Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Chiến đấu khai hỏa trước hết chính là trong thành phố Mogadishu, một đám người lai lịch không rõ vây quanh tư dinh Abu tướng quân, thế tiến công mãnh liệt. Không chỉ có như vậy, có vài người đã lẻn vào trong phủ trước, đem toàn bộ gia quyến đang ở khu sinh hoạt dồn lại, tạo uy hiếp với tính mạng của vợ và con gái Abu.
Cùng lúc đó, trong khu người giàu, toàn quan to hiển quý tụ lại ở bên cạnh biển, cũng xuất hiện nhiều phân tử vũ trang bạo lực, càng có nhiều đoàn người nghèo khó bởi vì nạn hạn hán mà lưu lạc đến nơi đây cũng cùng bọn họ phát động trùng kích vào khu đó.
Bạo dân ào vào, bảo an thấy tình thế không ổn, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, lập tức toàn bộ trốn đi. Sau khi cảnh sát cùng hiến binh chạy tới, nhưng số người quá ít, rất nhanh đã bị đám bạo dân không ngừng ném đá cùng đấm đánh tới tấp bằng gậy bao quanh.
Trên con đường vốn có không ít các loại xe xa hoa đậu, hiện tại chỉ có thể bị bỏ lại, để chúng cháy rụi trong lửa.
Cùng với tiếng hô đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng vang lên tiếng của thủy tinh bị vỡ.
Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, quân cảnh trong thành không thể nào khống chế.
Các phú hào đang ngủ say trong xa hoa thư thích đều bị giật mình tỉnh giấc, lập tức gọi điện cầu viện Abu tướng quân, yêu cầu bảo hộ tốt nhất, nhất định không thể để mình cùng người nhà gặp nguy hiểm.
Những người này vẫn luôn ủng hộ lớn về mặt tài chính cùng chính trị cho Abu, nên y không thể bỏ mặc an nguy của họ được.
Rất nhanh, Abu liền triệu tập toàn bộ quân đội đóng ở ngoại ô đi tiếp viện.
Lăng Tử Hàn trầm mặc ngồi ở chỗ kia chờ đợi. Không lâu sau, bọn họ liền thấy đèn sáng trong quân doanh, cảnh báo vang vọng, rất nhiều quân nhân lao ra ngoài, nhanh chóng tập hợp, sau đó lên hơn 10 chiếc xe tải, chạy nhanh vào trong thành.
Trong quân doanh nhất thời trở nên vắng vẻ hơn.
10′ sau, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi đồng thời hạ lệnh với thuộc hạ của mình, ra lệnh công kích.
Tiểu tổ liệp nhân cùng bộ đội đặc chủng đều có nhiệm vụ chung, nhưng mỗi người đều có hướng riêng của mình. Những người phụ trách của các tiểu đội vẫn luôn duy trì liên lạc, còn Lăng Tử Hàn và Lôi Hồng Phi nắm giữ toàn cục, thỉnh thoảng phát sinh mệnh lệnh, căn cứ tình huống cụ thể mà tiến hành điều chỉnh nhỏ với hành động của bọn họ.
Vệ Thiên Vũ dẫn theo tiểu tổ kỹ thuật của anh ở bên cạnh khẩn trương công tác, bất kì lúc nào lấy được tư liệu mới nhất liền lập tức gửi tới trước màn hình của Lăng Tử Hàn và Lôi Hồng Phi.
Trong phòng rất an tĩnh, người người đều mang theo tai nghe mini, trò chuyện thanh âm không lớn, bảo trì sự tiếp xúc rõ ràng mơ hồ.
Lăng Tử Hàn ngưng thần nhìn màn hình, chuyên chú lắng nghe thanh âm truyền đến trong tai nghe, không hề nói gì.
Kỳ thực hành động của liệp thủ không cần hậu phương chỉ huy, dù xảy ra vấn đề gì, bọn họ đều có thể dùng bất kì cách nào để hoàn thành nhiệm vụ. Cái gọi là hậu viên, kỳ thực chính là sự ủng hộ kỹ thuật trước khi hành động cùng sự vận chuyển vật tư, còn một khi bắt đầu hành động, bọn họ ít khi nào cần đến hậu viên. Bọn họ tự mình lẻn vào, hoàn thành nhiệm vụ, rồi lại tự mình rời đi, chẳng để lại dấu hiệu gì.
Lôi Hồng Phi cũng không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng thấy Vệ Thiên Vũ cung cấp tình huống mới, sẽ lập tức thông báo cho các tiểu đội liên quan chú ý, còn chi tiết thế nào, thì không cần y quan tâm.
