PHẦN 01
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Bối cảnh của phiên ngoại này thuộc về 《 Huyết Sắc Khai Đoan 》, phiên ngoại này là một nguyên nhân cũng là kết quả, không tính đến các mối quan hệ cũng có thể xem là một chuyện độc lập.
==================
Ngân Dực Liệp Thủ Đời thứ nhất chỉ có tám người, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc, La Y cũng là một trong số đó.
Bọn họ tạo thành một tiểu tổ hành động bí mật, đến Nam Mỹ chấp hành nhiệm vụ. Hành động thành công, bọn họ chia tay ngay tại đó, tự mình về nước.
Vệ Thiên Vũ năm nay 24 tuổi, có cả huyết thống Trung Quốc cùng Arab, có đường viền tiên minh, màu da nâu cùng đôi mắt hơi phiếm lam, nhìn qua phong độ, nhã nhặn ưu nhã. Anh dùng thân phận du khách tiến vào Nam Mỹ, hiện tại cũng vô cùng tự nhiên mà dùng thân phận du khách rời khỏi.
Toàn bộ Nam Mỹ hơn 20 năm trước đã kết thành liên minh, cũng giống như EU, trao đổi tiền tệ, không cần thị thực. Những người khu khác cũng chỉ cần thực hiện việc thị thực ở 1 trong những nước đó, có thể tự do mà đi lại trong Nam Mỹ.
Vệ Thiên Vũ nhập cảnh Argentina, qua Bolivia đến Peru, cải trang thay đổi quần áo xong thì vào Ecuador, cùng Du Dặc và La Y hội hợp triển khai hành động, sau đó tới Colombia, rồi lại quay về trang phục cùng dung mạo ban đầu. Qua Vênêxuêla đến Brazil, từ Rio de Janeiro (1) bay sang La Mã, lại lập tức cải trang sửa đổi hộ chiếu, biến thành một thành phần tri thức âu phục giày da, mang máy vi tính thong dong đăng ký, bay thẳng Hương Cảng.
Ngồi trong cabin rộng rãi, anh mở máy tính, giả bộ như là đang điều tra thị trường chứng khoán toàn cầu, lại lướt qua các tin tức quan trọng, sau đó vào hòm thư, nhận thư gửi thư, rồi mới tắt máy, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh chợt nhận được chỉ lệnh của tổng bộ, lệnh cho anh từ Hương Cảng tiếp ứng “Tiểu tổ Xuân Phong” trở về từ B quốc.
Hành động của tiểu tổ này là gì, anh không biết, tổ viên gồm ai, anh cũng không rõ, chỉ lệnh cho anh, tổ trưởng chính là Lữ Hâm, anh chỉ cần trực tiếp liên hệ với Lữ Hâm, nghe theo điều khiển.
Do sếp tự mình dẫn đội, có thể thấy không phải chuyện đùa.
Nếu nhiệm vụ này quan trọng như vậy, chắc là lão đại cũng sẽ tham dự.
Anh nhắm mắt, trong đầu hiện ra dáng dấp Lăng Tử Hàn.
Từ lúc mới gặp gỡ, thì vị lão đại này của họ chỉ mới 11 tuổi, đến giờ cũng đã hơn 6 năm, nhưng tựa như một cái chớp mắt, mà con người phi phàm kia từ một cậu nhóc nhỏ trở thành một niên thiếu anh tuấn, càng thêm trầm ổn, càng thêm trấn định, càng thêm xuất sắc. Anh đã ngưỡng mộ từ lâu cậu nhóc trẻ tuổi nhất cũng là ưu tú nhất trong tiểu tổ liệp thủ, nhưng đến tột cùng là động tâm từ lúc nào, thì anh không nhớ rõ nữa.
Nhớ lại những ký ức vụn vỡ trong những năm qua, rất nhanh đã tới nơi.
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hương Cảng, Vệ Thiên Vũ mang theo va-li nhỏ ra cửa cabin, thong dong đi qua hành lang đăng ký, tiêu sái đi ra phía sau cao ốc, nhưng không hề rời đi, mà tự nhiên vòng theo chỗ ngoặt, lên thang cuốn, ngồi vào quán cà phê lầu hai, uống 1 ly hồng trà, sau đó lấy ra máy tính, thông qua đường bí mật, chuyển tới điện thoại của Lữ Hâm.
