Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 305: Chương 305




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn anh.

Vệ Thiên Vũ có chút thấp thỏm, nhưng kiên định đứng ở nơi đó.

Một lát sau, Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Anh gầy.”

Vành mắt Vệ Thiên Vũ đỏ lên nhưng vẫn cười nói: “Em cũng gầy, gầy rất nhiều. Em không thể so với anh, không thể gầy thêm được.”

Lăng Tử Hàn không nói nữa, chỉ đi đến trước mặt anh, vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Vệ Thiên Vũ quả thực không thể tin được, Lăng Tử Hàn một năm trước đã từng cự tuyệt anh giờ lại chủ động ôm anh.

“Tử Hàn…” Đầu óc anh chợt đông cứng lại, hoàn toàn không biết phải nói sao. “Tử Hàn, em … không còn giận anh sao?”

Lăng Tử Hàn trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cười rộ lên. Cậu ôn hòa nói: “Toàn bộ thế giới đều ủng hộ anh, em không còn cách nào khác, muốn một mình chống lại thế giới, thực sự quá mệt mỏi.”

Vệ Thiên Vũ rất hiểu cậu, tất nhiên biết cậu đang nói giỡn, khiến mặt anh chợt đỏ lên, không biết phải nói lại thế nào, chỉ có thể lặng yên ôm lấy cậu.

Thân thể trong tay vẫn đang thon gầy, gương mặt cũng ấm áp, khiến anh yên tâm.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Em đã suy nghĩ 1 năm rồi, kỳ thực trong lòng hiểu rất rõ, không thể tận mắt nhìn con mình sinh ra, tiếc nuối này sẽ tồn tại vĩnh viễn, thế nhưng cũng không thể đem bọn nhỏ một lần nữa bỏ vào rồi cho sinh ra lần nữa. Cũng giống như lúc mẹ em qua đời, 7 năm sau em mới biết được, đó cũng chính là sự tiếc nuối suốt đời, nhưng mẹ em đã ra đi rồi, mà thời gian cũng sẽ không đảo lưu. Lúc đó, em không giận cha em, hiện tại, em biết cũng không thể trách anh. Chỉ là … Chỉ là … Chỉ là …” Cậu chỉ nói liên tục 3 từ “Chỉ là”, chung quy nói không được, chỉ phải thở dài.

Vệ Thiên Vũ ôm chặt lấy cậu: “Tử Hàn, em đừng nói nữa, anh biết, anh biết hết mà. Là do lúc đó anh suy nghĩ không chu toàn, giấu giếm hết toàn bộ mọi việc, đều là lỗi của anh. Cha mẹ anh cũng trách cứ anh rất rất nhiều lần. Chuyện lớn như vậy, anh không nên một mình quyết định, hẳn là nên thương lượng với em trước.”

Lăng Tử Hàn buông anh ra, cùng anh đến sofa ngồi xuống. Cảm xúc của cậu cũng dần bình ổn lại, trên mặt có tiếu ý, nhàn nhạt nói: “Lúc đó anh đã biết em kiên quyết không muốn sinh con, thì còn thương lượng được gì nữa chứ? Kỳ thực anh đã quyết tâm muốn có bằng được 2 đứa nhỏ đó, đúng không?”

Thấy Lăng Tử Hàn không hề tính toán chuyện lúc trước, tâm tình Vệ Thiên Vũ cũng không còn thấp thỏm nữa. Anh cười gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó anh kiên quyết muốn có con của em, cho dù vì vậy mà khiến em hận anh, cả đời không chịu tha thứ, anh cũng không hối hận.”

“Giờ anh lại dám nói như vậy, không sợ em lại giận nữa sao?” Lăng Tử Hàn mỉm cười lắc đầu. “Quên đi, em cũng giận đủ rồi.”

Nhưng Vệ Thiên Vũ phi thường nghiêm túc mà nói: “Tử Hàn, anh vĩnh viễn cũng sẽ không che giấu em bất kì chuyện gì nữa.”

Lăng Tử Hàn cười lắc đầu: “Câu hứa này rất nguy hiểm đó nha, anh đang nắm giữ trái tim của nhóm liệp thủ chúng ta đó.”

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Những thứ này em cũng đâu có muốn biết, nên không tính là anh đang giấu em.” Nói xong, anh đứng dậy tiến lên, cầm lấy túi du lịch đặt trên mặt đất, lấy một cà mên giữ ấm trong đó ra.

Lăng Tử Hàn tiếp nhận rồi mở, bên trong là một chè hạt sen long nhãn mỹ vị dinh dưỡng, lại có bánh bao lòng đỏ trứng mềm mại, đều là những thứ cậu có thể tiêu hóa.