Tất cả đều dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn từ trước mà tiến hành. Các liệp thủ tựa như làn nước, vô thanh vô tức mà trà trộn vào, tiến thẳng vào trong vùng trái tim quân doanh. Bộ đội đặc chủng phân biệt tiến đến các trạm gác, ký túc xá, tòa làm việc mà lặng yên đánh tới.
Lôi Hồng Phi có chút nhiệt huyết sôi trào, y liền nhớ tới trận đánh trong đêm bão hơn 10 năm trước, bản thân mình tự dẫn theo các quân sĩ đột nhập Cung Đảo, truy đuổi Heinz, cuối cùng tự tay mình bắt được tên ác ma đó, đó chính là niềm tự hào lớn nhất trong suốt cả cuộc đời làm quân nhân của y, nhưng cũng là hành động mà y cảm thấy đau khổ không gì chịu nổi. Trước đêm đó, y đã sâu sắc cảm nhận được sự sợ hãi, sợ cứu không được người mình đã từng yêu sâu đậm cũng từng tổn thương sâu sắc kia, sợ vĩnh biệt với người thân thiết hơn cả anh em ruột kia, cũng sợ cậu sẽ vĩnh viễn không nghe thấy được lời sám hối của y, không bao giờ … có thể ôm lại …
Suy nghĩ 1 hồi, y quay đầu nhìn Lăng Tử Hàn đứng bên cạnh.
Cậu đã hồi phục lại tướng mạo sẵn có, nhưng mái tóc nhuộm màu ngân bạch lại chưa kịp nhuộm lại. Dưới ngọn đèn cam, khuôn mặt cậu lại mang nét mị lực kỳ lạ, khiến người ta tâm động.
Lăng Tử Hàn cảm giác được ánh mắt của y, liền nghiêng người nhìn y 1 cái. Từ ánh mắt của y, Lăng Tử Hàn lập tức hiểu được y đang nghĩ cái gì, liền mỉm cười với y.
Nụ cười đó ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, Lôi Hồng Phi cũng tiếp nhận được toàn bộ. Y liền thu lại toàn bộ tinh thần của mình, khẽ gật đầu cười, rồi lại nhìn về phía màn hình, tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu của mình.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến lúc kết thúc chỉ có 1 tiếng đồng hồ, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, mọi người lập tức đâu vào đấy lui lại.
Bọn họ chia làm ba đường, lần lượt từ bắc, tây, nam chạy vào đại bàn quân phiệt khác nhau, rồi lại rời khỏi Somalia, im ắng về nước.
Lúc này đây, Lăng Tử Hàn dù không có hạ lệnh giết, thì Lôi Hồng Phi cũng đã hạ lệnh với thuộc hạ của mình, với Heinz, Jack cùng Antinogen giết tất bất luận tội, những người khác có thể bắt trói, nếu không thể bắt thì cứ giết, hạ thủ không chút lưu tình.
Khi bọn họ trải qua 2 ngày quay vòng, khi trở lại Bắc Kinh thì đã vào giữa mùa hạ.
Tình hình bệnh dịch của bọn khủng bố đã được khống chế triệt để, nhưng Lào, Thái Lan, Việt Nam, Cam-pu-chia, Myanmar lại bị tàn phá, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Những sinh mạng đã chết đi, cùng những bách tính đông đảo đã mất đi người thân, đã khiến toàn bộ hàng tỉ người cảm thấy khổ sở cùng đau lòng. Các quốc gia phái ra đội cứu viện chữa bệnh cùng khoản tiền viện trợ không ngừng đưa tới.
Lúc này, tin tức “Kẻ hủy diệt” bị tiêu diệt triệt để được truyền ra, tạo nên chấn động lớn trên khắp quốc tế.
Đối với Lăng Tử Hàn mà nói, thì làm thế nào nói với bên ngoài, làm thế nào ứng phó truyền thông, làm thế nào phối hợp với Liên Hợp Quốc, tổ chức cảnh sát quốc tế, tổ chức hợp tác quân sự thế giới cùng chính phủ các quốc gia, đó không phải chuyện của cậu.
Cậu cùng Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh, La Hãn tụ lại với nhau, sau khi tiến hành bố trí chu đáo chặt chẽ công tác giải quyết tốt hậu quả, sau đó liền vội vã chạy tới bệnh viện 643.
Đồng Duyệt đã tỉnh, nhưng thân thể cũng rất suy yếu. Hắn ngồi dựa vào trong giường bệnh, đang cùng Đàm Như Thủy thương lượng chuyện công tác. Thấy Lăng Tử Hàn tiến vào, hai người đều mỉm cười bắt chuyện với cậu.
Lăng Tử Hàn thân thiết hỏi: “Ba, sức khỏe của ba thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Đồng Duyệt mỉm cười. “Chu bác sĩ thực sự là diệu thủ hồi xuân đó nha. Với lại, tư tưởng cùng thành quả nghiên cứu về gien của anh ta quả thật khiến người khác kính nể.”
Đàm Như Thủy có chút xấu hổ: “Đồng viện trưởng quá khen, trước đây đều là do một mình tôi tìm tòi, có một vài phương pháp của anh đã giúp tôi học hỏi khá nhiều, thật không hỗ là chuyên gia nổi danh quốc tế.”
Đồng Duyệt đang muốn khiêm tốn vài câu, Lăng Tử Hàn cười lắc đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, khoái trá mà nói: “Hai người ai cũng là chuyên gia hết, không cần phải khiêm tốn. Con chỉ hy vọng thành quả nghiên cứu của cả hai người có thể mau chóng ra kết quả, sau đó tạo phúc cho nhân loại. Đây chính là công tại đương đại, lợi tại thiên thu. Con rất chờ mong ngày đó sẽ tới.”
Đồng Duyệt thu lại nụ cười, nghiêm túc mà nói: “Bọn ba nhất định toàn lực ứng phó.”
Đàm Như Thủy cũng nghiêm túc nói: “Căn cứ phỏng đoàn của tôi, nếu như dựa theo ý của tôi cùng Đồng viện trưởng thành lập một tiểu tổ chuyên nghiên cứu về vấn đề này, lại có đủ sự ủng hộ về tài chính, hẳn trong vòng 3 năm là có thể thành công.”
“Vậy thật tốt quá.” Lăng Tử Hàn nhìn về phía Đàm Như Thủy, thanh âm rất ôn hòa. “Tinos đã trở lại Bắc Kinh rồi, hắn rất an toàn, cũng không bị thương.”
Khuôn mặt Đàm Như Thủy hơi hơi có chút đỏ, trong mắt tràn đầy vui sướng, nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Lăng Tử Hàn nhìn ra giữa trán Đồng Duyệt có chút ủ rũ mơ hồ, liền nhẹ giọng nói: “Ba, con về nhà trước, ba nên nghỉ ngơi nhiều, sớm khôi phục khỏe mạnh, cũng mau xuất viện về nhà.”
Đồng Duyệt thở dài: “Kỳ thực hiện tại ba đã có thể xuất viện rồi.”
Đàm Như Thủy lập tức nói: “Đồng viện trưởng, anh là chuyên gia, không thể nói mấy chuyện không có căn cứ khoa học như thế này được.”
Đồng Duyệt muốn nói lại thôi, rốt cục có nói cũng chẳng được gì.
Lăng Tử Hàn nghe có chút kỳ quặc, liền thắc mắc nhìn về phía Đàm Như Thủy.
Bản thân Đồng Duyệt kỳ thực đã biết bệnh tình của chính mình, Đàm Như Thủy liền không có giấu diếm, liền đứng trước mặt hắn mà nói: “Bệnh độc trong cơ thể Đồng viện trưởng tuy rằng đã thanh trừ, nhưng trái tim của anh ấy lại bị hư hao nghiêm trọng, chúng tôi đã chuẩn bị lắp đặt tim nhân tạo cho anh ấy, đồng thời dùng một phần nhỏ trong phần tim của anh ấy để sinh sản vô tính, nửa năm sau có thể tiến hành cấy ghép. Trong thời gian này, anh ấy phải cố gắng nghỉ ngơi nhiều, không thể mệt nhọc, không được vận động, không thể bị bệnh, nói chung, không thể tạo gánh nặng cho tim của anh ấy.”
Lăng Tử Hàn lập tức lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm tính mạng không?”
“Tạm thời không có.” Đàm Như Thủy thoải mái cậu. “Từ khi tim nhân tạo xuất hiện cho tới hôm nay đã hơn nửa thế kỷ, việc cấy ghép tim cũng có hơn trăm năm lịch sử, y học phát triển biến chuyển từng ngày, các cuộc giải phẫu thế này cũng bình thường thôi, không có nguy hiểm. Quan trọng là bình thường phải chăm sóc bệnh nhân cho tốt, không nên khiến mặt tâm lý của anh ấy bị chấn động mạnh, cũng không được chịu quá nhiều áp lực.”
Lăng Tử Hàn liên tục gật đầu. Trầm ngâm một hồi, cậu đột nhiên hỏi: “Cha tôi biết chuyện này không?”
