Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Tại phòng giam trong sở cảnh sát, những phạm nhân đều không hề chần chừ. Bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn người thanh niên trẻ tuổi kia tay cầm súng biến mất sau cánh cửa một lúc, sau đó chen chúc nhau tháo chạy.
Mai Lâm nhận ra được hình dáng của người này, không khỏi vừa xấu hổ vừa cảm kích. Y cũng bắt chước các phạm nhân khác, nhanh chóng chạy ra khỏi sở cảnh sát. Khác nhau ở chỗ, y vô cùng bình tĩnh đi đến bãi đỗ xe của sở cảnh sát, bẻ khóa một chiếc xe riêng, liền hướng xe chạy về phía Đông Nam, phóng nhanh đến trung tâm văn hóa Nam Cảng.
Dọc theo đường đi, liên tục có xe cảnh sát nhắm hướng Tây Bắc chạy đi, còi cảnh sát vang lên khắp thành phố, những người đang ở bên ngoài tản bộ, du ngoạn, tiêu khiển đều kinh hoàng, chạy về nhà tránh né.
Mai Lâm không ngừng ấn vào cái nút nghiêng nghiêng trên đồng hồ đeo tay, báo cáo cho Lữ Hâm, y đã thoát thân an toàn.
Rất nhanh sau đó, Lữ Hâm cũng phát lại một dãy tín hiệu, đó là mệnh lệnh bảo hắn chạy xe đến “Thanh đạo”.
Mai Lâm biết, bọn họ thừa dịp náo loạn bắt đầu hành động.
Chạng vạng, Lam Hân theo kế hoạch mang vợ con mình ra ngoài tản bộ. Bọn họ sẽ đến gặp một người bạn hữu bên cạnh trung tâm văn hóa, Lam Hân rất thích bầu không khí văn hóa nơi đây, thích ra ngoài tản bộ sau bữa cơm tối, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bọn họ thanh thản mà đi dạo dưới làn gió nhẹ mát mẻ của mùa đông, Lam Hân thỉnh thoảng trả lời một số vấn đề của con gái mình, một nhà ba người đều thoải mái mỉm cười, so với lúc trước không có bất kì điểm khác biệt nào.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc sân khấu cần phải kéo màn lại, Lam Hân nhìn đồng hồ đeo tay, đưa theo vợ con mình đi vào nhà sách lớn bên cạnh trung tâm văn hóa.
Nhà sách này có quy mô cực lớn, trong đây toàn là những loại sách báo đầy đủ về các kinh tế, y tế, kiến trúc, nhiều nhất là các sách do hãng Bertelsmann Đức xuất bản, vừa đa dạng vừa đầy đủ, bởi vậy từ lúc khai trương đến giờ vẫn đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.
Lam Hân xem vài quyển sách khoa học, sau đó đưa con gái đến khu sách trẻ em.
Theo bọn họ có vài cái “Đuôi”, luôn đứng cách bọn họ một khoảng khá xa, giả vờ đứng ở các hàng sách mà lật lật xem xem. Những người đó đều là người đông phương, trang phục cũng là của Nam Cảng, chỉ có điều biểu hiện cùng thái độ của bọn họ không giống những người Nam Cảng đang vui vẻ dạo chơi, mà ngược lại có thể thấy được chút khẩn trương.
Bỗng nhiên, từ xa xa mơ hồ nghe vài tiếng nổ lớn, khiến cho tất cả mọi người trong nhà sách đều hoảng sợ. Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát từ bốn phương tám hướng vang lên. Mọi người càng thêm kinh hoàng, đều hướng cửa lớn chạy ra.
Đúng lúc này, toàn bộ toà nhà diện tích 5000m2 bỗng nhiên đen kịt một mảng.
Là cúp điện.
Không chỉ cúp điện, mà những thiết bị cung cấp điện tạm thời cũng đồng loạt gặp trục trặc, không thể sử dụng được.
Những người trong nhà sách bất ngờ gặp phải tình huống này, nhất thời không thích ứng kịp, bọn họ không tự chủ được la hoảng lên, lần mò xung quanh, kiếm đường thoát thân.
Trong nhà sách vô cùng hỗn loạn.
Lúc này, bỗng nhiên có một người nắm lấy tay của Lam Hân, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Phong vũ tống xuân quy (1). Lam tiên sinh, xin theo tôi.”
Lam Hân vô cùng bình tĩnh, một chữ cũng không có hỏi, lập tức cùng người đó hướng về phía trước mà đi.
Cùng lúc đó, Ngải Phân, vợ của Lam Hân cũng bị một cô gái kéo tay, cũng một câu như vậy nói bên tai bà. Ngải Phân lập tức ôm lấy con gái, đi theo sự chỉ dẫn của cô gái đó, theo lối của nhân viên công tác bước vào cánh cửa nhỏ trong góc, rời khỏi nhà sách.
Tác Lãng Trác Mã ra cửa sau, quay người khóa cửa, sau đó mới tiếp nhận đứa bé, mang theo Ngải Phân đi theo cửa bên hông, dọc theo cầu thang thoát hiểm đến bãi đỗ xe, bước lên một chiếc xe việt dã Buick (2).
Lam Hân đã ở trên xe.
Đứa bé không hổ danh là con gái của một nhà khoa học, tuy rằng tình huống bất thường, nhưng vẫn nghe lời mẹ, vô cùng ngoan ngoãn mà không nói câu nào, lúc này nhìn thấy ba mình, liền nhào vào trong lòng y, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Daddy!”
Lam Hân thoải mái ôm bé, mỉm cười nói: “Không cần sợ, không có việc gì đâu.”
Đứa bé gật đầu.
Ngải Phân ngồi vào bên cạnh chồng, thần thái vô cùng bình tĩnh. Bà cũng là một nhà khoa học, là trợ thủ của Lam Hân. Lúc Lam Hân quyết định trở về quê hương, Ngải Phân vô cùng ủng hộ. So với Lam Hân, thân là mẹ bà cũng không muốn tạo ra một loại vũ khí tổn thương người.
Bọn họ lái xe rời khỏi bãi, không làm người khác chú ý mà đưa xe hòa vào dòng người trên đường, rất nhanh đã ra đến cao tốc. La Hãn lái xe, chạy nhanh trên đường cao tốc, không lâu sau liền vào đường cao tốc sân bay, thẳng đến sân bay quốc tế Nam Cảng.
Vừa lúc bọn họ vào đường cao tốc, Mai Lâm ở phía sau, ngay đoạn cầu vượt then chốt, tạo ra một vụ tai nạn giao thông. Y giả bộ phanh xe không nhạy, khiến xe đang chạy ở tốc độ cao trượt một đường dài, đuôi xe quẹt mạnh vào hàng rào chắn, khiến chiếc xe nổ tung. Trước khi xe nổ, y đã nhảy ra ngoài xe ngay.
Lập tức giao thông ở chỗ này bị tắc.
Cho dù có cử người theo dõi, cũng không thể nào theo đuôi được bọn Lữ Hâm.
Mai Lâm lập tức hướng Lữ Hâm phát sinh tín hiệu liên lạc, xin phép ông cho y đi hỗ trợ Lăng Tử Hàn. Lữ Hâm nghiêm khắc cản y, ra lệnh cho y lập tức đến sân bay, theo kế hoạch ban đầu rời khỏi đó.
Mai Lâm tuy rằng không đồng tình với điều đó cho lắm, nhưng cũng không dám kháng lệnh. Y lập tức kêu một chiếc xe taxi, thẳng đến sân bay quốc tế Nam Cảng.
Lúc này, tại sân bay có một chiếc máy bay tư nhân thương vụ, trên thân máy bay còn để rõ tên hiệu cùng logo, đó là nhãn hiệu tập đoàn Kim Thái Dương nổi tiếng tại Nigeria (3).
Chủ tịch của tập đoàn này chính là Vu Già, người Nigeria gốc Hoa. Ông không chỉ là chủ tịch tập đoàn trải rộng ba nước, mà còn là cố vấn đặc biệt của tổng thống Nigeria, là nghị viện của đoàn tham nghị kinh tế tối cao ở Nigeria, cũng là chủ tịch của hội liên hiệp công thương nghiệp toàn quốc Nigeria, hơn nữa còn là phó thương hội người Hoa tại Phi Châu, và còn các chức vụ quan trọng khác. B quốc cùng Phi Châu hiện nay đang xây dựng mối quan hệ ngoại giao, hợp tác kinh tế, cho nên đối với ông vô cùng coi trọng.
Lần này, Vu Già lấy thân phận tư nhân tới đây khảo sát tình hình thực tế tại B, cho nên dù là Khê La hay Nam Cảng đều hoan nghênh nhiệt liệt chào đón ông. Hôm nay hành trình của ông chỉ tại đây một ngày đêm, bởi vì ngày thứ hai là ngày bầu phiếu, ông cũng không tiện ở lại, đồng thời trong thời gian này không hề phát biểu điều gìtrước phương tiện truyền thông, đơn giản cũng là nói chuyện qua loa cùng với thư ký của thị trưởng. Bởi vậy, ông quyết định 9h tối sẽ lên máy bay cá nhân của mình rời khỏi Nam Cảng, ghé qua Hương Cảng sau đó mới về nước.
Ngay lúc xe của bọn Lam Hân đến sân bay, trợ thủ của Vu Già chờ ở cửa chính. Ngoại trừ Lữ Hâm, bọn họ đều đã thay đổi trang phục bình thường ngay tại trên xe. Cả nhà Lam Hân đều được Tác Lãng Trác Mã hóa trang, hóa trang thành con lai nước da màu tối. Lần này theo Vu Già đến đây quả thật có vài vị viên chức là con lai.
Bọn họ vô cùng thuận lợi theo đoàn người của Vu Già đi vào sân bay, lên máy bay.
Không lâu sau, Mai Lâm cũng tới. Theo sự hướng dẫn của trợ thủ Vu Già, y vô cùng thuận lợi lên chiếc máy bay.
Lập tức, buồng máy bay đóng cửa, phi công hướng đến phòng kiểm soát điều khiển tại sân bay xin phép cất cánh.
Hai mươi phút sau, máy bay trượt trên đường băng, sau đó bay lên trời xanh, thẳng hướng Hương Cảng.
Mọi người lúc này mới thở một hơi dài.
Vu Già đối diện người với mọi người, vô cùng nhiệt tình bắt tay cùng vợ chồng Lam Hân, khen ngợi trình độ khoa học cùng đạo đức nghề nghiệp của họ: “Phi Châu là một vùng tràn ngập bi thương cùng nghèo khó, không bao giờ có khả năng mơ tưởng đến vũ khí bằng tia Gamma, cho nên nếu có quốc gia dùng loại vũ khí này đối phó người dân tại đó, cái đại lục đầy rẫy khó khăn ấy chỉ có thể mặc cho người chà đạp mà không thể phản kháng.”
Vợ chồng Lam Hân nghe ông nói, cảm thấy thoải mái và nhẹ lòng hơn, cảm giác được rằng mình đã quyết định đúng đắn.
Trong một góc phòng, Mai Lâm cúi đầu ngồi trước mặt Lữ Hâm, lúng túng nói: “Sếp, tôi lần này … là phạm lỗi lớn.”
Lữ Hâm nhìn y, nhẹ giọng nói: “Lần sau nhớ kỹ không được tái phạm, hiểu không?”
Thần tình của ông rất ôn hòa. Dù sao đây cũng chỉ một thiếu niên, dù cho đã trải qua cuộc huấn luyện gian khổ, nhưng lần đầu tiên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quan trọng như vậy, lại lâm vào tình huống bất ngờ, cho nên cũng không nỡ trách cứ. Bản thân y dù sao cũng đã tự giáo huấn mình rồi.
Mai Lâm cảm thấy khó xử. Y chừng chừ chốc lát rồi mới nói: “Còn lão đại thì làm sao bây giờ?”
Sắc mặt của Lữ Hâm biến đổi, một lúc sau mới nói: “Đây không phải là vấn đề mà cậu phải lo lắng, nhiệm vụ của cậu ấy khác với chúng ta, chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình được rồi.”
Mai Lâm cũng biết quy tắc. Có lẽ sẽ có người tiếp ứng Lăng Tử Hàn, có thể sẽ không, nhưng điều đó bọn họ không cần biết, y mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay đang trên những tầng mây cao,mặt trời đang dần rọi những tia sáng lên tầng mây xanh, phản chiếu lên màu nâu của máy bay, nhìn qua chẳng khác gì tiên cảnh.
Trong lòng y hỗn loạn, càng lúc càng run sợ, căn bản không dám tưởng tượng nhiều.Nếu như lần này vì y mà Lăng Tử Hàn gặp bất trắc, có lẽ y sẽ hối hận cả đời.
HẾT CHAP 05
Mục lục
(1) Phong vũ tống xuân quy: Câu thơ đầu trong Bốc toán tử – Vịnh mai của Mao Trạch Đông
卜算子-詠梅
風雨送春歸,
飛雪迎春到。
已是懸崖百丈冰,
猶有花枝俏。
俏也不爭春,
只把春來報。
待到山花爛漫時,
她在叢中笑。
Bốc toán tử – Vịnh mai
Phong vũ tống xuân quy,
Phi tuyết nghênh xuân đáo.
Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,
Do hữu hoa chi tiếu.
Tiếu đã bất tranh xuân,
Chỉ bả xuân lai báo.
Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,
Tha tại tùng trung tiếu.
Bốc toán tử – Vịnh hoa mai (Người dịch: Xuân Thuỷ)
Gió mưa đưa tiễn xuân đi
Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai
Non cao băng đóng chặt rồi
Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần
Tươi nào phải để tranh xuân
Tươi là để báo tin xuân đã về
Tưng bừng đợi khắp sơn khê
Hoa này trong đám hoa kia cùng cười
Nguồn: http://www.thivien.net/viewauthor.php?ID=1105&ViewMode=Linear
(2) Xe việt dã Buick:
(3) Nigeria, tên chính thức: Cộng hòa Liên bang Nigeria (tiếng Anh: Federal Republic of Nigeria) là một quốc gia thuộc khu vực Tây Phi và cũng là nước đông dân nhất tại châu Phi với dân số đông thứ 8 trên thế giới.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Nigeria