiếu, bên ngoài khu rất nhiều xe nổi tiếng, vừa đến đầu khu là gặp ngay những người phú quý gia hào.
Lăng Tử Hàn xuống xe, đứng ở một chỗ nhìn xung quanh, cảm thấy khá thích thú.
Trịnh Tây Đồng vỗ vỗ vai cậu: “Đến đây đi!”
Phía sau bọn họ, hai người vệ sĩ vẫn trầm mặc, yên lặng theo sau bám sát hành động của họ.
Trịnh Tây Đồng dường như cùng quản lý tại đây quen thân, y vừa mới nói ra yêu cầu, quản lý liền đem ra một loạt các loại hàng đặt lên bàn, bên trong toàn là đồng hồ dành cho nam, tất cả đều làm bằng vàng nguyên chất, trên còn chạm khắc thêm các kim cương, ngọc bích, bảo thạch.
Lăng Tử Hàn thấy hoa cả mắt, hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
Người quản lý đó hướng cậu mỉm cười nhẹ nhàng, lần lượt giới thiệu cho cậu từng sản phẩm, từ cách làm, phối trang sức cho đến công năng của từng cái.
Lăng Tử Hàn suy nghĩ thật lâu, do dự mà cầm lấy một đôi nạm toàn bằng vàng, hỏi: “Đồng ca, anh xem cái này có được không?”
Trịnh Tây Đồng coi sơ qua, liền gật đầu: “Rất tốt!”
Lăng Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hướng quản lý nói: “Tôi chọn cái này.” Sau đó lấy ra thẻ vàng đưa cho ông ta.
Quản lý rất vui: “Vòng này trên toàn bộ thế giới chỉ có 3 cặp, ngài đúng là tinh mắt. Bởi vì số lượng có hạng, cho nên chúng tôi tuyệt không giảm giá, thế nhưng nếu là người do Đồng ca đưa đến, chúng tôi chỉ lấy 90%.”
Lăng Tử Hàn vội vã gật đầu: “Được, cám ơn!”
Trịnh Tây Đồng nhìn quản lý cái kia gói xong món quà, lúc này mới nói rằng: “Ông đem cái này đến Vườn Thượng Thanh trên đường Louis.”
“Rõ, hôm nay tôi sẽ cho người chuyển đến.” Quản lý nhiệt tình đáp ứng, kính cẩn tiễn bọn họ ra cổng.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng súng, cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ.
Nhất thời, trên đường liền lộn xộn hẳn lên, người đi đường chung quanh chạy trốn tán loạn, các cửa hàng cũng vội vã buông xuống cửa bảo vệ.
Hai người vệ sĩ đồng loạt tiến lên phía trước, đem Lăng Tử Hàn kéo qua một bên, áp cậu vào tường. Ba người cùng nhau ngồi xổm xuống, hai người kia rút súng ra, dùng thân thể bảo vệ cậu.
Động tác Trịnh Tây Đồng cũng không chậm, lập tức lánh vào một chiếc xe đậu kế bên, trong tay cũng nắm một khẩu súng, thỉnh thoảng lanh lợi ngóc đầu ra quan sát tình huống chung quanh.
Lúc này, còi cảnh sát vang lên, vài chiếc xe cảnh sát từ đầu phố chạy vào, ngăn chặn ở hai đầu con đường khu trung tâm thương mại. Từ trên xe nhảy xuống rất nhiều cảnh sát, trong tay đều cầm súng. Bọn họ dùng xe làm lá chắn, hướng vào bên trong khu thương mại.
Bỗng nhiên, từ trong một cửa tiệm kim hoàn lớn lao ra mấy kẻ cướp bịt mặt, trong tay đều cầm AK-47, trong đó có người còn cầm một thanh rocket loại nhỏ. Bọn họ vừa chạy ra đã không nói năng gì, hướng hai đầu đường nổ súng, sau đó nhảy lên một chiếc xe việt dã đậu bên đường.
Cảnh sát lúc đó cũng mãnh liệt đánh trả, kính gương của chiếc xe việt dã trong khoảnh khắc liền nát bấy.
Bọn cướp ngồi trong xe liền phóng rocket liên tục, nổ ầm ầm, khiến cho các xe cảnh sát chắn giữa hai đầu đường nổ văng lên cao. Xe việt dã một mực tăng tốc như bay vượt qua hàng tuyến của cảnh sát, hướng ra phía ngoài. Sau đó một làn đạn bay ra từ trong xe, khiến cho những người dân bình thường chưa kịp ẩn náu bị vạ lây, trúng đạn ngã xuống.
Cảnh sát lập tức lên xe, nổ máy đuổi theo.
Cảnh sát cùng bọn cướp nổ súng kịch liệt tại khu thương mại phố kim hoàn nhanh chóng được đưa lên các trang báo cùng bản tin.
Tức thời tin tức lập tức tại TV cùng trên internet phát ra rộng rãi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Theo phân tích của chuyên gia, bọn cướp lần này cùng tên cướp tại khu Trường Sơn tại Nam Cảng đấu súng cùng cảnh sát không có khác biệt, cách sử dụng vũ khí đều giống nhau, rất có khả năng chúng là cùng một bọn. Tất nhiên, vì bảo đảm an toàn của người dân, giữ gìn danh dự của cảnh sát, cảnh sát trưởng ra lệnh lùng diệt bọn chúng …”
Rất nhiều người đều hưng phấn mà nhìn màn hình. Có đài truyền hình đã phái phi cơ trực thăng bay đến hiện trường theo dõi đưa tin. Bao quát được toàn cảnh còn có thể thấy được xe hơi bị tạc bay. Trên đường những chiếc xe đang chạy bình thường cũng né tránh bọn họ, xuất hiện một loạt các tai nạn giao thông. Tiếng xe cấp cứu không ngừng vang lên, vọng lên tận không trung.
