Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Hơn nửa tháng sau, Đồng Duyệt xuất viện.
Do lần này hắn bị bệnh nặng, nên không thể lập tức làm việc được, chỉ có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Trước khi hắn về, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều cẩn thận dặn dò 3 đứa nhỏ, Đồng Duyệt sinh bệnh, tụi nhỏ nhất định phải cẩn thận, không được làm ông nội nhỏ bị thương, càng không được giống như lúc trước, cứ nháo động không nhẹ không nặng, ba cùng ông sẽ không thể nào chịu nổi. Ba đứa nhỏ mở to đôi mắt trong suốt, tất cả đều dùng sức gật đầu.
Đồng Duyệt xuất viện, đó là vào một ngày cuối tuần, Lăng Nghị tự mình lái xe, đến bệnh viện đón hắn về.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cũng không ra ngoài, cùng 3 đứa nhỏ dọn dẹp sạch sẽ. Kỳ thực, chủ yếu đều là tụi nhỏ làm. Tụi nhỏ rất tích cực, từ trên xuống dưới chạy rất nhanh. Hai chú chó cũng bị nhiễm sự hưng phấn của tụi nhỏ, vui sướng mà chạy theo sát, còn dùng miệng ngậm lấy cái túi rác, chạy đến phòng chất túi rác thả xuống, rồi lại chạy vào trong. Một số nhân viên công tác cùng cảnh vệ thấy vậy, đều nở nụ cười.
Bọn họ vốn thích sự sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ, luôn luôn không thích ném đồ đạc lung tung, lại thu dọn như vậy, nên khiến toàn bộ căn nhà không nhiễm nỗi 1 hạt bụi, khắp nơi đều sáng bóng.
Lăng Tiêu, Lăng Diêu nghe thấy ông nội nhỏ sau khi xuất viện phải ở nhà tịnh dưỡng, liền luôn tụ lại 1 chỗ thì thầm. Trong phòng làm việc của Vệ Thiên Vũ chứa đầy những linh kiện cùng công cụ tinh xảo, hai đứa nhỏ thường ở trong đó tháo tháo lắp lắp. Thừa dịp người lớn ra ngoài làm việc, tụi nhỏ liền ở trong phòng lắp đặt chuông rung cùng hệ thống nói chuyện giống như trong bệnh viện ở trong phòng ngủ, ngay cả phòng tắm, nhà bếp, nhà kính, gara, trên tường bên cạnh thang gác, hoàn toàn bao trùm mỗi 1 không gian trong nhà. Dù Đồng Duyệt ở nơi nào mà thấy khó chịu trong người, đều có thể nhấn chuông, gọi tụi nhỏ chạy đến.
Ngay từ thời điểm tụi nhỏ bắt đầu, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn đều biết, cũng biết được dụng ý của tụi nhỏ, nhưng vẫn giả là không biết, cũng không hỏi, lại càng không ngăn cản, trong lòng cũng khen ngợi sự cẩn thận tỉ mỉ cùng kỹ thuật của con mình.
Sắp tới trưa thì xe của Lăng Nghị chạy vào Mai Uyển.
Hai chú chó nghe thấy, liền chạy ra ngoài trước.
Ba đứa nhóc lập tức hoan hô, cũng chạy theo ra ngoài.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ bèn nhìn nhau cười, lúc này mới cùng nhau đi ra ngoài.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt xuống xe, trợ lý bọn họ đi một chiếc xe khác, giúp Đồng Duyệt xách túi.
Ba đứa nhỏ chạy đến trước mặt Đồng Duyệt, lập tức dừng lại bước chân, cũng không dám ôm lấy hắn, mà chỉ cẩn thận nâng tay lên đỡ hắn, đỡ hắn chậm rãi bước vào cửa.
Đồng Duyệt nhịn không được nở nụ cười, hỏi tụi nhỏ: “Ở nhà có thấy buồn không?”
Đồng Húc liền lắc đầu: “Không buồn, tụi con đều rất nghe lời, baba đừng lo.”
Hai anh em Lăng Tiêu Lăng Diêu cũng như một tiểu đại nhân, nghiêm túc mà nói: “Ông nội nhỏ, ông phải nghỉ ngơi nhiều, không nên lo lắng cho tụi con.”
