PHẦN 01
Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi lần thứ hai được nghỉ là vào tháng 9.
Đó là cuối thu, tiết trời mát mẻ, bầu trời quang đãng, rất thích hợp để đi chơi.
Y nhanh chóng chạy ra khỏi học viện, lấy điện thoại di động ra liền gọi cho Lăng Tử Hàn: “Tử Hàn, Tử Hàn, em có đang ở Bắc Kinh không?”
“Có.” Lăng Tử Hàn mỉm cười xuất hiện trên màn hình, thể hiện bộ dáng lười biếng, nhìn khung cảnh phía sau cậu thì có thể biết rằng cậu đang ở nhà.
Lôi Hồng Phi mừng rỡ: “Chờ anh, anh lập tức qua chỗ em.” “Được.” Lăng Tử Hàn khoái trá gật nhẹ đầu.
Lôi Hồng Phi nhanh chóng cúp máy, đưa tay ngoắc một chiếc taxi.
Từ buổi tiệc sinh nhật 18 tuổi của Lăng Tử Hàn cho đến giờ, cũng đã hơn nửa năm, hai người ngoại trừ thỉnh thoảng trò chuyện ra, cũng không gặp nhau nhiều. Lôi Hồng Phi cần rất nhiều nỗ lực ở trên lớp học cùng những khi bay trên không mới có thể gạt hình ảnh của Lăng Tử Hàn ra khỏi đầu. Nhất là khi trời tối nằm trên giường, trong đầu y lại hiện lên hình ảnh lúc hai người thân thiết lần trước.
Loại khoái cảm tiêu hồn này khiến y khát vọng không gì cản được, càng làm cho y thêm nhớ nhà. style=”display:inline-block;width:300px;height:250px” data-ad-slot=”7309093013”> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Lăng Tử Hàn lần này ở Bắc Kinh cũng đã hơn một tháng. Lần trước do cậu đã hoàn thành được hai nhiệm vụ quan trọng, cho nên lần này cậu nhận lệnh được phép nghỉ ngơi hồi phục.
Bản thân cậu không làm công việc quan trọng gì, thể hiện ra bên ngoài là hình tượng một công tử nhà giàu ăn chơi lêu lỏng, vì vậy kì nghỉ này cậu mừng rỡ mà nằm nghỉ ở nhà. Ngoại trừ mỗi ngày tự mình rèn luyện kĩ năng từ các thiết bị được trang bị đầy đủ trong tầng hầm, khi thì cậu xem TV, khi thì đi câu cá, hoặc là online trên các kênh địa lý nổi tiếng viết vài câu chuyện du ký, còn không thì chạy đến chỗ mấy người trong vườn học cách nuôi chim.
Đêm khuya những khi trời yên tĩnh, cậu cũng sẽ nhớ tới Lôi Hồng Phi, nhưng cậu biết y đang trong quân đội, có quân kỷ quản thúc, hơn nữa là học phi hành, cho nên không dám làm gì phiền nhiễu đến y. Nghĩ tới việc Lôi Hồng Phi có thể được trở về nhà vào cuối tuần hoặc trong những kì nghỉ, nên cậu thường ở lại Bắc Kinh, không dám đi du lịch.
Hiện tại, biết Lôi Hồng Phi sắp tới, cậu cảm thấy rất vui, tuy rằng vẫn ngồi một chỗ nhìn TV, nhưng trên mặt nở nụ cười.
Cô giúp việc đã đi chợ, sẽ về trễ, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu. Cậu ngồi một mình xem TV, sau đó lại chuyển sang xem tạp chí, rồi đứng dậy đi vòng quanh phòng khách một chút, cuối cùng là ra ngoài vườn đến chỗ hồ ngắm.
Ánh mặt trời mùa thu tỏa ra sự ấm áp, nhưng vẫn khiến cho người đổ mồ hôi, cậu đột nhiên nhận ra rằng, bản thân cậu thật sự cũng rất mong chờ gặp Lôi Hồng Phi, từ nãy đến giờ cậu hành động như vậy cốt yếu là do chờ không được.
