Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 388: Chương 388: Pn bộ 2 – Bách sắc sử mệnh




ĐUỔI BẮT (01)

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tân Huyện là một huyện thành khá ít người, do Hoàng Hà gầm rú dữ dội kia bồi đắp tạo thành vùng đất này, con đường cái chật hẹp kề sát bờ sông, là con đường giao thông quan trọng ràng buộc.

Lúc này, nhà tang lễ đang cử hành một lễ tang nhỏ, người chết là một phụ nữ trung niên, trước linh đường cũng không có nhiều người đưa tiễn, có lẽ là người thân của người chết, cũng có một vài người là chính phủ quan viên, nhưng hơn cả người phụ nữ đó, thì chồng của bà ấy lại khiến người khác chú ý hơn, bởi vì người đàn ông mang dáng dấp hào hoa phong nhã học giả này lại mặc quân phục thiếu tướng lục quân.

Ông là Viên Lĩnh, năm nay 45, hiện là phó sở trưởng sở nghiên cứu 1071.

Vợ của ông cũng là thanh mai trúc mã của ông từ nhỏ, để ủng hộ cho việc học của ông mà bỏ ngang việc học của chính mình, đi làm công kiếm tiền, vì ông mà hy sinh khá nhiều, sau khi Viên Lĩnh tốt nghiệp đại học liền chính thức vào trong sở nghiên cứu 1071 mà làm việc, không lâu sau thì cưới bà về, tình cảm hai người khá tốt, nhưng vợ của ông do sức khỏe suy nhược, mấy năm qua luôn ốm đau nằm tại giường, để tiện chăm sóc cho bà, ông liền đưa vợ về với ông bà, thế nhưng, vợ của ông lại được chuẩn đoán là bị chứng bệnh bạch cầu tế bào cấp tính, từ thời điểm chuẩn đoán chính xác đến lúc qua đời không tới 1 tháng, khiến ông không kịp trở tay, lúc này, nhìn di ảnh của vợ mình, ông cảm khái hàng vạn hàng nghìn.

Mọi người nhìn biểu tình bi thương của ông, cũng ta thán không ngớt, bí thư huyện, huyện trưởng cùng các quan viên chính phủ khác đều đi tới bắt tay cùng ông, khuyên ông cố nén bi thương.

Lúc này Viên Lĩnh mới nỗ lực trấn định, dặn dò trợ thủ đi an bài công việc hoả táng, ông thể hiện ra ngoài là một vị tướng quân được rèn đúc nhiều năm, không có dựa theo phong tục truyền thống mà làm phô trương, giống như mời khách vài ngày chẳng hạn, mà là sau khi hỏa táng trực tiếp đem tro cốt của vợ mình vào trong nghĩa trang công cộng, lúc cử hành lễ tang, ông chỉ ở nhà cha mẹ ruột đợi 2 ngày, sau khi xử lý hậu sự thỏa đáng, liền mang theo con trai rời đi.

Con đường quay về tỉnh thành gần nhất là con đường phải đi qua đường hầm, chỉ mất 4 tiếng là đến nơi, ra khỏi thành không bao lâu, thì ở ngay giữa sườn núi có một ngã rẽ, đi lên là lên Trường Sơn, đi xuống là xuống khê cốc, xe việt dã của Viên Lĩnh chạy tới ngay chỗ ngã rẽ thì phía sau bọn họ lại xảy ra tai nạn xe cộ, nhất thời làm cho con đường núi chật hẹp kẹt cứng lại.

Khi hai người tài xế nhảy xuống cãi nhau ẫm tỏi, khiến mọi người phải nhảy xuống khuyên hai người họ vào lề để tránh đường đi, thì chiếc xe việt dã kia đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Từ đó, Viên Lĩnh biến mất.

=====================

Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, năm ngoái từ Kim Tân Nguyệt trở về, Lăng Tử Hàn đã dưỡng thương tốt hơn rồi, đang ở trại huấn luyện bí mật ở gần Bắc Kinh tiến hành khôi phục, điều chỉnh tình trạng của mình.

Tiểu tổ liệp thủ ở khu Kim Tân Nguyệt bắt Shafula, biểu hiện đáng khen ngợi, được các chuyên gia liên quan cùng các lãnh đạo ở tầng cao đánh giá tốt. Lăng Nghị cũng rất thỏa mãn với con trai mình, thế nhưng không có dùng lời mà khen ngợi, mà biểu hiện Lăng Tử Hàn cũng giống như cha mình, tựa như không hề có chuyện gì phát sinh, rất bình tĩnh.

Lữ Hâm với đứa nhỏ vừa thành niên này rất tán thưởng, cho rằng cậu chính là thiên tài trong tổ, thậm chí còn nói “Trò giỏi hơn thầy”.

Sau khi Viên Lĩnh mất tích, Lăng Nghị nhận được thông báo, lập tức chạy tới Uỷ Ban Quốc Gia An Toàn họp, sau đó nhắn nhiệm vụ tới Lữ Hâm, Lữ Hâm lập tức lập tức bốn liệp thủ hiện nay không có nhiệm vụ ở trong tổ tới họp.

Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm cùng Triệu Thiên nhận được lệnh triệu tập, lập tức ở những nơi khác nhau, chạy nhanh về tụ họp tại ký túc xá bí mật ở phía tây Bắc Kinh, nhìn từ bên ngoài vào, thì 4 liệp thủ này toàn bộ đều mang nét dễ đánh lừa người khác, không hề khiến người khác cảm thấy uy hiếp, từ đó đề cao cảnh giác, nhất là Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm, luôn luôn mang vẻ mặt ngây thơ đơn thuần, tựa như đứa nhỏ chưa thoát ra khỏi tính trẻ con.

Lữ Hâm trầm ổn mà chuyển dữ liệu lên màn hình cho bọn họ nhìn, đồng thời tóm tắt tình huống mất tích của Viên Lĩnh.

Sở nghiên cứu 1071 thuộc lệ thuộc trực tiếp Bộ Quốc Phòng, chủ yếu là nghiên cứu chế tạo đạn đạo kiểu mới cùng vũ khí vũ trụ, sau khi Viên Lĩnh tốt nghiệp đại học khoa học kỹ thuật, với thành tích ưu tú đã được sở nghiên cứu nhìn trúng, ông ở phương diện ứng dụng hồng ngoại có nhiều sáng ý, kiến giải sâu, hấp dẫn sở trưởng sở nghiên cứu, Viên Lĩnh lúc trước là một thanh niên chất phác, đầy cõi lòng lý tưởng vì nước kính dâng, nên liền kích động mặc quân phục, vào trong sở nghiên cứu cơ mật cao độ này, không lâu sau, vị thanh niên này liền kết hôn với cô bạn gái thanh mai trúc mã, phẩm hạnh “Tao khang chi thê bất hạ đường” này càng khiến cho người ta khen ngợi, do ông ở phương diện nghiên cứu chế tạo đạn đạo đã cống hiến khá lớn, nên thăng chức rất nhanh, vừa qua 40 đã thăng thành thiếu tướng, đảm nhiệm phó sở trưởng sở nghiên cứu.

Hai năm trước, nguyên sở trưởng sở nghiên cứu về hưu, Viên Lĩnh liền thêm liều mạng làm việc, mong muốn được thăng nhiệm thành sở trưởng, thượng cấp cân nhắc đến công tác nghiên cứu khoa học mà hiện tại ông đang phụ trách chính, thấy không thích hợp phân tâm đi quản lý hành chính, liền đề bạt một người khác làm sở trưởng, còn nói chuyện riêng với Viên Lĩnh, hy vọng ông đem toàn bộ tinh lực tập trung ở nghiên cứu khoa học, kể từ đó, Viên Lĩnh cảm nhận sâu sắc sự bất công liền có sự thay đổi lớn, hơn nữa người vợ hiền vẫn luôn yếu nhược sinh bệnh, phí chữa trị khá cao khiến cho ông nhiều năm qua không hề có tiền dư, mặt tài chính cá nhân chính là trứng chọi đá, tổ chức tình báo phương tây thừa cơ thâm nhập, rất nhanh dùng số tiền lớn mua chuộc được ông.

Khá nhiều sự kiện bí mật không ngừng bị lộ ra ngoài khiến cho bộ tình báo tổng tham chú ý, trải qua 1 năm chu đáo chặt chẽ điều tra, bọn họ nắm giữ được chứng cứ xác thực việc Viên Lĩnh bán đứng cơ mật quân sự quốc gia, khi đang chuẩn bị giăng lưới bắt, thì vợ ông đột nhiên qua đời, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cân nhắc, bọn họ không lập tức hành động, mà dự định để cho Viên Lĩnh về quê ông bà lo tang hậu sự xong xuôi, sau đó mới tiến hành bắt giữ, không nghĩ tới, sau khi Viên Lĩnh làm xong tang lễ liền có kế hoạch trốn đi.

“Từ địa điểm ông ta mất tích, chúng ta suy đoán ông ta có 5 hướng đi.” Lữ Hâm chuyển 5 con đường chính đó ra tóm tắt lại 1 lần, sau đó nói. “Căn cứ phán đoán của chúng ta cùng các tin tức nội bộ truyền về, có khả năng Viên Lĩnh đã tới biên cảnh Trung – Miến, nhưng vẫn chưa xác định là đã xuất cảnh hay chưa.”

Bốn thanh niên cẩn thận xem tư liệu, đều không nói gì.

“Boss ra chỉ thị, mục đích của chúng ta chỉ là không để cho ông ta lọt vào tay đối phương, tiết lộ thứ mà ông ta đang nắm giữ, nên không nhất định phải bắt sống, cũng không nhất định phải giết ông ta chết.” Lữ Hâm nhìn các tinh anh thần tình nghiêm túc trước mắt, nghiêm túc mà nói. “Người bên chúng ta không thể hy sinh vô nghĩa, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.”

“Yes, sir.” Bốn người cùng trả lời, bọn họ không có bất kì vấn đề nào cần hỏi, Lữ Hâm bố trí nhiệm vụ phân công rõ ràng, số liệu cùng phương án đã dùng chữ số và hình ảnh thuyết minh rõ ràng, bọn họ đều nắm rõ.

Lữ Hâm chờ bọn họ download tư liệu xong, thấy bọn họ không còn nghi vấn nào nữa, liền nói: “Được rồi, bắt đầu hành động.”

Bốn liệp thủ tuổi trẻ lập tức hình thành tiểu tổ hành động, do Lăng Tử Hàn đảm nhiệm tổ trưởng, bọn họ rời khỏi văn phòng Lữ Hâm, lập tức đến phòng làm việc dành riêng cho bọn họ sử dụng mà tiến hành thảo luận kế hoạch hành động.

Bọn họ ngồi ở sofa trí tuệ thư thích, nhìn màn hình lớn trên mặt tường, Vệ Thiên Vũ ngồi ở trước máy tính của mình nhanh chóng thao tác, các số liệu liên quan lập tức lần lượt xuất hiện trên màn hình.

“Viên Lĩnh có một đứa con trai tên Viên Quân, năm nay 19, đang là sinh viên năm nhất, Viên Lĩnh đưa cậu ta về quê tham gia lễ tang của mẹ cậu ta xong, khi trốn cũng mang theo cậu ta cùng đi.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh mà nói. “Viên Quân có 1 người bạn gái, nhất định không biết bọn họ đã trốn, mà Viên Quân hơn phân nửa chắc chắn sẽ liên hệ cùng cô ta. Triệu Thiên, anh đi tìm cô gái đó, xem có phát hiện gì không?”

“Được.” Triệu Thiên đứng dậy rời đi.

Y nhanh chóng chạy xuống tầng ngầm, lái xe thẳng tới sân bay, trên đường đi, Vệ Thiên Vũ đã chuyển toàn bộ tư liệu của Viên Quân cùng bạn gái của cậu ta đến máy tính cá nhân của y, còn đặt giùm y một vé máy bay chuyến bay gần nhất.

Hơn hai tiếng sau, y ở một sân đại học tại một thành phố phồn hoa ở Miền Nam thấy được cô gái kia, cô ta chính là đội trưởng của đội bóng chuyền trường đại học, một cô gái thiếu nữ khả ái cao gầy, đang cùng bạn học ở sân bóng mà tập luyện, cả người cô gái đều tràn đầy khí tức thanh xuân, trên mặt thường thường mang theo nụ cười, hiển nhiên không hề biết, người thanh niên mà cô ta yêu hiện tại đang mất tung mất tích, đã đi cùng cha cậu ta trên con đường không có ngã về rồi.

Triệu Thiên ngụy trang thành sinh viên, mang tinh thần phấn chấn bồng bột mà đi qua đi lại trong sân trường, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vẫn đang ở trong tòa nhà ở phía tây Bắc Kinh.

Mai Lâm đã khởi hành đi đến Tân Huyện trước, bắt đầu điều tra manh mối ở chỗ mà Viên Lĩnh mất tích, còn Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ còn cần sưu tập càng nhiều số liệu để tiến hành phân tích, sau đó mới có thể đưa ta phán đoán về khả năng lựa chọn con đường xuất cảnh của ông ta.

Người đến tiếp ứng cho Viên Lĩnh chính là người bên cơ quan tình báo F quốc, nhưng phỏng chừng phía sau còn có người, bởi vì F quốc cũng không lớn, dù cho muốn gian lận cũng phải cẩn thận kín kẽ, không thể làm ra chuyện lớn đến vậy được.

Những số liệu liên quan Vệ Thiên Vũ tra được nhanh chóng phân loại, truyền thông tin hữu dụng tới màn hình lớn để Lăng Tử Hàn xem, hai người cùng nhau nghiên cứu tròn một đêm, đều cho rằng chuyên gia tình báo của trung tâm khá đúng, Viên Lĩnh có khả năng xuất cảnh từ Vân Nam, đến Myanmar dùng máy bay rời khỏi Á Châu.

“Có chút khó tin.” Khóe miệng Lăng Tử Hàn hơi hơi nhếch lên “Bọn họ đang đi qua con đường ma quỷ à.”

“Tôi cũng cảm thấy có chút bất ngờ.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười, chuyển những hồng ngoại trong lưới vệ tinh thành hình ảnh bình thường, phóng lớn ra màn hình lớn, thuận miệng nói. “Vài người này cũng khá khả nghi.”

Lăng Tử Hàn nhìn đám người trong tấm ảnh chụp, vệ tinh chụp từ trên cao xuống, nên khuôn mặt của mấy người này nhìn cũng không rõ lắm, là dùng máy tính trải qua tính toán cực kỳ tinh vi, cho rằng trong đó có hai người có độ tương tự với cha con Viên Lĩnh khá cao, càng hỗ trợ cho sự phán đoán của bọn họ, cậu hờ hững nói. “Có thể hiểu được, đường thủy đường không các nơi đều bị quản chế nghiêm ngặt, bọn họ nếu muốn rời đi an toàn, chỉ có thể dùng con đường nguy hiểm nhất để xuất cảnh.”

“Con đường ma quỷ không dễ đi, thế nhưng, nếu đi ra được, có thể dùng máy bay rời khỏi.” Vệ Thiên Vũ lại phát ra một hình ảnh khác, ở trong một khu rừng rậm ngay vùng thâm sơn Myanmar có một máy bay loại nhẹ đang đáp thẳng xuống, năng lực bay liên tục của nó có thể tới thẳng đến phía nam Ấn Độ Dương, chỉ cần bọn họ đến vùng biển quốc tế, leo lên đội thuyền hoặc tàu ngầm tiếp ở đó, vậy sẽ không dễ tiếp cận được nữa.

Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Viên Lĩnh là dân văn chức, không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, lại mang theo con trai, cho dù cho cao thủ đi theo hộ tống, nếu bọn họ muốn đi ra khỏi con đường ma quỷ cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Đúng,” Vệ Thiên Vũ đồng ý phán đoán của cậu. “Tốc độ đi của bọn họ chắc chắn rất chậm, hơn nữa còn phải tìm đường đúng nữa.”

Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói. “Chúng ta đi thôi, anh liên hệ với Mai Lâm, kêu y chạy tới Vân Nam đi, đến Cống Sơn đợi trước đi.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi. “Triệu Thiên đâu?”

“Nếu ở chỗ kia y không phát hiện ra tình huống gì bất thường, thì sẽ gọi y đi hội họp với Mai Lâm.” Lăng Tử Hàn trả lời rất kiên quyết. “Sếp chắc chắn đã phái người đi giám sát cô ta rồi, không cần Triệu Thiên ở đó làm gì nữa.”

“Được, để tôi gọi báo cậu ta.” Vệ Thiên Vũ trên máy tính thao tác 1 hồi, đem mệnh lệnh của Lăng Tử Hàn, lộ tuyến hành động cùng các tư liệu có được nén lại gửi cho Triệu Thiên, lúc này mới cùng cậu đi ra khỏi kho dụng cụ trong tầng hầm ngầm.

Hai người rất nhanh đi thu dọn xong đồ cần thiết, dưới ánh bình minh rời khỏi đó, đến sân bay dùng máy bay tư nhân thương vụ bay tới hướng Nam.

Tuy rằng hiện tại là thời đại công nghệ cao, nhưng hoàn cảnh tự nhiên của biên cảnh nơi xa xôi kia cũng chẳng khác biệt gì so với nửa thế kỷ trước cho lắm, thậm chí còn hiểm ác đáng sợ hơn.

Vùng núi liên miên nhấp nhô này được bao bọc bởi hàng tầng hàng lớp rừng nhiệt đới và á nhiệt đới, mà còn được trải đầy loại Ageratina adenophora (1) biến dị rải đầy khắp núi đồi, đây là một loại thực vật có độc có thể gây ức chế sinh trưởng cho các thực vật và động vật khác, đồng thời cũng có ảnh hưởng tới sinh mạng con người khá mạnh, con người đã dùng đủ mọi loại phương cách để tàn phá cũng không thể tiêu diệt chúng hoàn toàn, trái lại sau vài lần biến dị chúng càng thêm ngoan cường, người bình thường vốn dĩ không dám đi vào khu này, chỉ có phân tử phạm tội dám mạo hiểm xuyên việt qua khu mà Ageratina adenophora sinh trưởng tốt nhất này, thông qua giữa hai nước, như vậy có thể thoát khỏi sự kiểm tra của quân cảnh biên phòng, hệ số thành công tương đối cao so với con đường bình thường cao hơn nhiều, con đường này núi cao rừng rậm, trải đầy độc thảo cùng với độc xà, bò cạp, kiến độc, muỗi độc, v.v… còn có vài sinh vật có độc, nước độc, khí độc lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta khó lòng phòng bị, có thể nói từng bước đi đều nguy hiểm, vì vậy được gọi là “Con đường ma quỷ”.

Núi Cao Lê Cống Sơn (Gaoligong Shan) bắc ngang sông Nộ (Nujiang) là một phần trong núi non cổ xưa kéo dài ở vùng Tây Tạng này, từ Bắc sang Nam vắt ngang biên cảnh Trung Miến ở Tây Bộ Vân Nam, phía Đông của nó chính là khe sâu sông Nộ, phía tây chính là sông Ayeyarwaddy (2), con đường nhỏ phía Nam xuyên qua Cao Lê Cống Sơn chính là một phần của con đường tơ lụa cũ, vốn dĩ có cả 3 con đường Bắc, Trung, Nam, mấy năm qua do sự sinh trưởng mạnh mẽ của Ageratina adenophora, con đường phía Trung cùng phía Nam đều đã bị bỏ hoang, không có du khách nào dám đi qua con đường đầy độc thảo khủng bố này, chỉ có đường phía Bắc là còn có khách ba lô đến tìm tìm thắng cảnh.

Người đến hộ tống cha con Viên Lĩnh chính là đi đường phía Nam, nhưng cũng không phải đi con đường mà trước đây được tạo thành do các khách tham quan du lịch tới, mà là đi qua đỉnh núi phần mà Ageratina adenophora sinh trưởng tươi tốt nhất, xuống núi sẽ đi tới Myanma, những người đó trước đó khẳng định đã trải qua kế hoạch cùng diễn tập chu đáo chặt chẽ, vì vậy dựa vào vùng núi Tây Bộ rắc rối, địa thế phức tạp mà yểm hộ bọn họ đến tận biên cảnh, chuẩn bị bước vào con đường nguy hiểm này.

Con đường này tràn ngập hung hiểm, ngoại trừ uy hiếp của thiên nhiên ra, còn có những người lợi dụng con đường ma quỷ này mà làm chuyện phi pháp nữa, chỉ cần bước vào con đường này, thì không có người lương thiện, ai cũng là dạng người liều mình bỏ mạng, mấy người bảo hộ cho Viên Lĩnh cũng biết việc này, bởi vậy đã sớm phái người đã từng tới đây làm hướng đạo viên, chờ bọn họ vừa tới nơi thì lập tức lên núi.

Từ khi Viên Lĩnh biến mất, các bộ môn tình báo Trung Quốc lập tức bày ra thiên la địa võng, những người này tiến vào hoành đoạn núi non, dựa vào địa hình phức tạp yểm hộ, rốt cục an toàn đến dân tộc Độc Long, là một phần dân tộc Nộ tự trị ở vùng Cống Sơn, Vân Nam.

Đây là vùng hẻo lánh nhất Trung Quốc, là một trong những khu nghèo khó, lạc hậu cùng thông hành trắc trở nhất, trong suốt lịch sử tồn tại rất ít tiếp xúc với bên ngoài, Bích La Tuyết Sơn (BiluoJokul), Cao Lê Cống Sơn cùng sông Nộ, sông Độc Long Giang (2) trong cảnh nội từ nam chí bắc, hơn phân nửa diện tích huyện này đều là khu vực mà quốc gia đã cấp thành khu vực tự nhiên cần bảo hộ trên vùng Cao Lê Cống Sơn, phong cảnh tú lệ, giang sơn như họa, do ngay giữa Trung Miến, nên có sự kết hợp, nhiều dân tộc tạp cư, đạo Thiên Chúa, Cơ đốc giáo, Phật giáo cùng tôn giáo nguyên thủy, cả 4 loại tôn giáo đó cùng nhau tồn tại, hình thành bầu không khí khoan dung gom nhặt tất cả người và vật từ bên ngoài vào nơi đây, cho nên nơi đây trở thành một nơi lý tưởng đến người đến làm nơi bí mật.

Ở Cống Sơn có dân tộc Độc Long, dân tộc Nộ, dân tộc Tạng, dân tộc Lisu, dân tộc Jinou, tộc Luilang, dân tộc Va, dân tộc Bai, dân tộc Naxi, dân tộc Hani, dân tộc Choang, khoảng 15 dân tộc thiểu số, phần đông bọn họ đều không nói tiếng Hán, mà người đi cùng Viên Lĩnh cũng không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, vì vậy bọn họ chỉ có thể tìm người Hán mà hướng đạo viên, mà người Hán biết rành về con đường ma quỷ ở đây chỉ có 2 người, Mai Lâm cùng Triệu Thiên vừa đến liền tách ra đi tìm 2 người bọn họ, sau đó từ hai người họ mà tìm ra được mục tiêu.

Đám người đó nhìn qua giống du khách phổ thông từ nội địa đến, nhưng đều rất trầm mặc, không có chút cao hứng bừng bừng như mấy du khách vừa đến nơi này, tràn đầy hưng phấn, mà bọn họ lại giống như đội leo núi chuyên nghiệp, trang bị đầy đủ hết, có tố chất huấn luyện, bọn họ ở trên các tảng đá ở sông Nộ nghĩ ngơi và hồi phục một đêm, liền nhờ họ làm hướng đạo viên, bắt đầu bước vào con đường ma quỷ.

Do bọn họ đều tiến hành thay đổi dung mạo ra, đồng thời mang theo trang bị quấy rầy, bọn Lăng Tử Hàn cũng không thể hoàn toàn xác nhận trong đoàn người có Viên Lĩnh cùng con trai ông Viên Quân hay không, phải tới gần quan sát, tiến hành thẩm định lần nữa, tuy rằng Viên Quân theo cha trốn đi, nhưng bản thân cậu cũng không biết hành động của cha mình, vì vậy thuộc về người vô tội vô tình bị cuốn theo, là trong quá trình hành động còn phải cẩn thận đảm bảo an toàn cho cậu nữa, nên không thích hợp ám sát ở cự ly xa, tăng lên độ khó cho nhiệm vụ.

Lăng Tử Hàn trên đường đi có cùng Vệ Thiên Vũ nhiều lần nghiên cứu, sau đó để tổ hậu viên sớm chuẩn bị, chờ bọn họ vừa tới Cống Sơn lập tức lấy dụng cụ, hai người vừa lên máy bay đã lập tức thay đổi dung mạo, trong quá trình không hề ngừng lại, sau đó nhanh chóng tiến vào trong núi.

Mai Lâm cùng Triệu Thiên dùng máy bay đi đường ngắn mà bay đến thành thị An Cách Lạp ở biên cương Myanmar, lập tức vào núi, theo con đường ma quỷ mà đi tới hướng đông, cùng Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ hình thành chi tiền hậu giáp kích, phối hợp tác chiến.

Đi lên con đường ma quỷ, hiện ra trước mắt chính là Ageratina adenophora phủ kín đầy khắp núi đồi, hiện tại chính là mùa mà độc thảo này nở hoa, từng đóa hoa màu tím nhạc cùng bạch sắc mỹ lệ phủ kín sườn núi, hướng thẳng đến tận đỉnh núi, các loại thực vật đã sớm né tránh chúng nó, mà các động vật sống dựa vào loại thực vật này cũng dựa vào nó mà di chuyển, ở đây ngoại trừ độc trùng độc thảo ra, cũng không có sinh mạng nào khác, qua nhiều lần bị con người tàn sát, loại cây Ageratina adenophora này đã biến dị khá lớn, so ra với lúc trước thì hiện tại càng thêm điên cuồng, chúng nó cao tới hai thước, phấn hoa cùng lông tơ dính bên ngoài cành lá theo gió tung bay, nếu người và vật mà hít vào sẽ bị hen suyễn, khó thở, thậm chí gây shock, nhựa của nó cũng có độc, nếu da người bình thường chạm phải sẽ bị ăn mòn, phát sinh thối rữa, bởi vậy cực kỳ nguy hiểm.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ mặc đồ đen, mang theo bao tay, trên đầu dùng khăn đen che kín cực kỳ cẩn thận, chỉ chừa lại đúng đôi mắt, dân bản xứ nếu như muốn leo núi, trên cơ bản đều là ăn mặc như thế, nhìn qua có nét dã tính nguyên thủy ẩn chứa nhanh nhẹn dũng mãnh, lưng hai người đều mang ba lô dân tộc Độc Long hình chữ nhật tinh xảo, trên đó cũng che kín cẩn thận, mưa gió không chạm vào, bọn họ đi lại nhanh nhẹn, nhanh chóng mà lướt qua con đường đầy Ageratina adenophora cao lớn, dọc theo đường hẹp quanh co mà trước đây đã bị người đi trước tạo thành mà chạy đi hướng về phía trước.

Hoa Ageratina adenophora đẹp đến yêu dị, tản mát ra khí tức thối rữa, tuy rằng Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ che khăn quàng cổ, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi khiến người ta buồn nôn này, hai người không ngờ tới loại độc thảo này lại có thể khiến cho người ta khó chịu tới mức này, chỉ có thể lấy ra mặt nạ bảo hộ dưỡng khí mà sử dụng, mới cảm thấy khá hơn.

Vệ Thiên Vũ thấp giọng nói thầm: “Cái loại này bộ bất tử thiệt à?”

“Sức sinh tồn của chúng nó quả thực quá ngoan cường.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Đạo cao một thước, ma cao một trượng.”

“Hình như đã dùng qua chất hóa học, sinh vật học, trái lại càng khiến chúng mau chóng biến dị hơn, càng khó đối phó hơn.” Vệ Thiên Vũ khẽ nhíu mày. “Kỳ thực có thể thử dùng phương pháp gien để đối phó chúng.”

“Khoa học gia chắc đang nghiên cứu đó” Lăng Tử Hàn mỉm cười, chuyển chủ đề. “Đường phía Nam tuy rằng nguy hiểm, nhưng phong cảnh bên đường phía bắc lại rất đẹp, lần sau nếu có nghỉ, chúng ta có thể tới đó chơi vài ngày.”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức vui mừng quá đỗi, vội vã nói: “Tốt.”

