Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Heinz vừa dứt lời, cạnh cửa nằm ở một góc phòng khách xuất hiện 1 người đang ngồi xe lăn. Người đó diện vô biểu tình, xa xa nhìn bốn người ngồi ở chỗ kia.
Tinos quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trở nên lạnh giá, nhất thời không nói chuyện.
Trong tay Vệ Thiên Vũ vẫn cầm xì gà, trên mặt có một chút hiếu kỳ, nhìn về phía người đang bị vây quanh kia.
Abu nhiệt tình đứng dậy, dường như dự định tiến ra đón.
Heinz gọi y lại: “Abu tướng quân, không cần khách khí, Antinogen không thích nói nhiều với người khác, để hắn ở đó xin lỗi Tinos đi.”
Abu liền dừng lại, cười gật đầu.
Ánh mắt Antinogen hướng thẳng tới Tinos, một hồi lâu sau, mới bình thản nói: “Molnar, vì những chuyện xảy ra lúc trước, tôi xin hướng anh nói lời xin lỗi, xin lỗi.”
Khi hắn vừa xuất hiện, Lăng Tử Hàn liền nhận tin tức tuyền từ máy quay được đặt trong người Vệ Thiên Vũ truyền tới. Cậu ngửa đầu nhìn màn hình lớn, dừng ngay trước con người đã khiến cậu thống hận đến khắc cốt minh tâm, đột nhiên nét mặt khác thường, trong mắt nhất, lập tức gửi 5 chữ đi.
Vệ Thiên Vũ cảm thấy đồng hồ đeo tay chấn động, liền hướng mặt nhìn mấy chữ xuất hiện trên mặt đồng hồ, “Người đó là giả mạo”, lập tức xem như không thấy gì mà giương mắt lên, nhẹ giọng hỏi: “Arnold, người đó chính là Antinogen à?”
Tinos phản ứng mẫn tiệp, nghe ngữ khí của anh khác thường, lập tức cảnh giác, hờ hững nói: “Mắt anh mờ rồi, hắn cách xa thế này, thực sự nhìn không rõ lắm.”
Vệ Thiên Vũ thong thả hút một ngụm xì gà, mỉm cười nói: “Mr.Antinogen, nếu anh đã thành tâm đến đây xin lỗi, vậy xin đến gần 1 chút, mặt đối mặt nói ra áy náy của anh đi.”
“Lẽ nào hiện tại không phải mặt đối mặt hay sao?” Thái độ người nọ lạnh lùng, dường như không nhịn được, biểu diễn rất đúng chỗ. “Điều kiện của các người cũng không có quy định là cự ly giữa tôi và hắn không được cách xa nhau.”
“Đúng vậy, đó là sơ sót của chúng tôi, do Tinos tin tưởng Mr.Heinz, mà tôi thì lại tin tưởng phán đoán của Arnold, nên không có nhắc lại nhiều về điều kiện đó.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười gật đầu, nho nhã lễ độ mà nói. “Đương nhiên, nếu anh thật sự chính là Antinogen, tôi cũng không tính toán vấn đề này. Lúc chúng tôi đi vào mật thất của người kia, thì đều lấy hết toàn bộ những thứ có bên trong đó, hình như bên trong đó cũng có một ít tư liệu sinh vật của Antinogen. Nếu như hai vị không ngại, tôi hy vọng có thể thẩm tra đối chiếu tính xác thực của vị Antinogen này. Có thể chứ?”
Lời này cũng không phải bắn tên không đích, không có lửa thì sao có khói, Antinogen trong suốt 10 năm bị giam cầm cũng từng nhiều lần sinh bệnh, đã từng tiếp nhận điều trị của Đồng Duyệt cùng các bác sĩ khác, trong bệnh viện 643 có tư liệu sinh vật của hắn là chuyện rất bình thường.
Heinz hơi nhíu mày, mỉm cười nói: “Xem ra, Mr.Ahmed cũng không tin tôi lắm. Tinos, còn em thì sao? Có tin anh không?”