Vệ Thiên Vũ lấy một laptop từ trong túi ra, vừa đặt lên bàn vừa nói: “Em cứ ăn trước gì đó đi, tối hôm qua Mai Lâm đã nói lại tình huống chung cho anh biết, anh trước đó có nhìn qua phương cách của tên Yamamoto Goro. Với lại, boss có dặn anh nói với em, hai đứa nhỏ chỉ là bị cảm mạo, đêm qua truyền dịch, hừng đông cũng đã hạ sốt, không có gì vấn đề lớn, kêu em yên tâm. Hiện tại hai đứa nó không chỉ biết tháo đồ, mà cũng đã có thể đem mấy linh kiện bị tháo ra đó ráp lại được rồi.”

Lăng Tử Hàn uống chè, nghe tin này, nhất thời yên tâm. Nghĩ đến sự bướng bỉnh của hai đứa con mình, cậu không khỏi bật cười: “Em thấy hai đứa nó giống con ruột của anh hơn, cuồng nhiệt với máy móc đến thế, thực sự là đáng sợ. Em suy nghĩ, không biết lúc nào tụi nhóc sẽ tháo nhà ở của mình đây?”

Vệ Thiên Vũ nhịn không được cười rộ lên, trên mặt cũng có chút biểu tình kỳ lạ: “Nói thật, anh nghĩ hai đứa nó cái gì cũng biết, chỉ là còn nhỏ, nên không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt mà thôi. Trước đây, lúc bọn nó còn ở nhà cha mẹ anh, anh thường đi thăm tụi nó, có khi làm việc ngay bên cạnh tụi nó. Tụi nó không hề khóc, chỉ mở to mắt nhìn anh làm việc, bao gồm việc lắp ráp công cụ hay thay đổi chỉnh sửa xe hơi gì đó. Lúc đó, anh nghĩ tụi nó biết anh đang làm gì, cảm giác rất kỳ lạ, rất khó hình dung.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Em cũng cảm giác được tụi nó biết rất nhiều thứ, chỉ là không thể nói nên lời mà thôi.”

Hai người hàn huyên chuyện con mình một hồi, Lăng Tử Hàn cũng ăn xong, lúc này mới thu lại tâm tình mình, bắt đầu công tác.

Trải qua một đoạn giao lưu ngắn, trong lúc đó hai người đã trở lại như trước, một lần nữa trở nên thân mật khăng khít, hợp tác ăn ý.

Nửa tháng sau khi Lôi Hồng Phi bị đâm, Bắc Kinh lại xảy ra một đại án kinh thiên động địa.

Lăng Nghị có một công vụ quan trọng cần trực tiếp bố trí cho Ninh Giác Phi cùng Lâm Tĩnh, vì sự tình tuyệt mật, nên không thể thảo luận qua điện thoại hoặc internet, dự định dùng phi cơ trực thăng đến bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng ngoại ô thành phố.

Phi cơ trực thăng vừa bay đến bầu trời bộ tư lệnh, còn chưa kịp đáp xuống thì liền có người dùng súng trường ngắm bắn từ xa bắn vào cánh của phi cơ. Phi cơ trực thăng mất đi khống chế trên không, rơi xuống mặt đất, nổ tung.

Việc này khiến quân đội cùng hệ thống quốc Trung Quốc rung động không ngớt, đồng thời oanh động toàn bộ thế giới.

Rất nhanh, quân đội Trung Quốc tuyên bố, đây là phi cơ trực thăng không người điều khiển, vốn dự định đến đón thiếu tướng Ninh Giác Phi cùng thiếu tướng Lâm Tĩnh đến uỷ ban Quốc Gia An Toàn họp, kết quả máy móc trục trặc nổ tung, nhưng không có nhân viên nào thương vong.

Chỉ là, hầu như tất cả mọi người không biết, trước khi sự kiện này phát sinh, còn trình diễn thêm một đoạn kịch nữa.

Ngay lúc Yamamoto Goro quỷ dị hung hiểm đang canh giữ trong một tòa nhà cách bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng 1km, thì Vệ Thiên Vũ đã tìm được vị trí chuẩn xác của y.

Lăng Tử Hàn lập tức mang theo súng trường ngắm bắn đi tới một tòa nhà đối diện chỗ Yamamoto Goro đang đứng, dựa theo vị trí chỉ dẫn trên máy tính mà nhắm ngay nòng súng vào vị trí sát thủ Nhật Bản kia.

Ngay lúc Yamamoto Goro nổ súng vào phi cơ trực thăng, thì trên súng có gắn cảm trên kính của cậu cũng nhắm vào nòng súng sát thủ.

Cậu lập tức nhấn cò, nổ súng.