Hai người vệ sĩ thấy đã dần bớt nguy hiểm, liền cẩn thận đưa Lăng Tử Hàn sắc mặt tái nhợt lên xe.
Trịnh Tây Đồng cũng thẳng người đứng dậy, trong mắt đăm chiêu, leo lên xe, cười hỏi: “A Ngạn, lần trước cậu bị thương, là do bọn chúng làm phải không?”
Lăng Tử Hàn cố sức mà suy nghĩ một chút, có chút không rõ: “Lúc đó trời quá tối, lại có mưa, không thấy rõ cho lắm. Bọn họ dáng người quả thật rất giống, nhưng em không dám chắc.”
Trịnh Tây Đồng liền không hề nói thêm cái gì, mỉm cười lái xe rời đi.
Sự việc cảnh sát cùng bọn cướp phát sinh nổ súng hôm nay, không chỉ oanh động toàn quốc, hơn nữa còn khiến cho cục tình báo dời đi chú ý. Bọn họ nghĩ chính mình có lẽ đã truy sai đầu mối, vì vậy nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch hành động.
Lăng Tử Hàn rốt cục cảm thấy sự quản chế giám sát trên người cũng đã giảm bớt khá nhiều, nếu có cũng chỉ đơn giản là hệ thống Prensence bình thường cài đặt trong máy vi tính, không có gì đáng ngại.
Sau vụ việc trên, Lý Nguyên càng đối với cậu vô cùng nhiệt tình, mỗi lần đều giày vò cậu cả đêm, khiến cậu lần nào xong cũng chìm vào hôn mê, mới khiến cho ông dừng lại.
Chờ cậu tỉnh lại, Lý Nguyên rất thương yêu mà ôm cậu, nhẹ giọng nói: “Mệt muốn chết rồi phải không?”
Lăng Tử Hàn vô lực gật đầu nhẹ.
Lý Nguyên hôn lên trán của cậu, cười nói: “Nghi thức đính hôn của A Tự cùng A Mẫn chuẩn bị tại Khê La, ngày 8 tháng 2, ngày 9 cũng là giao thừa, coi như là tăng thêm niềm vui.”
Lăng Tử Hàn lấy vai ông làm gối, nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng.
Lý Nguyên càng ôm cậu chặt hơn, khoái trá nói: “A Tự cùng A Mẫn nếu như kết hôn, đó quả là một đôi hoàng kim, tương lai nếu bọn họ đi vào chính giới, tham gia tranh cử đều rất có lợi. Hai đứa nó đứa nào cũng có dũng có mưu, ngoại hình lại chuẩn, ha hả, sau đó tại chính giới sợ là không ai làm địch thủ, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tôi.”
Lăng Tử Hàn dường như đối với những việc này không có hứng thú, chỉ đơn giản “Uhm” một tiếng.
Lý Nguyên bỗng nhiên quan tâm hỏi cậu: “Được rồi, cậu muốn làm gì?”
Lăng Tử Hàn có chút không rõ: “Cháu?”
“Đúng vậy!” Lý Nguyên cười hôn cậu. “Khi còn bé có ước mơ gì không?”
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Không bị người khác khi dễ, có cơm ăn.”
Trong lòng Lý Nguyên có chút thương yêu, lập tức nói rằng: “Yên tâm, sau này sẽ không có ai khi dễ cậu nữa, còn nữa, muốn ăn cái gì cũng đều có cái đó.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Vâng, cháu biết, chú đối với cháu rất tốt.”
Lý Nguyên vừa nghe, không khỏi vô cùng vui sướng. Nhiều ngày như vậy, người thiếu niên này đối với ông vẫn có chút sợ, trên giường cũng có phần không thoải mái, rất ít cùng ông nói chuyện, hôm nay có thể nói ra một câu đơn giản như thế, thật sự là khiến cho ông cảm thấy vui sướng. Ông nghiêng người áp lên người cậu, cười hỏi cậu: “Còn ước mơ nào khác không? Sau này có ý định làm gì không?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, tâm tính trẻ con mà nói: “Cháu thích biển, có lúc muốn nghiên cứu sinh vật biển, bất quá, cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không có cơ hội.”
Lý Nguyên nở nụ cười: “Thế nào lại không có? Như vậy đi, chờ đến qua hè, đến mùa thu khai giảng, tôi đưa cậu đến học viện hải dương nghiên cứu sinh vật biển, cậu chịu không?”
“Thật sao?” Lăng Tử Hàn nhất thời rất hài lòng. “Vậy thật là tốt, chịu.”
Lý Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ thoải mái của cậu, trong lòng nóng lên, liền hôn xuống.
Qua cả đêm này, đến tận hôm sau Lăng Tử Hàn cũng chưa thể xuống giường.
Từ lúc đó về sau, cậu có thể tự do hoạt động, cho dù muốn ra ngoài, ngoại trừ có tài xế đưa đi, hai người vệ sĩ cũng không có theo.
Cậu đi dạo chung quanh, phần lớn thời gian là dạo quanh khu thương nghiệp trung tâm, thỉnh thoảng mua vài thứ. Người tài xế đi theo cậu, thay cậu cầm đồ, chỉ cảm thấy cậu giống như một thiếu niên còn ngây thơ, đối với cái gì cũng cảm thấy tò mò.
Lăng Tử Hàn trong lúc này quan sát địa hình cùng những tuyến đường có thể sẽ dùng đến.
Thời gian hành động của cậu, chính là vào ngày 8/2.
HẾT CHAP 25
Mục lục
(1) Cá chuồn: