Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 92: Chương 92




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đợi khi Lăng Tử Hàn tỉnh lại thì thấy xe đang chạy trên đường cao tốc đến Nam Cảng.

Cậu ngồi dậy, điều chỉnh ghế ngồi lại, lau mặt một chút, nhìn địa hình bên ngoài ngoài cửa sổ, phán đoán có lẽ đã cách Khê La khoảng hơn 100km, liền hỏi: “Tình hình sao rồi?”

Vệ Thiên Vũ bình tĩnh mà nói: “Bọn họ xuất phát đi đến Nam Cảng rồi. Cậu có thể nghe chút tin tức B quốc, có một tin lớn đấy.”

Lăng Tử Hàn lập tức lấy một màn hình TV tinh thể lỏng siêu mỏng hình ống tròn từ hộc tủ nằm ở phần nóc trên xe xuống, mở tín hiệu TV. Đài truyền hình B quốc kênh quốc gia đang nói đến tin tức lớn.

“Chủ tịch tập đoàn Mai Nam – Khang Minh – sáng sớm hôm nay lúc 9h đã mở một cuộc họp báo tuyên bố với phóng viên, rằng ông ấy sẽ cùng tổng tài tập đoàn EC – Hách Ly – đính hôn, ngoài ra còn khẳng định ủng hộ Hách Ly dự kỳ tranh cử thị trưởng Nam Cảng tiếp theo.”

“Tập đoàn Mai Nam là một tập đoàn giải trí hàng đầu nước ta, còn tập đoàn EC là tập đoàn giải trí nổi tiếng khắp Châu Âu. Hai ông chủ lớn của hai tập đoàn nổi tiếng này hai năm trước quen biết nhau tại Âu Châu, sau đó phát sinh tình cảm. Tiên sinh Hách Ly là người B quốc, tuy rằng sống nhiều năm tại Âu Châu, nhưng vẫn giữ quốc tịch B quốc. Trong lòng ngài ấy luôn tưởng nhớ tới cố hương, nên năm ngoái cùng Khang Minh trở về quê cũ, thành lập một công ty công nghệ cao hiện đại hoá tại Nam Cảng, cung cấp hơn 10.000 cơ hội việc làm, đồng thời giúp các xí nghiệp liên quan phát triển, đã nhiều lần được chính phủ khen thưởng.”

“Hách Ly cùng Khang Minh chính thức đính hôn, biểu lộ sự tăng mạnh của mối quan hệ hợp tác giữa hai tập đoàn lớn, điều này chắc chắn sẽ càng khiến cho kinh tế Nam Cảng thêm phát triển. Sau khi tin tức này truyền ra, rất nhiều lãnh đạo của các tập đoàn tài chính lớn cùng quan chức của một số quốc gia thuộc EU biểu thị sự chúc mừng nhiệt liệt đối với hai người họ, Tổng tư lệnh Ban Địch An thuộc lực lượng vũ trang bên quốc gia chúng ta cũng đã nói với phóng viên việc này, kiên quyết ủng hộ tiên sinh Hách Ly tranh cử thị trưởng Nam Cảng … ”

Dường như các đài truyền thông của B quốc hiện tại đều tập trung vào tin này, không ngừng vây quanh theo dõi nhân vật có liên quan. Tổng giám đốc các trụ sở mại *** của Ngũ Mai Bang cũng bị phóng viên chặn đầu đưa microphone lên hỏi, muốn bọn họ phát biểu ý kiến của mình về vấn đề này. Bất quá, bọn họ hiển nhiên đã được các chuyên gia diễn thuyết huấn luyện qua từ sớm, nên nói năng vô cùng khéo léo, tất cả đều khen ngợi Hách Ly cùng Khang Minh đã cống hiến rất nhiều cho Nam Cảng, biểu thị ý kiến của mình sẽ đem hết toàn lực ủng hộ bọn họ để bọn họ đắc cử.

Lăng Tử Hàn ngắt tín hiệu TV, chuyển sang mạng dò các tin tức liên quan, nhất là chú ý thái độ của quan viên chính phủ. Một lát sau, cậu nhẹ giọng hỏi: “Khang Minh cùng Hách Ly đến Nam Cảng à?”

“Phải, bọn họ là nhà tài trợ duy nhất cho cuộc thi đua thuyền quốc tế lần này, tối nay sẽ tham gia tiệc tối nhằm chiêu đãi các tuyển thủ dự thi, sáng mai tham gia nghi thức khai mạc trận đấu.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Hiện tại con đường Khang Minh đang đi là con đường của Chu Tự lúc trước, nhưng tên Hách Ly kia không hề đơn giản tí nào.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Mấy đại cổ đông của tập đoàn EC đều là người của công ty tư nhân của Mỹ.”

“Đúng.” Vệ Thiên Vũ buồn cười. “Thực sự là bộ phận then chốt đó. Chỉ sợ việc đính hôn của Khang Minh cùng Hách Ly là nhằm mục đích chính trị mà thôi.”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói. “Ai cũng như thế, nếu không đạt được mục đích đều thề không bỏ qua.”

Vệ Thiên Vũ rất tán thành cái nhìn của cậu. Dù bọn họ là chính khách phương Tây hay là phần tử khủng bố, trên mặt này đều y như nhau cả. Chỉ là, tín ngưỡng của bọn họ tất nhiên khác nhau, cho nên thủ đoạn sử dụng nhằm đạt được mục đích cũng khác nhau.

Lăng Tử Hàn ngắt mạng internet, đem tín hiệu quản chế mà Vệ Thiên Vũ kết nối chuyển tới máy vi tính khác.

Lúc mà cậu ngủ thì Vệ Thiên Vũ đã ngừng lại một chút tại vùng ngoại ô, dùng máy vi tính chuyển tín hiệu tới thiết bị theo dõi trên người đối phương, thâm nhập vào hệ thống thư từ qua lại của bọn họ. Hiện tại, bọn người đó ai cũng mang theo điện thoại di động, thiết bị trí tuệ đó của bọn họ đã trở thành thiết bị giám sát cho bọn Vệ Thiên Vũ, dù mấy thứ này bên trong có cài đặt phần mềm tiên tiến phản hacker, nhưng chẳng ăn nhằm gì với Vệ Thiên Vũ cả.

Lăng Tử Hàn nhấn vài nút trên màn hình, trong đó liền lập tức xuất hiện đồng thời nhiều cửa sổ, khiến cậu có thể nhìn thấy toàn bộ hành động của từng người khác nhau.

Bởi vì ban ngày, nên mấy tên này không hề che mặt, cũng không mặc đồ đen nữa, tất cả đều mặc áo sơmi, quần jean bình thường. Nhưng ai nhìn qua cũng thấy rất dũng mãnh, hành động lại nhanh nhẹn. Người bình thường nhìn không ra điều kỳ lạ, nhưng người trong nghề nhìn qua lập tức biết được liền. Lăng Tử Hàn tỉ mỉ nhìn kỹ, bên trong có hai người nhìn rất quen mặt, đó là bọn người đã từng ngồi xe Hummer lúc trước tới đón bọn họ ở Kim Tân Nguyệt.

“Là người của Guzman.” Cậu chắc chắn nói.

“Đúng.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Cậu đoán thử xem, chỉ huy của bọn họ là ai?”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, mỉm cười nhìn về phía anh, “Không đoán được, chẳng có chút manh mối nào cả. Gợi ý chút đi.”

Vệ Thiên Vũ cười hì hì nói. “Là người thân cận Guzman nhất.”

Trong lòng Lăng Tử Hàn nhanh chóng điểm danh những người có khả năng, sau đó có chút nghi ngờ: “Tứ thái thái? Không thể nào?”

“Quả nhiên thông minh.” Vệ Thiên Vũ cười, vỗ vào tay lái. “Tôi ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ trong điện thoại di động, sau đó giám sát toàn bộ số điện thoại hiện có.”

Lăng Tử Hàn vừa nghe liền dùng đầu ngón tay chỉ chỉ trên màn hình. Cậu biết rất rõ, Vệ Thiên Vũ lợi dụng tính năng quản chế lộ trình dài toàn cầu của vệ tin thông tin, chỉ cần biết được dãy tín hiệu trò chuyện, sẽ lập tức tìm ra được điện thoại đang kết nối với tín hiện đó, sau đó dựa vào kỹ thuật internet tiên tiến thâm nhập vào thiết bị trí tuệ hoặc các thiết bị quản chế, không chỉ tìm được người mà còn biết được hành tung của bọn họ.

Ngày nay, nhờ vào khoa học kỹ thuật phát triển tột bậc, cái gọi là quyền tư ẩn cá nhân, phần lớn đều chỉ có cơ quan tình báo hay mấy công ty bảo an có năng lực thật sự mới có thể chân chính bảo vệ được.

Vệ Thiên Vũ biết cậu muốn xem cái gì, lập tức nói ra một dãy số. Lăng Tử Hàn nhấn nhấn gõ gõ, lập tức tìm được đối phương tương ứng với dãy số đó.

“Không hề thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như xưa.” Cậu lặng người nhìn, tựa như đang cảm khái, nhưng thanh âm vẫn rất bình tĩnh.

Hình ảnh trên màn hình với khung cảnh là mặt biển, một người phụ nữ dáng người yểu điệu đứng trên boong tàu gọi điện thoại. Dưới ánh nắng mặt trời mùa xuân vùng nhiệt đới, bà mặc một bộ Chanel màu xanh nhạt, mang trang sức, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết không hề thay đổi, mái tóc dài tung bay trong gió, nét mặt của bà vẫn ôn nhu uyển chuyển, không hề tỏa chút sát khí hung tợn của bọn phần tử khủng bố.

Vệ Thiên Vũ sau khi thấy người phụ nữ này, đầu tiên thông báo cho tổng bộ, muốn có toàn bộ tư liệu liên quan tới bà ấy.

“Bà ta tên gọi Nhạc Uyển Di, cha của bà ta là người Hàng Châu, mẹ là người Tô Châu. Cha bà ta khi bà ta còn nhỏ đã tới Trung Á làm ăn, trở thành phú thương vùng đó, bị tai nạn xe cộ qua đời. Lúc đó, Nhạc Uyển Di còn chưa tới 20 tuổi, đang học ở Âu Châu, vì vậy phải nghỉ học giữa chừng, chạy về. Mẹ con bà ta ai cũng xinh đẹp, vì vậy không ngừng bị bọn lưu manh địa phương quấy rầy. Nhạc Uyển Di cầu viện cục cảnh sát địa phương, lại bị cục trưởng cảnh sát cường bạo. Tính cách của bà ta ngoài mềm trong cứng, kết quả giận dữ, lái xe chạy ào vào Kim Tân Nguyệt, đi tìm Guzman. Vị tướng quân này đối với bà là nhất kiến chung tình, vì vậy ra tay thay bà xử lý bọn người dám khi dễ hai mẹ con bà lúc ấy, bà ấy liền đồng ý gả cho Guzman làm tứ thái thái. Mẹ của bà ấy cũng tái hôn, đối phương là một người Nam Mỹ gốc Hoa, mẹ bà ta cùng dượng chuyển tới Nam Mỹ, bọn họ rất ít liên lạc với nhau.” Vệ Thiên Vũ thuộc như lòng bàn tay, nói nhanh. “Guzman vô cùng sủng ái bà ta, tuy rằng tuổi tác hai người kém nhau rất nhiều, bất quá tình cảm lại rất tốt. Lúc này đây lại dẫn một đoàn người đầy quy mô đến B quốc, xác định là bà ta muốn báo thù cho Guzman.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Hành động lần này của bà ta là được ăn cả ngã về không, nhất định sẽ làm một trận kinh thiên động địa. Bà ta sẽ định làm gì đây?” Cậu bắt đầu trầm tư.

“Tôi vừa nghe nói bọn họ có một người đang thu âm di ngôn.” Vệ Thiên Vũ rất trầm ổn, vừa lái xe vừa thương lượng với cậu. “Đây là lệ cũ của bọn phần tử khủng bố, bọn họ trong lúc chuẩn bị hành động tập kích tự sát sẽ để lại di ngôn.”

“Ừ, vậy có thể khẳng định được rằng lần này là một hành động tập kích tự sát. Như vậy, mục tiêu cùng phương thức tập kích có thể làm gì?” Lăng Tử Hàn vừa nói vừa liên lạc với tổng bộ qua internet yêu cầu cung cấp tình báo liên quan.

Vệ Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Hiện nay chúng ta phải suy nghĩ, có nên thông qua con đường chính phủ để thông báo cho chính phủ B quốc việc này hay không, có nên để bộ phận tình báo cùng cảnh sát B quốc tham gia hay không?”

“Hành động của chúng ta tuyệt không thể bị lộ được.” Lăng Tử Hàn cũng không ngẩng đầu lên, thẳng thắn mà nói. “Về phần tình báo hoặc quân đội, cảnh sát của bọn họ có thể điều tra hay không, điều tra được gì, chúng ta không can thiệp, không ngăn cản, cũng không hề có bất luận liên quan gì tới bọn họ. Bọn họ có thể sớm trinh sát, đúng lúc ngăn cản hành động đối phương đương nhiên là điều hay nhất. Nếu như bọn họ không làm được điều đó, chúng ta sẽ tự mình làm.”

“Được, tôi biết.” Vệ Thiên Vũ nghiêm túc gật đầu. “Hiện nay vùng Trung Đông cùng khu Tây Á đều có biến động, về phía Âu Châu cũng có chút vấn đề, bọn La Hãn bị phái đi rồi, không thể hỗ trợ chúng ta được.”

“Không cần.” Lăng Tử Hàn nhìn màn hình, khẳng định mà nói. “Chúng ta có hai người, vậy là đủ rồi. Nếu như cần thiết có thể nhờ lực lượng Nhật Nguyệt Hội thông qua Lạc Mẫn. Anh cũng đừng quên, hai người chúng ta dù sao cũng là đại danh đỉnh đỉnh ‘Linh Quỷ Song Sát’ của khắp giới xã hội đen, tìm đại ca xã hội đen giúp đỡ, đó là chuyện bình thường mà.”

“Đúng vậy, quả thật tôi không nghĩ ra.” Vệ Thiên Vũ cao giọng cười to. “Từ trước tới nay tôi chưa từng lo lắng tới thực lực của hai chúng ta. Thiên quân vạn mã, hà túc đạo tai. (1)”

(1) Thiên quân vạn mã, hà túc đạo tai 千军万马, 何足道哉: có thiên quân vạn mã chỉ sợ không có đủ đường để đi, phải dùng cả sông lẫn đường Ám chỉ hành động lần này chỉ cần hai người họ là đủ, quá nhiều người sẽ có thêm phiền phức phát sinh

Lăng Tử Hàn mỉm cười, hiển nhiên rất vui. Cậu liên tục chạm nhẹ vào màn hình, tra cứu trên các mạng online, nghiên cứu các hành động có thể áp dụng cho các phương thức tập kích tương ứng của bọn phần tử khủng bố.

Bắt cóc máy bay hàng không dân dụng rồi dùng nó đâm vào cao ốc Nhật Nguyệt…

Dùng xe hơi đầy bom tấn công của phủ tổng thống …

Dùng thuốc nổ chất đầy canô đâm vào bến cảng …

Còn nếu nhắm vào Trung Quốc?

Dùng xe hơi đầy bom tấn công đại sứ quán …

Đặt bom tại đại sứ quán Trung Quốc đặt tại Tân Hoa của B quốc, rồi khống chế kíp nổ …

Dùng thuyền đầy thuốc nổ tập kích thuyền chở dầu Trung Quốc …

Lúc sắp xếp xong các kế hoạch hành động tập kích của khủng bố, sắc mặt cậu bỗng nhiên trầm lại.

HẾT CHAP 27

Mục lục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.