Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Mặt trời dần ló đầu ra khỏi tán cây đại thụ, từ từ rọi chiếu ánh sáng khắp nơi, chiếu vào gian phòng khiến không gian trở nên sáng sủa hẳn ra, trong tia sáng nhẹ còn ẩn những hạt bụi li ti, không khí mát mẻ cũng dần tiến vào.
Lăng Tử Hàn nhìn về phía khu rừng ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm thấy thần thanh khí sảng, cơn buồn ngủ cả đêm qua cũng dần biến mất. Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, từng tầng sương mù lượn lờ trong không khí, những cánh chim nhỏ cứ bay tới bay lui, cất tiếng hót lảnh lót khắp rừng, những cánh hoa nhỏ nhắn nhẹ nhàng lay động trong cơn gió xào xạc, tựa như một làn sóng biển.
Một lát sau, Vệ Thiên Vũ đi tới bên cạnh cậu, sóng vai đứng cùng cậu, nhìn chăm chú vào mỹ cảnh trước mắt. Môi anh hiện lên một nụ cười thư thích, thanh âm rất nhẹ: “Nếu là người của Guzman, nhất định biết ân oán của chúng ta cùng Khang Minh, như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ dùng chiêu ‘trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi””
“Tôi cũng nghĩ như thế.” Lăng Tử Hàn xoay người, thoải mái tựa người bên tường cửa sổ, thấp giọng nói rằng. “Nếu nói như vậy, hôm nay càng phải hành động nhiều hơn, để khiến đối phương nóng nảy.”
Vệ Thiên Vũ cười rộ lên, quay đầu nhìn cậu.
Làn da của cậu vẫn trong suốt như vậy, dù cho dùng vật liệu cao phân tử sửa dung nhan nhưng vẫn chẳng khác gì cơ thể tự nhiên của cậu, dung mạo của cậu tuy rằng bị biến đổi, nhưng thân thể tràn ngập tuổi trẻ thanh xuân sức sống, vẫn toát ra thần thái toả sáng động nhân. Đôi mắt cậu vẫn ôn nhuận trong trẻo như vậy, chỉ có những ai biết rõ nội tình mới nhìn ra được, bên trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa biết bao ý chí cùng nghị lực phi thường. Mái tóc đen mềm mại óng ánh trong ánh bình minh, khiến cho cậu càng thêm hiền hòa. Anh nhìn chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng của cậu, nhất thời cảm xúc dâng trào. Tiếp cận gần với cậu như thế khiến sự kiên định trong nội tâm anh cũng dần bị phá vỡ. Nét mặt anh có chút hoảng hốt, rồi chợt tiến về phía trước, cúi người hôn lên đôi môi cậu.
Động tác của Lăng Tử Hàn nhanh hơn anh nhiều, tựa như lơ đãng mà quay đầu đi, khiến đôi môi anh chạm lên khuôn mặt cậu.
Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức hiểu được cậu không muốn anh cảm thấy khó chịu, điều này làm cho anh lại cảm thấy áy náy cùng xấu hổ vô cùng. Anh thở dài, xoay người, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Lăng Tử Hàn đưa tay vỗ vai anh, ôn hòa nói: “Không sao. Quên chuyện này đi, đừng để trong lòng.”
Vệ Thiên Vũ làm sao có thể quên được sự việc đã xảy ra trong quá khứ chứ? Anh trầm mặc, hơi hơi gật đầu, không trả lời là sẽ đồng ý quên đi, chỉ hứa rằng nhất định khống chế chính mình.
Lăng Tử Hàn không muốn đem trọng tâm câu chuyện ngừng tại chuyện tình cảm cá nhân, nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, anh ngủ một chút đi, lát tôi gọi anh cho.”
Thế nhân đều biết ‘Linh Quỷ Song Sát’ là những người thích xuất động ban đêm, bởi vậy bọn họ có thể an ổn mà ngủ vào ban ngày. Vệ Thiên Vũ nghe vậy gật đầu, yên lặng đi tới bên giường nằm xuống.
Lăng Tử Hàn đóng cửa sổ, kéo rèm, chỉnh đèn nhỏ lại, sau đó đến bên bàn ngồi xuống, tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính cùng màn hình đồng hồ đeo tay.
Có thể cùng chung một phòng với Lăng Tử Hàn, trong lòng Vệ Thiên Vũ có chút vui sướng, nên đặt lưng xuống liền có thể ngủ được.
Dựa theo quy tắc thường ngày thì bọn họ sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi, không làm gián đoạn tiến trình giám sát, nhưng Lăng Tử Hàn không đánh thức anh. Đợi lúc tự anh tỉnh ngủ thì đã qua giờ trưa. Anh vừa mở mắt thì đã ngửi được một mùi hương mê người, đó là mùi mì thịt bò. Anh có cảm giác đói bụng, liền ngồi dậy.
Lăng Tử Hàn ngồi ở trước bàn, đang bưng một chén mì thịt bò ăn, con mắt nhìn chằm chằm máy vi tính. Anh khẽ động, Lăng Tử Hàn liền cảm giác được, quay đầu nhìn thoáng qua, cười với anh: “Đói bụng chưa?” Thái độ của cậu rất tự nhiên, phảng phất chuyện mấy tiếng trước chưa từng xảy ra.
Vệ Thiên Vũ cũng cười gật đầu. Anh liền xuống giường, đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Giống như cậu đi, chén mì thịt bò, có điều lấy phần lớn giùm tôi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Được!”
Chờ anh rửa mặt xong, thì chén mì thơm lừng đã đặt trên bàn rồi. Lăng Tử Hàn buông chén không của mình xuống, uống nước, rồi hờ hững nói: “Hai nhóc đó đã ăn cơm rồi. Tôi nói với họ là anh còn mệt nên muốn ngủ thêm, để bọn họ tự mình chơi, nhưng không được đi xa, chiều chiều chúng ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài. Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi B quốc, nếu như bọn họ không muốn theo cùng chúng ta, thì chúng ta sẽ dẫn bọn họ đến Nhật Nguyệt Hội giao cho hai vị đại ca chăm sóc đàng hoàng, bảo chứng không để bọn họ quay lại làm MB. Người nhà của bọn họ nếu có gặp phiền phức hay khó khăn gì, chúng ta có thể thay bọn họ giải quyết, không cần sợ bọn Ngũ Mai Bang nữa.”
Một người lạnh lùng như cậu, dù chỉ một câu nói: “Musa ca còn mệt nên muốn ngủ thêm” cũng sẽ khiến người khác hiểu lầm ý tứ trong đó, hiệu quả cao vô cùng. So với câu này được nói ra từ trong miệng anh, một Vệ Thiên Vũ luôn luôn mỉm cười, một người ôn nhu lễ độ, với thanh âm mạnh yếu cân đối, càng mang thêm tính chấn động nữa.
Vệ Thiên Vũ suy nghĩ, rồi gật đầu, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói: “Vợ của chủ nhà trọ này tay nghề thật khá nha, ở trong núi thật là tiếc mà.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Phong cảnh ở đây ưu mỹ, cuộc sống dễ dàng tự tại, so với việc xuống núi mở tiệm mì thì khá hơn nhiều. Nếu như đổi lại là tôi, cũng nguyện ý ở trong núi mở một nhà trọ nhỏ, toàn bộ đều thanh nhàn, hà cớ gì phải gia nhập hồng trần? Những năm gần đây, cạnh tranh kịch liệt như thế, làm cái gì cũng phải cùng người máu đổ lệ rơi, nếu bọn họ áo cơm không lo, thì tự làm cực mình làm gì.”
“Đúng vậy, cậu nói đúng.” Vệ Thiên Vũ cười nhún vai, lập tức thân thiết nói với cậu. “Cậu cũng ngủ một chút đi, buổi tối phải làm việc, không nghỉ ngơi không làm được đâu.”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn cũng không khách khí với anh làm gì, đứng dậy, nằm lên giường liền ngủ.
Bọn họ đều có thói quen này, có thể lập tức đi vào giấc ngủ, cũng có thể trong nháy mắt thanh tỉnh, như vậy trong thời gian ngắn vẫn có thể vận dụng để nghỉ ngơi trọn vẹn.
Những liệp thủ đều có một đặc điểm là thích ngủ những giường sát tường, thường nằm nghiêng, đưa lưng về phía tường, như vậy đảm bảo được an toàn phía sau lưng, tùy thời chuẩn bị ứng phó tập kích chính diện.
Vệ Thiên Vũ nhìn màn hình vi tính cùng với màn hình đồng hồ đeo tay. Trên máy vi tính phân tán nhiều màn hình nhỏ khắp khung cảnh ngoài cửa sổ, ngoại trừ hình ảnh từ camera, còn có biểu đồ sóng, dùng để giám thị cẩn thận chung quanh nhà trọ có người gọi điện thoại hay không.
Nhìn qua thì thấy rất an tĩnh.
Anh đưa từng đũa mì vào miệng, liền đưa mắt nhìn Lăng Tử Hàn trên giường.
Cậu ngủ rất sâu, khuôn mặt tuấn tú dường như đã dỡ đi lớp mặt nạ thường có, giờ lại rất giống khuôn mặt một đứa trẻ, an tĩnh, chẳng chút vướng bận, thậm chí còn hiện chút yếu đuối. Đại khái rất ít người biết được, người thanh niên trẻ tuổi nhìn qua yếu đuối thế này lại có lực sát thương rất cao, cậu chỉ dùng một tay cử động nhanh như chớp là có thể cướp lấy một mạng người vô cùng hung bạo, cũng có thể bình tĩnh mà hoàn thành sứ mệnh cực kỳ gian nan, thậm chí có thể chỉ một mình phát huy sức mạnh tối đa nhất trong khó khăn, sáng lập ra kỳ tích người thường khó có thể tưởng tượng.
Vệ Thiên Vũ yên lặng mà nghĩ, hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng giống như cậu, anh cũng đã bao lần xuất sinh nhập tử, hoàn thành những nhiệm vụ mà người thường nghĩ rằng không thể nào làm được, lập được biết bao huân chương mà khiến người ta kính nể thán phục.
Thời gian thực sự là rất kỳ lạ, hầu như chỉ cần trong một cái chớp mắt, thì đã qua 10 năm trời, quay đầu nhớ lại mấy năm quen biết cùng hợp tác với Lăng Tử Hàn, lại tựa như vừa qua cả một đời người.
Giờ này khắc này, anh chỉ hy vọng cả hai người họ đang cùng nghỉ phép, tại nơi rừng rậm tĩnh lặng, chỉ có hai người bọn họ, an tĩnh gần nhau, cứ vậy bên nhau hưởng thụ, không để trần thế quấy nhiễu, đó chính là thiên đường với anh.
Anh cứ thể chậm rãi mà ăn, uống hết nước canh, đặt chén không lên chiếc chén không của Lăng Tử Hàn đang đặt trên bàn. Bỗng nhiên, anh dừng động tác, đem chén của chính mình đặt lên bàn, rồi lấy chén của Lăng Tử Hàn để lên trên, đem hai đôi đũa mà hai người đã dùng qua cùng lúc đặt lên chén. Anh nhìn chén đũa giống như bức tranh tĩnh vật trước mặt, liền bất giác nở nụ cười.
Sự an tĩnh trong tình hình sóng to gió lớn luôn là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Vệ Thiên Vũ còn chưa kịp dùng điện thoại nội tuyến gọi bà chủ lên thu dọn chén, thì thiết bị giám sát và điều khiển trên màn hình máy vi tính nhanh chóng kêu lên, cảnh báo là có người gọi điện ra bên ngoài.
Anh liền ngồi thẳng lưng lên, nhanh chóng thao thác trên bàn phím, nhanh chóng tìm được vị trí của người đang trò chuyện.
Cậu thiếu niên đang đứng bên ngoài nhà trọ, tựa người vào một thân cây, dùng điện thoại di động mini trò chuyện, trên khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ xuất chúng hiện lên nét lo lắng cùng khó khăn, tựa như đang năn nỉ, nhưng lại không thể có được câu trả lời thuyết phục.
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng điều chỉnh tần suất giám sát, tìm được tín hiệu mà cậu đang sử dụng, nghe được cuộc trò chuyện của cậu với đầu dây bên kia. Anh nhìn khóe môi của cậu khi trò chuyện, vừa dùng tai nghe vô tuyến mini trên tai lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Nhìn cậu nói chuyện, rồi lấy điện thoại di động có thể tích rất nhỏ bỏ vào túi quần jean, Vệ Thiên Vũ mỉm cười, thì thầm nói: “Baby à, cậu làm tốt lắm đó.”
Anh vừa lên tiếng, thì Lăng Tử Hàn liền tỉnh. Nghe được câu nói đùa của anh, cậu mở to đôi mắt nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú vào màn hình máy vi tính của Vệ Thiên Vũ. Mười ngón tay của Vệ Thiên Vũ đang thao tác trên bàn phím, đây là việc khiến anh cảm thấy vui vẻ nhất, trong đôi mắt chuyên chú của anh hiện lên nét vui mừng, tựa như một đứa trẻ đang hứng thú chơi trò game mà mình yêu thích. Lăng Tử Hàn nhìn anh một hồi, khóe môi hiện lên nét cười.
HẾT CHAP 14
Mục lục