Máy bay thương vụ của tập đoàn Kim Thái Dương của Phi Châu phải bay qua bầu trời Nam Hải, Lữ Hâm chỉ rõ ràng cho anh đến quán mì thịt bò Nghiêu Ký ở sân bay, tìm ông chủ Kiều tiên sinh, đáp đúng ám hiệu, liền đi theo người nọ, người đó sắp xếp cho Vệ Thiên Vũ đi vào bên trong sân bay, trở thành phi công máy bay thương vụ đó.
Vệ Thiên Vũ ngưng thần lắng nghe lời ông nói, cảm giác không có bất luận cái gì vấn đề, liền nói “Yes, sir”, lập tức cúp máy.
Tất cả rất thuận lợi, ông chủ của quán đó là một người đàn ông trung niên thật thà phúc hậu, luôn nở nụ cười, tư thái láu cá, mang dáng dấp của một tiểu thương nhân điển hình. Sau khi ông ta cùng Vệ Thiên Vũ đáp đúng ám hiệu, liền cười cười tủm tỉm nói: “Trương tiên sinh, lần trước anh nhường tôi cổ phiếu đó, giờ nó đã tăng gấp đôi, thực sự là cám ơn cậu.”
Vệ Thiên Vũ thể hiện sự xa hoa cùng lễ phép, mỉm cười nói: “Cũng không có gì. Hiện tại cổ phiếu đó vẫn rất có giá, hiện tại ông đừng nên bán gấp, để tôi nhìn tình hình một chút, sau đó lại gọi cho ông rồi bán.”
“Được đó.” Ông chủ kia đầy mặt hồng quang, vừa nói vừa ân cần cùng anh đi.
Hai người quanh co lòng vòng, Vệ Thiên Vũ rất nhanh được đưa vào một phòng nghỉ dành cho khách. Bên trong không có một bóng người, ông chủ kia không nói lời nào, lập tức xoay người rời đi.
Vệ Thiên Vũ tùy tiện ngồi xuống 1 cái ghế, nhàn nhã đi nhìn sân bay ngoài cửa sổ. Một máy bay không ngừng lướt trên đường băng, lập tức bay lên trời, sau đó lại có 1 máy bay đáp xuống, bắt đầu trượt trên đường băng tới điểm đáp.
Một lát sau, một nhân viên trong tổ hậu cần mặt đất mặc chế phục màu xanh da trời mỉm cười đi vào, lễ phép nói với anh: “Tăng tiên sinh, máy bay của ngài đã được kiểm tra hoàn tất, ngài có thể đăng ký, chuẩn bị làm công tác trước khi cất cánh.”
Vệ Thiên Vũ cười gật đầu: “Cám ơn.” Sau đó cầm theo hành lý, theo cô ra ngoài.
Cô gái đó đưa anh ra cửa, tiến về phía trước vài bước, dọc theo thang lầu đi lên hành lang đăng ký. Cô mỉm cười ý bảo Vệ Thiên Vũ bước vào máy bay thương vụ loại nhỏ kia, còn mình canh giữ ở trước cửa khoang thuyền.
Vệ Thiên Vũ trực tiếp đi vào khoang điều khiển, mở kênh thư từ qua lại, sau đó thành thạo mà kiểm tra các thiết bị máy móc, xác nhận tất cả bình thường, liền lấy ra điện thoại di động, phát tín hiệu tới Lữ Hâm.
Một phút đồng hồ sau, Lữ Hâm phản hồi lại 1 tín hiệu, Vệ Thiên Vũ xem qua, liền an tĩnh ngồi ở yên đó, kiên trì chờ đợi.
Sắp hết 1 tiếng, trời đã dần tối, máy bay thương vụ dùng cho “Tiểu tổ Xuân Phong” rốt cục tới Hương Cảng, sau khi đáp xuống liền dừng lại trước cầu hành lang đăng ký dành cho quý khách chuyên dụng.
Chủ tịch Vu Già của tập đoàn Kim Thái Dương lần này đồng ý lời mời của Hương Cảng tới khảo sát việc song phương cùng nhau mua bán lương thực bước ra, người đi cùng ông cũng nối liền không dứt theo ở phía sau.
Cầu hành lang ở đây khác với bình thường, bên ngoài không phải thủy tinh trong suốt, mà là inox rắn chắc, không những được cách trở đường nhìn mọi người, quan trọng hơn là có thể ngăn ngừa việc ám sát của những người bên ngoài.
Vu Già bước nhanh ra trước, trên đường không có dừng lại, trong những người đi theo ông có vài người tới phía trước tiến hành đăng ký, sau đó quẹo theo chỗ ngoặt, bước nhanh qua cầu hành lang, tiến vào chỗ máy bay thương vụ đang đậu.
Tổ canh giữ ở cửa tiếp đãi giống như khách bình thường, lễ phép chu đáo mỉm cười, nhỏ nhẹ nói “Xin chào,” sau đó nhìn theo bọn họ toàn bộ leo lên máy bay.
Trên máy bay có 2 tiếp viên hàng không cùng một vị phó lái, sau khi đưa bọn họ vào đúng chỗ, liền nhanh nhẹn đóng cửa cabin.
Vệ Thiên Vũ hướng đài điều khiển thỉnh cầu cất cánh, rất nhanh, đài điều khiển sân bay phát sinh chỉ lệnh, đồng ý cho anh cất cánh.
La Hãn tiến vào khoang điều khiển, ngồi vào vị trí phó lái.
Vệ Thiên Vũ điều khiển máy bay lướt qua đường băng, lập tức tăng tốc, sau đó bay lên trời, dọc theo đường hàng không chỉ định mà quẹo qua 1 chỗ ngoặt, khi bay lên cao khoảng chừng 8 cây số mới dần ổn định, sau đó chuyển thành hệ thống lái tự động, lúc này mới trầm tĩnh lại, quay đầu cười với La Hãn: “Thuận lợi chứ?”
“Không hẳn là thuận lợi, có chút vấn đề nhỏ.” La Hãn trầm giọng nói. “Lão đại còn bị kẹt bên kia, chưa ra được.”
Trong lòng Vệ Thiên Vũ run lên, nụ cười trên mặt biến mất. Anh nhìn nét mặt La Hãn, suy xét trình độ nghiêm trọng của việc này, nhịn lại nhẫn, rốt cục nhịn xuống không nổi, cố gắng nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Lão đại làm sao vậy? Có nguy hiểm không?”
Tâm tình La Hãn hiển nhiên cũng không tốt, nhưng hắn lại là liệp thủ lớn nhất trong tổ, khi làm việc thì tương đối trầm ổn. Hắn nỗ lực bảo trì lãnh tĩnh, chậm rãi nói: “Trong quá trình hành động của chúng tôi phát sinh 1 vấn đề nhỏ, lão đại tuân lệnh về Nam tiếp viện. Một mình cậu ấy dẫn dắt rất nhiều cảnh sát B quốc, yểm hộ chúng tôi an toàn rời đi. Nhưng hiện tại cậu ấy đang nghĩ cách thoát thân, rốt cuộc có nguy hiểm hay không, tình hình thế nào, hiện tại chúng tôi cũng không rõ.”
Lòng có Vệ Thiên Vũ có chút rối loạn.
8 liệp thủ bọn họ từ lúc tiến hành huấn luyện chỉ có đúng 2 năm thì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bọn họ chưa có ai gặp nguy hiểm qua, thậm chí việc bị thương cũng là điều hiếm thấy. Lúc này, không nghĩ tới lão đại của bọn họ lại gặp nạn, hơn nữa nghe La Hãn nói, dường như tình huống không quá lạc quan.