“Từ khi tôi biết Robert đem tôi biến thành vật phẩm thí nghiệm, tôi đã không tin tưởng bất kì ai nữa rồi.” Tinos hờ hững nói. “Heinz, 10 năm qua tôi không gặp anh, chắc không ai dám tùy tiện tin tưởng ai phải không. Hôm nay tôi cùng Ahmed đến trước mặt anh, cũng không hề tìm người giả dạng thế thân, chính là vì tin tưởng biểu hiện của anh. Ahmed không thích bị người khác qua mặt, mọi người đều thích chứng thực trước, cũng là đạo lý riêng của em ấy, đúng không? Dù sao cũng chỉ là một việc cỏn con, để em ấy phân biệt 1 chút chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
“Tính cách Antinogen chắc em cũng biết, hắn không thích việc này đâu.” Heinz thở dài, cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói. “Coi như nể mặt anh, không nên tính toán nữa, được không?”
Tinos nhìn y, nhẹ nhàng rút tay ra, cúi đầu nói. “Chuyện mà tôi gặp phải lúc trước anh hẳn là rõ ràng, tôi hận nhất chính là cảm giác bị người khác lừa dối, nhất là người mà mình đã từng vô cùng tin tưởng.”
“Anh hiểu.” Ngữ khí Heinz trở nên ám muội, ôn nhu nhìn chăm chú vào anh. “Tinos, gia nhập vào bọn anh đi, để chúng ta trở thành người 1 nhà, tiếp tục tình cảm lúc trước giữa hai chúng ta, để ân oán quá khứ từ nay về sau tiêu tan thành mây khói. Lần này em xuất sơn, muốn làm gì, dự định thế nào, anh đều có thể ủng hộ em, giúp đỡ em, em thấy được không?”
“Anh làm vậy, không sợ người yêu của anh ghen sao?” Tinos mỉm cười. “Tôi đã không còn giống tôi lúc trước nữa, ngây thơ tin người để rồi chịu tai bay vạ gió.”
“Chuyện lúc trước cũng không như em nói đâu.” Heinz thấy thái độ hắn ôn hòa, cũng trầm tĩnh lại. “Khi đó, lúc em cùng anh lên giường, là vì giận Robert phải không? Nhưng lúc đó anh thật sự thích em, chắc em cũng nhìn ra được. Sau đó, Robert dám yêu cầu Antinogen bắt em thử cái máy đó, anh còn kịch liệt phản đối. Tinos, Robert đã sớm chết, chúng ta kỳ thực cũng không còn xung đột nào cả, không bằng tẫn thích tiền ngại, đoàn kết cùng một chỗ. Nếu chúng ta liên hợp lại, nhất định sẽ tạo thành sự nghiệp lớn.”
Tinos trầm mặc chốc lát, hờ hững nói. “Anh có biết Robert chết như thế nào không?”
“Nghe nói đột phát tật bệnh, không thể cứu chữa.” Heinz có hứng thú nhìn anh. “Sao nào? Bộ trong đó có nội tình gì à?”
“Là tôi giết.” Tinos hời hợt nói. “Phàm là người lợi dụng lòng tin của tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ.”
“Giết rất hay.” Heinz nhẹ nhàng vỗ tay, cười tán thán. “Tinos, anh rất thích tính cách này của em, kỳ thực anh cũng giống như em, hẳn là phải cùng chung chí hướng. em thấy thế nào? Chúng ta liên hợp đi.”
Tinos suy nghĩ một chút, nhìn về phía Vệ Thiên Vũ: “Ahmed, em thấy thế nào?”
Vệ Thiên Vũ nhún vai: “Sự tình đột ngột, phải cẩn thận cân nhắc lại mới được. Em thấy đề nghị này cũng không phải là không thể thương lượng được, thế nhưng, hôm nay không thể trả lời thuyết phục được. Nếu chúng tôi gia nhập các anh, sẽ có lợi ích gì? Nói thật, tôi cùng Arnold không có gì gọi là lý tưởng cả, chỉ đơn giản là muốn tự do tự tại, sống cho vui vẻ, muốn làm gì thì làm đó, không cần quan tâm e ngại cái gì.”
Heinz nghe được ách nhiên thất tiếu: “Tinos, em họ em thật đáng yêu mà. Lý tưởng đơn thuần như vậy, kỳ thực rất dễ thực hiện. Một ngày chỉ cần bọn em thêm vào tụi anh, anh đảm bảo cho các em sẽ qua 1 cuộc sống y như vậy, từ nay về sau vô ưu vô lự, dễ dàng tự tại.”
“Tốt đến vậy sao?” Vệ Thiên Vũ dường như không kiên nhẫn ngồi lâu, liền đứng dậy trước, bước đi thong thả, thuận miệng hỏi. “Cần chúng tôi làm gì?”
“Cái này tôi không ra yêu cầu.” Heinz cười mỉm mà nhìn anh. “Tôi tin bên tôi có không ít công tác sẽ khiến các cậu cảm thấy hứng thú.”
“Ồ?” Vệ Thiên Vũ dường như tâm động, vuốt cằm, suy tư đứng lên.
Ngay khi Heinz nói chuyện phiếm với bọn họ, thì Antinogen giả mạo kia đã vô thanh vô tức biến mất.
Trên Hải Tinh Đảo, Lăng Tử Hàn chuyên tâm nhìn màn hình lớn, nghe Vệ Thiên Vũ làm như thật mà theo sát câu chuyện của Heinz, không khỏi hiểu ý mỉm cười.
Bỗng nhiên, có nhân viên kỹ thuật báo cáo với cậu: “Có 5 chiến thuyền đã chạy tốc độ nhanh tới đảo, chúng tôi đã phát sinh cảnh cáo với họ, nhưng bọn họ không hồi âm, cũng không hề giảm tốc độ.”
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của mấy chiến thuyền đó.
Những chiến thuyền này như thuyền hàng, cũng như thuyền đánh cá, nhưng sự phân hình của các thuyền đó cho thấy chúng phân phối không ít vũ khí tiên tiến, bao quát ngư lôi, đạn đạo cùng pháo.
Lăng Tử Hàn hỏi Lôi Hồng Phi: “Anh có nghĩ chúng là quân hải tặc?”
“Đều có thể.” Lôi Hồng Phi nhìn chằm chằm vào màn hình. “Có thể là bọn hải tặc Somalia thật, có thể là giả mạo hải tặc, bất quá, anh mặc kệ chúng là ai, mục tiêu chỉ có 1, chính là tập kích chúng ta.”
“Đúng vậy, mặc kệ đám hải tặc đó là thật hay giả, đều là phân tử khủng bố, không cần thủ hạ lưu tình với chúng.” Lăng Tử Hàn lập tức hạ lệnh với phòng kỹ thuật. “Phát sinh cảnh cáo lần thứ hai, đây là đảo tư nhân, chúng không được phép tiếp cận.”
“Yes, sir.” Người phụ trách phòng kỹ thuật đáp ứng, lập tức phát ra cảnh cáo nghiêm khắc với những chiến thuyền đó.
Lôi Hồng Phi thông báo cho hệ thống chỉ huy gọi tới bộ đội đặc chủng đã bí mật lên đảo mấy tiếng trước chuẩn bị chiến đấu, bố trí hành động xong, y trầm giọng nói: “Công kích không có cố kỵ, nếu đối phương không tha hạ vũ khí đầu hàng, giết tất bất luận tội.”
Các đội trưởng tiểu đội cùng đáp: “Yes, sir.” lần lượt chỉ huy đội viên chính mình đến vị trí chỉ định.
Ngay khi chiến thuyền đó tiếp cận vòng ngoài của Hải Tinh Đảo, phòng Kỹ thuật nhận được tin tức của chúng: “Thuyền chúng tôi có sự cố, xin cho phép ngừng sửa chữa.”
Lăng Tử Hàn lập tức nói: “Nói cho bọn họ biết, nơi này là đảo tư nhân, không thể cung ứng bến tàu cho họ neo đậu thuyền. Hiện tại gió êm sóng lặng, kêu bọn họ neo đậu trên biển, cầu cứu quốc gia gần đó.”
Câu này thể hiện mùi của 1 tên nhà giàu lạnh lùng, nghe qua cũng rất bình thường.