Đồng Duyệt kỳ thực không có suy yếu như tụi nhỏ tưởng tượng, thế nhưng vẫn hưởng thụ sự chăm sóc của tụi nhỏ, theo tụi nó vào phòng khách, ngồi xuống sofa, nhìn tụi nhỏ chạy trước chạy sau, đứa thì múc nước cho hắn rửa tay, đứa thì lấy khăn mặt cho hắn, đưa thì rót trà bưng tới cho hắn uống.
Lăng Nghị nhìn cảnh đó, rất hài lòng.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ tiếp nhận túi trong tay trợ lý bọn họ, nói lời cảm ơn, mời bọn họ vào nhà uống trà, nhưng hai người đó vẫn cười lắc đầu từ chôi, lên xe rời đi.
Đồng Duyệt thấy Lăng Tử Hàn vào cửa, nụ cười trên mặt mang chút ý vị.
Lăng Tử Hàn ngầm hiểu liền nói: “Ba, cuối tuần này con và Thiên Vũ sẽ đi đăng ký.”
Đồng Duyệt mừng rỡ liên tục gật đầu: “Tốt.”
Lăng Nghị cũng cảm thấy vui mừng, khoái trá cười, nhưng không nói thêm gì.
Nhưng 3 đứa nhỏ lại thấy hiếu kỳ, liền không ngừng hỏi: “Đăng ký gì vậy?”
“Ba, ba cùng cha phải đăng ký gì vậy? Là chuyện tốt à?”
“Chắc chắn là chuyện tốt, có phải đăng ký xong rồi là có thể được đi chơi không?”
“Thật à? Vậy tụi con cũng muốn đi đăng ký.”
Bốn người lớn bị tụi nhỏ hỏi đến nở nụ cười.
Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng chung ý nghĩ, nên liền nói đơn giản với tụi nhỏ: “Hai ba kết hôn.”
Ba đứa nhóc ngẩn ra, lập tức nhảy dựng lên, cả tiếng hoan hô.
“Tốt tốt, hôn lễ, tụi con muốn tham gia.”
“Muốn ăn thật nhiều món ngon nha.”
“Hai anh có phải sẽ đi hưởng tuần trăng mật không? Đi đâu vậy? Tụi em cũng muốn đi.”
“Haha, thật tốt quá.”
Bốn người kia nhìn ba đứa nhỏ đứng đó hoa chân múa tay, đều cảm giác đặc biệt vui sướng.
Lúc này, virút do tổ chức khủng bố quốc tế “Kẻ hủy diệt” thải ra đã rốt cục biến mất, không có xuất hiện ca nhiễm bệnh nào mới cả, những người bệnh lúc trước đều đã được xuất viện, những người đã chết thì được lập tức hoả táng, xuống mồ an nghỉ.
Trung Quốc cùng các nước đồng minh liên tiếp tham gia các cuộc họp thượng đỉnh, thảo luận vấn đề trùng kiến. Liên Hợp Quốc cũng tổ chức hai đại hội đặc biệt, đề tài thảo luận chủ yếu chính là tiếp tục viện trợ vô điều kiện với các quốc gia bị nhiễm bệnh.
Việc này cũng không cần đến Bộ Quốc An, bọn họ chỉ cần cung cấp các tình báo liên quan cùng trợ giúp phương diện an toàn là được. Tuy rằng Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều bề bộn nhiều việc, nhưng chí ít có thể chiều nào cũng tan ca về nhà.
Lăng Nghị cũng thể hiện ý muốn về hưu của mình với các bên liên quan, nhưng chưa chính thức xin, đã bị khuyên can cùng giữ lại từ tất cả các phía, thái độ rất kiên quyết, khiến ông không thể lùi, chỉ có thể tiếp tục mà làm.
Người lãnh đạo cao tầng đều biết rất rõ, hiện nay không ai có thể tiếp nhận được chức vụ của Lăng Nghị, còn danh vọng của ông trong giới tình báo quốc tế lại không ai chạm tới được. Hiện tại ông vẫn khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, phản ứng nhanh nhạy, kiểm tra nửa năm 1 lần đều báo cáo cho thấy ông hoàn toàn có thể đảm nhận được công tác hiện tại, còn tình hình bệnh dịch đặc biệt thình lình xảy ra này đều do ông đứng giữa chỉ huy, đúng lúc hợp lý mà liên lạc câu thông với các cơ cấu tình báo cùng thủ lĩnh chính phủ các quốc gia, khiến sự tổn hại giảm đến mức thấp nhất, khiến rất nhiều nước trên thế giới cao độ tán dương. Vào lúc này, lại càng không thể để ông nghỉ. Với lại, hiện tại người lãnh đạo cao tầng quốc gia, phần lớn đều cỡ tuổi ông, không thể nói là ông quá tuổi được, hoàn toàn có thể tiếp tục làm tiếp.
Trong đủ loại lý do đó, có mấy người biết được quan hệ cha con giữa Lăng Tử Hàn cùng ông, với lại cũng biết rõ Lăng Tử Hàn đang được đề bạt thành bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia. Cân nhắc đến việc có phải ông lo lắng việc đó hay không, bọn họ luôn nói rõ với ông, không ai hoài nghi sự trung thành của hai cha con bọn họ cả, càng không hoài nghi bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đáng ngại. Quốc gia cần người như bọn họ, cái gọi là “Nội cử bất tị thân, ngoại cử bất tị cừu”, từ cổ đã có, hiện tại cũng vậy, không thể vì hiềm khích mà khiến quốc gia mất đi 1 người cực kỳ ưu tú. Dù cho là Lăng Nghị, hay là Lăng Tử Hàn, đều phải tiếp tục làm việc, hơn nữa còn phải mang thêm trọng trách.
Lăng Nghị cân nhắc 1 tuần, lại cùng Lăng Tử Hàn nhiều lần thương lượng, rốt cục quyết định không nói đến chuyện về hưu nữa, tiếp tục làm việc.
Sau đó, bộ trưởng chính thức nói chuyện với Lăng Tử Hàn, tiếp theo, thân là chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn, Lăng Nghị lại nói chuyện với cậu 1 lần nữa trong văn phòng, sau đó, Phương Quốc Cơ gặp cậu.
Là người đứng đầu quốc gia, Phương Quốc Cơ biết rõ những gì mà Lăng Tử Hàn đã làm. Đứa nhỏ này từ khi còn nhỏ, mẹ lại vì nước mà hy sinh, rồi cậu tiếp nhận huấn luyện từ khi những đứa trẻ khác còn chưa hiểu chuyện, cậu đã từng vì nước mà hy sinh rất nhiều. Bao nhiêu năm qua, cậu trải qua bao đau khổ, cửu tử nhất sinh, nhưng chưa từng oán hận 1 câu, cũng không hề đưa ra bất kì yêu cầu nào với quốc gia. Những lãnh đạo biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối đều biết, Lăng Nghị hạ lệnh, đưa con mình đi chấp hành nhiệm vụ tử vong, sau đó cũng vì con mà một đêm đầu bạc. với chuyện kinh tâm động phách này, cũng vì chuyện này mà đã cứu được nhân sinh ngàn vạn người, sự kiện lớn đến mức có thể thay đổi cả lị sử này, hai cha con bọn họ đều luôn trầm mặc, chưa bao giờ nói 1 chữ. Người như vậy, không phải chỉ đáng tin, đáng kính, mà còn đáng để giao phó.
Phương Quốc Cơ rất hiểu về tố chất đặc biệt của Lăng Tử Hàn, trong lúc nói chuyện cũng không có căn dặn gì đặc biệt, chỉ là mỉm cười, khen ngợi những cống hiến của hai cha con họ, sau đó hy vọng cậu có thể giống như cha mình, thậm chí càng phải tốt hơn. Lăng Tử Hàn khiêm tốn vài câu, biểu thị suốt đời sẽ luôn học tập cha mình, luôn cố gắng làm việc thật tốt.
Phương Quốc Cơ gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Con cũng không còn nhỏ, bây giờ vẫn còn độc thân, cũng không tốt lắm nhỉ? Bác có hỏi qua cha con, nói con đã có đối tượng rồi, chỉ là có chút lo lắng, nên vẫn chưa kết hôn, là thật à?”
“Dạ phải.” Lăng Tử Hàn thoải mái mà nói. “Anh ấy là đồng nghiệp của con, tụi con ở chung đã nhiều năm, tình cảm rất tốt. Vốn đã dự định kết hôn từ sớm, nhưng tụi con lại ở chung 1 đơn vị, vừa là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà trong quy định làm việc có đề cập đến, nên tụi con không tiện kết hôn. Anh ấy chính là chuyên gia khoa học kỹ thuật cùng tin tức số một trong hệ thống chúng con, trong bộ tình báo tổng tham cùng bộ tin tức quốc gia đều muốn có được anh ấy, dù thế nào tụi con cũng không thể thả anh ấy đi được.”
