Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 287: Chương 287




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Cống thoát nước rất an tĩnh, không có một bóng người, so với trên mặt đất chiến hỏa bay tán loạn thì ở đây dường như trong 1 thế giới khác. Lăng Tử Hàn bước đi như bay, nhanh chóng tìm được Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, Mai Lâm đang dựa tường, sắc mặt khó coi. Vệ Thiên Vũ ngồi trên mặt đất, đầu gối lên chân Mai Lâm, tình hình càng không ổn.

Lăng Tử Hàn vừa tiến lên vừa cởi chiếc túi đeo trên lưng xuống, hầu như trong nháy mắt hoàn thành 1 loạt động tác, trải một chiếc nệm thổi phồng tự động đặt trên trên mặt đất, lại cẩn thận ôm Vệ Thiên Vũ đặt lên đó, sau đó treo một ngọn đèn mổ lên bên tường, lấy ra va-li thuốc, giúp Mai Lâm xử lý vết thương.

Mai Lâm đưa tay ngăn cậu: “Tôi băng bó xong rồi, không có vấn đề gì, cậu nhanh chóng cứu Thiên Vũ, anh ấy rất nguy hiểm.”

Lăng Tử Hàn không nói gì, chỉ dùng một máy kiểm tra đo lường tổng hợp lại mang lên tay y, sau đó xoay người cứu giúp Vệ Thiên Vũ. Động tác của cậu rất nhanh mà tẩy trùng, khâu chỉ, băng bó, tất cả đều rất chuyên nghiệp.

Bỗng nhiên, đường ống mơ hồ truyền đến tiếng vang chạy trốn, dường như có không ít người đang chạy về phía họ, khí tức vốn an ninh bình tĩnh lập tức bị đảo loạn, một khí tức nguy hiểm lập tức ập tới.

Lăng Tử Hàn mau lẹ thu thập dụng cụ, cõng Vệ Thiên Vũ, nhẹ nhàng gật đầu kéo góc áo của Mai Lâm, ý bảo y cùng họ rút lui. Mai Lâm ngầm hiểu, lập tức đứng lên, đi theo cậu. Bọn họ đi về phía trước vài bước, quẹo vào một lối rẽ hắc ám chật hẹp, kề sát tường tiến thẳng về phía trước.

Chẳng biết qua bao lâu, bọn họ rốt cục đi tới cửa đang nổi trên mặt nước, ở đây thông thẳng ra biển rộng.

Đây là một cửa cống lớn, cao chừng hai người, dòng nước đen khi tới chỗ này đã được tinh lọc cho phù hợp trước khi thải ra ngoài, nên không có gì cản trở ào thẳng ra biển rộng. Giờ khắc này, ánh bình minh sáng mờ xuất hiện ngay phía chân trời, chiếu sáng biển rộng lấp lánh, một luồn sáng vàng kim cũng tà tà chiếu vào động.

Lăng Tử Hàn thông qua tai nghe cùng người mà Trương Hải Dương phái tới tiếp ứng trò chuyện, bọn họ lái tàu ngầm mini đến vùng gần biển, vừa nhận được tín hiệu của cậu liền lái tới, nổi lên, mở khoang thuyền, chờ ba người họ lên thì lập tức đóng cửa lặn xuống, tổng thời gian chưa tới 1 phút.

Tàu ngầm hướng ra phía ngoài biển, Lăng Tử Hàn đặt Vệ Thiên Vũ lên một chiến giường chật hẹp, đỡ Mai Lâm nằm tạm trên một trên một cái giường, tiến hành xử lý vết thương. Đến tận lúc này, trong lòng cậu mới âm thầm thở dài một hơi.

Sau đó không có xuất hiện bất ngờ gì nữa, tàu ngầm nửa giờ sau đã tiến vào trong bụng thuyền hàng mẫu Thiên Nhai, chậm rãi nổi lên.

Hai cáng cứu thương đang chờ ngay thành cầu, Lăng Tử Hàn ôm Vệ Thiên Vũ và Mai Lâm đi ra, lần lượt đặt lên trên đó, sau đó hai người họ nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Trương Hải Dương tự mình đến đón cậu, nhìn cáng cứu thương rời đi, mới khẩn cấp lôi kéo Lăng Tử Hàn lên quan sát, thân thiết hỏi: “Em sao rồi? Có mệt không? Có bị thương không?”

“Không mệt, không bị thương.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười, vừa đi lên thành tàu vừa hỏi: “Bệnh tình tổng thống thế nào rồi? Không có việc gì chứ?”

“Ừ, đã tỉnh rồi.” Trương Hải Dương thân thiết ôm vai cậu, cùng cậu đi tới phòng bệnh. “Ông ấy muốn gặp em, dự định phát biểu trước toàn quốc qua TV.”

“À.” Lăng Tử Hàn gật đầu, hỏi hắn. “Vậy còn Lạc cục trưởng? Thương thế làm sao? Phó tổng thống cũng ở đây à?”

“Đúng, Lạc cục trưởng chưa tỉnh, nhưng tính mạng không còn nguy hiểm nữa. Phó tổng thống đang ở bên chỗ tổng thống, đang đợi em đó.” Trương Hải Dương chăm chú nhìn sắc mặt cậu, có chút lo lắng. “Em mệt cả ngày rồi, ngay cả nước cũng chưa uống, vậy sao được chứ? Nào, anh cùng em đi ăn. Em nhất định phải ăn nhiều một chút, nếu không anh không cho em đi đâu cả.”

Lăng Tử Hàn xác thực vừa đói vừa khát lại uể oải, bản thân cũng biết nếu không nghỉ ngơi tốt một chút, khẳng định chống đỡ không nổi, nên không từ chối nữa, cười ngồi xuống, tiếp nhận đũa trong tay hắn, ăn từng miếng.

Trong quá trình đi từ Nam Hải tới B quốc, cũng biết nhiều lần cùng Lôi Hồng Phi nói đến Lăng Tử Hàn, nên cũng biết rõ được tình trạng sức khỏe của cậu, biết trong mặt ẩm thực cũng có vài cấm kỵ, cho nên lần này căn dặn nhà bếp kỹ lưỡng, làm ra các món thích hợp cho Lăng Tử Hàn. Nhìn cậu ăn ngon miệng, Trương Hải Dương cảm giác đặc biệt cao hứng, mặt mày rạng rỡ. Y như hồi bé vậy, Lăng Tử Hàn luôn tiếp thu sự chăm sóc của hắn, như một đứa trẻ ngoan ngoãn, thân thể gầy yếu, tướng mạo thanh tú, ánh mắt trong suốt, dáng cười hiền hòa, khiến hắn luôn mang tâm lý muốn quan tâm cùng bảo hộ.

Lăng Tử Hàn cảm thấy rất thoải mái. Trương Hải Dương cùng Long Tiềm từ nhỏ tựa như anh ruột của cậu, luôn cẩn thận che chở, quan tâm cẩn thận cậu, mỗi lần ở cùng họ, tựa như được bao bọc bởi dòng nước ấm áp trong mùa đông giá lạnh vậy, ngũ tạng lục phủ cùng tứ chi đều được dòng nước ấm đó lướt qua, khiến cậu không hề thấy khó chịu.

Trong bầu không khí ấm áp, Lăng Tử Hàn ăn nửa chén cơm, uống thêm một chén canh, mới nói tới chính sự, thân thiết hỏi: “Bên Hồng Phi thế nào? Rút lui chưa?”

“Ừ.” Trương Hải Dương nhẹ nhàng gật đầu. “Lâm Tĩnh đã tới nơi, chiến đấu rất kịch liệt, nghe bọn họ trò chuyện, hình như Hồng Phi vì bảo vệ Lâm Tĩnh mà bị thương, hiện nay không có nguy hiểm sinh mạng. Bọn họ hiện tại đã đột phá vòng vây, anh đã phái chiến đội hải quân tiếp ứng bọn họ rồi.”

Lăng Tử Hàn nghe thấy câu đầu không khỏi giật mình, sau khi nghe câu sau mới ngẩn ra, hơi thắc mắc nhìn hắn.

Trương Hải Dương hiểu ý của cậu, mỉm cười nói: “Lý tổng thống cùng Chu phó tổng thống đã ra đề nghị với chính phủ nước ta, muốn cả hai nước liên hợp diễn tập sửa thành liên hợp bình định, mời quân đội Trung Quốc tới giúp bọn họ bình định quốc nội, dẹp phản loạn vũ trang. Chính phủ nước ta đã tiếp nhận rồi, Bộ Quốc Phòng ra lệnh, cử Hồng Phi tổng chỉ huy mặt trận bình định, còn anh là phó tổng chỉ huy. Sau khi anh nhận lệnh, đã lập tức phái chiến đội tiếp ứng Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh, hành động này hoàn toàn hợp pháp.”

“Thì ra là vậy.” Lăng Tử Hàn yên tâm. “Vậy thật tốt quá.”

Nếu không có lệnh bảo cậu phụ trách hành động lần này, cậu cũng không nhận được lệnh từ tổng bộ, thì có nghĩa cậu không cần phải tham gia trận chiến sau đó nữa. Sau khi cậu ăn cơm nước xong, liền đi thăm Lý Nguyên cùng Lạc Mẫn.

Trong sự sắp xếp của cậu, Lý Nguyên cùng Chu Tự lần lượt phát biểu trước toàn quốc thông qua TV. Hai người phẫn nộ khiển trách hành vi vi phạm tinh thần hiến pháp nghiêm trọng của Ban Địch An, ảnh hưởng tới quyền lợi nhân dân, trịnh trọng nói rõ, kiên quyết cùng phản quân chiến đấu tới cùng.

Sau khi nói xong quốc sự, ông đã thở hồng hộc, hít sâu vài hơi mới dưỡng lại được khí, nói rõ ràng: “Tôi cùng Trịnh Đan Thanh qua nhiều năm công tác dần nảy sinh tình cảm, ngay lúc phản quân vây quanh chúng tôi, tình hình nguy cấp, cậu ấy vẫn không hề rời bỏ tôi, sống chết trước mắt, cậu ấy vẫn liều mình bảo vệ tôi, cũng vì vậy mà bị thương, khiến tôi vô cùng cảm động. Hôm nay, bệnh tình tôi nghiêm trọng, Đan Thanh vẫn như cũ kiên trì bên cạnh tôi, tình cảm như vậy quả thực quý giá, tôi vô cùng quý trọng. cho nên, tôi xin cầu hôn em, một ngày khi bình định phản loạn, chúng tôi sẽ kết hôn.” Nói xong, ông nỗ lực giơ tay lên, hướng người qua một bên, nhìn người bên cạnh.

Trịnh Đan Thanh vội vã cầm tay ông, khóc không thành tiếng.

Lăng Tử Hàn chuyển động màn ảnh, đem hình ảnh cảm động lòng người đó phát ra khắp toàn quốc B quốc.

Lý Nguyên nắm tay Trịnh Đan Thanh, thực sự chống đỡ không được, lâm vào hôn mê. Thiết bị giám sát bên giường phát sinh cảnh báo, lập tức có bác sĩ chạy ào vào cứu giúp.

Căn cứ quy định hiến pháp, Chu Tự tạm đảm nhận chức vụ tổng thống, tuyên bố toàn quốc đang vào trạng thái khẩn cấp, toàn thành Khê La giới nghiêm, mời mọi người cố gắng núp ở nơi an toàn, không được đi vào khu vực phát sinh chiến đấu, đồng thời tuyên bố, B quốc cùng Trung Quốc sớm định ra diễn tập liên hợp quân sự, nhưng giờ sẽ chuyển thành liên hợp bình định. Y hứa với toàn dân, nhất định tiêu diệt phản quân, bảo vệ dân chủ, khôi phục hòa bình.

Bài phát biểu của y kiên định, khiến quân dân toàn quốc B quốc rung động, không tự chủ được phát sinh sự tín nhiệm cùng ỷ lại cường liệt.

Lúc này, Hách Ly cùng Ban Địch An dự định phát biểu, nghiêm khắc công kích Chu Tự, chỉ trích y làm trái hiến pháp, là một tổng thống phi pháp, nhưng lại bị cản trở quấy rầy khá mạnh. Giờ này khắc này, không chỉ bên tiền phương giao hỏa kịch liệt, thì ngay ở nơi mọi người không nhìn thấy, có rất nhiều tinh anh khoa học kỹ thuật đang cố gắng chém giết khó phân thắng bại, đó là chiến trường vô hình, nhưng lại vô cùng quan trọng tới kết quả thắng thua của cuộc đối chiến này.

Sau đó Lăng Tử Hàn nhận được điện thoại của cha mình, muốn cậu báo cáo tình hình hiện nay. Nghe cậu báo cáo xong, Lăng Nghị ôn hòa ôn hòa: “Công tác của con tạm thời gián đoạn, cứ ở Thiên Nhai đi, nếu Hồng Phi cùng Hải Dương yêu cầu con trợ giúp, thì con có thể xem xét xử lý, nếu bọn họ muốn con nghỉ ngơi, thì con cũng không cần quan tâm, cố gắng giữ sức khỏe, cũng chăm sóc Thiên Vũ cùng Mai Lâm.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu.

Lăng Nghị nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, thân thiết hỏi: “Giờ con còn thuốc bên người không?”

“Dạ không có.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Đều để ở Phủ tổng thống rồi, không có thời gian nhớ tới nó.”

“À.” Lăng Nghị trầm ngâm một chút, nhân tiện nói. “Cha sẽ nói Tiểu Duyệt liên hệ với bác sĩ trên Thiên Nhai, cố gắng kêu họ tìm trong đống thuốc loại nào phù hợp với con. Con cũng nên chú ý nghỉ ngơi cùng giữ ấm, đừng để bệnh tái phát.”

“Dạ, con biết rồi.” Trong lòng Lăng Tử Hàn hoà thuận vui vẻ, mỉm cười nói. “Cha, không cần lo cho con, Hải Dương chăm sóc con rất tốt.”

“Ừ, cha không lo nữa.” Thanh âm Lăng Nghị thủy chung trầm thấp, không nhanh không chậm, khiến người ta cảm thấy an toàn cùng đáng tin.

Sau khi cúp máy, Lăng Tử Hàn nhìn chung quanh một chút, thấy không có việc gì lớn cần cậu làm, liền phòng bệnh Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm.

Hai người họ đã làm xong giải phẫu, đang truyền máu, truyền dịch, đều ngủ rất trầm.

Lăng Tử Hàn đi tới nhìn Mai Lâm một chút, sau đó lại đi tới một giường bệnh kế bên. Cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Vệ Thiên Vũ, chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi không có chút huyết sắc nào của anh.

HẾT CHAP 56

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.