Sau đó, cậu cảm thấy nguy cơ cùng sát khí nơi đó đều biến mất.

Tuy rằng hành động ám sát lần này không ai thương vong, nhưng lại là một vụ án cực đoan ác tính lớn khiêu chiến với hệ thống Quốc Gia An Toàn, tuyệt không dễ dàng tha thứ.

Cơ quan quốc gia lập tức vận chuyển quanh hai vụ “Án mưu sát” lớn này. Dù là bộ môn tình báo của quân đội hay là Bộ An Toàn Quốc Gia, đều toàn lực tra tìm “Hung thủ” “ám sát Lôi Hồng Phi” cùng chủ mưu ám sát Lăng Nghị. Có tin tức nói, căn cứ vào phương thức ám sát khác nhau giữa hai vụ, phía chính phủ phán đoán hẳn là có hai “Hung thủ”.

Nhưng mà, chưa đến 1 tuần, thì liền có người linh thông có tin tức nói, phía chính phủ Trung Quốc đã nhận được vài bưu kiện tình báo cùng vài cuộc điện thoại cử báo, chỉ nói cả hai hung thủ của hai vụ án mưu sát đó là một người. người đó chính là sát thủ chuyên nghiệp cực kỳ lãnh huyết nổi tiếng quốc tế, biệt hiệu gọi “Quỷ Thu”, tên thật có thể là Diệp Thu, nhưng đó cũng có thể là tên giả. Bưu kiện đó còn có kèm một số ảnh chụp, tựa hồ là ảnh chụp từ camera, hình ảnh không rõ.

Sau đó, lại có tin nói, quân đội Trung Quốc đã phái ra tiểu đội hành động đặc biệt tinh nhuệ, thề rằng muốn bắt giữ Quỷ Thu, rửa sạch mối nhục. Đồng thời, Bộ An Toàn Quốc Gia Trung Quốc cũng đã phái ra “U linh đặc công” trong truyền thuyết, toàn lực đuổi bắt Quỷ Thu. Bộ cảnh sát Trung Quốc cũng phái ra “Tiểu đội phản ám sát” thân thủ bất phàm, tiến hành hành động tập hung khóa quốc.

Có người nói, toàn bộ quốc nội Trung Quốc đều ra lệnh “Giết” đối với người này, chỉ thị cho các nhân viên được phái ra theo vụ này, nếu cần thiết có thể “Giết tất bất luận tội”.

Rất nhanh, tổ chức cảnh sát quốc tế nhận được yêu cầu hợp tác điều tra của bộ cảnh sát Trung Quốc, đệ trình cảnh sát quốc tế phát ra lệnh truy nã đỏ trên toàn cầu.

Trong lúc nhất thời, Á Châu, Âu Châu, Mỹ Châu đều xuất hiện thân ảnh phong trần mệt mỏi của cảnh sát Trung Quốc.

Đúng lúc này, trên giang hồ xôn xao, có một tin tức rất đặc biệt dường như truyền lưu rộng khắp.

Nghe nói, Quỷ Thu cảm thấy vô cùng phẫn nộ với sự hành vi vô sỉ bán đứng mình cho chính phủ Trung Quốc của “Chủ thuê”, đã quyết ý trả thù, không giết người này tuyệt không bỏ qua.

Tại tổng bộ của “Đế quốc đạo thần đảng” đặt tại Sapporo, Nhật Bản, Yamamoto Gan đã khôi phục tướng mạo sẵn có nhìn đứa con trai đứng bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Lúc này con có thể đấu một trận với Quỷ Thu rồi.”

Yamamoto Goro lập tức vui sướng mà nói: “Cám ơn cha.”

Yamamoto Gan thở dài: “Chỉ là, với thương thế của con, không thể đi Âu Châu được, chỉ có thể chờ mục tiêu đến Nhật Bản thì mới có thể động thủ được.”

Yamamoto Goro đứng thẳng lưng, khí thế mười phần mà nói: “Cũng tốt, tại đất nước Nhật Bản chúng ta là thổ địa, có thể khiến đối phương trước mặt toàn bộ thế giới ngã xuống đất chết đi, thực là một phương thức hoàn mỹ, có thể khiến tiếng tăm chúng ta lừng lẫy.”

“Đúng vậy, cứ dựa theo cách của con mà làm đi.” Yamamoto Gan nở nụ cười. “Nhưng có thể trong khi chúng ta ở đây hấp dẫn sự toàn bộ lực lượng của đối phương, thì bên Âu châu bọn Werewolf đã hoàn thành hành động rồi.”

Yamamoto Goro lập tức nói: “Vậy cũng tốt, con có thể buông tay để cùng Quỷ Thu quyết nhất tử chiến.”

HẾT CHAP 13

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.