Anh ngưng thần suy nghĩ một hồi, rốt cục cố gắng kiềm chế xung động đi hỏi Lữ Hâm. Nhìn bầu trời xanh cùng với vô số mây trắng ngoài cửa sổ đang che khuất đại địa rộng lớn, anh thở dài, bỗng nhiên thầm hạ quyết tâm, nếu khi quay về Bắc Kinh vẫn không có tin tức Lăng Tử Hàn, dù thế nào anh cũng phải một mình tới B quốc một chuyến, dù vậy mà bị bên trên phạt cũng không tiếc.
Thời gian tiếp theo, Vệ Thiên Vũ vẫn ngồi trong khoang điều khiển, không có rời đi. Anh chăm chú vào công việc hiện tại của mình, không phân tâm nữa.
Ba tiếng đồng hồ sau, máy bay bọn họ đáp xuống sân bay Nam Uyển Bắc Kinh. Có sẵn 1 đoàn xe chờ sẵn ở đó, sau khi máy bay dừng ổn, Lữ Hâm mang theo người tới tiếp ứng rời đi.
Đến tận đây, “Hành động Xuân Phong” kết thúc thắng lợi.
HẾT PHẦN 01
Mục lục
PHẦN 02
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ không biết nội dung hành động của bọn họ, cũng không rõ những nhân viên hành động bao gồm những ai, nhưng đó là những việc anh không nên hỏi, anh cũng không hứng thú. Hiện tại điều duy nhất khiến anh lo lắng chính là an nguy của lão đại.
Vệ Thiên Vũ nhìn mấy chiếc xe quay đầu, chạy ra ngoài sân bay, lúc này mới quay đầu hỏi La Hãn: “Chúng ta có thể đi chưa?”
“Có thể.” La Hãn đứng dậy đi ra ngoài, Vệ Thiên Vũ đi theo sau hắn.
Tác Lãng Trác Mã cùng Mai Lâm còn ngồi bên cửa sổ, nét mặt có chút buồn bã. Mai Lâm đưa tay lau mặt, bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi muốn quay lại, xem thử lão đại thế nào rồi.”
“Sếp bảo chúng ta quay về tổng bộ đợi mệnh, hẳn là còn việc định giao cho chúng ta.” Tác Lãng Trác Mã lãnh tĩnh nói. “Hiện tại chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tôi nghĩ, có lẽ sếp đã sắp xếp cho người tiếp ứng lão đại rồi, chúng ta tốt nhất nên đợi tới mai, xem tin tức bên B quốc cùng tình báo mới nhất của chúng ta xong, rồi hãy quyết định.”
“Vậy là hay nhất.” La Hãn lập tức gật đầu. “Nam Cảng hiện tại khẳng định đã giới nghiêm cảnh giới, Bên Mỹ cũng không yên đâu, CIA tuyệt đối hành động, chúng ta lúc này vào đó, kỳ thực cũng không có tác dụng gì. Về tổng bộ trước đi, kiểm tra tình hình bên kia một chút.”
Vệ Thiên Vũ tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng biết bọn họ nói đúng, liền vỗ vỗ vai Mai Lâm: “Tiểu Mai, đừng nóng vội, chúng ta về trước đi.”
Mai Lâm nhìn anh một cái, hổ thẹn mà nói: “Toàn bộ đều do tôi.”
La Hãn mỉm cười xoa dịu y: “Được rồi, cậu đừng có như mấy bà thím than thở như thế. Việc này không thể trách cậu được, sếp chỉ dặn sau này cậu nhớ chú ý một chút là được, cậu không cần tự trách mình. Đi thôi nào, chúng ta trở về sớm một chút, xem thử có thể đến tiếp ứng lão đại hay không?”
Mai Lâm vừa nghe, lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, hai ba bước đã nhảy xuống cầu thang.
Trước đây, lúc Lăng Tử Hàn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì hoặc là Vệ Thiên Vũ hợp tác cùng cậu, La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã đều nghĩ mấy việc này hẳn là nên nói một chút với anh, liền thừa dịp Mai Lâm xuống, giản đơn mà đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho anh biết. Vệ Thiên Vũ nghe, yên lặng gật đầu. Cũng giống như những người khác, anh biết Mai Lâm xác thực đã sai, nhưng dù sao y cũng chỉ lớn hơn Lăng Tử Hàn có 1 2 tuổi, hiện tại cũng mới 19 tuổi, gặp phải tình huống này, bị kích vào lòng căm phẫn, ra tay không đúng mực, cũng là một việc có thể hiểu được.