“Biết.” Đàm Như Thủy lập tức nói. “Hồi đầu tôi có báo cáo với ông ấy, ông ấy muốn chúng tôi nhất định toàn lực cứu trị. Thế nhưng, công tác của ông ấy quá bận, nên đến giờ vẫn không có thời gian nào để đến bệnh viện thăm Đồng viện trưởng.”
“Chuyện này tôi hiểu, không sao đâu.” Đồng Duyệt rộng rãi nở nụ cười, lập tức nói với Lăng Tử Hàn. “Con mau về đi, tụi nhỏ đã lâu rồi không gặp người lớn chúng ta, không biết giờ đã thành bộ dáng gì nữa rồi.”
“Được.” Lăng Tử Hàn đứng dậy. “Con lập tức trở về.”
Cậu đi ra khỏi phòng bệnh, căn dặn vài câu với những nhân viên đặc cần có đảm nhiệm bảo hộ ở bên ngoài, lúc này mới lái ôtô về nhà.
Trên đường, cậu gọi cho Lăng Nghị, bình tĩnh mà nói: “Cha, con đi thăm Đồng ba ba, bệnh tình của ba, cha biết chưa?”
“Biết.” Thanh âm Lăng Nghị rất trầm ổn. “Bác sĩ nói không có nguy hiểm sinh mạng, chỉ là lấy một phần tim của hắn. Do dùng sinh sản vô tính tự thể, không sợ phản ứng bài xích. Sau khi cấy ghép tim, hắn vẫn có thể khỏe mạnh.”
“Dạ, con hiểu rồi.” Lăng Tử Hàn thở phào một cái, thân thiết mà nói. “Cha, hiện tại thời điểm nguy cấp nhất đã qua, cha cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
“Còn 1 số việc cần phải xử lý.” Lăng Nghị có chút do dự, liền nhẹ nhàng nói. “Hành động lần này của con làm rất tốt, đại khái có thể thhăng con lên làm bộ trưởng, còn Lữ Hâm điều đến nhậm chức tại Uỷ Ban An Toàn.”
Lăng Tử Hàn nao nao, không tự chủ được hỏi: “Cha, vậy còn cha?”
Lăng Nghị nở nụ cười: “Con trai à, cha nên về hưu rồi..”
“Cha về hưu?” Lăng Tử Hàn khó có thể tin. “Hiện tại cha đang trong độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh mà, sao lại nghĩ tới việc về hưu?”
“Đã không còn trẻ trung khoẻ mạnh nữa rồi, chỉ có thể dùng chút uy tín mà phẫy quạt thôi.” Lăng Nghị hài hước mà nói. “Mấy năm qua tụi con đã vượt qua đám già bọn cha rồi, hoàn toàn có thể đảm đương trọng trách, cha quả thật có thể về hưu rồi.”
Lăng Tử Hàn bị cha đùa có chút thoải mái, liền nhìn nhận theo góc độ khác, cha mình vất vả hơn nửa đời người, xác thực cũng cần thời gian dành cho mình rồi, hưởng thụ cuộc sống. Suy nghĩ 1 hồi, cậu cười rộ lên: “Được rồi, về hưu cũng được, có thể ở trong nhà chăm sóc Đồng ba ba cùng tụi nhỏ.”
“Ừ, đúng vậy.” Lăng Nghị thở dài. “Mấy ngày nay chúng ta không hề về nhà, không biết ba đứa nhỏ có buồn hay không nữa?”
“Chắc không đâu, tụi nhỏ sợ quấy nát hết mọi thứ rồi.” Lăng Tử Hàn xoa dịu cha mình. “Hiện tại không có người lớn quản, khẳng định rất mừng rỡ, không biết có tháo nhà mình ra chưa nữa.”
Lăng Nghị nhất thời cười ra tiếng, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Lăng Tử Hàn kết thúc trò chuyện, nhanh chóng lái xe chạy tới Áo Vận Thôn.
Dù là buổi chiều, nắng gắt như lửa, trong viện rộng của Mai Uyển lại không thấy 1 ai, cả 3 đứa nhóc hiển nhiên đang ở trong nhà.
Lăng Tử Hàn dừng xe trước cửa biệt thự, vừa xuống xe, còn chưa đứng vững, thì cả hai anh em sinh đôi kia đã từ trong nhà chạy ào ra, nhào vào trong lòng cậu, khóc rống lên.
Sau đó, Đồng Húc chạy vội ra, từ một bên ôm lấy thắt lưng cậu, cũng thương tâm khóc.
HẾT CHAP 55