Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lúc Chu Tự cùng Lạc Mẫn xuất phát đi Cổ Lỗ thì Lăng Tử Hàn vẫn đang nghỉ ngơi trong biệt thự cạnh biển của Lý Nguyên. Bất quá, cậu không có chân chính bỏ công tác, vẫn đang cùng Lạc Mẫn câu thông vài lần, lập tức thông qua điện thoại cùng internet tiến hành bố trí chu đáo chặt chẽ, phái ra nhân viên hành động tin cậy ngụy trang du khách, lục tục đến Cổ Lỗ Cát Mã.
Trên biển, ngoại trừ Lâm Tĩnh mang theo đội đặc công là mục tiêu công khai ra, còn có không ít thương thuyền, thuyền đánh cá, du thuyền kỳ thực đều là người mà Lăng Tử Hàn, Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi phái ra. Ngoài ra, Tôn Cạnh cũng phái ra rất nhiều tinh anh Nhật Nguyệt Hội phân bố tại tam đảo Cổ Lỗ cùng trên biển. Thế nhưng, tuy rằng nhiều người, nhưng lại không cùng 1 hệ thống, Lăng Tử Hàn cũng chưa từng thấy rõ năng lực hành động của bọn họ, nếu gặp phải biến cố, có thể cùng họ liên hợp ăn ý hay không, thực sự khiến Lăng Tử Hàn không dám nghĩ tới việc cầu mong may mắn.
Khi cậu gọi điện cho Lạc Mẫn, thì Cổ Lỗ Cát Mã đang có một trận mưa to trong mùa hạ.
Đây là ngày thứ ba của lễ hội té nước, rất nhiều người chạy tới một hồ nước cách biển 20km, đến đó làm dấu lễ. Hồ nước này được dân bản xứ gọi Thánh Hồ, nói rằng nếu làm dấu lễ, sẽ được thánh phù hộ, bách bệnh bất sinh, ước nguyện thành thật.
Dù tin hay không, thì Chu Tự cùng Lạc Mẫn vẫn mang con trai mình cùng một nhà Khố Tạp đi tới hành Cung bên cạnh hồ. Vừa lúc tia nắng ban mai vừa chiếu đến Bạch Tháp ngay giữa hồ, thì bọn họ cũng giống như những người khác, sau khi nghi thức kính thần thì lập tức làm dấu dễ trong Nước thánh, cực kỳ tôn trọng phong tục tín ngưỡng địa phương.
Buổi sáng dương quang sáng lạn, nhưng buổi trưa mây đen kéo tới, đến giữa trưa thì mưa xối xả. Sét cứ liên tiếp đánh xuống, tiếng sấm ù ù đinh tai nhức óc.
Chu Lạc sợ đến run người, trốn trong lòng Lạc Mẫn, hai bàn tay nhỏ bé bịt chặt tay lại.
Lạc Mẫn trìu mến ôm nhóc, nhẹ giọng an ủi: “Ba ở đây, không sợ, không sợ.”
Mưa lớn ào ào rớt xuống, nước theo suối nhỏ chảy vào trong hồ cũng tăng cao, vốn có hơn trăm ngàn người đang đứng quanh hồ đều tản đi, khiến toàn bộ mặt hồ mưa bụi lượn lờ như tiên cảnh.
Lạc Mẫn ôm con trai ngồi trước cửa sổ, vừa dỗ dành nhóc vừa nhìn mỹ cảnh. Chu Lạc nằm trong lòng hắn, dần dần quen với tiếng sấm, cũng khôi phục bình tĩnh. Lúc này, điện thoại trên người Lạc Mẫn rung lên.
Hắn lấy ra nhìn dòng số, lập tức nghe máy: “Alô, Tử Hàn.”
Thanh âm Lăng Tử Hàn rất lãnh tĩnh: “Mẫn ca, anh cần phải chú ý động tĩnh chung quanh. Căn cứ theo tình báo, thì có người vô cùng tức giận với mối quan hệ tốt đẹp giữa các anh và Cổ Lỗ Vương, đã phái lực lượng vũ trang xuất động, chuẩn bị phát động tập kích. Các anh cùng cả nhà Cổ Lỗ Vương đều có nguy hiểm. Tôi đã ra lệnh cho Lâm Tĩnh dẫn đội tới khu G3, xin phó tổng thống khuyên Cổ Lỗ Vương cùng các anh di chuyển tới đó. Tam đảo Cổ Lỗ hiện tại khí lưu rất loạn, khí tượng phức tạp, không thích hợp phi hành, các anh chỉ có thể rút lui theo đường biển, xin hãy chấp hành phương án số 3, dùng thuyền rời đi.”
Lạc Mẫn ngưng thần nghe, trấn định nói: “Được, chúng tôi lập tức hành động.”
“Với lại,” Thanh âm Lăng Tử Hàn trầm xuống. “Nhân viên trong đặc cần mà các anh dẫn theo có khả năng có nội gian, phải để tâm.”