Ba người rất nhanh xuống máy bay, Mai Lâm đã leo lên xe của bọn họ, chờ ba người kia lên xe, lập tức lái ra khỏi sân bay.
Dọc theo đường cao tốc, Mai Lâm chạy như bay về tổng bộ nằm ở vùng ngoại ô hướng tây, hận không thể mọc cánh mà bay đến đó.
Vệ Thiên Vũ nỗ lực khống chế được chính mình, không có lấy ra máy tính cá nhân ở ngay trên xe thao tác. Nếu hiện nay Lăng Tử Hàn gặp phải huống rất nguy hiểm, thì bản thân càng phải thêm cẩn thận, không thể tạo ra chút hành vi nào làm tăng thêm sự nguy hiểm cho cậu được.
Trong xe rất tĩnh, bốn người không hề nói gì, tất cả đều nhìn bóng đêm ngoài của sổ xe, bên tai chỉ nghe tiếng bánh xe lướt trên mặt đường xi măng.
Rất nhanh, bọn họ tới tổng bộ nằm ngoài Tây Ngũ Hoàn Bắc Kinh.
4 liệp thủ khác hiện tại đều ở ngoài chấp hành nhiệm vụ, sếp của bọn họ, Lữ Hâm đang ở “Thứu tháp”, khu trung tâm của tổng bộ lúc này không có một bóng người, vắng vẻ.
Vệ Thiên Vũ ngồi trước bàn công tác của mình, mở máy tính màn hình lớn vòng tròn, lập tức thao tác.
La Hãn cũng mở máy, vừa thao tác vừa nói: “Lão đại nháo ra một trận lớn tại Nam Cảng, truyền thông nhất định như ong vỡ tổ mà chạy tới hiện trường đưa tin, cho dù bị cảnh sát ngăn cản, thì cũng có thể từ tin của họ mà suy ra phương vị hiện nay của lão đại.”
“Đúng.” Vệ Thiên Vũ Lòng nóng như lửa đốt, hoàn toàn không rảnh nhiều lời, hai tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím nhập lệnh.
Rất nhanh, trang tin tức “Lam Sắc Hải Dương” nổi danh B quốc được mở ra, các tít tin đều thỉnh thoảng thay đổi, một là chủ tịch đảng độc lập Kim Thành Mậu lúc đang đọc đọc diễn văn tại Khê La thì bị bắn chết từ xa, một là Nam Cảng xuất hiện tội phạm, đang cùng cảnh sát bắn nhau kịch liệt.
Vệ Thiên Vũ chuyển tới tin thứ hai, vào trang báo chuyên về tin đó.
Tít báo cứ thay đổi liên tục, luôn báo cáo lại toàn bộ những tin mới nhất mà phóng viên tiền phương đã thu thập được.
Vệ Thiên Vũ đọc nhanh như gió mà lướt qua các từ then chốt như “Cảnh sát phỏng chừng tội phạm có ít nhất 3 tên”, “Đã xem tại khu Trường Sơn”, “Cảnh sát tăng cường số lượng nhân viên, muốn bắn vạn phát vào vòng vây” …
Anh lập tức tìm ra vệ tinh trên bầu trời Nam Cảng. Dù là vệ tinh của quốc gia nào, dù là có công dụng gì, anh đều có thể không chút do dự xâm nhập, lợi dụng vệ tinh mà thăm dò hệ thống, tiến hành quan sát.
Rất nhanh, anh tìm thấy 2 khối, một là vệ tinh tài nguyên mà Âu Châu phóng ra, một là vệ tinh khí tượng của Trung Quốc. Anh lựa chọn vệ tinh tài nguyên, sau đó xảo diệu mà xâm nhập vào hệ thống máy tính. Chưa tới 1 phút đồng hồ, toàn bộ các loại biểu đồ liền cuồn cuộn không ngừng mà truyền vào, xuất hiện trước máy tính của anh.
Đây là những hình vