Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 62: Chương 62: Dương quang giả kỳ




PHẦN 01

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tháng 12 là tháng du lịch của vùng Hải Nam, ánh nắng chói rọi, bãi cát đẹp, khí hậu ấm áp dễ chịu, là một nơi thích hợp để nghỉ phép đến vui chơi.

Chuyến bay từ Bắc Kinh đáp xuống sân bay quốc tế Phượng Hoàng vừa mới xây dựng xong tại thành phố Sanya (1), sau đó, hướng dẫn viên giơ lá cờ dẫn một đoàn du khách đi ra sân bay.

Cửa ra có rất đông người, nhưng hai người tới đón thân nhân dù sao cũng là quân nhân trẻ tuổi, lại mặc quân phục, nên vô cùng bắt mắt.

Một người mặc đồng phục thiếu tá lam sắc không quân, thân hình khỏe mạnh cân xứng, khí chất trầm ổn.

Một người mặc đồng phục thượng úy lam sắc hải quân, vóc người thon dài, cao hơn nửa cái đầu so với người mặc quân phục không quân đứng kế bên. Mặt y hiện rõ sự vui vẻ, rất thân thiện.

Bọn họ sóng vai đứng trong đoàn người chờ ở ngoài, thong thả nói chuyện với nhau, không như những người khác hướng cổ tìm kiếm xung quanh.

Thượng úy Hải quân Trương Hải Dương cười hỏi: “Long ca, anh có chắc là thằng quỷ Hồng Phi kia đã gia nhập đội đột kích Thiểm Điện không?”

Thiếu tá Không quân Long Tiềm bình tĩnh gật nhẹ đầu: “Anh lấy thông tin từ bạn thân ở tổng bộ, không sai được đâu.”

Trương Hải Dương nhướng mày: “Không nghĩ tới thằng quỷ đó không nói không rằng, lừa gạt cả chúng ta luôn.”

“Đó là việc hiển nhiên mà, cơ mật quân sự!” Long Tiềm mỉm cười. “Bất quá, lúc trước nó rất dễ bị kích động, giờ có thể trầm tĩnh như vậy, thực sự khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác rồi.”

Trương Hải Dương buồn bực: “Anh có biết tại sao bỗng dưng nó bỏ phi công, chạy đi làm bộ đội đặc chủng không?”

“Rất đơn giản.” Long Tiềm chậm rãi phân tích. “Thứ nhất, bộ đội đặc chủng có đánh thật, bằng dao thật súng thật, đối đầu với địch thủ trực tiếp, không đã sao? Giống như chúng ta, mỗi ngày tuần tra, hàng năm diễn tập, chỉ sợ đến khi xuất ngũ không có được một trận đánh nào ra hồn cả. Thứ hai, Bộ trưởng quốc phòng các nhiệm kỳ trước đều từ lục quân đi ra. Nếu như nó vẫn làm phi công, lên tới tư lệnh không quân là hết mức rồi, quá lắm thì cũng như cha của anh, làm chức phó phòng gì đó trong bộ quốc phòng hay tổng bộ.”

Trương Hải Dương bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, haha, thì ra thằng quỷ đó mưu tính sâu xa đến thế, nhìn không ra nha.”

“Nó có gì mà gọi là mưu tính sâu xa?” Long Tiềm lắc đầu. “Điều mà nó muốn chính là cái thứ nhất, chỉ đơn giản là muốn được đánh nhau mà thôi. Điều thứ hai chỉ sợ cha mẹ của nó mới là những người suy nghĩ tới.”

Trương Hải Dương ngửa đầu cười to: “Đúng đúng, vậy mà em còn đánh giá nó cao nữa chứ.”

Trong lúc cười đùa, Lôi Hồng Phi cùng Lăng Tử Hàn đi ra.

Lôi Hồng Phi mặc bộ quân phục thượng úy, Lăng Tử Hàn thì mặc chiếc T-shirt màu xám bạc cùng chiếc áo lông, trên tay hai người đều cầm túi du lịch loại nhỏ, một tay vắt ngang áo ba-đơ-xuy, dáng vẻ thoải mái, mỉm cười hướng bọn họ đi tới.