Cậu tự cười một mình, rồi cầm lấy thức ăn cho cá, chậm rãi đi đến hồ cá ngoài vườn, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.
Vừa mới biết được đến thế nào là mùi vị ***, đã khiến cho cậu cảm nhận được sự tuyệt vời của tình yêu.
Thời gian ở cùng với Lý Nguyên, cậu chưa từng một lần mở rộng trái tim mình để cảm nhận tình cảm, thân thể cũng chưa từng hòa cùng với ông. Cậu luôn tâm niệm rằng việc ở trên giường cùng với Lý Nguyên là nhiệm vụ cần phải thực hiện, cậu cần bảo đảm việc mình sẽ rời khỏi B quốc, cho nên cậu hoàn toàn không hề chống cự ông, luôn thể hiện ra bản thân là một thiếu niên ngây ngô ôn thuần cùng nhu nhược. Lý Nguyên cùng cậu hàng đêm mây mưa thất thường, có thể thấy được ông rất vui sướng, nhưng cậu thì chưa từng để mình chìm đắm trong đó.
Thực sự mà nói, nhìn về mặt sinh lý, cậu tất nhiên cũng cảm nhận được phần nào. Lý Nguyên đang ở độ tuổi tráng niên, tinh lực tràn đầy, kinh nghiệm phong phú, cùng ông làm tình cũng không có gì bất lợi, trong lúc ông hưởng thụ cũng để ý đến cảm nhận của cậu, thấy cậu không vui sướng, sẽ tăng thêm kích thích cho cậu, giúp cậu đạt được cao trào. Thế nhưng, sự sung sướng đó chưa bao giờ cậu dùng trái tim mình cảm nhận, càng chưa bao giờ đọng lại trong lòng cậu. Cậu luôn luôn chú trọng bảo vệ chính mình, ẩn dấu bộ mặt thật của mình, chuẩn bị ra đi bất kì lúc nào.
Từ sau khi trở thành người yêu của Lôi Hồng Phi, cậu mới cảm nhận được thế nào là cảm giác lúc làm tình, hiểu được thế nào là sự khoái cảm cùng sung sướng, cũng chân chính hiểu được thế nào là tình yêu.
Đó là một loại tình cảm khắc cốt minh tâm.
Trong giây phút đó, ngoại trừ cha cậu ra, trong lòng cậu liền xuất hiện một nỗi lo khác, một sự nhớ nhung khác, cũng có một niềm hạnh phúc khác.
Lôi Hồng Phi xuống taxi, đi qua phòng bảo vệ, vừa vào cửa Mai Uyển liền chạy nhanh vào trong.
Chạy ào vào Bạch Mai Viên, y liền thấy Lăng Tử Hàn đứng bên cạnh hồ cá, đang cúi đầu trầm tư. Thân hình cao gầy thon dài của cậu càng phát ra sự mê người, trên khuôn mặt tinh xảo hơi hơi có ý cười, thực sự là đẹp cực kỳ.
Y liền nhanh chân đi tới đó, ôm chặt lấy người trước mặt, thở hồng hộc nói: “Nhớ em đến chết anh rồi.”
Lăng Tử Hàn cố gắng quay đầu, nhìn người phía sau mình nói: “Vào nhà thôi.”
“Được.” Lôi Hồng Phi không chịu buông cậu, đưa tay ôm lấy người cậu, trực tiếp bế lên, không quên cúi đầu hỏi: “Trong nhà có người không?”
“Không có ai hết.” Lăng Tử Hàn biết y muốn, cũng không ngăn cản.
Trong nhà xác thực không có ai, cho dù cô giúp việc có về, cũng sẽ vào thẳng nhà bếp làm cơm, không lên lầu làm gì. Cha thì đang trong giờ làm, còn phải trực đêm, nên buổi tối có lúc về lúc không, nếu như phải tăng ca, thì tất nhiên là sẽ không về. Cậu biết Lôi Hồng Phi không chờ được cũng sẽ đi tìm khách sạn thuê phòng, thôi thì giờ phóng túng một chút vậy.
Nét mặt Lôi Hồng Phi hiện rõ sự vui mừng, liền bế cậu vào phòng, một cước đá cánh cửa, thậm chí không thèm kéo rèm cửa, liền nhào tới lên giường, đè lên người cậu, hôn mãnh liệt.
Khát vọng như thủy triều bỗng nhiên ập đến cuốn trôi Lăng Tử Hàn. Cậu vừa đáp lại nụ hôn kịch liệt của Lôi Hồng Phi, vừa đưa bàn tay vào trong quần áo của Lôi Hồng Phi, trên thân thể của y mà vuốt ve.
Lôi Hồng Phi cảm thấy toàn thân mình dường như đang bị thiêu đốt, nhiệt huyết sôi trào. Y cứ mãnh liệt mà hôn cậu, lần lượt lướt đôi môi trên khắp người cậu, đôi tay nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai.
Lăng Tử Hàn được đặt ngang trên giường, bị y nặng nề đè ở trên, thân thể xích lõa dần nổi lên một tầng mồ hôi khiến làn da càng thêm sáng bóng. Cổ họng cậu không thể nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, đôi tay ôm chặt lấy người ở phía trên.
Lôi Hồng Phi một phút cũng không muốn buông cậu ra, càng ôm chặt lấy cậu, hai chân mạnh mẽ tách đôi chân thon dài của cậu ra. Trong đầu y giờ chỉ có lửa cháy muốn thiêu đốt tất cả, hoàn toàn không nhớ gì cái gì mà khúc dạo đầu, cái gì dầu bôi trơn, cái gì bao, cứ như vậy tiến quân thần tốc, liền đi vào.
Lăng Tử Hàn hít vào một hơi thật dài, đau đến cắn chặt môi. Cậu nhanh chóng điều chỉnh thân thể, cố gắng thả lỏng.
Dục vọng nóng rực của Lôi Hồng Phi bất chợt được bao vây bởi sự chặt chẽ cùng ấm áp, nhất thời khoái cảm dâng trào liền rên lên. Y ngừng một chút, hôn môi Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Em thế nào rồi? Được không?”
“Ừ, được.” Lăng Tử Hàn mỉm cười.
Lôi Hồng Phi cũng không nhịn nữa, thong thả mà hữu lực xông tới, lập tức tốc độ càng lúc càng nhanh, như mưa rền gió dữ đánh thẳng vào người nằm dưới mình.
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng rên rỉ, theo tiết tấu lay động của y, tại từng đợt cao trào không ngừng đánh tới mà run rẩy.
Lôi Hồng Phi mồ hôi nhễ nhại. Thân thể y là thân thể của phi công, tuổi trẻ, rất mạnh mẽ, không ngừng hướng vào trong mật động mê người đầy ngọt ngào kia mà tiến công. Khi y tập luyện hay khi phi hành, dù có cực khổ bao nhiêu y vẫn có thể chịu được, thế nhưng giờ phút này y cảm thấy rất choáng váng. Y không ngừng mà hôn người nằm dưới mình, nghe cậu thốt ra tiếng rên rỉ tuyệt vời, run rẩy theo từng tiết tấu của mình, trong đầu y giờ đây là từng đợt sắc màu thay nhau chuyển đổi khiến y trời đất quay cuồng, khiến y cảm thấy mình như đang ở thiên đường. Y dùng thân thể cường tráng của mình tha thiết bao trùm thân thể thon dài cân xứng kia, dùng nhiệt độ cơ thể cùng lửa nóng của mình thiêu đốt cậu.
Lăng Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt, tại ngọn sóng của ái tình cảm thấy vô cùng thoải mái, rồi như chợt rơi xuống biển sâu. Cậu ôm chặt lấy vai người ở phía trên mình, tại áp lực nặng nề cùng sự trùng kích kịch liệt khiến cậu gần như không thở nổi. Cậu không ngừng mà run rẩy, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, cả người gần như mất đi trọng lượng, như đang bay tại không trung. Phân thân của cậu lại bị thân thể của hai người áp sát ở giữa, nhanh chóng trong dục tình mà đưa cậu lên đỉnh.
HẾT PHẦN 01
Mục lục
PHẦN 02
Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Thân thể tuổi trẻ của hai người vẫn dây dưa cùng một chỗ. Bọn họ ôm lấy nhau, thở hổn hển, lại phát ra tiếng rên rỉ, lay động trong tiết tấu, đồng loạt phun trào trong khoái cảm, mồ hôi hòa vào nhau rồi cố gắng hít thở. Thân thể vẫn dính vào nhau, không muốn chia lìa.
Lôi Hồng Phi trong cơn khoái cảm cao trào mà run người, song song đó cũng cảm nhận được sự co giật của Lăng Tử Hàn, cảm giác sung sướng này khiến cho đầu óc y choáng váng, ngã xuống nằm trên người Lăng Tử Hàn, không hề muốn động đậy.
Thân thể Lăng Tử Hàn cũng đầy mồ hôi, trong lúc nhất thời cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, cũng không thể nhúc nhích.
Hai người cứ ôm nhau như thế, cho đến khi hô hấp dần bình ổn trở lại, thân thể nóng hổi của hai người cũng dần mát lạnh lại.
Lôi Hồng Phi nhúc nhích thân thể, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú ấy, ôn nhu nói: “Mấy ngày nay anh đều nghĩ đến em, ngay cả mơ cũng mơ thấy em.”
“Em cũng vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Rất nhớ anh.”
Lôi Hồng Phi cúi đầu chạm nhẹ vào môi Lăng Tử Hàn, một lần, một lần, rồi lại một lần nữa, rồi ngừng lại y ngẩng đầu lên nhìn người yêu, từ mái tóc đen ướt rũ vì mồ hôi đến hàng mi cong cong, đôi mắt ôn nhuận, chiếc mũi thẳng cao, đôi môi mỏng manh, chiếc cằm đầy đặn, từng bộ phận đều nhìn thật nhiều lần, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
“Tử Hàn, anh yêu em.” Y không ngừng nhắc lại câu đó. Thanh âm nhẹ nhàng, tựa như đang nói mê.
Lăng Tử Hàn ôn nhu đón lấy ánh mắt tha thiết của y, cánh tay vẫn ôm lấy thắt lưng của y, cúi đầu nói: “Em cũng yêu anh.”
Hai người tiếp tục triền miên, không chịu rời giường mà tắm rửa. Bỗng nhiên, thanh âm của cô giúp việc vang lên ngoài cửa: “Lăng ca, đến giờ dùng cơm rồi.”
Lăng Tử Hàn nhìn Lôi Hồng Phi, hai người đều lén lút nở nụ cười. Lăng Tử Hàn dùng thanh âm bình thường nói: “Được, tôi sẽ lập tức xuống.”
Cô giúp việc liền đi xuống lầu chuẩn bị.
Lăng Tử Hàn lúc này mới cùng Lôi Hồng Phi tách ra, cùng nhau vào phòng tắm.
Lôi Hồng Phi vừa giúp cậu tẩy sạch vừa năn nỉ nói: “Anh hôm nay ở nhà em được không? Thực sự không muốn lãng phí thời gian ra ngoài tìm khách sạn.”
Từ lúc còn nhỏ y đã thường ngủ tại nhà Lăng Tử Hàn, thỉnh thoảng Lăng Tử Hàn cũng sẽ đến nhà của Lôi Hồng Phi. Hai người ngủ chung một giường, dùng chung một cái chăn, người lớn ở hai bên nhà thấy mãi cũng quen, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Việc này so với trước đây cũng không có gì đặc biệt, nhưng từ lúc chính thức trở thành người yêu của nhau, trong lòng liền cảm thấy có chút nhột, sợ rằng nếu thân thiết trong nhà sẽ khiến cho người lớn nghi ngờ rồi phát hiện, cảm thấy rất xấu hổ.
Trẻ con vẫn là trẻ con, rõ ràng là chuyện quang minh chính đại mà lại lén lút làm, nói đúng hơn là có tật giật mình, khi nhớ lại cũng cảm thấy buồn cười, giờ thì chỉ còn táo bạo đến mức mua nhà ở chung mà thôi.
Lại nói tiếp, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi cả hai đều là những người to gan lớn mật, nhưng đều là do cha của hai người bọn họ đều là những người có quyền có thế. Trong cảm nhận của hai người họ, người cha trong lòng họ đều là thần tượng của họ, dù thế nào cũng không thể chống lại được khả năng cùng uy nghiêm không gì sánh được đó. Cho nên bọn họ không muốn hạnh phúc mới vừa có được sớm bị ngăn cản, cho rằng hiện giờ không phải thời điểm thích hợp nói ra chuyện này, hơn nữa đối với bọn họ làm vậy cứ như đang yêu đương vụng trộm, trái lại càng tăng thêm vui sướng.
Lăng Tử Hàn nghe Lôi Hồng Phi nói, không khỏi hỏi y: “Anh không sợ cha em biết à?”
“Có sợ một chút.” Lôi Hồng Phi gãi gãi đầu. “Thế nhưng, anh nghĩ từ trước tới nay anh đều ở cùng với em, không muốn ra ngoài phí thời gian. Còn nữa, lần này anh có đến 10 ngày nghỉ phép, lẽ nào cứ đến khách sạn hoài? Phải biết quý trọng thời gian.”
“10 ngày lận sao, thật tốt.” Lăng Tử Hàn hài lòng mỉm cười. “Vậy chúng ta đi du lịch đi, tìm một nơi non xanh nước biếc ít người lui tới, chi phí cũng không nhiều, lại có thể chơi thoải mái.”
“Được.” Lôi Hồng Phi cũng cao hứng. “Vậy em cứ sắp xếp đi, chỗ nào cũng được.”
“Để em suy nghĩ đã.” Lăng Tử Hàn tắt nước, lấy ra khăn tắm đưa cho Lôi Hồng Phi, rồi lập tức lau khô thân thể.
Hai người đi xuống lầu, cô giúp việc có chút giật mình, lập tức cười nói: “Lôi ca cũng tới rồi, sao không nói tôi biết trước một tiếng? Tôi cứ nghĩ có mình Lăng ca ăn, nên làm rất ít.”
Lăng Tử Hàn nhìn thức ăn trên bàn, ôn hòa nói: “Không sao đâu, vậy là được rồi.”
Cô giúp việc nhanh chóng đi bới thêm một chén cơm.
“Cám ơn.” Lăng Tử Hàn hướng cô mỉm cười nói: “Chị cứ đi nghỉ trước đi, chúng tôi tự mình ăn được rồi.”
Cô giúp việc mỉm cười gật đầu, liền rời khỏi phòng. Cô là người giúp việc do chính quốc gia phân phối cho Lăng Nghị, nằm trong biên chế dành cho nhân viên công tác, ở trong cơ quan cũng có ký túc xá riêng, nếu cần cũng có thể sử dụng.
Lôi Hồng Phi khoan khoái mà cùng Lăng Tử Hàn ăn cơm, cảm thấy như đây chính là nhà của mình. Nếu như có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Lăng Tử Hàn, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất đời y.
Y đang dự tính trong lòng, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Lăng Nghị từ tốn nói với con trai: “Cha phải đi công tác, phải đi ngay, ngày mốt mới về.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu cười.
Lôi Hồng Phi nhất thời cao hứng đến mặt mày hớn hở, nhưng cố nén không dám thể hiện ra.
Lăng Nghị không nói thêm gì nữa, liền cúp máy.
Lôi Hồng Phi lập tức nhảy dựng lên: “Muôn năm.”
Lăng Tử Hàn buông điện thoại, hài lòng xoay người nhìn y, đuôi lông mày khóe mắt nhiện ra nét vui mừng.
Tối nay, hai người có thể thống thống khoái khoái mà cuồng hoan rồi.
Lôi Hồng Phi nhanh chóng ăn xong chén cơm, lại gắp rau vào trong chén Lăng Tử Hàn, vội vàng nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta lên lầu.”
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên.” Lăng Tử Hàn buồn cười mà nói. “Sau đó còn tới 9 ngày, sao anh không biết kiềm chế vậy chứ, lúc trở về còn khí lực để mà bay không đó?”
“Hừ, tính toán mấy chuyện đó làm gì?” Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà cười. “Thân thể của anh là thân thể mạnh mẽ, từ sắt thép luyện ra, không dễ gục ngã đâu.”
Lăng Tử Hàn cười lắc đầu, cũng không khuyên nữa.
Cơm nước xong, hai người cũng không vội vàng lên lầu, dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn rồi ra phòng khách ngồi xuống sofa xem TV.
Lôi Hồng Phi thỏa mãn mà ôm Lăng Tử Hàn, con mắt nhìn màn hình, nhưng miệng không ngừng hôn mặt cậu.
Lăng Tử Hàn tựa vào trong lòng y, khóe môi vẫn nở nụ cười thích thú.
Lôi Hồng Phi cúi đầu mà ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tử Hàn, sau này chúng ta cứ vậy đến vĩnh viễn, đến tận lúc đầu bạc, chúng ta vẫn ở cùng nhau, được không?”
Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn y, trên mặt chậm rãi hiện lên nét cười vui mừng. Cậu khẽ gật đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Được.”
HẾT PHẦN 2
Mục lục
HẾT PHIÊN NGOẠI
PHIÊN NGOẠI HOÀN
GIỚI THIỆU
Tuổi 18 của một người thiếu niên,
Lần đầu tiên chứng kiến một tình yêu câm lặng nhưng cũng đầy mãnh liệt của đồng nghiệp.
Lần đầu tiên một mình đối diện sinh tử vì cứu đồng nghiệp.
Lần đầu cảm nhận nỗi đau như xé nát cả thể xác vì bảo vệ đồng nghiệp.
…
Tất cả đổi lại bằng một huy chương lạnh lẽo.
Tấm huy chương lạnh, hay là do tình cảm đã dần lạnh?
Vì cậu biết, nếu còn tiếp tục bước chân trên con đường này, tình cảm càng nóng, nguy hiểm càng cao.
Nhưng cũng chính vào thời điểm đó, cậu cũng đã biết thế nào là yêu, là ấm áp, là hạnh phúc.
Níu kéo trái tim khát khao tình cảm cháy bỏng của một người thiếu niên luôn mong ước hạnh phúc.
Bộ 1 – Huyết sắc khai đoan chính là sự mở đầu, sự mở đầu bằng màu đỏ.
Màu đỏ của máu, là những gì mà các liệp thủ phải đánh đổi vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc.
Màu đỏ của tình yêu, là những gì mà những liệp thủ mong ước và khát khao.
Màu đỏ của quyết tâm, là điều đã tạo nên sức mạnh của các liệp thủ.
Màu đỏ của dũng cảm và hi sinh, là hình tượng của các liệp thủ.
Giờ đây, xin mời các bạn đón đọc bộ 2, Bạch sắc sử mệnh.
Tại sao là màu trắng? Các bạn hãy đọc và cảm nhận nhé!
(Maikari)