“OK.” Trong lòng Lạc Mẫn cả kinh, nhưng nét mặt vẫn bình thản.
Chu Lạc ngồi ở trên đầu gối hắn, đưa tay vịn vào bệ cửa sổ, nhìn màn mưa bên ngoài cùng non sông tươi đẹp, cười vui vẻ.
Lạc Mẫn bỏ điện thoại vào túi, ôm lấy con trai, nhanh chóng rời xa cửa sổ, nơi dễ bị các tay súng bắn tỉa ngắm bắn nhất, đi tìm Chu Tự.
Chu Tự ở lầu hai đang nghe trợ thủ hội báo công tác, vừa nghe hắn nói, lập tức đứng dậy nói: “Được, chúng ta lập tức rút lui. A Mẫn, em đi bố trí 1 chút, anh đi thuyết phục Khố Tạp cùng chúng ta rời đi.”
Lạc Mẫn gật đầu, lập tức ôm Chu Lạc đi. Từ khoảnh khắc này, hắn sẽ không rời con trai mình một bước.
Nhân viên đi cùng bọn họ nhanh chóng hành động, thu dọn văn kiện, thu thập hành lý, an bài xe hơi, liên lạc với đội thuyền, tổ trưởng tổ đặc cần liên hệ với người người phụ trách tiểu tổ hành động âm thầm bên ngoài. Người phụ trách các hệ thống trên đảo đều nhận được mệnh lệnh của Lăng Tử Hàn, đâu vào đấy nhanh chóng hành động.
Mưa vẫn rất to, không hề xu hướng yếu bớt, bộ môn khí tượng căn cứ ảnh mây vệ tinh cùng số liệu dò xét dự đoán, trận này có thể mưa to đến chiều ngày thứ hai mới có thể dần dần dừng lại, điều duy nhất đáng mừng là không có bão.
Chu Tự trong việc thuyết phục Khố Tạp không hề thuận lợi.
Khố Tạp không hề nghi ngờ gì việc sẽ có phát động đánh bất ngờ vào đảo. Trong tam đảo Cổ Lỗ, loại chuyện này xảy sinh rất nhiều, nào là những trận tập kích của bọn lực lượng vũ trang của các công ty công ty dầu mỏ, hải tặc, quân chính phủ, hoặc là hắc đạo sống mái với nhau, bộ lạc xung đột, báo thù dân tộc, bài xích tôn giáo … tạo nên bao huyết án. Trên ngọn đảo xinh đẹp, thường thường vang lên tiếng súng, tiếng khóc cùng tiếng cầu an cho người chết. Nhưng từ khi y lên làm vua tam đảo Cổ Lỗ, thì tuyệt không bao giờ vì những uy hiếp mà mình có thể phải đối mặt mà rời khỏi gia viên nhà mình, cũng giống như cha y, cho đến thời điểm cuối cùng, thì vẫn ở ngay tại nơi của mình cùng nhân dân chống lại uy hiếp bên ngoài, tuyệt không cúi đầu, cũng tuyệt không rút lui, càng đừng nói đến việc né tránh.
Khố Tạp nhìn Chu Tự, mỉm cười nói: “Tự ca, anh cứ mang Mẫn ca cùng Tiểu Lạc rút lui khỏi đây đi, dù sao với thân phận hiện tại của anh, thì không thể mạo hiểm được. Tôi có vệ đội vương cung bảo hộ người nhà, còn về phần tôi, thì đương nhiên là muốn chiến đấu cho đến phút cuối cùng.”
Chu Tự khuyên y thật lâu, bảo đây chỉ là tạm lánh rồi sẽ trở về, nói việc đó cũng không làm ảnh hưởng đến uy tín trong cảm nhận của nhân dân với y, cũng không làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của 1 vị vua, dù sao đó cũng là sách lược mà thôi.
Khố Tạp chỉ là lắc đầu: “Lý do thì có rất nhiều, nhưng với tôi hành động mới thể hiện tất cả. Tôi tuyệt đối không vì uy hiếp bên ngoài mà thoái lui. Sách lược mà anh đưa ra sẽ khiến nhân dân mất lòng tin vào tôi. Dù là cường quyền hay là vũ lực, cũng không thể khiến tôi rời đi. Cho dù chết, thì tôi cũng muốn chết ngay trên đất nước mình.”
Chu Tự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầu xin: “Nếu vậy, tôi hy vọng anh có thể đồng ý để tôi cho người tới đây trợ giúp.”
Khố Tạp lấp lững, mỉm cười hỏi: “Anh dự định phái ai tới?”
“Đội đặc công chúng tôi.” Chu Tự rất nghiêm túc. “Bọn họ vốn đang tiến hành bắt hải tặc trên biển, huấn luyện hộ ngư, tôi sẽ lệnh cho bọn họ phái 1 bộ phận lên đảo, trợ giúp anh bảo vệ người nhà anh cùng nhân dân, hy vọng anh chấp thuận.”
Khố Tạp suy nghĩ 1 lát, gật đầu: “Được, tôi tiếp nhận.”
“Cám ơn.” Lúc này mới Chu Tự thả lỏng được. “Tôi sẽ để Lâm Tĩnh liên hệ với anh. Hắn sẽ sắp xếp nhân viên đến đây cùng ngươi liên hợp hành động với vệ đội của anh, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của hắn.”
Khố Tạp khoái trá nở nụ cười: “Lâm Tĩnh? Là vị Dã Lang Trung Quốc kia sao? Tôi rất hoan nghênh nha, rất mong có thể thấy hắn. Em trai cùng con trai lớn của tôi rất sùng bái hắn.”
“Thật tốt quá.” Chu Tự biết thời gian gấp gáp, nên nhanh chóng nói. “Tôi sẽ bảo hắn liên lạc với anh, hiện tại anh nên cùng người nhà về vương cung, ở đó an toàn hơn. Lần này kẻ địch chủ yếu là đánh lén, hơn nữa là sẽ không cường công.”
Do đã từng trải qua nhiều lần biến loạn, vương cung Cổ Lỗ như pháo đài, có phân phối hệ thống phòng ngự tiên tiến, dễ thủ khó công.
Khố Tạp mỉm cười gật đầu, dẫn y cùng Lạc Mẫn đi.
Lạc Mẫn một tay ôm con trai, đầu vai một bên mang súng trường đột kích, bên hông có mang theo 1 khẩu súng được quần áo che khuất, chân thì có mang một mã tấu. Hắn đứng ở cửa hiên nhìn mọi người hành động, thấy Chu Tự cùng Khố Tạp đi ra.
Khố Tạp cười, nét mặt thoải mái mà nói rõ với Lạc Mẫn là họ sẽ không rời đi. Lạc Mẫn thấy Chu Tự không thể khuyên được y, thì cũng không nhiều lời nữa, chỉ mỉm cười nói lời từ biệt với Khố Tạp, nói đã ra lệnh với Tôn Cạnh, cử người của Nhật Nguyệt Hội đến đây bảo hộ bọn họ. Khố Tạp tất nhiên đồng ý sự trợ giúp của Nhật Nguyệt Hội, cười gật đầu, cũng không nói cám ơn, liền ôm Chu Lạc.
Nhóc vẫn rất hứng thú với người chú mặc quần áo kì lạ kia, hơn nữa ở chỗ này có thể vui vẻ tùy tiện tạt nước người khác, chơi rất vui, nên lúc này chủ động hôn lên mặt y, hài lòng nói: “Chúng con phải về rồi. Chú ơi, hẹn gặp lại.”
Khố Tạp thật cao hứng, ôn nhu nói: “Tiểu Lạc, sau này có trở lại đây chơi không?”
Chu Lạc gật đầu, thanh thúy mà nói: “Dạ.”
Khố Tạp nhìn một chút sắc trời bên ngoài, thấy hoàng hôn buông xuống, không hề chậm trễ: “Được rồi, các anh mau đi đi. Đến cạnh biển cũng mất 1 tiếng, trời tối thì rất nguy hiểm.”
“Ừ,” Lạc Mẫn ôm Chu Lạc, nói với Khố Tạp: “Anh cũng nên mau về lại vương cung đi. Tuy rằng không xa, nhưng cũng nên cẩn thận 1 chút.”
Mặt Khố Tạp âm trầm, hung hăng nói: “Bọn chúng chọn lúc này ra tay, không hề để ý gì tới hơn triệu du khách đang ở đây, thực sự là điên rồi, không thể không giết.”
Lạc Mẫn biết quân đội Khố Tạp đều là dân bản xứ, rất khó thu mua. Những người này hoàn toàn khác hẳn với thế giới văn minh, bọn họ vô cùng thành kính tín ngưỡng cùng trung thành với tín ngưỡng đó. Dù chiến thuật chiến lược của họ chưa đủ giỏi, nhưng một khi đánh thì rất nhanh nhẹn dũng mãnh, dã tính mười phần, sức chiến đấu rất mạnh, lần nào cũng là thua ít thắng nhiều, khiến quân chính phủ cũng phải sợ. Hơn nữa, đánh bất ngờ lần này hiển nhiên nhằm vào người nhà mình, chỉ cần bọn họ rời đi, thì đối phương nhất định toàn lực truy kích. Khố Tạp cũng sẽ không bị uy hiếp gì lớn. Hắn không nói gì thêm, chỉ bắt tay với Khố Tạp, cùng Chu Tự lên xe.
Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi hành cung Cổ Lỗ Vương, chạy trong cơn mưa mưa xối xả, dọc theo con đường quanh hồ chạy tới cạnh biển.
HẾT CHAP 47
Mục lục