Bốn người gặp lại bạn cũ lâu năm liền thân thiết ôm lấy nhau, Long Tiềm cùng Trương Hải Dương tiếp nhận áo cùng valy của hai người, đưa bọn họ đến bãi đậu xe.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, Lôi Hồng Phi hít thở một hơi thật sâu, thích ý tán thán: “Thật tốt nha, mấy ngày nay ở Bắc Kinh vừa có gió vừa có tuyết, chỗ nào cũng không thể đi, chỉ có thể ngồi ở nhà, khiến người ta muốn mốc meo lên luôn rồi.”

Trương Hải Dương vỗ mạnh vai y: “Ai bảo giờ mày mới chịu tới chơi, chậm chạp!”

“Tôi vậy mà gọi chậm chạp sao?” Lôi Hồng Phi trách. “Lần này tôi được xưng là anh minh quả đoán, nếu như là Tử Hàn thì không biết sẽ kéo đến bao giờ nữa đây, chỉ sợ đến lúc phải về lại đơn vị còn chưa mua vé máy bay ấy chứ.”

Long Tiềm mỉm cười nhìn Lăng Tử Hàn đứng bên cạnh, thân thiết mà hỏi thăm: “Sao lại gầy thế này? Sắc mặt cũng không tốt nữa.”

Lăng Tử Hàn mất máu khá nhiều, dù vết thương đã dưỡng tốt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. Cậu mỉm cười, ôn hòa mà nói: “Mới bị cảm mạo xong.”

Lôi Hồng Phi lập tức nói: “Đúng vậy, Bắc Kinh quá lạnh, chính tôi còn muốn bị bệnh nữa là.”

Trương Hải Dương khẳng định: “Nói chung là do Hồng Phi không chăm sóc tốt cho Tử Hàn, nên phạt nên phạt.”

Lôi Hồng Phi trừng mắt liếc hắn: “Phạt cái gì? Là anh đang mượn cớ muốn nhậu thì có.”

Bọn họ vừa cười đùa vui vẻ vừa đến bên cạnh chiếc xe Jeep trong bãi đậu.

Trương Hải Dương đem xe chạy ra bãi, nói: “Hai đứa đừng đến khách sạn, đến chỗ nhà trọ quan quân trong căn cứ ở đi, dù sao hai đứa cũng đến đây chơi một tuần lận mà. Tao đã nói qua với bạn tao rồi, người đó tạm thời chuyển qua chỗ người khác, nên dư được một phòng đó.”

“Tốt, đó là cầu còn không được!” Lôi Hồng Phi hài lòng nói. “Ai, Hải Dương, nghe nói anh được điều đến tuần dương hạm vận chuyển hạng nặng (2), phải không? Đưa tụi tôi đến đó tham quan thử đi, coi như cho tôi biết qua rốt cục máy bay ở trên biển sẽ như thế nào, tôi thực sự muốn lái thử mấy chiếc đó lắm.”

Cái gọi là tuần dương hạm vận chuyển hạng nặng, kỳ thực chính là loại aircraft carrier (3) mới xuất xưởng, do chính xưởng đóng tàu Thượng Hải chế tạo ra, trọng lượng 50.000 tấn, chở được 40 máy bay chiến đấu, mỗi máy bay cấu hình chính là 33MK, cũng do chính Trung Quốc tự mình nghiên cứu chế tạo, cung cấp cho các loại tàu quân hạm.

Trương Hải Dương vừa nghe y nói, không khỏi cười nói: “Nếu muốn thấy máy bay loại đó không phải nói Long ca một tiếng là xong sao, ảnh sẽ lái đến một chiếc cho máy nhìn qua.”

Lôi Hồng Phi lập tức chuyển hướng Long Tiềm, năn nỉ: “Cho tôi bay thử một lần đi, được không? Tôi sẽ gọi anh là đại ca.”

Long Tiềm liếc y, hờ hững nói: “Mày chưa từng lái qua loại này, chỉ sợ vừa lên là nhào đầu vào biển thôi.”

Lăng Tử Hàn ngồi ở phía trước phì cười.

Trương Hải Dương cũng cười ha ha: “Nếu có thể miễn cưỡng bay lên được đi nữa thì cũng chẳng đáp xuống được.”

“Hứ, có gì khó vậy chứ?” Lôi Hồng Phi phẫn nộ hừ nói: “Cứ đem kỹ thuật chính yếu nói sơ qua cho tôi biết là được, bộ có gì đặc biệt sao?”

Long Tiềm cười nói: “Được, Hồng Phi, đừng nói chuyện này nữa, mày muốn tao vi phạm kỷ luật hay sao? Mày cùng Tử Hàn khó có dịp đến đây chơi, chúng ta cứ thoải mái hưởng thụ đi. Tao cùng Hải Dương đều đang nghỉ phép, có thể cùng hai đứa chơi một trận cho đã rồi.”

Lôi Hồng Phi lúc này mới thôi năn nỉ, buồn bã ỉu xìu buồn bã ỉu xìu mà nói: “Được rồi.”

Trương Hải Dương không có đi vào nội thành Sanya, dọc theo đường cao tốc bên cạnh biển chạy thẳng, nhanh chóng chạy vào căn cứ hải quân.

Căn cứ ở đây có thể chứa cả Aircraft Carrier lẫn tàu ngầm, lớn chẳng khác gì một thành thị, thậm chí quy mô so với Sanya cũng không kém là bao.

Lính cảnh vệ ở ngay cổng nhìn qua Trương Hải Dương cùng Long Tiềm ngồi phía sau hắn, mỉm cười bắt chuyện vài câu, sau đó hướng qua Lôi Hồng Phi cùng Lăng Tử Hàn, hỏi: “Bạn?”

Trương Hải Dương mỉm cười nhẹ, gật đầu nói: “Đúng vậy, thanh mai trúc mã, từ Bắc Kinh qua đây nghỉ phép.”

Lính cảnh vệ liền mỉm cười cho qua.

Trương Hải Dương chạy đến cửa chính, mất hơn 10′ mới đến được khu nhà trọ quan quân.

Ở đây trước là biển sau là núi, khung cảnh vô cùng đẹp. Lôi Hồng Phi nhảy xuống xe, nhìn chung quanh, rồi cười hì hì: “Sướng nha, Hải Dương, sự đãi ngộ dành cho các anh quả thật rất cao đó, ở được phòng như vậy, nếu như phải tự mình bỏ tiền ra mua, cũng không ít tiền đâu.”

Trương Hải Dương cùng Long Tiềm đem valy cùng áo ba-đờ-xuy xuống xe, vừa đem lên lầu vừa cười nói: “Nếu không mày chuyển qua bên hải quân tụi tao đi, làm phi công cũng được, vào chiến đội hải quân cũng được, lại có thể ở được phòng như vậy nữa.”

“Hứ, tục ngữ nói, các hữu nhân duyến mạc tiện nhân (4), tôi vẫn sẽ là một lục quân ngoan ngoãn biết thân biết phận thôi.” Lôi Hồng Phi đi phía sau bọn họ cất tiếng.

Lăng Tử Hàn nghe y nói, xì một tiếng rồi cười.

Long Tiềm cũng cười: “Câu đó mà là tục ngữ sao?”

Lôi Hồng Phi mở to hai mắt: “Không phải sao?”

Long Tiềm thở dài: “Mày nói phải thì coi như phải đi.”

“Long ca, nó là gỗ mục không thể chạm khắc, từ nhỏ đã không chịu học cho đàng hoàng, em cũng bó tay rồi, không lẽ anh còn muốn uốn nắn nó hay sao?” Trương Hải Dương cười lớn, mở cửa phòng trên lầu 4.