“À, đó là nhân tài bảo bối mà, tất nhiên tụi con không chịu thả, bác hiểu được.” Phương Quốc Cơ vừa nghe liền hiểu, cười nhìn cậu, thân thiết nói. “Tử Hàn, quy tắc là một chuyện, nhưng không phải quy tắc đã định thì phải theo, còn phải tùy theo từng trường hợp đặc thù mà giải quyết áp dụng nữa, cũng không phải là cho 1 mình con. Bác thấy con khi làm việc thì không sợ trời không sợ đất, thần quỷ thấy cũng phải né xa, nhưng việc này lại càng cố chấp theo khuôn phép còn hơn người thường. Tuy rằng khó, nhưng cũng đừng cố uốn cong thành thẳng, lại làm dỡ mất một cuộc tình đẹp. Bác thấy, việc này có thể được phê duyệt đặc biệt, con trở về viết thư xin kết hôn đi, nếu cha con không ký cho con, bác sẽ ký.”
Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Cám ơn chủ tịch, con về nhất định sẽ viết.”
Lần này nói chuyện xong, coi như bụi bậm lạc định, việc tiền nhiệm của cậu đã được chốt, thế nhưng cần phải mất theo 1 khoảng thời gian để tiến hành chuyển giao công việc với Lữ Hâm, vì vậy tạm thời vẫn chưa công bố.
Không lâu sau, có lệnh bổ nhiệm Vệ Thiên Vũ thành phó bộ trưởng Bộ Quốc An, mà đơn xin kết hôn của họ cũng được phê chuẩn.
Hai ngày sau khi Đồng Duyệt xuất viện, đó là thứ sáu, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ liền để trợ lý liên lạc với người bên cục dân chính, rốt cuộc thông qua cửa sau, không cần tốn thời gian chờ, hai người đến trước giờ tan tầm 1 tiếng, liền đến cục dân chính.
Đã có cục trưởng gọi điện, thì những giấy chứng nhận liên quan đến hai người họ cũng đã đầy đủ, đơn cũng đã sớm điền xong, nhân viên công tác nhanh chóng làm thủ tục đăng ký cho bọn họ, sau đó đưa hai tờ chứng nhận kết hôn đỏ thẩm chia ra cho hai người, còn nhiệt tình chúc mừng: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Vệ Thiên Vũ lập tức lấy ra kẹo cưới do trợ lý mua giùm, vừa phát cho nhân viên công tác, vừa nói lời cảm ơn với họ.
Sự tình xong xuôi, hai người thoải mái mà sóng vai đi ra ngoài.
Mới vừa đi cửa chính, bọn họ liền dừng bước.
Phía dưới bậc thang bỗng nhiên đậu vài chiếc xe, La Hãn, Tác Lãng Trác Mã, Du Dặc, La Y, Mai Lâm, Triệu Thiên, Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh, Long Tiềm, Trương Hải Dương đều đứng ở ngoài xe, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Lăng Tử Hàn hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói với Vệ Thiên Vũ: “Ai để lộ tin vậy, phải tra mới được.”
Nhưng Vệ Thiên Vũ cười lắc đầu: “Ngoại trừ 3 nhóc quỷ kia ra, anh nghĩ chẳng ai nói đâu. Không ai biết rõ bạn của chúng ta có những ai, càng không thể báo đầy đủ đến vậy được.”
Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý quan điểm của anh, không khỏi thở dài: “Em nghĩ, tính cách của tụi nhỏ không thích hợp làm trong nhóm của chúng ta. Tiểu Húc muốn làm bác sĩ thì ổn rồi, còn hai nhóc con kia, chắc là cùng Hồng Phi và Lâm Tĩnh nháo loạn khắp nơi quá.”
“Gì cũng được cả, cứ tùy tụi nhỏ đi.” Vệ Thiên Vũ rộng rãi cười, cùng cậu đi xuống bậc thang.
Lôi Hồng Phi hừ một tiếng: “Tử Hàn, chúng ta là anh em từ nhỏ tới lớn, đây là chuyện chung thân đại sự, vậy mà cũng không thèm nói tiếng nào, có ý gì đây?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Chỉ là đăng ký thôi mà, vốn dự định xong rồi về báo cho mọi người biết sau, ngày mốt đến nhà em tụ hội lại 1 chút.”
