Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
New Zealand là một quốc gia xinh đẹp, yên lặng, tốt lành, an bình, cho dù là phân tử khủng bố, cũng đem nơi này thành nơi để nghỉ phép nghỉ ngơi, nhiều lắm sẽ chọn nơi này làm chỗ đàm phán, chứ không khai chiến. Cũng vì vậy, mà bọn Lăng Tử Hàn rất ít khi nào có cơ hội tới nơi này, thường chỉ quá cảnh qua đây, đôi lúc thì được nhìn kỹ nhưng thời gian dừng lại cũng rất ngắn, càng không rảnh để du ngoạn chung quanh.
Lý Nguyên cùng Trịnh Đan Thanh định cư tại thành phố lớn nhất ở nam đảo, Christchurch (1), nhưng ở trong tòa biệt thự ven hồ nổi danh đặc biệt, hai người lúc trước thường ghé qua đây ở 1 thời gian. Trịnh Đan Thanh đã có con, là một đứa bé gái, hiện tại 3 tuổi, hắn càng không đồng ý ra ngoài thường xuyên, sợ khiến bé bị xóc. Lần này “Linh Quỷ Song Sát” muốn tới, Lý Nguyên liền đem tòa biệt thự này cho họ.
Cho đến tận bây giờ, tổ chức cảnh sát quốc tế vẫn chưa hủy bỏ lệnh phát lệnh truy nã đỏ của “Linh Quỷ Song Sát”, bọn họ vẫn là tội phạm mà rất nhiều cảnh sát trên thế giới muốn bắt. Để không ảnh hưởng cuộc sống của Lý Nguyên cùng Trịnh Đan Thanh, Vệ Thiên Vũ khi đến đây không đến nhà họ, cũng không cho Lý Nguyên phái người tống, sau khi lên bờ ở Dunedin (2), liền thuê xe rồi rời khỏi đây.
Dáng dấp hiện tại của hai người họ không phải là “Tướng mạo sẵn có” của “Linh Quỷ Song Sát”, mà hiện tại khuôn mặt đã được thay đổi, chỉ những người đã từng tiếp xúc với “Linh Quỷ Song Sát” mới có thể nhìn ra được đường viền quen thuộc đó. Giờ này khắc này, khí chất hai người đều tao nhã, nho nhã lễ độ, rất dễ người ta sản sinh tín nhiệm.
Bọn họ lái xe đến 1 trấn nhỏ gần đó, tìm nhà một nhà trọ nhỏ ở 1 đêm, sáng sớm hôm sau ăn cơm xong, lại mua vài thứ, lúc này mới đi …
Lăng Tử Hàn lái xe, Vệ Thiên Vũ ngồi ở ghế phó, dọc theo đường cái chạy tới núi Alps phía nam. Một đường phong cảnh cực mỹ, bọn họ cũng không chạy suốt đường, mà giống như những du khách bình thường, ngừng lại tham quan 1 chút, chụp hình, ăn 1 chút gì đó, có chút thản nhiên tự đắc.
Hai người nhìn phong cảnh tráng lệ trước mắt, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau hai câu.
“Này, ở đây rất giống Tây Tạng.”
“Chỗ đó giống như cảnh ở Daocheng vậy.”
“Haha, em xem kìa, chỗ này lại giống như Tân Cương vậy.”
…
Vừa qua khỏi chính ngọ, bọn họ ra khỏi Tekapo (3). Thị trấn này chí có mấy trăm người ở, du khách có không ít người. Bọn họ không ngừng lại, trực tiếp đi qua trấn, đến trước 1 dãy nhà gỗ ven hồ.
Dãy nhà gỗ này có hai tầng, bên ngoài đều là bằng gỗ, diện tích không nhỏ, bên trong ngoại trừ phòng khách cùng nhà ăn, còn có 6 phòng, bố trí thư thích ấm áp. Bên ngoài cửa thủy tinh hơi nghiêng chính là mặt hồ Tekapo, cùng với ngọn núi tuyết Alps cách đó không xa, nhìn qua càng thêm mỹ lệ.
Lăng Tử Hàn lưng đeo ba lô, mang theo thùng dụng cụ của Vệ Thiên Vũ, cùng anh đi vào.
Lý Nguyên ở trên thuyền đã từng nói qua kết cấu dãy nhà gỗ này cho họ biết, tuy rằng hai người họ lần đầu tiên tới, nhưng không thấy xa lạ. Tuy rằng Lý Nguyên muốn bọn họ tùy tiện sử dụng phòng ở này, nhưng Lăng Tử Hàn không hề đến phòng chủ, mà cùng Vệ Thiên Vũ đến phòng dành cho khách.
Cậu xốc chăn phủ giường lên, nói với Vệ Thiên Vũ: “Anh nằm chút đi, nghỉ 1 chút, em đi ra ngoài xem tình hình chung quanh.”
Vệ Thiên Vũ gật đầu, đổi sang đồ ngủ rồi nằm xuống.
Ở đây rất lạnh, khắp nơi đều là tuyết, hệ thống trí năng trong phòng khi nhận biết bọn họ hợp pháp tiến vào đã lập tức khởi động hệ thống nhiệt độ, đến khi bọn họ lên lầu thì toàn bộ gian nhà đều ấm áp như xuân, cảm giác mát mẻ.
Lăng Tử Hàn thay đổi áo khoác, mang kính râm, liền đi ra ngoài.
Cậu liếc ngang phía đông, nhìn sang phía tây, lại lên thuyền nhỏ ven hồ, chèo 1 vòng, rồi lên bờ, băng qua miếng băng mỏng nhờ tuyết đọng mà đi tới kho bên cạnh, lấy một đống củi ra, lúc này mới trở về phòng.
Phòng khách có lò sưởi trong tường, cậu đốt lửa, bỏ bó củi vào. Đợi khi mùi gỗ dần dần tràn ngập đại sảnh, cậu liền đi ra ngoài, mở xe ra lấy nguyên liệu nấu ăn, đến nhà bếp đi làm cơm.
Cả một ngày không có việc gì đáng lo ngại, Vệ Thiên Vũ ngủ một hồi, liền đứng lên cùng nhau ăn với Lăng Tử Hàn, sau đó lấy máy vi tính ra, bắt đầu công tác.
Lăng Tử Hàn lại đi ra ngoài nhìn ngó chung quanh, đến tận cơm tối mới về.
Vệ Thiên Vũ ngồi ở trước lò sưởi trong tường, dựa vào cái ghế bành mềm mại, thoải mái mà gõ trên bàn phím. Thấy Lăng Tử Hàn mang theo một con cá vào cửa, anh liền mỉm cười.
Lăng Tử Hàn cũng mỉm cười với anh rồi đi vào nhà bếp.
Ngay lúc mùi canh cá thoang thoảng trong không khí, Lăng Tử Hàn đi tới, cầm một ly nước nóng ngồi xuống bên cạnh Vệ Thiên Vũ, nhìn màn hình máy vi tính trong tay anh.
Vệ Thiên Vũ lập tức đem văn kiện, tư liệu, hình ảnh liên quan cùng sự biến hóa tình huống hiện tại mà sửa chữa kế hoạch hành động để dần dần hoàn thiện cho cậu xem, thỉnh thoảng chỉ ngón tay lên những chi tiết liên quan trên màn hình, để nhắc cậu chú ý.
Lăng Tử Hàn cẩn thận xem xong, hơi hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đây chỉ là phương án sơ bộ thôi, ngày mai chờ Triệu Thiên tới, nếu bên y không có thay đổi gì, thì sẽ chấp hành theo kế hoạch này.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ buông máy vi tính, nhìn non sông tươi đẹp dưới ánh hoàng hôn bên ngoài, thở dài. “Thật muốn đi ra ngoài 1 chút.”
Lăng Tử Hàn biết anh sẽ không tùy hứng ở ngay trong thời điểm quan trọng này, liền không cản anh, chỉ thoải mái vỗ vỗ chân anh, mỉm cười nói. “Chờ sau này được nghỉ phép, chúng ta mang con đến đây chơi, đến lúc đó anh muốn đi đâu cũng được cả.”
Vệ Thiên Vũ khoái trá gật đầu: “Được, chúng ta một lời đã định.”
Thời gian tiếp theo chính là để nhàn nhã đi chơi, hai người cơm nước xong, liền xử lý 1 ít công việc, lúc này mới xem tin nửa đêm, lập tức cùng nhau ngủ.
Sáng ngày thứ hai, ngay lúc Triệu Thiên lái xe đi tới dãy nhà gỗ thì thấy Lăng Tử Hàn đang chẻ củi ngay bãi đất trống trước nhà. Cậu mặc quần jean, da giày, nhưng không mặc áo khoác, chỉ mặc một bộ áo lông dê phóng khoáng, rất có phong độ của một cao bồi Tây Mỹ.
Triệu Thiên đã giả thành 1 người khá trẻ, sức sống tràn đầy, cả người tràn ngập sức sống, giống như là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp đại học không lâu. y nhảy xuống xe, hoạt bát mà nói: “Sư thúc, con đến giờ vẫn chưa thấy thầy làm chuyện này, thế nhưng, nhìn quả thật rất đẹp trai nha, có thể đi Hollywood đóng phim đó.”