Đây là căn phòng một phòng ngủ một phòng làm việc, có bố trí một bộ thiết bị điện cao cấp, phương tiện đầy đủ, ban công đối diện biển rộng, vô cùng xinh đẹp thư thích.

Lúc này Sanya vẫn còn chút nóng, trong phòng mở điều hòa, mát mẻ vô cùng.

Trương Hải Dương cười với bọn họ: “Như vậy đi, hai đứa tắm cho mát, sau đó chúng ta ra ngoài ăn. Tao với Long ca ở kế bên, hai đứa thu dọn xong hết thì qua bên tụi tao gõ cửa.”

Lôi Hồng Phi vừa nghe, trên mặt lập tức xuất hiện thần tình ám muội không hề che giấu, nhìn hắn, lại nhìn qua Long Tiềm: “Gì cơ? Hải Dương, anh cùng Long Tiềm ở chung sao? Nói thật đi, hai người có gì phải không? Nếu có gì giấu giếm, tôi sẽ ngay lập tức áp dụng hình phạt.”

Trương Hải Dương nhìn y xem thường: “Đừng tưởng rằng mày là lục quân thì tụi tao đánh không lại mày, còn không biết cuối cùng là ai dụng hình ai đâu.”

Long Tiềm ôn hòa cười nói: “Quên đi, hai đứa mới từ phương Bắc qua đây, mặc quần áo chắc rất nhiều, nóng lắm phải không? Tắm trước đi, thay đồ xong rồi chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”

Lôi Hồng Phi lập tức nghĩ không nên để cho Lăng Tử Hàn cảm thấy nóng, lập tức gật đầu: “Được được, chúng tôi lập tức qua tìm các anh.”

Trương Hải Dương cùng Long Tiềm cũng không nói thêm nữa, mỉm cười đi ra cửa.

Lôi Hồng Phi lập tức thân thiết nhìn về phía Lăng Tử Hàn: “Em thế nào rồi? Thân thể tốt không? Có mệt lắm không?”

Vết thương của Lăng Tử Hàn cũng chưa hoàn toàn lành, một viên súng đi ngang qua bên hông của cậu, tuy rằng bệnh viện 364 cố gắng hết sức chữa trị cho cậu, nhưng cũng phải mất thêm một khoảng thời gian để hồi phục. Hiện tại cậu có thể sinh hoạt bình thường, chỉ là không thể vận động mạnh mà thôi. Lôi Hồng Phi trong lúc làm tình cùng cậu luôn cố gắng tiết chế, không dám kịch liệt, càng không dám yêu cầu vô độ.

“Em không sao.” Lăng Tử Hàn mỉm cười với y, thoải mái nói. “Kỳ thực vết thương của em đã ổn rồi, anh cũng không cần lo lắng nhiều như thế.”

Lôi Hồng Phi cũng không phải dạng cẩu thả, nghiêm túc nói: “Dù sao cũng phải chú ý một chút.”

“Ừ, em biết.” Lăng Tử Hàn gật đầu, bắt đầu cởi quần áo.

Lôi Hồng Phi cũng nhanh chóng cởi quân phục.

Quần áo bên ngoài của bọn họ nhìn qua rất mỏng, thực chất bên trong có thêm nội y giữ ấm, đúng là nóng chết người mà.

Hai người tiến vào phòng tắm dùng nước ấm tắm rửa qua, thay áo sơmi dài tay cùng quần mỏng mùa hè, lúc này mới thư thả ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trên ban công rộng lớn có một chậu trồng hai cây tử đằng (5), Lôi Hồng Phi ôm Lăng Tử Hàn ngồi trên ghế sofa, an tĩnh nhìn ra những cơn sóng lăn tăn ngoài khơi, các loại tàu chiến hòa lẫn vào trong sóng biển, cây dừa bên bờ lòa xòa lắc lư, trên đầu bầu trời xanh ngắt, khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.

