Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 396: Chương 396




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn nhìn cha mình cùng Lữ Hâm đi ra khỏi cửa, liền ngồi ở sofa bình tĩnh xem TV một chút, rồi mới đóng cửa chính, lên lầu về phòng, mở máy vi tính bắt đầu làm bài tập mà cha đã cho trước đó.

Bữa trưa đã có bảo mẫu tới làm sẵn, rồi giục cậu đi ăn. Buổi chiều cậu đến phòng tập thể thao dưới tầng hầm ngầm để luyện tập thể năng cùng kỹ xảo đánh nhau kịch liệt, luyện tới cả người đầy mồ hôi, kiệt sức, lúc này mới về phòng của mình.

Lúc cơm tối thì Lôi Hồng Phi chạy vào nhà cậu, cười haha: “Tử Hàn, mẹ tôi làm bồ câu hấp sữa nè, rất thơm, cậu nếm thử đi.”

Lăng Tử Hàn cười tủm tỉm nhìn y giống như đang hiến báu vật mà mở nắp giữ ấm, đặt tới trước mặt mình, một hương thơm lập tức ập tới mũi. Cậu lấy cái muỗng nhỏ, uống một ngụm nước canh ngon, nheo mắt thưởng thức.

Lôi Hồng Phi nhìn chằm chằm mặt cậu, khẩn cấp hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”

“Ừ, ngon.” Lăng Tử Hàn gật đầu, cười cười với y, rồi tiếp tục ăn.

Lôi Hồng Phi hài lòng ngồi xuống, không chút khách khí lấy cái chén, múc cơm rồi lang thôn hổ yết.

Mấy năm qua, y cũng chăm chỉ bị cha mình ép buộc vừa học tập vừa luyện tập, tuy rằng chỉ có 11 tuổi, nhưng nhìn qua thể trạng cũng rất cường tráng, thân thể cao to chắc nịch mang lại cảm giác uy vũ, nhưng thân thủ lại linh hoạt, Lực tấn công trong nháy mắt rất mạnh. Hôm nay trong trường, y đã đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, đôi tay thiết quyền khiến bạn học kêu khổ thấu trời, làm cho cha mẹ của bạn học bị đánh đầu rơi máu chảy thường thường rất tức giận, đến nhà y mà kể lể khóc than. Lôi Chấn cực kỳ khổ não vì thiên tính hiếu chiến của con mình, nhưng cũng âm thầm kiêu ngạo vì sức chiến đấu của con mình.

Lăng Tử Hàn nhìn y đem toàn bộ bàn ăn trong chốc lát gió cuốn mây tan liền nhịn không được buồn cười. Cậu vẫn nhã nhặn mà ăn canh, nhìn thức ăn trên bàn bị Lôi Hồng Phi thoáng chốc ăn nhanh, trong lòng rất vui vẻ.

Lôi Hồng Phi cầm lấy một cái đĩa đồ ăn, đem phân nửa đậu hũ gạch cua trên đó chia ra phân nửa cho Lăng Tử Hàn, còn lại đem đổ hết qua chén của mình.

Lăng Tử Hàn cười nói: “Anh ngày càng ăn nhiều nha.”

“Cái này gọi là không thể lãng phí.” Lôi Hồng Phi mang khuôn mặt tươi cười mà nói, lập tức đem cơm nước trong chén đổ vào trong miệng.

Lăng Tử Hàn mỗi lần đối mặt với Lôi Hồng Phi luôn ăn no say đến tưởng như món đó cực kỳ thơm ngon, mỗi lần như vậy đều có thể mở rộng khẩu vị, lúc này cũng đem cơm nước ăn xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà dẫn Lôi Hồng Phi lên lầu.

Lôi Chấn hiện tại là đại tá, nơi ở vẫn là nơi công, tuy rằng rộng, nhưng không bằng biệt thự rộng rãi của Lăng gia, Lôi Hồng Phi đặc biệt thích ở chỗ này bò lên leo xuống, cảm giác cực kỳ tự do tự tại.

Hai người ở trong sân chạy quanh, ở chỗ nào cũng chơi qua, Lôi Hồng Phi mới lôi kéo Lăng Tử Hàn chạy về phòng, lên mạng chơi World Army Chess (1), sau đó lại mở tiết mục trên TV.

Lúc đổi kênh, trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng hai người đàn ông đang hôn môi. Lôi Hồng Phi liền ngừng lại ngón tay không ngừng bấm của mình lại, hiếu kỳ xem một chút. Nếu là ở nhà, Tương Ngọc Lan dù thế nào cũng sẽ không để con mình xem mấy cảnh này, nhưng ở đây thì đâu có ai quản.

Đây là một bộ phim tình cảm, hai nhân vật chính dường như đang trong giai đoạn tình cảm tình yêu cuồng nhiệt, lúc hôn nhau cũng rất nóng bỏng rất dài.

Lôi Hồng Phi nhìn chằm chằm cho đến khi hai người họ tách ra, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Hàn ngồi ở bên cạnh, hăng hái mà nói: “Tử Hàn, dù sao tương lai chúng ta cũng sẽ kết hôn, không bằng thử trước đi, chúng ta hôn thử đi.”

Lăng Tử Hàn với mấy việc kết hôn cũng khá là ngây thơ, ý thức so ra với Lôi Hồng Phi cũng chẳng khác gì. Cậu nhìn hai người đàn ông anh tuấn trên màn hình thân thiết một hồi, trong lòng cũng hiếu kỳ, nên liền gật đầu.

Lôi Hồng Phi lập tức bỏ qua điều khiển từ xa, ôm lấy Lăng Tử Hàn, ngây ngốc mà đem môi mình kề sát tới môi cậu.

Đôi môi của hai đứa nhóc kề sát nhau, cũng không biết tiếp theo phải làm thế nào. Cứ ngồi ngốc chừng nửa ngày, cũng không thấy có gì khác lạ, liền chỉ biết tách nhau ra.

Lôi Hồng Phi gãi đầu, nghi hoặc nói thầm: “Cũng không có gì đặc biệt hết, kỳ quái, sao bọn họ tại sao lại hôn nhau chứ?”

Lăng Tử Hàn cũng thấy không hiểu, cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì, chỉ cười cười, đề nghị: “Trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Ừ, được.” Lôi Hồng Phi lập tức không suy nghĩ tới vấn đề này nữa, tắt TV, liền chạy ầm ầm lên lầu, chạy vào phòng tắm.

Cả hai đứa nhỏ đều bị sự huấn luyện lượng vận động khá lớn của cha mình đưa ra làm cả người mệt chết được, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm, có người lặng lẽ bước vào cửa chính, vô thanh vô tức đi trên mặt đất, đẩy cửa phòng ngủ của Lăng Tử Hàn ra. Dựa theo ánh sáng bên ngoài, người đó cẩn thận nhìn Lăng Tử Hàn trên giường, liền đưa tay nhẹ nhàng đẩy cậu.

Lăng Tử Hàn rất nhanh bị đẩy tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy?”

Thanh âm Lữ Hâm ghé vào lỗ tai cậu vang lên: “Tử Hàn, mau dậy đi, chú dẫn con đi thăm cha.”

Ông nói rất nhẹ, nhưng Lăng Tử Hàn giật mình, lập tức thanh tỉnh.

Cậu đưa mắt nhìn về phía Lữ Hâm, con mắt trong suốt phảng phất hiểu rõ tất cả, khiến tất cả những câu nói để giải thích uyển chuyển dành cho cậu của Lữ Hâm đều không nói nên lời.

Lăng Tử Hàn không nói gì, cũng chẳng hỏi gì, xoay người xuống giường. Động tác của cậu rất nhẹ, không kinh động đến Lôi Hồng Phi bên người cậu.

Lữ Hâm nhìn đứa nhỏ trong bóng đêm đi tới bên tường, mở tủ quần áo, tìm quần áo mà mình muốn mặc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa tủ quần áo, lặng yên không một tiếng động mà đi tới phòng tắm. Nhất cử nhất động của cậu đều rất lãnh tĩnh, rất có phong thái của một người trưởng thành.

Lăng Tử Hàn trực tiếp đi vào phòng tắm, thay quần áo xong, mở nước lạnh, lấy tay tạt nước lên mặt. Đến tận lúc này, cậu mới cảm giác được bàn tay mình run nhẹ. Cậu nhìn bản thân mình trong kính, mặc niệm trong lòng “Bình tĩnh, bình tĩnh, cha đang cần mình”, trái tim không ngừng sợ hãi mới bắt đầu yên ổn.

Cậu cắn chặt môi, khôi phục bình tĩnh, lúc này mới lau khô mặt mình, mở cửa phòng tắm nói với Lữ Hâm đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

Bỗng nhiên, thanh âm Lôi Hồng Phi vang lên: “Tử Hàn, cậu muốn đi đâu?”

Lăng Tử Hàn cùng Lữ Hâm đồng thời quay đầu lại nhìn

Lôi Hồng Phi đã ngồi xuống ở trên giường, vẫn buồn ngủ mà nhìn bọn họ. Hiển nhiên là vẫn chưa rõ chuyện gì.

Lữ Hâm nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàn, quyết định để cậu giải thích. Trong thâm tâm ông, ông rất muốn đứa nhỏ này sẽ ứng phó thế nào với loại tình hình đột ngột phát sinh như thế này.

Lăng Tử Hàn tới chỗ y, nhẹ giọng nói: “Cha tôi bị bệnh, tôi phải tới bệnh viện thăm cha.”

Lữ Hâm cảm thấy ngạc nhiên, đứa nhỏ này không những có sự nhạy cảm tốt, mà còn có năng lực tự chủ, thực sự là rất giỏi.

Lôi Hồng Phi lập tức chân trần nhảy xuống giường, quan tâm nói: “Tôi đi với cậu.”

Lăng Tử Hàn có chút do dự, quay đầu nhìn Lữ Hâm, thấy ông không có ý định phản đối, liền gật đầu: “Được.”

Cả hai đứa nhỏ nhanh chóng leo lên xe của Lữ Hâm, nhanh như điện chớp mà chạy tới 643.

Lăng Tử Hàn nắm chặt tay Lôi Hồng Phi, nét mặt rất bình tĩnh, nhưng hàm răng âm thầm cắn chặt.

Lôi Hồng Phi để mặc cậu nắm chặt lòng bàn tay mình, tay kia thoải mái ôm sát vai cậu. Y cũng chỉ là một đứa nhóc, lúc này không biết nên nói gì mới tốt, cũng chỉ có thể yên lặng mà ôm lấy người bên cạnh.

Lăng Tử Hàn tựa ở bên người y, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, thân thể cũng không còn cứng ngắc nữa, dần dần khôi phục sự bình thường.

Lữ Hâm trực tiếp chạy tới trước cửa Đặc Biệt Y Liệu của bệnh viện 643, mang hai đứa nhỏ xuống xe, lập tức vào cửa chính, thẳng tới phòng giám hộ trọng chứng ở lầu 2.

Y tá ở bên ngoài nhìn thấy nhóm 3 người bọn họ, làm ra dấu hiệu cản lại, nhẹ giọng nói: “Ôn viện trưởng đặc biệt căn dặn, chỉ có thể vào được một lần 2 người, thời gian ở trong đó không được quá nửa tiếng.”

“Được.” Lữ Hâm nhìn về phía Lôi Hồng Phi, ôn hòa nói. “Con ở bên ngoài chờ 1 chút được không?”

Lôi Hồng Phi hiểu chuyện gật đầu.

Lăng Tử Hàn được y tá dẫn vào trong, mặc áo dài màu lam khử trùng, đội mũ cùng khẩu trang, lúc này mới được Lữ Hâm dẫn phòng bên trong.

Lăng Nghị nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch.

Đầu giường chung quanh chỗ ông nằm có rất nhiều thiết bị quản chế y học, máy truyền dịch điện tử bên cạnh là máu đỏ thắm, từng giọt từng giọt nhỏ vào trong cơ thể Lăng Nghị.

Lăng Tử Hàn nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng khống chế được trái tim cùng thân thể không ngừng run sợ của mình. Cậu từng bước tới bên giường, cúi đầu kêu 1 tiếng: “Cha.”

Lữ Hâm đứng ở phía sau cậu, hai tay đặt lên đầu vai cậu, vừa nhìn Lăng Nghị trên giường bệnh vừa nhẹ giọng nói: “Cha con trong lúc đang công tác thì gặp phải trận tập kích ám sát do kẻ địch phái tới, nên bị thương nặng.”

Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi lâu, mới dần khống chế tâm tình của mình. Cậu chậm rãi hỏi: “Tính mạng cha con có bị nguy hiểm gì không?”

“Hiện nay cha con vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.” Lữ Hâm không định che giấu đứa nhỏ vừa thông minh vừa thanh khiết này. “Nhưng cha con đã từng trải qua biết bao nguy hiểm, lần nào cha con cũng rất kiên trì tiếp tục, chú tin rằng lần này cha con cũng vẫn đang cố gắng. Ông ấy là một người rất mạnh mẽ, dù là bấ kì lúc nào cũng mạnh mẽ tới cuối cùng.”

Lăng Tử Hàn nghe thấy được nhiệt tình yêu thương cùng kính nể dào dạt ẩn chứa trong câu nói dành cho cha mình, vẫn xuất thần nhìn cha. Cậu chưa từng nhìn thấy cha mình suy yếu, tái nhợt như lúc này cả. Lúc này, trong tâm linh nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện 1 ý niệm cực kỳ mạnh mẽ.

Cậu phải trở nên thật mạnh mẽ.

Cậu phải bảo vệ cha mình.

Suy nghĩ 1 hồi, cậu nhìn không được xung động nội tâm, đưa tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lăng Nghị, nghiêm túc mà nói: “Cha, cha nhất định phải tỉnh lại, con còn chưa trưởng thành, vẫn chưa trở thành được người như cha, cha còn phải dạy dỗ con, còn phải xem chừng con. Cha, con yêu cha, xin cha đừng rời bỏ con.”

Con mắt Lữ Hâm nhất thời không rõ.

Tim đập rất thong thả của Lăng Nghị bỗng nhiên nhảy lên vài cái, bắt đầu đập theo nhịp thường.

Lữ Hâm mừng rỡ nhìn cảnh tượng đó, không tự chủ được nắm chặt vai Lăng Tử Hàn, nhanh chóng nói: “Tử Hàn, mau, nói với cha con đi, đừng ngừng lại.”

Lăng Tử Hàn dùng bàn tay tay nhỏ bé ấm áp của mình nắm chặt bàn tay to lớn của cha mình, nghiêm túc nói: “Cha, con muốn trở thành một người giống như cha. chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, tương lai sau này của con còn rất dài, xin đừng rời bỏ con lúc này. Cha …”

Theo từng câu nói yêu cầu cùng lời hứa ngây ngô của cậu, hô hấp Lăng Nghị từ nhẹ nhàng chậm chạp trở nên sâu hơn, các loại chỉ tiêu sinh lý đều bắt đầu hướng tới giá trị bình thường.

Các y tá bên ngoài phát hiện biến hóa đáng mừng này, lập tức thông báo cho viện trưởng. Rất nhanh, Ôn Thành liền cùng mấy bác sĩ vào trong phòng.

Lữ Hâm kéo Lăng Tử Hàn qua 1 bên, tránh làm ảnh hưởng tới công tác kiểm tra của các bác sĩ.

Lăng Tử Hàn mở to đôi mắt thanh tú trong suốt, nhìn chằm chằm người cha đang hôn mê của mình, đôi môi hơi nhếch có vẻ đặc biệt kiên cường.

Lữ Hâm nhịn không được xoa nhẹ tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Tử Hàn, con thật sự muốn trở thành người giống như cha con sao? Thế nhưng con đường đó là một con đường cực kỳ cực kỳ thống khổ, cực kỳ cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ cực kỳ gian nan. Cha con nhất định không muốn con bước vào con đường đó, có thể cha con chỉ hy vọng con chỉ là một người bình thừng, trải qua một cuộc sống bình thường.”

Lăng Tử Hàn cũng không quay đầu lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cha mình. Một lát sau, cậu quay đầu lại, ngửa đầu nhìn Lữ Hâm, trong mắt thiêu đốt một ngọn lửa mơ hồ. Thanh âm của cậu rất nhẹ, nhưng lại chân thật đáng tin: “Con biết. Thế nhưng, đó là con đường mà cha con đã đi, con hy vọng có thể cùng đi chung một con đường với cha.”

Lữ Hâm nhìn chăm chú vào cậu, đứa nhỏ này cả người tràn ngập nhuệ khí không sợ hãi, điều này càng khiến ông quyết tâm hơn. Sau một lát, Lữ Hâm gật đầu, vươn tay về phía cậu: “Tuy rằng còn phải thực hiện một loạt các thủ tục, tuy rằng cha con nhất định sẽ trách chú, thế nhưng, Tử Hàn, chú hoan nghênh con gia nhập vào chúng ta.”

Lăng Tử Hàn không chút do dự vươn tay ra, nắm chặt bàn tay ông.

Lôi Hồng Phi một mình đứng ở trên hành lang bên ngoài cửa phòng bệnh, cảm giác trong lòng như kiến bò trên chảo nóng. Y cứ không ngừng loay hoay, lại chạy tới cửa sổ nhìn xung quanh, muốn nhìn rõ ràng tình hình bên trong.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tử Hàn mới đẩy cửa bước ra, mỉm cười nói với y: “Cha tôi không còn nguy hiểm nữa rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu không chỉ có sự mừng rỡ, mà còn có một sự kiên nghị kỳ dị.

“Thật tốt quá.” Lôi Hồng Phi tất nhiên không thể phát hiện được sự thay đổi trên khuôn mặt cậu, vừa nghe thấy vậy liền vui vẻ mà nhảy dựng lên, lập tức muốn chạy tới phòng bệnh. “Vậy để tôi đi thăm chú Lăng.”

Lăng Tử Hàn kéo y lại, cười nói: “Hôm nay thôi đi, cha tôi chưa tỉnh đâu. Mai chúng ta trở lại vậy.”

“À, cũng được.” Lôi Hồng Phi nghe lời xoay người, kéo tay cậu, mặt mày rạng rỡ mà nói: “Chúng ta có phải giờ sẽ về nhà không?”

“Ừ, chúng ta về nhà.” Lăng Tử Hàn đã yên lòng, cũng đưa ra quyết định, lúc này chỉ cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, liền cùng Lôi Hồng Phi tay trong tay đi ra ngoài.

Lữ Hâm đi ra phòng bệnh, yên lặng nhìn bóng hai đứa nhỏ từng bước xa dần, nhẹ nhàng thở dài 1 hơi.

HẾT PHẦN 02

(1) World Army Chess hay Tứ quốc quân kỳ là một loại cờ diễn biến theo một trận chiến lục quân, xuất hiện vào năm 1980, do 4 hoặc 5 người chơi, hai người đối diện là một cùng phe, thay phiên nhau ra cờ, một người khác làm trọng tài. Bốn người kiềm chế lẫn nhau phối hợp với nhau. Tứ quốc quân kỳ có rất nhiều quy tắc chơi tương tự như lục chiến. Những năm gần đây có thể dùng máy tính làm trọng tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.