Lăng Tử Hàn đứng dậy thẳng người, cười nhạt: “Tiểu tử, đừng có nịnh, sư phụ của mày đang chờ mày đó, mau vào đi.”
Vệ Thiên Vũ ngồi ở phía trước cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ hoạt động của Lăng Tử Hàn. Đến khi Triệu Thiên xuất hiện, biểu hiện khá tốt, anh không khỏi tán thưởng mà nở nụ cười. Triệu Thiên rất nhanh đi tới phòng khách, cười ngồi vào bên người anh, quan tâm hỏi: “Anh sao rồi? Thân thể có ổn không?”
“Ổn.” Vệ Thiên Vũ khẽ gật đầu. “Chỗ cậu sao rồi?”
Triệu Thiên thu lại nụ cười, nói đến chính sự: “Dựa theo lời hẹn trước đó của các anh, tôi đã gặp mặt với người đại diện Cook của Roger tại Queenstown (4). Theo những gì tôi quan sát được, thì việc này không phải cái bẫy, mà tên Roger xác thực nóng lòng muốn tìm anh, muốn làm 1 cuộc làm ăn lớn. Với lại, gã nhất định muốn có được cuộc làm ăn này, không phải chỉ vì đối phương ra giá cao, mà vì có rất nhiều người khá hứng thú với cái máy kia muốn mua nó. Cook nói, với tư cách là một cao thủ kỹ thuật, anh nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú.”
“Tôi nhất định cảm thấy rất hứng thú.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Bọn họ đưa ra phương thức hợp tác chưa?”
“Có.” Triệu Thiên đơn giản rõ ràng nói tóm tắt. “Bọn họ đưa ra hai phương án, thứ nhất là các anh đừng gặp mặt, chỉ cần online thảo luận chi tiết liên quan, tự mình hoàn thiện nó, sau đó đem thành phẩm của anh thông qua con đường an toàn đến chỗ gã, gã trả tiền còn lại, thứ hai là các anh cùng lựa chọn 1 nơi an toàn, cùng nhau công tác, chờ làm xong thứ đó, bên khách nghiệm thu, gã sẽ trả khoản còn lại. Do phương án thứ hai khá phiền phức, thời gian có thể mất khá lâu, cho nên so với phương thức đầu tiên trả thù lao cao hơn.”
Vệ Thiên Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút, liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Cần thương lượng với lão đại.”
Triệu Thiên không chịu ngồi yên, lập tức đứng dậy, trêu chọc nói: “Sư phụ, con đi gọi sư thúc vào.”
Vệ Thiên Vũ bị y chọc đến mỉm cười, cũng hài hước nói: “Trò ngoan, quả nhiên không hổ danh là đồ đệ Linh Sa, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Triệu Thiên cười ha ha, cũng không mặc áo khoác, liền nhanh như chớp ra cửa, nói với Lăng Tử Hàn hai câu. Lăng Tử Hàn liền ngừng tay, đưa búa cho y.
Triệu Thiên đem miếng gỗ đặt lên cọc gỗ, chuẩn bị xong tư thế, liền nâng búa lên bổ nhào xuống.
HẾT CHAP 44
(1) Christchurch là một thành phố ở New Zealand. Đây là thành phố lớn nhất South Island của New Zealand và là khu vực đô thị lớn thứ ba quốc gia này.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Christchurch
(2) Dunedin là thành phố lớn thứ hai ở Đảo Nam của New Zealand, và là thành phố chính của vùng Otago. Thành phố có dân số 123.700 (ước tính tại thời điểm tháng 6 năm 2009), là khu vực đô thị lớn thứ bảy ở New Zealand, và là thành phố lớn nhất theo diện tích đất lãnh thổ
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Dunedin
(3) Hồ Tekapo là hồ lớn thứ hai trong ba hồ nước chạy song song từ Bắc tới Nam dọc theo rìa phía bắc của lưu vực sông Mackenzie ở đảo Nam của New Zealand. Tekapo mang vẻ đẹp tạo thành bởi những rặng núi tuyệt đẹp, hồ nước xanh màu ngọc lam và một nhà thờ nhỏ đẹp quyến rũ bên bờ hồ.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%93Tekapo
(4) Queenstown là một thành phố nghỉ mát (resort town) ở vùng Otago nằm ở Tây Nam đảo Nam (South Island) của nước New Zealand (Tân Tây Lan).
Nguồn: https://vi.wikivoyage.org/wiki/Queenstown(NewZealand)