Sau khi trở về từ Kim Tân Nguyệt, anh luôn thấp thỏm bất an, luôn luôn sợ Lăng Tử Hàn vì tình cảm của anh mà tránh né, ngoại trừ công tác ra thì sẽ không tiếp xúc với mình nữa, không nghĩ đến cậu lại chủ động đưa ra đề nghị cùng anh đi du lịch khi nghỉ, điều này khiến trong lòng anh cuồng hỉ vô cùng, chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được dở đi, nhất thời thoải mái hơn.

Hai người suốt đường nói chuyện phiếm, tốc độ lên núi vẫn không hề giảm, sắp tới trưa thì thấy con đường phía trước có vài bóng người ẩn hiện trong từng táng cây Ageratina adenophora cao lớn, bọn họ không nói chuyện nữa, trầm mặc tiến về phía đó.

Người phía xa rất nhanh phát hiện ra được hai người họ, cảm giác hai người mặc đồ đen kia từ xa nhìn giống như người dân tộc Độc Long địa phương, nhìn kỹ lại có chút không giống, bộ dạng có chút khả nghi, những người đó lập tức đề phòng cao độ, song song cầm súng, tùy thời chuẩn bị nổ súng, đợi được khi Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đến gần, có người lớn tiếng quát hỏi: “Đứng lại, là ai?”

Vệ Thiên Vũ lạnh lùng mà nói: “Nếu đã đi đường này, tất nhiên có là chuyện, tụi mày đi đường tụi mày, tao đi đường tao, hai đường không đụng đến nhau, tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Lăng Tử Hàn không nói gì, đôi mắt hiện ra ở bên ngoài trong suốt như nước, lúc Vệ Thiên Vũ nói chuyện, cậu đứng ở bên cạnh quan sát chung quanh, dường như đang tìm đường nào khác có thể đi không.

Những người đó quan sát bọn họ một hồi, mới dần thả lỏng 1 chút, nhìn thoáng qua nhau rồi có chút một ý định, tên đầu lĩnh đứng ra cười nói với Vệ Thiên Vũ: “Đã vậy, chúng tôi không hỏi nữa, mời các anh đi trước.”

Vệ Thiên Vũ gật đầu, “Cám ơn.”

Bước chân của anh liên tục, cùng Lăng Tử Hàn một trước một sau, rất cảnh giác đi qua bên người bọn họ, lập tức tăng nhanh tốc độ, rất nhanh biến mất ở phía trước trong rừng độc thảo.

Những người đó đều mặc trang phục du khách, trên mặt cũng mang mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, thấy không rõ mặt, vì vậy hai người họ không thể khẳng định là có cha con Viên Lĩnh ở trong đó hay không, Vệ Thiên Vũ đi ra một khoảng khá xa, lúc này mới cúi đầu mà nói: “Trong số chúng có 2 tên khá giống Viên Lĩnh và con trai ông ta, Viên Quân.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn đồng ý, hai người đó quá dễ nhận ra, bọn họ không có chuyên nghiệp giống như những người khác, bộ dáng không có tí đề phòng nào, có thể cảm giác ra cái người lớn tuổi hơn có chút hoảng loạn cùng sợ hãi, mà người thanh niên kia trong mắt lại ẩn chứa mờ mịt và nghi hoặc.

Hai người họ không vội vã, mà tiếp tục đi về phía trước, đến chạng vạng thì đến đỉnh núi, trong một căn nhà gỗ đổ nát ở trên đó mà nghỉ ngơi.

Đây là chỗ trú chân duy nhất trong suốt con đường ma quỷ này, tuy rằng bên trong không có vật dụng gì, nhưng ít nhất có một cái nóc nhà để che chắn mưa gió, khí trời trong núi hay thay đổi, buổi trưa đang nắng chang chang, buổi chiều liền có mưa ngầm tí tách, đến khuya thì mưa như trút nước, tiếng gió thổi gào thét, nếu ở bên ngoài thì cực kỳ nguy hiểm, có căn nhà để che chắn mưa gió, cảm giác tốt hơn nhiều, những người đó nhất định sẽ tới đây để cắm trại qua đêm, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn ở trong mấy góc tường trong phòng trét thuốc bột chống côn trùng rắn rết độc, sau đó an tĩnh mà há miệng chờ sung.

Vệ Thiên Vũ lấy máy tính ra, nhanh chóng tìm vệ tinh trên đầu, xác nhận hành tung của mấy người kia, Lăng Tử Hàn liên lạc với Mai Lâm cùng Triệu Thiên, kể lại tình hình cho hai người họ, để bọn họ mai phục ở bên ngoài căn nhà, chờ bọn người kia tới rồi hãy hành động.

Gió to thổi đi mùi hôi khó nghe, khí tức tươi mát của cơn mưa khiến khiến người ta thần thanh khí sảng, Vệ Thiên Vũ lấy ra tấm thảm dệt tay màu cầu vồng của dân tộc Độc Long, cùng Lăng Tử Hàn ngồi trên đó, dựa vào tường ăn cơm chiều, ngọn đèn sử dụng năng lượng mặt trời đặt ở giữa nhà, ánh sáng cam nhạt phản chiếu ra cửa sổ, chiếu rọi vào bóng đêm ngoài, mang lại cảm giác an toàn ấm áp.

Ngọn núi bên ngoài căn nhà một mảnh tĩnh mịch, tiếng gió thổi tiếng mưa rơi tựa như đến từ vùng vũ trụ sâu xa, tiếng mưa trong bóng đêm phát ra tiếng vang, vô số sinh mạng trước đây đều bị Ageratina adenophora làm cho tránh đi xa, khiến địa phương mỹ lệ không gì sánh được này trở thành một giải đất hoang dã giống như nguyên thủy, chỉ có nguy hiểm, không có sức sống.

Ăn xong đồ ăn, Lăng Tử Hàn ra cửa, đem toàn bộ các túi gói vùi vào trong đất, Vệ Thiên Vũ thu dọn xong, nhìn đồng hồ 1 chút, chờ Lăng Tử Hàn trở về liền cùng cậu nằm xuống, lấy một cái thảm của dân tộc Nộ đắp lên người, dựa theo tình huống thông thường, bọn họ chạy đường núi suốt 1 ngày đêm, rất buồn ngủ, mà ngày tiếp theo còn phải bôn ba, hiện tại khẳng định cần phải nghỉ ngơi, không có khả năng ngồi nói chuyện phiếm, chỉ có nằm xuống ngủ mới không khiến người khác nghi ngờ.

Vệ Thiên Vũ đã thiếp lập hệ thống quản chế nghiêm mật chung quanh căn nhà, nhưng bọn họ vẫn không cùng nhau đi vào giấc ngủ, cần phải có một người bảo trì thanh tỉnh, tùy thời ứng biến, nằm xuống, Vệ Thiên Vũ nói: “Cậu ngủ trước đi, tôi canh cho.”

Nếu như tối nay thật sự phải ra tay, thì Lăng Tử Hàn sẽ là chủ lực, bởi vậy cậu phải có đủ tinh thần, Lăng Tử Hàn không khách khí với anh: “Ừ” một tiếng liền nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ say.

Tuy rằng đã đầu hạ, nhưng đêm trên núi vẫn khá lạnh, thế nhưng với những liệp thủ có nhiều kinh nghiệm huấn luyện, thân thể cường kiện mà nói, thì, chuyện này không có đáng kể, nhưng Vệ Thiên Vũ lại khá lo lắng, năm ngoái Lăng Tử Hàn ở Kim Tân Nguyệt bị thương khá nặng, mất máu khá nhiều, tuy rằng điều dưỡng lâu như vậy, theo lý thuyết đã hoàn toàn khôi phục, nhưng anh vẫn lo lắng như cũ, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, anh nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Tử Hàn, dùng tấm thảo bọc chặt người cậu lại, lúc này mới nhắm mắt, tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của Lăng Tử Hàn kề bên tai anh vang lên có tiết tấu, khiến lòng anh lòng yên tĩnh như nước, thỏa mãn không gì sánh được.

HẾT PHẦN 01

(1) Ageratina adenophora là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc. Còn một tên theo tiếng Việt là Nam sa sâm.

(2) Bích La Tuyết Sơn, Cao Lê Cống Sơn cùng sông Nộ, song Độc Long Giang: Các địa danh nổi tiếng thuộc Cống Sơn, là một đơn vị hành chính thuộc châu tự trị dân tộc Lật Túc Nộ Giang thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

(3) Sông Ayeyarwady, trước đây viết là sông Irrawaddy là một con sông chảy uốn lượn theo hướng bắc nam của Myanma. Nó là con sông dài nhất của quốc gia này.

PN BỘ 2 – BÁCH SẮC SỬ MỆNH

ĐUỔI BẮT (02)

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đến nửa đêm thì những người đó mới bước chân đến được căn nhà hoang nhỏ đó.

Bọn họ vừa tiến vào phạm vi 100m quanh căn nhà này gỗ này thì đồng hồ trên cổ tay Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn đồng thời phát ra tín hiệu cảnh báo, chấn động mạnh và gấp như thế rung mạnh trên làn da bọn họ, khiến hai người họ trong nháy mắt thức tỉnh. Thiên Vũ đang chợp mắt cùng Lăng Tử Hàn đang ngủ say đồng thời mở hai mắt, dưa tay nhìn biểu đồ trên đồng hồ, liền điều chỉnh tư thế nằm 1 chút, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Những người đó rất cẩn thận, vừa nhìn thấy ánh đèn trong căn nhà gỗ liền dừng lại 1 chút, phái ra một người đi trinh sát. Người đó vô thanh vô tức mà đi ra phía sau căn nhà, trước tiên dùng máy quan sát để nhìn tình hình bên trong căn nhà, sau đó thông qua cửa sổ nhìn vào tình cảnh bên trong, chứng thực không có gì nguy hiểm, lúc này mới dùng máy đàm thoại gọi người đứng ở ngoài kia vào.

Bọn họ vừa bước tới trước cửa căn nhà, thì một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếp theo đó là tiếng sấm ầm ầm đến điếc tai muốn nổ. Những người đó thấy sấm chớp liền càng nhanh bước vào trong căn nhà hơn, đồng thời nhìn thấy hai người đang nằm ngủ bên tường.

Lăng Tử Hàn đang run rẩy, dường như là sợ tiếng sấm chớp, Vệ Thiên Vũ vội vàng ôm lấy cậu, vừa nhẹ nhàng vỗ vai vừa dịu dàng dỗ: “Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là sét đánh thôi mà, không có gì đâu …” Vừa nói đến đó, anh liền nhìn thấy 1 đám người tiến vào, không khỏi cảnh giác nhìn về phía bọn họ, một tay bảo vệ người nằm bên cạnh mình, một tay nhanh chóng lòn vào lớp y phục đang cuộn lại thành 1 cục kê làm gối đầu.

Người đi đầu ra dấu an tâm chớ nóng vội với anh, khách khí mà nói: “Anh bạn, chúng tôi chỉ tới trú mưa thôi, hừng đông nhất định sẽ đi.”

Thiên Vũ nhìn bọn họ 1 hồi, lúc này mới rút cánh tay đang ẩn dưới lớp quần áo về, tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lăng Tử Hàn, nhưng không lên tiếng nữa. Lăng Tử Hàn dụi má vào trong ***g ngực của anh, tựa như rất sợ hãi. Trên khuôn mặt của Vệ Thiên Vũ thể hiện rõ sự yêu thương và chiều chuộng, vừa nhìn là biết đó chính là người mà anh hết mực yêu thương.

Những người đó lần thứ hai xác nhận trong căn nhà không có nguy hiểm gì, bên tường cũng đã có rải phấn chống côn trùng rồi, nên an tâm ngồi vào một góc khác, lấy đồ ăn ra bắt đầu ăn. Bọn họ mang theo dạng đồ ăn nóng dung để đi dã ngoại mà mấy quân đội hay đội leo núi thường mang theo, chỉ cần đổ một ít nước nóng ở bên ngoài gói là có thể rất nhanh được đun nóng. Mùi cơm, đồ ăn cùng canh thịt bò rất nhanh toát ra hương thơm chung quanh căn nhà, ở trong hoàn cảnh hiểm ác càng thêm mỹ vị.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Em đói bụng.” Thanh âm của cậu rất trong trẻo, trong âm cuối lại mang theo chút nũng nịu, là khẩu khí trẻ con của một thiếu niên không màng tới thế sự bên ngoài, khiến những người đó đều có chút sửng sốt.

Vệ Thiên Vũ lập tức ngồi dậy: “Để anh lấy đồ ăn cho em.”

Lăng Tử Hàn nghiêng người lại, nhìn anh kéo ba lô, trên khuôn mặt xuất hiện sự không thích: “Em không thích ăn mấy thứ đó, không ăn được, không thích.”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, trong mắt lướt qua sự ngượng ngùng, lập tức mỉm cười dỗ cậu: “Ngày mai chúng ta mới có thể ra khỏi ngọn núi này, cha nuôi sẽ phái người tới đón chúng ta, về nhà sẽ lập tức được ăn ngon mà. Em chịu khó 1 chút, được không?”

Lăng Tử Hàn rất không vui vẻ, bọc người trong thảm dựa vào tường, đôi má hơi gầy dưới ánh đèn lại mang thêm sự non nớt, tựa như một đứa nhỏ vừa thành niên. Vệ Thiên Vũ lấy ra một cái Tiramisu được gói lại cẩn thận, bỏ trong một cái hộp được mua ở trong siêu thị, đưa tới trước mặt cậu. Lăng Tử Hàn “hứ” một tiếng, lắc đầu không thèm lấy.

Vệ Thiên Vũ mỉm cười hiền lành, ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm lấy cậu nhẹ giọng dỗ dành, luôn mãi hứa rằng ngày mai nhất định có thể xuống núi, tới nhà rồi có thể có đủ món ngon mỹ vị. Lăng Tử Hàn nghe mãi, mới miễn cưỡng lấy cái hộp, lấy cái bánh bên trong hộp ra, mở lớp bọc, khuôn mặt đầy khó chịu mà bắt đầu ăn.

Cậu ăn rất chậm, cái miệng nhỏ cắn một miếng nhỏ, hoàn toàn là điệu bộ đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ. Vệ Thiên Vũ ở bên cạnh ân cần hầu hạ, lấy nước cho cậu, lau tay cho cậu, cậu vừa oán hận là liền nhẹ giọng ôn tồn khuyên giải, dỗ dành cho cậu hết khó chịu mới thôi.

Lăng Tử Hàn ăn một miếng bánh, uống hai ngụm nước, dường như lúc này mới chú ý tới một đống người đang ngồi đối diện, không khỏi giật mình: “Bọn họ là ai vậy?”

“Qua đường thôi.” Vệ Thiên Vũ ôn nhu nói. “Đừng sợ, không phải cớm.”

“À.” Lăng Tử Hàn gật đầu, tâm tình cũng thả lỏng hơn. Cậu dựa vào vai của Vệ Thiên Vũ, hiếu kỳ quan sát đám người bên đó, trong một thời gian cũng không hề dời tầm mắt, hồn nhiên bất giác cứ vậy mà phi lễ nhìn chằm chằm người ta.

Tướng mạo của cậu rất bình thường, nhưng lại có một đôi mắt đen lánh như ngọc, trong ánh đèn yếu ớt lại tỏa ra ánh sáng bừng, trong suốt mà không hề che giấu tìm tòi nghiên cứu người khác. Cậu không có ác ý, nên cũng không khiến người khác sinh ra ác cảm, người bên kia bị ánh mắt đơn thuần của cậu nhìn lâu như thế cũng không tức giận, trái lại còn cười cười cùng cậu, sau đó bắt đầu trải bao bố ra bắt đầu đi ngủ.

Vệ Thiên Vũ đứng dậy đi lấy cây đèn đặt giữa nhà đem lại gần chỗ mình, đặt ở trước đầu nằm, nhẹ giọng nói với niên thiếu đang ngồi an tĩnh bên cạnh mình: “Đi ngủ thôi.”

“Em không mệt.” Lăng Tử Hàn hơi hơi lắc đầu, có chút không kiên nhẫn mà nói. “Khi nào thì mới hừng đông?”

Vệ Thiên Vũ nhìn đồng hồ 1 chút thì nói: “Chắc khoảng 4 tiếng nữa.”

“Lâu thế sao, ghét thật.” Lăng Tử Hàn lầm bầm, dường như bắt đầu tức giận nữa.

Vệ Thiên Vũ vội vàng dỗ: “Nếu như không ngủ được thì chơi game đi, nhưng không thể lên mạng, chỉ có thể chơi Single-Player Game.”

“Được đó.” Lăng Tử Hàn rất vui vẻ, lập tức đưa tay đẩy đẩy anh. “Lấy lại cho em đi.”

Vệ Thiên Vũ kéo ba lô lại lấy ra một máy chơi game, mở máy ra rồi đưa cho cậu. Lăng Tử Hàn hưng phấn mà cười, say mê ngồi chơi. Vệ Thiên Vũ yêu thương sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Em chơi đi nha, anh ngủ một chút, có chuyện gì thì gọi anh.”

Lăng Tử Hàn không hề quay đầu mà đáp: “Được.”

Vệ Thiên Vũ cười cười, nghiêng người nằm xuống thảm, nhắm mặt lại ngủ.

Hai cái đùi của Lăng Tử Hàn cũng đang đặt trên thảm, tựa ở tường chuyên chú chơi game. Ngọn đèn nhỏ đặt ở bên cạnh sáng bừng, chiếu rọi lên sắc mặt nhu hòa của cậu, tuyệt không khiến người khác cảm thấy uy hiếp. Trong căn nhà gỗ rất an tĩnh, chỉ có tiếng mưa tí tách bên ngoài không ngừng vang lên, trong đêm khuya khí lạnh càng thêm đậm, mang theo ý tứ hàm xúc thê lương, mà khuôn mặt không lo nghĩ của niên thiếu càng khiến người khác cảm thấy tốt đẹp.

Thời gian trong bóng tối cùng nguy hiểm thong thả trôi qua, Lăng Tử Hàn đối diện với vị “Khách qua đường” này ngoại trừ người mang trách nhiệm gác đêm ra, những người khác đều đang nằm ngủ. Qua một hồi, liền ẩn ẩn truyền tới tiếng nói chuyện lặng lẽ.

“Cha ơi, rốt cục chúng ta phải đi đâu vậy? Con đường này nguy hiểm như thế, vì sao chúng ta lại phải ở đây?”

“Đừng hỏi nữa, cha sẽ không làm hại con đâu.”

“Nhưng mà … con còn chưa xin nghỉ ở trường nữa.”

“Chờ xuất ngoại rồi, cha sẽ giúp cho con xin học ở một ngôi trường khác tốt hơn.”

“Cha, con đã không còn nhỏ, cha nói cho con biết đi, vì sao chúng ta phải dùng cách này để xuất ngoại?”

“Tiểu Quân, hiện tại không phải lúc để nói đến vấn đề này, chờ ngày mai xuống núi rồi, cha sẽ nói cho con biết hết, được không?”

“Cha …”

“Tiểu Quân, con không nghe cha nữa rồi phải không?”

“Con … vậy được rồi, con nghe cha vậy.”

“Ừ, mau ngủ đi, mai còn phải đi xa lắm.”

Qua một hồi lâu, đứa con đó dường như lại không nhịn được nữa, nói: “Cha, nếu như xin học ở trường mới, có thể đưa Kỳ Kỳ tới học cùng con không?”

“Đương nhiên có thể, Kỳ Kỳ là bạn gái của con à?”

“Đúng vậy, vì con và cô ấy cũng mới quen nhau gần đây thôi, nên chưa cho cha và mẹ biết … Kỳ thực nếu con biết mẹ sẽ ra đi sớm như thế, con đã sớm mang cô ấy tới giới thiệu, ít nhất thì mẹ cũng sẽ vui vẻ mà ra đi hơn.”

“Mẹ con ở trên trời có linh thiên, nhất định cũng đang mừng cho con đó, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi.”

“Dạ.”

Sau đó không có ai nói chuyện nữa, Lăng Tử Hàn lại chơi một hồi, liền đóng máy chơi game lại, bỏ vào trong ba lô, sau đó lại nhẹ bước đi lấy cây đèn lại gần chỗ mình, từng chút từng chút theo một tiết tấu nhất định mà hạ dần ánh đèn xuống, cuối cùng tắt hẳn. Đây chính là tín hiệu gửi cho Triệu Thiên cùng Mai Lâm đang ẩn nấp ở bên ngoài căn nhà, đã xác nhận thân phận của cha con Viên Lĩnh, muốn bọn họ dựa theo phương án hành động thứ hai mà chấp hành. Đặt cây đèn xuống 1 bên, cậu liền chui vào trong thảm, dựa vào Vệ Thiên Vũ mà ngủ.

Có cậu thức, thì Vệ Thiên Vũ yên tâm mà ngủ say, chờ cậu vừa nằm xuống, Vệ Thiên Vũ liền tỉnh, động tác đầu tiên của anh chính là ôm lấy cậu vào lòng lấy thảm che lại. Lăng Tử Hàn cúi đầu mà nói. “Trời sắp sáng rồi.”

“Ừ.” Thanh âm Vệ Thiên Vũ cũng rất nhẹ. “Ngủ đi, trời sáng chúng ta sẽ đi.”

Lăng Tử Hàn không hề lên tiếng nữa, cùng anh ôm lấy nhau mà ngủ.

Những người dẫn đường cho cha con Viên Lĩnh chia làm hai tổ, thay phiên nhau mà chịu trách nhiệm bảo hộ, tránh cho người khác thừa cơ tập kích. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vốn cũng không có ý định động thủ ngay tại chỗ này, liền an tâm mà nghỉ ngơi.

Mưa vẫn không ngừng, chỉ là không còn tiếng sấm chớp nữa, cũng không còn gió lớn, người nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ sáng sớm liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lăng Tử Hàn lại nháo nhào không chịu gần nửa ngày, kiên quyết không chịu ăn máy cái món đồ khô được bọc tinh mỹ này. Vệ Thiên Vũ dỗ nửa ngày cũng không cách nào khác, không khỏi thở dài, khuôn mặt đầy khó xử nói: “Cha từng nói qua, nếu như anh khiến em rớt một cọng tóc hoặc là thiếu mấy nửa ký thịt thì sẽ lập tức lột da của anh đó.”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo hai má của anh: “Da của anh rất tốt nha, nếu như lột ra rồi, thì đem nó làm bộ trang sức treo lên tường trong phòng của em đi.”

Vệ Thiên Vũ không biết nên khóc hay cười: “Dù cho da anh có tốt, thì cũng xin em thương xót, tha cho anh một mạng đi.”

Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua hộp bánh trên tay anh, chán ghét mà nói: “Em không ăn. Chúng ta đi ngay thôi, xuống núi mau sẽ được ăn mau.”

“Em không ăn gì thì sẽ không xuống núi được đâu.” Vệ Thiên Vũ thở dài tuyệt vọng, nỗ lực thuyết phục cậu. “Ăn hai miếng thôi, được không?”

“Ngọt quá à, em không thích ăn đồ ngọt như vậy.” Lăng Tử Hàn lại tiếp tục nhõng nhẽo. “Ăn vào sẽ thấy khó chịu đó.”

“Lần này đi gấp quá, nên anh không chuẩn bị chu toàn được.” Thanh âm Vệ Thiên Vũ trở nên rất ôn nhu. “Thiếu gia, chỉ cần bình an về tới nhà, lúc đó em muốn ăn gì cũng có hết, hiện tại chịu khó 1 chút, coi như cái này là thuốc mà ăn 1 miếng thôi, được không?”

“Thuốc còn ngon hơn cái này.” Lăng Tử Hàn kiên quyết lắc đầu. “Không cần ăn cơm em cũng có thể đi được, nhưng anh lại muốn em ăn cái này, em vừa lên ngựa sẽ lập tức té xuống không dậy nổi.”

Vệ Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, không ăn thì không ăn vậy, nếu như đi không nổi thì nói anh biết, anh cõng em.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn liền lặp tức gật đầu, dường như vì trốn được cái món bánh ngọt này mà cực kỳ vui vẻ.

Hai người dường như đứng ở chốn không người mà nói chuyện, những người khác đang ở trong căn nhà đều nghe khá rõ ràng. Ở một chỗ như vậy, lời nói và việc làm cử của một niên thiếu ngây thơ vô tà tựa như một dòng nước suối mát lạnh chảy qua thế giới khắc nghiệt, khiến người khác cảm thấy cậu đặc biệt dễ thương, kìm lòng không đậu mà muốn bảo hộ. Viên Quân đứng bên cạnh Viên Lĩnh nói với người đứng bên cạnh mình: “Đưa đồ ăn của mình chia cho họ 1 ít được không?”

Mọi người đều biết tầm quan trọng của Viên Lĩnh, vì vậy rất tôn trọng hai cha con bọn họ yêu cầu mà viên Quân đưa ra cũng không phải việc gì quá đáng, có một người lấy một ít cơm canh đồ ăn đưa đến trước mặt Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, khách khí nói: “Gặp nhau đó là có duyên, chúng tôi mang nhiều lắm, nếu như không chê, mọi người cùng ăn.”

Vệ Thiên Vũ có chút ngượng ngùng: “Sao tôi lại không biết xấu hổ như thế được chứ?”

Lăng Tử Hàn lôi kéo tay áo của anh, hai mắt sáng trông suốt mà nhìn anh, trên khuôn mặt đầy biểu cảm “Em muốn ăn”, khiến mấy người đang cảnh giác bên ngoài là bọn họ cũng phải bật cười. Mà người đưa đồ ăn đó cũng không tự giác mà hạ nhẹ giọng nói, mỉm cười nói: “Cầm lấy đi, cũng không phải thứ gì đắt giá, nếu cậu nhóc không muốn ăn đồ ngọt thì không nên miễn cưỡng.”

“Vậy … cám ơn.” Vệ Thiên Vũ vẫn đang có chút xấu hổ gật đầu, lúc này mới cầm lấy đồ ăn trong tay người đó, đặt lên bàn tay mình mở ra cho Lăng Tử Hàn ăn, vừa lễ phép nói với bọn họ. “Xuống núi cách đó không xa chính là nhà của chúng tôi, nếu như các anh không gấp, thì có thể ghé qua nhà tôi ăn bữa cơm được không?”

Lăng Tử Hàn ăn cực kỳ ngon miệng, nghe anh nói vậy liền không ngừng gật đầu: “Đúng đó, chỗ chúng tôi chơi vui lắm, còn có thể cưỡi ngựa lên núi săn bắn đó.”

Viên Quân nhất thời có hứng thú: “Thật à? Có thể cưỡi ngựa à? Có thể săn bắn luôn à?”

“Đúng đó nha.” Lăng Tử Hàn khờ dại nhìn cậu, vui vẻ mà nói. “Papa em cái gì cũng có hết, em có thể cho anh một cây súng tự động, chúng ta cùng lên núi săn hoẵng.”

Viên Quân ngẩn ra: “Nhà của em có cả súng à?”

Lăng Tử Hàn mờ mịt hỏi: “Bộ không được có hả?”

Viên Quân trừng mắt nhìn, suy nghĩ khả năng có thể ở Myanmar thì trữ súng là hợp pháp, nên không hỏi chuyện này nữa, ngược lại hỏi: “Vậy nhà em làm gì vậy?”

“Nhà của em làm nhiều lắm nha, có rất nhiều núi, nông trường công xưởng đều là của nhà em hết đó. Từ thời ông bà xưa thật xưa đã có chúng rồi, nên không có gì phải ngạc nhiên hết.” Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng khái quát sơ lược cho bọn họ, tựa như đó là một chuyện hiển nhiên, tiếp theo hưng phấn mà hỏi bọn họ: “Còn các anh? Làm gì vậy?”

Viên Quân sửng sốt một chút mới nói: “Bọn anh đi du lịch.”

Lăng Tử Hàn rất nghi hoặc: “Ở đây vừa thối lại nguy hiểm, nếu du lịch sao lại đi đường này?”

Viên Quân nhất thời cứng họng, người đứng bên cạnh cậu mỉm cười nói: “Chúng tôi chỉ là hiếu kỳ thôi, nghe người ta nói đường phía Nam của Cao Lê Cống Sơn có con đường ma quỷ, nên muốn ghé qua xem thử.”