Lôi Hồng Phi vẫn giả thành bộ dáng buồn bực: “Không được, nếu hôm nay hai người kết hôn, thì tối nay bọn anh phải nháo động phòng.”
Những người khác nhất thời cười ha ha, đều hưởng ứng.
“Đúng đúng, hôm nay nháo động phòng.”
“Ngày mai cũng muốn nháo.”
“Ngày mốt sẽ nhận lời mời của hai người, tụ lại 1 chút.”
“Sau đó lại tiếp tục nháo.”
Bọn họ tựa như hài tử, cười ha ha, cả đám mang dáng dấp chỉ e thiên hạ bất loạn.
Triệu Thiên bỗng nhiên từ phía sau lấy ra champagne đặc chế lâu năm, nắp bình đã được khui đến gần miệng chai. Y dùng sức lắc mạnh chai, rồi đưa ngón tay khui nắp bật, bật gỗ liền bung ra, khiến toàn bộ rượu phun lên người Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ.
Những người khác tất cả đều trầm trồ khen ngợi, ở bên trợ hứng.
Trước công chúng, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cũng không thể thi triển thân thủ né tránh, không thể làm gì khác hơn là hứng hết. Lăng Tử Hàn liếm 1 chút rượu nước ở trên mặt chảy xuống miệng, bất đắc dĩ than thở: “Anh lãng phí quá đi, rượu tốt như vậy, nhưng lại làm như nước lã. Rượu này của ai vậy? Không phải của sếp nữa đó chứ?”
Triệu Thiên ngừng động tác, cười hì hì nói: “Là của sếp đó, thế nhưng tôi không có lấy cắp nha, là do đích thân sếp mang đến cho tôi đó, để tôi làm quà cho hai người.”
Vệ Thiên Vũ lắc đầu: “Cậu tặng lễ vậy đó hả?”
“Đúng vậy, tặng vậy là hay nhất đó.” Triệu Thiên lẽ thẳng khí hùng. “Đây chính là lễ rửa tội vui sướng đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Những người khác đều cười ha ha, cùng kêu lên phụ họa.
Lăng Tử Hàn lau mặt, cười nói: “Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, vậy theo tụi tôi về nhà vậy.”
“Tốt, đi thôi.” Bọn họ lập tức lần lượt lên xe, rồi chạy đến Mai Uyển.
Hơn một tháng sau, Lăng Tử Hàn chính thức nhậm chức, toàn bộ tổ chức tình báo thế giới đều khá quan tâm tới vị bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia này, có người còn gọi đó là “Boss mới trong Bộ Quốc An.”
Tháng 9, chính là vào mùa thu vàng, cũng là mùa tốt nhất ở Bắc Kinh, bầu trời thâm lam sắc vô hạn cao xa, lóe ra quang mang như bảo thạch. Không khí tươi mát, hoa mùa hè chưa tàn, mà lá mùa thu đã vàng óng, khắp nơi đều là màu sắc mỹ lệ, trong thành thị dường như khắp chốn đều tràn đầy vui sướng.
Lăng Tử Hàn sáng sớm đã lái xe tới “Thứu Tháp”, vào văn phòng bộ trưởng.
Bốn người trợ thủ của cậu lần lượt tiến lên, hoặc xin chỉ thị, hoặc báo cáo, hoặc đem lịch công tác hôm nay nói lại với cậu biết 1 lần.
Đợi khi xử lý xong chuyện quan trọng, liền đến giờ họp qua điện thoại.
Hôm nay, cậu phải thông qua internet họp với các cục trưởng các cục, đầu tiên là để xuất hiện giới thiệu sếp mới, cũng để bọn họ biết được mình trông thế nào, hai là bố trí phương hướng công tác tiếp theo, đương nhiên chủ yếu là chính sách phương châm, nêu rõ những nét chính của vấn đề, chi tiết sẽ không nói tại cuộc họp.
Đúng 10h, bí thư hành chính của cậu chuyển hình ảnh tới, nói: “Sếp, bắt đầu được rồi.”
Lăng Tử Hàn nhấn nút trên bàn, để hình ảnh của mình xuất hiện trước màn hình. Cậu mặc âu phục xanh đen, áo sơmi lam sắc, trầm ổn ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng mà nói: “Chào các vị, tôi là Lăng Tử Hàn.”
HẾT CHAP 57
CHÍNH VĂN HOÀN