Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 296: Chương 296




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc này đây, nơi gặp mặt mà đối phương chỉ định chính là trung tâm hành chính Rovaniemi (1) của tỉnh Lapland bắc bộ Phần Lan.

Đây là thắng địa du ngoạn hấp dẫn nhất Phần Lan, thường thường cũng sẽ trở thành nơi đàm phán được người Á Châu thích lựa chọn nhất.

Tháng 10 hằng năm ở đây đã vào đông rồi, đến tháng 5 mới bắt đầu vào xuân. Trong mùa đông kéo dài hơn 8 tháng, trời thì lạnh giá, tuyết bay khắp nơi, biến đại địa thành một thế giới đồng thoại trắng xoá. Ở chỗ này, những rừng cây lọt vào mắt, những dòng sông được bao trùm bởi một màn tuyết trắng tinh, một mảnh vô tận, khiến nhân gian tựa tiên cảnh.

Lúc Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm đến đây thì vùng đất mênh mông vẫn một màn trắng tuyết, xa xa là những biển rừng uốn lượn liên miên, cảnh sắc phi thường tráng lệ.

Trong quá trình chuyển chuyến bay nhằm tiêu trừ vết tích Trung Quốc, Mai Lâm vẫn luôn chăm sóc Lăng Tử Hàn, Lăng Tử Hàn cũng không có từ chối. HIện tại cậu đã chuyển đổi thành diện mạo của Quỷ Thu, nhưng chi tiết thì vẫn thay đổi rất nhiều, cũng không dựa theo hình dáng cũ nữa, mà mang nét hơi tang thương, sắc mặt tái nhợt hẳn, nhưng lại khiến cậu thêm hào hoa phong nhã.

Bọn họ chỉ mang theo hành lý giản đơn, tìm một nhà trọ nhỏ tại Novaniemi. Ở đây không có nhà cao tầng, chỉ có những căn nhà nhỏ giống nhau tựa như mấy câu chuyện cổ tích, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Đứng ở sân thượng lầu hai, có thể nhìn thấy núi tuyết cùng hồ nước trong suốt cách đó không xa toát ra ánh sáng. Vào đêm, nhìn ngọn đèn dầu bên ngoài, phảng phất toàn bộ thành nhỏ đều là được điêu khắc bằng băng vậy, tinh xảo đặc sắc, như mộng như ảo.

Lăng Tử Hàn nhìn mỹ cảnh trước mắt, trong nháy mắt phảng phất tựa như rời khỏi thực tế, đi tới một khoảng thời gian vô định. Thành phố nhỏ an tĩnh này quả thực như thiên đường.

Mai Lâm cùng cậu nhìn cảnh đêm bên ngoài, thì thào mà nói: “Chẳng biết có thể nhìn thấy Bắc cực quang hay không nữa.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhưng không nói cái gì.

Buổi sáng kế tiếp, bọn họ theo lời hẹn tới một dãy biệt thự cách nhà trọ họ ở không xa lắm. Smith nhiệt tình nghênh đưa bọn họ vào cửa.

Mai Lâm cùng Lăng Tử Hàn cũng không có cố gắng tìm vị trí an toàn, mà dựa theo sự hướng dẫn của ông mà ngồi xuống phòng khách, thần thái cử động có vẻ tương đối tùy ý, thậm chí mạn bất kinh tâm.

Smith nhiệt tình nhìn Lăng Tử Hàn, ngoài miệng nhưng lại nói chuyện với Mai Lâm: “Mr.King, vị này chính là người ủy thác của ngài?”

Mai Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Smith lấy ra một chiếc máy phân biệt sinh vật, cẩn thận nói với Lăng Tử Hàn: “Xin hỏi, tôi có thể xem DNA của ngài một chút được không?”

Lăng Tử Hàn ra dấu “Cứ tự nhiên”

Smith tiến lên, cẩn thận dùng máy nhắm vào tay của Lăng Tử Hàn. Lăng Tử Hàn trấn định như thường, con mắt cũng chả thèm nháy. Một lát sau, Smith tươi cười rạng rỡ mở máy ra, nói với Lăng Tử Hàn: “Cám ơn.”

Lăng Tử Hàn vẫn không hé răng.

Mai Lâm cũng không hiểu được mà hỏi: “Mr.Smith, sao ngài là có được những tư liệu này?”

Smith dường như biết thế nào y cũng sẽ hỏi những vấn đề này, không chút nào chần chờ mà nói: “Vị tiên sinh này khi còn ở Nam Cảng B quốc đã từng vào trại tạm giam của cảnh sát, hơn nữa trong đó có để lại khăn mặt dính máu của ngài ấy, sau đó bị người khác ném vào thùng rác. Người ủy thác của tôi sau này đã nghĩ cách lấy được khăn mặt đó.”

“À.” Mai Lâm nhìn Lăng Tử Hàn, không nói.

Lăng Tử Hàn thủy chung lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói được lời nào, dường như đang chờ Smith mở miệng, hoặc là ám chỉ muốn chủ thuê chân chính của ông lộ diện. Sự an tĩnh của cậu lại mang lại áp lực khiếp người, khiến người ta khó mà chống cự.

Smith ho một tiếng, lui ra sau 2 bước.

Từ cánh cửa phía sau bọn họ đi vào một người.

Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm cũng không hề động, càng không thèm quay đầu lại nhìn.

Người nọ chậm rãi đi tới trước mặt trước mặt bọn họ, ngồi xuống.

Người đàn ông lớn tuổi có dáng người nhỏ con này là người đông phương, Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm đều đoán gã là người Nhật.

Gã nhìn Lăng Tử Hàn, chậm rãi dùng tiếng Anh có chút cứng nói: “Tôi gọi là Tanaka Hiro.”