“À, thì ra là thám hiểm nha!” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Em nói nghe nè, con đường này ít người đi lắm đó nha.”

Viên Quân bỗng nhiên hỏi. “Vậy sao hai người lại đi con đường này?”

Lăng Tử Hàn nghiêng đầu: “Em không cẩn thận chọc trúng phiền phức, papa kêu anh của em tới đón em về. Tụi em không thể đi ra bến cảng để xuất ngoại, nên chỉ đành đi đường này thôi.”

Những người đang hộ tống cho cha con Viên Lĩnh trong lòng có chút nhẹ nhõm, thì ra hai người này đang chạy ra biên giới để xuất cảnh, vậy không có gì nguy hiểm.

Người hướng đạo cho đám người đó nhìn hai thanh niên trẻ tuổi này, bỗng nhiên hỏi: “Có phải hai cậu là người của Ngõa tướng quân không?”

Lăng Tử Hàn ngẩn ra: “Sao anh biết? Anh biết cha tôi à?”

Trên khuôn mặt Vệ Thiên Vũ có chút cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên đối với đứa em trai không hiểu chuyện đời, không có tâm phòng bị người này đau đầu không ngớt.

Thái độ của người hướng đạo liền trở nên cung cẩn: “Ngõa thiếu gia, người bình thường giống như tôi làm sao có dịp gặp được tướng quân cơ chứ. Trong thôn chúng tôi có không ít người công tác tại Myanmar, chính là làm việc cho Ngõa tướng quân, khi bọn họ trở về thì có nói trong nhà tướng quân có hai vị thiếu gia, có cho chúng tôi xem qua ảnh chụp hai người các anh đang săn bắn trên núi. Tôi thấy hai anh rất giống, cho nên mới hỏi nha.”

“À.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Người làm việc cho nhà em nhiều lắm, nên em không có biết hết được, thế nhưng bọn họ lại nhận ra được em cùng anh của em.”

Ngoã tướng quân chính là hoàng đế vùng khu Tây Bắc Myanmar, bản thân sở hữu một vùng núi lớn, có nông điền, công xưởng, còn có quân đội của chính mình, trên danh nghĩa là chịu sự quản lý của trung ương, nhưng thực tế chính là một vương quốc độc lập. Ngõa tướng quân có một đứa con ruột 16 tuổi cùng một đứa con nuôi hơn 20, hai anh em rất thân thiết, tất cả mọi người đều rất yêu thương Ngõa thiếu gia, khiến cho cậu không cần phải suy nghĩ gì mà lớn lên, không biết được nhân gian hiểm ác, là một đứa nhỏ ngây thơ vô tà, đơn thuần tinh khiết, rất dễ thương. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cố ý giả trang thành hai người anh em đó, những người đang hộ tống cha con Viên Lĩnh xuất cảnh, nhất định sẽ không dám liên hệ bằng vô tuyến điện, cũng sẽ không liên hệ với bên ngoài, nên vậy sẽ không thể phát hiện được.

Nghe nói hai người họ là con của Ngõa tướng quân, những người đó qua nhiên càng thêm yên tâm. Nếu như bọn họ phải đi con đường này, vừa vào cảnh nội Myanmar chính là bước vào địa bàn của Ngõa tướng quân, trước đó bọn họ cũng đã điều tra tư liệu của vị hoàng đế này rất cẩn thận, biết được ông quả thực có hai đứa con trai, hơn nữa rất thường đến Trung Quốc việc buôn bán hoặc vui chơi. Vị Ngõa tướng quân này có tiến hành vài cuộc làm ăn hợp pháp, cũng có phi pháp, buôn lậu, ma túy ông đều có phần, công nhân cũng có không ít bài bạc cùng gái gú, những việc này đều có thể mang tới phiền phức, hai anh em Ngõa gia dùng con đường ma quỷ để xuất cảnh về nhà cũng có thể hiểu được, không có chỗ nào đáng ngờ cả.

Cho đến bây giờ Viên Quân trong cuộc sống hiện đại mới thấy được có người được xưng là “Thiếu gia”, nên lúc này mở to mắt, hiếu kỳ nhìn niên thiếu trước mặt. Cậu đang muốn nói chuyện, thì điện thoại của vệ Thiên Vũ reng chuông.

Anh lấy ra nhìn 1 chút, liền bắt máy. “Alô … Tụi tôi đang ở trong căn nhà gỗ … Đúng, rất an toàn … Ừ, tất cả đều thuận lợi, chỉ là không được ăn ngon … Haha, vậy các cậu tới đây đi.”

Lăng Tử Hàn nghiêng đầu nhìn anh dò hỏi, anh mỉm cười giải thích: “Bọn A Cường không chờ nổi nữa, định lên núi đón em đó.”

“À, thật tốt nha.” Lăng Tử Hàn cao hứng gật đầu. “Chúng ta không cần ngồi đây chờ nữa, dù sao xuống núi cũng chỉ có mỗi một con dường, chúng ta tiếp tục đi về trước, khẳng định có thể gặp bọn họ.”

“Được, nghe lời em.” Thiên Vũ chờ cậu ăn xong, liền cuộn tròn thảm trải trên mặt đất bỏ vào ba lô, mang cái túi nặng lên vai mình, còn cái túi nhỏ thì để lên vai Lăng Tử Hàn, chuẩn bị ra ngoài. Đi tới cửa, anh suy nghĩ 1 chút, lễ phép hỏi những người đó: “Có muốn cùng đi hay không?”

Người hướng đạo mặt đầy vui mừng, liền nói với mấy “Du khách”: “Cùng nhau đi đi, đi theo thiếu gia của Ngõa gia sẽ tương đối an toàn hơn.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười ngoắc ngoắc Viên Quân: “Anh trai, đến nhà em chơi được không?”

Viên Quân mấy ngày nay cứ đi theo mấy người xa lạ kỳ bí quỷ dị này, cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại gặp một đứa trẻ dương quang dào dạt, tâm lý cũng cảm thấy thân thiết hơn, đang muốn đồng ý, thì cha của cậu, Viên Lĩnh đã cản cậu lại, nhẹ giọng nói: “Tiểu Quân, đừng tùy tiện đồng ý bậy, nghe theo sự sắp xếp của Lĩnh đội trưởng đi.”

Nụ cười trên mặt Viên Quân lập tức biến mất, có chút khổ sở xoay người ngồi vào góc tường, không muốn nói chuyện nữa.

Dường như Lăng Tử Hàn không hiểu được phản ứng của cậu, có chút nghi hoặc nhìn về phía Vệ Thiên Vũ. người anh này nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, nhẹ giọng dỗ: “Bọn họ có hành trình của bọn họ, không cần miễn cưỡng, chúng ta đi trước đi.”

“À.” Lăng Tử Hàn gật đầu, không hỏi nhiều nữa, theo anh cùng đi ra cửa.

Mưa bên ngoài vẫn chưa giảm, khiến mùi thối cũng vơi đi, không còn khiến người khó chịu nữa. Bọn họ vẫn mang khăn đầu trùm kín mặt, ôm chặt túi cùng phần hở tay áo, trong cơn mưa lớn tiến về phía trước.

Vừa đi ra khoảng chừng 100m, liền nghe phía sau truyền tới tiếng gọi “Thiếu gia, thiếu gia, Ngõa thiếu gia.” Lăng Tử Hàn cùng vệ Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, thấy người dẫn đường đang chạy tới chỗ họ, liền đừng lại chờ ông.

Người dẫn đường chạy tới gần, nói với hai người họ: “Thiếu gia, các vị khách kia xin hai anh chờ bọn họ 1 chút, bọn họ muốn cùng hai anh đi đến Myanmar.”

“À, được.” Vệ Thiên Vũ cười đáp ứng, thái độ rất phối hợp.

Người hướng đạo kia liền chạy vội về, chừng một chốc sau, mới cùng mấy người kia ra khỏi căn nhà, hội họp cùng bọn họ.

Viên Quân rất vui vẻ, vừa tới đã đi đến bên cạnh Lăng Tử Hàn, cười nói: “Con đường này chẳng dễ đi chút nào.”

“Đúng đó.” Lăng Tử Hàn an ủi cậu. “Kỳ thực hôm nay trời còn tốt đó, cho cơn mưa lớn xống, làm giảm bớt uy lực của độc thảo. Đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ xuống núi thôi.”

Viên Quân dùng loại y phục xung phong không thấm nước, trên người lại không hề mang theo vật dụng gì, nhìn thoáng qua tương đối gọn nhẹ, cha cậu Viên Lĩnh là một nhân viên văn chức, rất ít huấn luyện, mà con đường này lại cực kỳ gian truân, vì vậy tiến độ đi của bọn họ khá chậm.

Tới gần trưa, Mai Lâm cùng Triệu Thiên mặc đồ đen xuất hiện. Hai người họ lớn tiếng gọi “Thiếu gia”, liền vui vẻ chạy tới, cùng Vệ Thiên Vũ ôm chặt lấy nhau, sau đó kéo tay Lăng Tử Hàn hỏi tới hỏi lui.

Triệu Thiên đùa dai chọc chọc má cậu: “Thiếu gia lại gầy đi rồi, anh của cậu mà về chắc chắc sẽ bị tướng quân lột da cho coi.”

Vệ Thiên Vũ phẫn nộ biện minh: “Là do em ấy không chịu ăn, sao có thể trách tôi?”

Lăng Tử Hàn lập tức chỉ trách: “Rõ ràng do anh cứ mang theo mấy món ngọt không à, em ăn không vô.”