Một lát sau, Lôi Hồng Phi lẩm bẩm: “Hai người bọn họ gì mà tòng quân báo quốc chứ? Gọi là gia nhập chốn bồng tiên hưởng thụ ngày tháng thì có.”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Vậy sao hai ảnh kêu anh lại đây anh lại không chịu?”

Lôi Hồng Phi hôn lên tóc cậu: “Nếu như anh muốn hưởng thụ những ngày tháng tiêu dao, hà cớ gì lại gia nhập lục quân chứ? Tùy tiện mở đại một công ty nào đó, rồi kiếm một đống tiền, đi mua không nổi một căn nhà như vậy sao?”

“Thế sao?” Lăng Tử Hàn dựa vào vai y, mỉm cười khoái trá.

Cậu vẫn luôn rất thích một Lôi Hồng Phi quang minh lỗi lạc, tính cách cùng hào khí can trường khí khái như vậy. Nếu như người này sinh tại thời cổ đại, chắc chắn là một dũng tướng trung báo quốc.

Bầu không khí thực sự rất tốt, hai người đều dần mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, bỗng dưng chuông cửa phòng vang lên.

HẾT PHẦN 01

Mục lục

(1) Sanya – Tam Á (tiếng Hoa: 三亞 pinyin: Sanya) là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Dân số: 536.000 (2006). Đây là thành phố lớn thứ hai (sau Hải Khẩu) trên đảo. Thành phố có Sân bay quốc tế Phượng Hoàng, hay còn gọi là Sân bay Phượng Hoàng (Fenghuang Airport)

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tam%C3%81

(2) Tàu tuần dương, còn được gọi là tuần dương hạm, (tiếng Anh: cruiser) là một loại tàu chiến lớn, có vai trò nổi bật từ cuối thế kỷ 19 cho đến khi kết thúc Chiến tranh Lạnh. Những chiếc tàu tuần dương đầu tiên được giao các nhiệm vụ tấn công hay bảo vệ độc lập trên biển. Tàu tuần dương rất linh hoạt, chúng có thể bảo vệ chống lại tàu ngầm, máy bay hay tàu nổi đối phương.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A0utu%E1%BA%A7nd%C6%B0%C6%A1ng

(3) Aircraft carrier:

Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Aircraftcarrier

(4) Các hữu nhân duyến mạc tiện nhân (各有因缘莫羡人): Tất cả đơn giản là do duyên mệnh, thay vì ngồi ao ước thành công như số mạng của người khác thì nên tự mình nỗ lực cố gắng tự tạo thành công/ thay đổi số mạng bản thân

(5) Cây tử đằng:

PHẦN 02

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lôi Hồng Phi buông Lăng Tử Hàn ra, lười biếng đứng dậy đi mở cửa.

Trương Hải Dương đứng ở ngay cửa, tức giận nói: “Hay lắm nhóc, muốn hai người tụi tao thành pho tượng luôn phải không?”

“Nào có chuyện đó chứ?” Lôi Hồng Phi bĩu môi. “Chúng tôi có thể thấy được hai người các anh rất tốt nha. Tục ngữ nói, thà làm uyên ương không làm tiên, nhưng giờ hai anh vừa làm uyên ương vừa làm tiên, thực sự khiến người khác không khỏi ước ao nha.”

Nghe y lại nói ba chữ “Tục ngữ nói”, ba người đều cười ha ha.

Lúc này bọn họ đều thay đổi đồ thường, Trương Hải Dương lái xe đi ra ngoài, tới làng chài gần đó, ngồi ở ngoài trời, ăn hải sản mới được thuyền đánh cá bắt bắt ngay trong ngày.

Trời chiều ánh dương rọi khắp nơi, cảnh sắc vô cùng tráng lệ, chung quanh bọn họ cũng có nhiều khách du lịch, cũng có người địa phương, thậm chí không ít quân nhân từ căn cứ tới đây ăn uống, tiếng cười đùa không ngớt, là một cảnh tượng vô cùng hòa bình yên vui.

