Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn lạnh lùng, xách đám củi đã được chẻ xong kia cùng cây búa bỏ vào trong kho chứa củi bên cạnh.
Cậu đóng cửa lại, ngồi xuống cái ghề mềm bên trong, mở màn hình máy vi tính được đính chặt vào tường ra, nhìn.
Ở đây có thể tiếp nhận được hình ảnh có được từ hệ thống quản chế trong biệt thự, trong đó có cả phòng khách. Cậu điều chỉnh thanh âm cùng hình ảnh, đem toàn bộ tình cảnh nói chuyện giữa Vệ Thiên Vũ cùng hai người kia hiện ra rõ ràng.
Bọn họ nói chuyện rất bình thường, nghe qua không có gì khác thường, chỉ là nói chuyện phiếm bình thường.
Hai người kia rất thẳng thắn, dường như là đơn thuần, không hề cảnh giác gì với Vệ Thiên Vũ, lại vô cùng thân thiết. Bọn họ tự giới thiệu trước, nói là đến từ Pháp, là nhân viên kỹ thuật công ty xe khách trên không. Hai người họ là bạn tốt, vừa lúc có ngày nghỉ, liền cùng nhau đi du lịch.
Vệ Thiên Vũ mỉm cười gật đầu, nói là một tiểu thương nhỏ, trước đây đã từng mở một công ty nhỏ kinh doanh máy móc thiết bị, sau đó vì bị bệnh mà đóng cửa công ty, tới đây tĩnh dưỡng.
Người đàn ông có vẻ trưởng thành hơn kia thân thiết nói: “Bệnh gì vậy? Nghiêm trọng lắm sao?”
“À, cũng không phải là nghiêm trọng lắm.” Vệ Thiên Vũ cố ý nói tránh, có chút hàm hồ nói. “Chỉ là sau khi hết bệnh thân thể vẫn rất suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng.”
Người nọ cũng sẽ không tiếp tục hỏi, ngược lại bắt đầu khen ngợi dãy biệt thự này, hỏi những chỗ có thể dừng chân cùng khung cảnh chung quanh. Vệ Thiên Vũ luôn trả lời, mang theo mỉm cười hòa ái.
Sau khi uống xong 1 ly cà phê, hai người họ lễ phép cáo từ rời đi.
Vệ Thiên Vũ tiễn tới cửa, liền bị Triệu Thiên cản lại: “Chú à, bên ngoài rất lạnh, chú đừng ra ngoài, để con tiễn khách được rồi.”
Hai người kia lập tức nói: “Đúng vậy, anh cứ nghỉ ngơi đi, quấy rối rồi.”
Vệ Thiên Vũ hơi hơi hạ thấp người, lễ phép nói: “Chúc hai người du lịch vui vẻ.”
Hai người kia nói cảm ơn, Triệu Thiên liền tiễn bọn họ ra cửa, nhìn bọn họ lên xe, chạy theo con đường đi ra khỏi đó, lúc này mới xoay người trở về.
Đợi khi cái xe kia biến mất, Lăng Tử Hàn mới thu hồi màn hình, mở cửa đi ra.
Trên mặt Triệu Thiên tràn đầy cung kính, cùng cậu đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Vệ Thiên Vũ, lúc này mới khôi phục thái độ bình thường.
Lăng Tử Hàn hỏi bọn họ: “Thế nào? Có nhìn ra được gì không?”
Triệu Thiên trầm ngâm chốc lát, phân tích nói: “Tôi nghĩ, bọn họ có thể là người của Roger, theo dõi tôi đến tận đây, muốn xem thử xem có thể gặp được ‘Linh Quỷ Song Sát’ thật không, đến tột cùng tôi có phải đồ đệ của Linh Sa hay không? Trên đường đi tôi có phát hiện họ theo dõi, thế nhưng tôi làm bộ không phát hiện.”
“Cậu là dân kỹ thuật, tất nhiên về mặt phản theo dõi sẽ không tinh ý rồi.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Cậu nói phần nhiều đều đúng, chỉ có 1 chỗ sai. Bọn họ không phải người của Roger, người hơi lớn hơn chính là Roger.”
Triệu Thiên cảm thấy bất ngờ: “Là Roger thật sao? Anh từng gặp hắn à?”
“Không có.” Vệ Thiên Vũ định liệu trước. “Là cảm giác, tôi nghĩ hắn chính là Roger.”
Nói đến cảm giác, chỉ sợ không ai có cảm giác chuẩn xác bằng Lăng Tử Hàn, hai người song song nhìn về phía cậu.
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ hắn chính là Roger, một người kia hẳn là trợ thủ của hắn.”
Vệ Thiên Vũ thật cao hứng khi thấy trực giác của mình chính xác, liền nói tiếp: “Dựa vào tình báo mà chúng ta nhận được, Roger ở trên giang hồ 17 năm, tính cách cũng không quá ác độc. Đương nhiên, hắn đã từng trợ giúp khá nhiều tập đoàn xã hội đen cùng tổ chức khủng bố chế tạo ra khá nhiều máy móc công dụng đặc biệt cùng vũ khí đặc chủng, nhưng hành vi bản thân hắn cũng không tính là phạm tội. Lúc hắn nhận lời thì ít khi hỏi lai lịch khách nhân, cũng không hỏi khách chế tạo ra thứ đó để làm gì, vi vậy rất nhận được sự tin tưởng của các tổ chức phi pháp hoặc tội phạm.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn nghe, bỗng nhiên nói. “Khá giống với phong cách hoạt động của Linh Sa.”
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ được nhịn không được nở nụ cười. “Linh Sa với hắn có một điểm khác nhau lớn nhất, chính là Linh Sa đang hợp tác cùng với một sát thủ chuyên nghiệp nổi tiếng thế giới, vì vậy Linh Sa là tội phạm, còn hắn thì không, nên hắn là dân thường.”
Triệu Thiên cười gật đầu: “Đúng đúng, chính là vậy. Anh chính là một tên tội phạm, tội ác tày trời.”
Lăng Tử Hàn cũng cười. Cậu suy nghĩ 1 chút, liền nói với Triệu Thiên: “Ngày mai anh trả lời thuyết phục Cook, ý của Linh Sa, vì tính chất an toàn, tốt nhất là nên cách xa nhau ra mà làm. Bọn họ cứ trả trước 1/2 thù lao, sau khi giao hàng thì thanh toán tiền phần còn lại. Tôi đoán, bọn chúng sẽ muốn yêu cầu cùng nhau làm việc. Anh nhất định phải từ chối, xem phản ứng của chúng thế nào.”
Vệ Thiên Vũ gật đầu: “Anh cũng đồng ý.”
Lăng Tử Hàn tuy rằng không nói ra hết toàn bộ ý mình, nhưng Triệu Thiên ngầm hiểu, cười gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Ba người thảo luận tình huống một chút, Triệu Thiên liền đứng dậy đi vào nhà bếp, chuẩn bị bữa trưa.
Lăng Tử Hàn lấy ra máy kiểm tra đo lường y học mà Vệ Thiên Vũ luôn luôn mang theo bên người, trước đây đều dùng trên người cậu, giúp anh kiểm tra.
Vệ Thiên Vũ nhìn cậu cúi đầu, ngưng thần nhìn số liệu xuất hiện trên màn hình máy, trong lòng dần dần xuất hiện nhu tình vô hạn.
Lăng Tử Hàn kiểm tra xong, vừa dọn dẹp vừa nói: “Sức khỏe của anh vẫn không tốt lắm, chú ý đừng mệt nhọc quá, cũng không nên quá hao tổn tinh thần.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng đáp ứng, lấy cái máy trên tay của mình, mở máy lên, sau đó giúp cậu kiểm tra.
Lăng Tử Hàn nhìn ánh mắt vẫn luôn chuyên chú của anh không hề thay đổi, liền vươn tay ra, giúp anh vén phần tóc dài ngay bên mái ra đằng sau. Vệ Thiên Vũ cười cười nhìn cậu, lại tiếp tục giúp cậu kiểm tra.
Một lát sau, anh thu hồi máy lại, nói với Lăng Tử Hàn: “Sức khỏe của em tuy rằng hồi phục, nhưng tình hình cũng không tính là tốt, cũng không thể chịu nổi sự giày vò. Sau này đừng cố gắng 1 thân 2 việc nữa, cái này trả giá quá lớn, chúng ta không ai chịu nổi đâu, cũng không đáng nữa. Những lời này không phải xuất phát từ tình cảm cá nhân, mà là từ việc chung. Dù là anh, hay là ai, cũng sẽ nói vậy thôi.” Thanh âm anh rất nhu hòa, thái độ lại rất nghiêm túc.
Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa”
Bọn họ ăn cơm xong, toàn bộ buổi chiều không hề ra khỏi phòng, luôn ở trong phòng làm việc.
Tới tối, Triệu Thiên liền sớm trở về phòng, thứ nhất không muốn làm bóng đèn, để hai người họ làm việc riêng với nhau, thứ hai là chuẩn bị công tác để ngày mai đi đàm phán với Cook.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ ngồi ở trong phòng đã được đóng rèm cửa sổ, màn hình máy vi tính trước mặt xuất hiện chính là tin tức tình hình bệnh dịch Đông Nam Á, tình báo liên quan đến tổ chức khủng bố quốc tế củng với một số tin tức động thái của các quốc gia.
Bảo hộ trong phòng rất nghiêm ngặt, Vệ Thiên Vũ đã thay đổi hệ thống bảo an vốn có trong dãy biệt thự này, có thể chặn lại toàn bộ các truy tung internet cùng máy móc điện tử có ở đây, nếu có người muốn quan sát bọn họ, chỉ có thể sử dụng kính viễn vọng, từ bên bờ hồ bên kia nhìn sang phòng bên này, nhưng không hề thấy có dấu hiệu khả nghi nào.
Tình hình bệnh dịch từng tàn sát bừa bãi Đông Nam Á đã dần giảm bớt, đang nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, bệnh truyền nhiễm đã ngăn chặn được, tình hình bệnh của số người phát bệnh cũng không còn chuyển biến xấu nữa. Các quốc gia đều thở phào nhẹ nhõm.
Mà hành động khủng bố lại cứ tăng không giảm.
Trong 24h qua, tại nhiều quốc gia Âu Châu xảy ra những tập kích tự sát, tạo thành tổn thất lớn.
2h trước, hơn 21 trạm chờ đường sắt ngầm New York, Mỹ đều bị người cài máy thải chất độc, khiến mấy nghìn người trúng độc, làm cho khủng hoảng cực đại.
Cho tới bây giờ, vẫn không hề có ai đứng ra chịu phụ trách.
Lăng Tử Hàn rất nhanh xem lướt qua tin tức, đợi khi xem xong, cảm giác có chút uể oải. Cậu ngồi thẳng người dậy, thở dài: “Thực sự là thời buổi rối loạn.”
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ cũng nhẹ nhàng thở dài. “Sự đối lập của chính tà vĩnh viễn tồn tại, chỉ bất quá theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật nhân loại, mà trình độ đối kháng càng ngày càng tàn khốc mà thôi, chúng ta cũng chỉ có thể làm hết sức.”
Lăng Tử Hàn yên lặng gật đầu, một lúc lâu mới nói: “Nghỉ ngơi thôi.”
“Ừ.” Vệ Thiên Vũ tắt máy, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Lăng Tử Hàn cũng theo sau anh.
Đêm đó, Vệ Thiên Vũ vẫn theo thói quen mà ôm lấy cậu, cậu cũng không phản đối. Hai người dính sát vào nhau, trong đêm an tĩnh dần dần ngủ say.
HẾT CHAP 46