Mai Lâm quan tâm nhìn cậu: “Thiếu gia có đói lắm không? Anh có mang đồ ăn tới nè.”

“Không đói lắm.” Lăng Tử Hàn vui vẻ chỉ chỉ Viên Quân đứng kế bên cùng những người đàn ông hồi sáng đưa đồ ăn cho cậu, “Bọn họ đem đồ ăn chia cho em đó, hiện tại tụi em là bạn.”

Triệu Thiên cùng Mai Lâm đi tới bắt tay cùng những người đó, nhiệt tình nói câu cám ơn, luôn miệng nói: “Bạn của Thiếu gia cũng chính là bạn của Ngõa gia.”

Không khí nhiệt liệt mà hai người họ cũng khiến những người đó dễ chịu hơn, mà cũng đã đến gần với biên cảnh khiến cho bọn chúng cũng dần thả lỏng cảnh giác. Mai Lâm lấy từ trong ba lô mình ra một đống đồ ăn, phần lớn đều đựng trong ống trúc, mang theo một hương thơm dụ dỗ người khác. Triệu Thiên từ trong ba lô mình ra một cái lều nhỏ dùng trong du lịch rồi nhanh chóng dựng lên, sau đó đặt lên một cái bàn xếp, vui vẻ mời bọn người kìa tới cùng nhau ăn cơm. Mặc dù ở đây đang ở giữa rừng độc thảo, nhưng thấy bọn họ lại hoạt động rất tự nhiên, giống như đang đi du lịch giữa rừng, thái độ rất bình thản.

Lăng Tử Hàn kéo Viên Quân cùng ngồi xuống, cười mà ăn mấy món ngon trong ống trúc, vừa ăn vừa cùng Viên Quân miêu tả mỹ cảnh của nhà mình, nghe qua khiến cho những người du lịch trẻ tuổi phải hâm mộ không ngớt. Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm, Triệu Thiên vây quanh Lăng Tử Hàn cẩn thận mà hầu hạ, có thể thấy được sự yêu thương cùng bảo hộ đối với vị thiếu gia này như thế nào.

Viên Lĩnh khuôn mặt tiều tụy, luôn rất trầm mặc, cầm lấy chén nước canh trong trúc chỉ ngậm không dám nuốt. Ông miễn cưỡng ăn hai ngụm, uống nửa chén canh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở trong mưa nhìn hướng Tây Bắc. Đó chính là hướng nhà của ông, chính là hướng của tổ quốc ông, lần này đi rồi sẽ không còn cơ hội quay trở về được nữa. Mặc dù ông chỉ là một quan quân viên chức, nhưng vẫn có phong phạm đặc biệt của một tướng quân, cho dù hiện tại đang đào tẩu, khí thế vẫn không hề giảm. Sống lưng của ông thẳng tắp, đứng yên ở trong cơn mưa không hề nhúc nhích, bóng lưng vẫn ẩn chứa nét u buồn, còn có một sự hối hận khiến người khác rất có nhìn ra=khó có thể nhìn ra.

Những người hộ tống cho cha con Viên Lĩnh rất cẩn thận, mặc dù đã giải tỏa được sự hiềm nghi đối với bọn người Lăng Tử Hàn, nhưng vẫn có 5 người không dám đụng tới đồ ăn mà Mai Lâm mang ra, mà tự ăn đồ của chính mình, thế nhưng, bọn họ đều ngồi trong cái lều nhỏ, cự ly cách bọn Lăng Tử Hàn rất gần, nên việc giải quyết cũng không mấy khó khăn.

Viên Quân cùng người hướng đạo kia ăn là nhiều nhất, cũng mất hết đi tri giác, rất nhanh mềm người mà nằm úp sấp xuống bàn. Mấy người ăn đồ ăn trong ống trúc cũng lảo đảo, thấy trước mắt không rõ, thân lay động không ngớt. Lúc này 5 người thần trí thanh tỉnh kia mới cảm thấy điều bất ổn, lập tức ném túi đồ ăn trong tay, đưa tay đến thắt lưng rút dao.

Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm cùng Triệu Thiên đồng thời phát động, trong nháy mắt liền nhảy tới bên cạnh những người đó. Lăng Tử Hàn xử lý 2 người, bọn Vệ Thiên Vũ mỗi người xử 1 tên, 5 người kia mới rút dao được có phân nửa, thì đã lần lượt bị một chiêu trí mạng, cùng nhau ngã xuống mặt đất.

Những tên ăn trúng phải thuốc mê cực mạnh đang cực lực muốn phản kháng, bị bọn vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng mà một kích té ngửa. Lăng Tử Hàn không quản bọn họ, chậm rãi chạy tới phía sau Viên Lĩnh, lạnh lùng hỏi: “Ông muốn chủ động theo chúng tôi về, hay là muốn chúng tôi áp giải ông về?”

Viên Lĩnh vừa nghe động tĩnh phía sau liền biết đại thế đã quyết, ông quay người lại, cười khổ nói: “Cuối cùng vẫn bị các cậu đuổi đến.”

“Ông không chạy thoát được đâu. Nếu như không phải còn có con trai ông, chúng tôi không muốn làm tổn thương người vô tội, thì các ông vốn dĩ không xuống núi nổi đâu.” Ánh mắt Lăng Tử Hàn lãnh liệt. “Viên Lĩnh, ông là tên bán nước, dù cho ông có chạy tới chân trời góc biển, chúng tôi cũng sẽ truy nã ông tới cùng, tuyệt không để ông tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.”

Viên Lĩnh không cách nào đối diện với ánh mắt đó của cậu, chỉ hơi cúi đầu. Nội tâm ông đã từ bỏ việc phản kháng, bình tĩnh mà nói: “Tôi theo các cậu về, xin các cậu thả con trai tôi ra, nó không biết gì cả.”

“Chuyện này cần phải để cho cấp trên xem xét mới có thể quyết định được. Nếu như ông hợp tác, thì rất có lợi với con của ông.” Lăng Tử Hàn đem khăn choàng đen bịt kín khuôn mặt chỉ chừa lại đôi mắt tựa như hàn băng.

Viên Lĩnh nhìn đứa con trai đang nằm úp sấp đằng kia, trong mắt trùng trùng bi thương. Trầm mặc một hồi, ông cúi đầu hỏi: “Có thể đừng nói chuyện của tôi cho con tôi biết được không? Các cậu có thể nói tôi giống như mẹ nó vậy, đã chết. Tôi không muốn ảnh hưởng đến tương lai của nó, được không?”

“Chúng tôi có thể bố trí.” Trong tâm lý Lăng Tử Hàn cũng đồng cảm với Viên Quân, mẹ vừa mới qua đời, cha lại là tên phản quốc, trong một khoảnh khắc mà một người vừa thành niên lại trở thành cô nhi, nếu như có thể để cậu không phải gánh lấy tội danh của cha mình trên lưng, thì trong sinh hoạt có thể tránh khỏi bóng ma trong tâm lý, cũng là một chuyện tốt.

Viên Lĩnh nhận được sự đồng ý của cậu, không khỏi thở dài một hơi. Ông ngẩng đầu hứng lấy nước mưa không ngừng rơi xuống mặt, cực kỳ hối hận mà nói: “Nghĩ sai hậu quả nghiêm trọng, nghĩ sai thì hậu quả nghiêm trọng …”

Lúc này, trên bầu trời truyền tới tiếng ù ù ẩn ẩn, sau đó một chiếc trực thăng vận tải trọng hình quân dụng xuất hiện trên đầu bọn họ, vì không dám hạ xuống quá thấp, sợ khiến cho khí hơi cùng khí độc của độc thảo vì cánh quạt bay mà cuộn trào trong gió, tập kích bọn Lăng Tử Hàn.

Máy bay ngừng giữa không trung, có hai quan quân dùng dây thừng mà đu xuống, hoàn thành giao tiếp với bọn Lăng Tử Hàn. Trên máy bay lần lượt thả xuống người chữa thương cùng cabin cấp cứu, lần lượt bỏ từng người kia vào trong đó. Viên Lĩnh rất phối hợp, cùng một quan quân ngồi vào trong một cabin cấp cứu, thuận lợi được đưa lên máy bay. Vị quan quân cuối cùng hướng Lăng Tử Hàn kính lễ, sau đó leo lên dây thừng, rất nhanh leo lên máy bay. Máy bay thẳng tắp bay lên trời cao, xuyên qua đám mây u ám, hướng về phía Tây Bắc.

Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Nhiệm vụ hoàn thành, trở về thôi.”

Triệu Thiên cười hì hì nói: “Thiếu gia, để cho tiểu nhân cõng cậu nào.”

Mai Lâm cũng đùa theo: “Thiếu gia, đồ ăn ở đây rất khó ăn, chúng ta mau mau xuống núi tìm đồ ngon đi, nếu không anh của cậu sẽ bị cha cậu lột da đó.”

Vệ Thiên Vũ lau nước mưa trên mặt 1 chút, vui vẻ mà nói: “Thiếu gia, cậu không cần nương tay, thoải mái tự nhiên mà hành hạ hai tên nhóc con không biết sống chết kia đi.”

Lăng Tử Hàn hung hăng trừng mắt liếc nhìn ba người họ: “Có phải ngứa da rồi không? Muốn tôi đem 3 người các anh ném vào trong đám hoa kia không?”

Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm cùng Triệu Thiêu đều cười haha, lúc này mới thu dọn đồ đạc, cùng cậu quay đầu lại xuống núi, cùng nhau về nhà.

HẾT PHẦN 02

HẾT PHIÊN NGOẠI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.