Lôi Hồng Phi nhìn quanh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc trước y luôn nghĩ những hình ảnh vốn rất bình thường, hoàn toàn không quan trọng. Hiện tại, sau khi từ mưa bom bão đạn trở về, y mới có thể thấy được cuộc sống bình thường như vậy lại vô cùng đáng trân trọng. Cuộc sống như vậy là do chính bọn họ dùng máu xương đánh đổi, trong lòng y tự nhiên mà vậy dâng lên chút kiêu ngạo tự hào.

Trương Hải Dương cùng Long Tiềm đều cuốn tay áo sơmi của mình lên ngay khuỷa, chuẩn bị ăn một bữa ra trò, đưa tay lấy con cua, lập tức bỏ vào chén của bọn họ: “Đừng khách khí, mọi người đều là anh em, không phải người xa lạ. Hồng Phi, đừng giả bộ nữa, nhanh ra tay đánh trận đi.”

Lăng Tử Hàn luôn luôn mặc quần áo quy củ, nên vẫn từ tốn. Thế nhưng lần này Lôi Hồng Phi lại khác ngày thường, cổ áo cùng nút tay áo đều cài nghiêm túc, khiến hai người kia vô cùng khó chịu, thằng nhóc này đổi tính từ lúc nào thế nhỉ?

Lôi Hồng Phi không tiện cho hai người bọn họ thấy vết thường bất thường trên người, nên không biểu lộ ra ngoài, haha lên tiếng cười, rồi vươn tay lấy một con tôm cơ vĩ bỏ vào chén mình, thành thạo lột sạch vỏ, rồi lại bỏ vào trong chén của Lăng Tử Hàn: “Mau ăn đi, chúng ta không cần khách khí với hai con sói kia đâu.”

Lăng Tử Hàn cười rộ lên, cầm lấy chiếc đũa kẹp lấy con tôm, chấm gia vị trong dĩa, chậm rãi bỏ vào miệng.

Long Tiềm gật đầu: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng biết cách chăm sóc người khác, ngạc nhiên ta.”

Trương Hải Dương cười nói ha ha: “Chính là nhờ Tử Hàn biết cách dạy dỗ!”

“Đừng có lo quản chuyện của chúng tôi.” Lôi Hồng Phi lập tức đổi chủ đề. “Nói chuyện của các anh đi, xảy ra chuyện gì vậy? Tình hình thế nào rồi?”

Trương Hải Dương thoải mái nói: “Tụi tao không có gì đặc biệt, rất bình thường, dự định tết âm lịch quay về Bắc Kinh kết hôn, chỉ vậy thôi.”

Lôi Hồng Phi cùng Lăng Tử Hàn đều ngây ngẩn cả người, lát sau mới phản ứng lại được.

Lôi Hồng Phi kêu to lên: “Hai anh quả thật rất quá đáng nha, chẳng thèm biểu lộ chút gì cả, uổng công chúng ta làm bạn bè anh em hơn hai mươi năm, thật là …”

Long Tiềm bình tĩnh nói: “Hồng Phi, vốn dĩ chúng ta khó có dịp gặp nhau, lần trước gặp mày cũng là ngay sinh nhật của Tử Hàn. Lúc đó giữa tụi tao cũng chưa nảy sinh tình cảm gì đặc biệt, sau mới dần dần phát triển. Tao cùng hắn đều có sự nghiệp của chính mình, hơn nữa cũng cùng nhau lớn lên, nên không cần bày trò yêu đương rườm rà gì, cũng không cần trải qua giai đoạn tìm hiểu đối phương, cứ hiểu cứ chấp nhận rồi đi đến kết hôn thôi. Hai bên gia đình cũng đã đồng ý rồi, thượng cấp của hắn cùng tao cũng phê chuẩn đơn xin kết hôn của tụi tao, nên giờ mới nói cho hai đứa biết. Nếu như sự tình còn chưa chắc chắn, thì nói ra làm gì, phải không?”

Lôi Hồng Phi từ trước tới nay luôn luôn bội phục đối với cách nói chuyện trầm ổn của Long Tiềm, lúc này không thể làm gì khác hơn là lầu bầu nói: “Được rồi được rồi, coi như các anh nói có lý. Thật là, già mồm át lẽ phải.”

Lăng Tử Hàn hướng ly bia về phía bọn họ: “Chúc mừng hai anh.”

Lôi Hồng Phi cũng y như vậy, lấp tức cầm ly bia giơ lên, cợt nhả mà nói: “Đúng đúng, chúc các anh trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, à, khi sinh con rồi, nhất định phải cho tôi làm cha nuôi của nó đấy.”

Long Tiềm nhịn không được lắc đầu cười: “Thằng quỷ cậu đi!” Sau đó cùng bọn họ cạn ly.

Trương Hải Dương cũng nâng ly lên cụng, nhưng hỏi ngược lại: “Hồng Phi, chuyện của cậu cùng Tử Hàn sao rồi? Có dự tính kết hôn không?”

Lôi Hồng Phi uống sạch ly bia, lấy tay áo lau lung tung vành miệng, lúc này mới nói: “Tuổi của hai chúng tôi còn nhỏ, tạm thời không nghĩ tới.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp: “Nếu giờ kết hôn, em sẽ phạm pháp đấy!”

Ba người lập tức nhớ lại, luật hôn nhân quy định kết hôn đồng tính nam phải qua tuổi 22, Lăng Tử Hàn còn chưa tới tuổi.

Long Tiềm lại cười nói: “Đương nhiên, chuyện trái pháp luật không thể làm rồi.”

Trương Hải Dương cười mỉm nhìn về phía Lôi Hồng Phi: “Bản thân mày có vội không vậy?”

Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý cầm lấy chai bia rót đầy ly: “Mắc gì tôi phải vội? Dù sao tôi với cậu ấy ở cùng một chỗ, có quan hệ gì tới chuyện kết hôn hay không đâu?”

Trương Hải Dương gật đầu: “Nói vậy cũng đúng.”

Bữa cơm này ăn thật rất lâu, đến tận khi trăng tròn lên tới đỉnh núi, bọn họ mới trở về căn cứ, lên phòng nghỉ ngơi.

Ánh trăng sáng sủa, xuyên qua cửa sổ rộng lớn, chiếu vào thân người xích lõa của Lôi Hồng Phi. Ánh trăng rọi dấu vết không giống nhau trên người y, khiến cho hình cây thuốc phiện loáng thoáng chớp động, khiến cho thân thể y tựa như có cả ruộng hoa thuốc phiện bừng nở, đem lại mị hoặc không cưỡng nổi.

Lăng Tử Hàn nằm ở dưới thân y, hôn mãnh liệt.

Ánh trăng giống như nước lướt qua thân thể của bọn họ, chăn nệm phía dưới lại như thảm bay đưa bọn họ đi khắp thế giới. Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng biển xôn xao từ xa vọng vào “Rì rào — rì rào —“, hòa cùng tiết tấu với dòng máu lưu chuyển trong người bọn họ, khiến cho hai người họ cảm thấy đang bừng cháy dưới đáy biển trong màn đêm yên tĩnh.

Lôi Hồng Phi như trong mộng, cưỡi mây đạp gió mà tiến vào thân thể Lăng Tử Hàn, theo âm thanh có tiết tấu mà động thân.

Lăng Tử Hàn ôm lấy thân thể cường tráng của y, dường như đang cùng y lặn xuống đáy biển sâu, rồi cứ thể để mặc dòng biển đưa bọn họ đến cùng trời cuối đất.

Gió nhè nhẹ lay động rèm cửa sổ, mang theo thoang thoảng mùi hoa, chậm rãi vây quanh bọn họ, phảng phất như có một bầy thiên linh từ thiên đường tới, âm thầm bay lượn chung quanh bọn họ, lén lút dung nhập vào sự vui sướng của hai người họ.

HẾT PHẦN 02

Mục lục

HẾT PHIÊN NGOẠI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.