Không lâu sau, 5 chiến thuyền vây tròn quanh Hải Tinh Đảo, lập tức dần dần giảm tốc độ, ngừng lại. Qua chốc lát, loạt đạn đầu tiên bắn về phía chủ đảo.
Trên mặt đất ở đây đều là các kiến trúc dùng để trang trí, bọn Lăng Tử Hàn toàn bộ đều sinh hoạt ngay dưới lòng đất. Ngay lúc đạn đạo phá hủy 1 biệt thự màu trắng trên đảo thì bọn Lăng Tử Hàn đều cảm thấy có chút rung động nhỏ, nghe được tiếng nổ mạnh như sấm rền.
Lăng Tử Hàn không có hé răng, chỉ là tỉ mỉ quan sát động tĩnh đội thuyền này, phán đoán thân phận thực sự của người trên thuyền. Lôi Hồng Phi nhanh chóng hạ 1 loạt mệnh lệnh, để bộ đội chính mình phát động phản kích.
Ngoài khơi súng pháo bắn ầm ầm, đánh vỡ một ngày bình tĩnh. Một đám chim biển kêu sợ hãi bay tán loạn, cá trong nước cũng hoảng loạn bơi đi. Trên Hải Tinh Đảo mỹ lệ bốc lên 1 khói đặc, phòng ốc cùng cây cối đều bốc cháy lên.
Sau đó, 5 chiến thuyền cũng bắt đầu xuất hiện lửa đỏ cùng khói đen, các tay bắn đạn đạo trên đảo trước sau bắn trúng bọn chúng. Thế nhưng, trên thuyền thả xuống khá nhiều canô, phân tán chạy tới, ý đồ lên đất liền.
XXXXXXXXX
Trong lúc hai bên đang đánh nhau hừng hực khí thế, thì trong trong phủ tướng quân, Heinz nhìn đồng hồ 1 chút, cười nói: “Hiện tại, thế lực của bên địch càng lúc càng mạnh, hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta cũng ngày càng ác liệt, vì vậy, chúng ta phải đoàn kết, mới có được lực lượng chống đỡ mạnh, ngang với bên địch, như thế mới khiến thế nhân tiếp nhận lý tưởng của chúng ta, thực hiện mục tiêu của chúng ta. Tinos, anh sẽ dẫn thêm 1 người bạn cho em gặp mặt, chắc em cũng biết người đó đấy.” Nói xong, y nhìn về phía cầu thang.
Ở đó đang đứng yên 1 người, nhìn qua đại khái hơn ba mươi, người da trắng, có mái tóc vàng cùng con ngươi màu hổ phách, hơi gầy, hai hàng lông mày xéo lên, xương gò má nhô ra, mũi chim ưng đặc biệt rõ. Vệ Thiên Vũ lập tức nhận ra gã, gã chính là thủ lĩnh số một của “Kẻ hủy diệt”, Fernando Dracula.
Tinos nao nao, cũng lập tức nhận ra gã.
Đúng lúc này, Heinz cùng Abu song song móc súng lục ra, lần lượt hướng về phía Vệ Thiên Vũ cùng Tinos.
Phản ứng Vệ Thiên Vũ rất mau, bọn chúng vừa mới khẽ động thì hai tay đã rút súng, nhắm ngay hai người họ.
Cùng lúc đó, Fernando rút ra súng lục, đem nòng súng chỉ thẳng Vệ Thiên Vũ.
Tinos mặt không đổi sắc, bình thản ung dung nhìn Abu, lạnh lùng mà nói: “Chúng ta có nhiều năm giao tình như vậy, anh muốn bán cũng được, nhưng mà đừng bán quá đê tiện như vậy chứ.”
“Anh hiểu.” Abu mỉm cười. “Tinos, người anh em, tình bạn giữa chúng ta rất đáng giá, cao hơn cả tiền bạc. Em yên tâm, anh sẽ không dể người khác chiếm tiện nghi đâu.”
“Vậy thì tốt.” Tinos lạnh lùng dựa lưng vào sofa, không hề hé răng.
Lúc này, bên ngoài có rất nhiều quân lính đột nhiên chạy ra, vây quanh bọn Chu Khải Minh.
HẾT CHAP 35