Lăng Tử Hàn hơi hạ thấp người, cúi đầu dùng tiếng Nhật nói: “Tanaka sama, lần đầu gặp mặt.”

Tanaka Hiro có chút kinh ngạc, lập tức cười rộ lên, sửa lại tiếng Nhật rồi nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố tôi. Ngài là là Quỷ Thu sama phải không?” Gã cười hỏi, thái độ thoải mái.

Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy.”

Tanaka nhìn Mai Lâm, rồi lại quan sát Lăng Tử Hàn một chút, cười nói: “Hai người có nét giống nhau, hình như là người một nhà, là chú cháu à?”

Mai Lâm chỉ là cười cười, lấp lững không nói.

Tanaka nhìn Lăng Tử Hàn rất trầm tĩnh, chậm rãi nói “Đơn hàng này, chúng tôi sẵn sàng bỏ giá rất cao.”

“Chúng tôi đã biết giá mà bên ngài đưa ra rồi.” Mai Lâm xử sự đúng chức vụ của một người đại diện, bình tĩnh nói. “Các ngài dự định trả 10 triệu dolla Mỹ, đúng không?”

Tanaka gật đầu: “Đúng vậy.”

Mai Lâm nói luôn: “Tuy rằng công việc này khá cực khổ, thế nhưng, giá này chúng tôi tương đối hài lòng. Nếu vậy, Tanaka sama có biết quy củ của chúng tôi hay không?”

Tanaka mỉm cười nói: “Biết, các ngài muốn thu phân nửa tiền đặt cọc, sau khi sự việc thành công thì nhận một nửa còn lại.”

Mai Lâm nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, nếu trong quá trình bên ngài hủy bỏ hành động, hoặc do bên ngài để lộ tin tức mà khiến hành động không thể thành công, thì tiền đặt cọc không hoàn lại. Còn nếu do bên chúng tôi mà khiến hành động thất thủ, tiền đặt cọc toàn bộ được hoàn lại đầy đủ.”

“Hợp lý lắm.” Tanaka cười nói.

Mai Lâm cũng mang ý cười: “Đây là làm ăn mà, nên thế thôi.”

“Đúng vậy.” Tanaka trầm ngâm nói. “Thế nhưng, dù sao đây cũng là một khoản lớn, lại liên quan tới một hành động quy mô lớn, chúng tôi muốn Quỷ Thu sama tự mình đến đây, chính vì muốn Quỷ Thu sama chứng minh cho chúng tôi thấy.”

“Chứng minh cái gì?” Sắc mặt Mai Lâm trầm xuống tới.

Nét mặt Tanaka tự nhiên, chậm rãi nói: “Mọi vật đều có giá trị của nó.”

Mai Lâm vừa nghe, hai hàng lông mày nhíu lại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, có vẻ tức giận.

Nhưng vẫn Lăng Tử Hàn bất động thanh sắc ngồi ở chỗ kia.

Tanaka nhìn Lăng Tử Hàn, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Quỷ Thu sama, yêu cầu này của tôi có quá phận không nhỉ?”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, thanh âm rất thấp: “Tanaka sama, nếu ngài đã cố ý tìm tôi, thì tất nhiên đã điều tra qua tư liệu của tôi, ngài chắc biết hành động chung của tôi rồi?”

Thế nhưng Tanaka chậm rãi lắc đầu: “Quỷ Thu sama, chúng tôi quả thực đã điều tra qua, thế nhưng, phần lớn về ngài đều là từ tin đồn hoặc suy đoán, chúng tôi biết phần lớn đều là sự tưởng tượng mà thành. Cho nên, với ngài mà nói, trên thực tế chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả.”

Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà hỏi thăm: “Vậy Tanaka sama dự định muốn tôi chứng minh thế nào?”

Tanaka hời hợt mà nói: “Giúp tôi giết một người.”

Mai Lâm dường như thiếu kiên nhẫn, giành nói: “Đây là một cuộc làm ăn khác rồi, không thể nhập làm một được.”

Tanaka cười nói: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ trả một khoản trả thù lao hợp lý.”

Mai Lâm nhìn Lăng Tử Hàn, Lăng Tử Hàn nét mặt như thường, dường như sao cũng được, căn bản là không hỏi. Mai Lâm cũng an tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Tanaka, cũng không chủ động nữa.

Tanaka nhìn Lăng Tử Hàn, có chút khen ngợi mà gật đầu: “Quỷ Thu sama, ngài thấy sao?”

Lăng Tử Hàn lẳng lặng mà nói: “Thông thường trong một thời gian ngắn tôi tuyệt đối không nhận đồng thời hai công việc. Nếu ngài đã không tin tôi, thì không cần tìm tôi.”

Tanaka do dự một chút, hỏi: “Xin hỏi Quỷ Thu sama, một năm qua ngài không hệ lộ diện, càng không nhận bất kì đơn hàng nào, lý do là gì vậy?”

Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói “Tôi chuẩn bị về hưu, đang huấn luyện người nối nghiệp.”

Tanaka bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Mai Lâm, nét cười mang ý nghĩa: “Vậy đó là King sama sao?”

So với Lăng Tử Hàn tóc hoa râm cùng nét mặt ủ dột, thì Mai Lâm ánh mắt lấp lánh, đen nhánh lại có nét tuổi trẻ, nhiệt tình, huyết khí phương cương hơn.

HẾT CHAP 04

Mục lục

(1) Rovaniemi là một thành phố ở tỉnh Lapland, Phần Lan. Thành phố cách Vòng Bắc Cực 5 km về phía nam. Đây là cửa ngõ đến Lapland và nơi có làng Ông già Noel. Thành phố có sân bay Rovaniemi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.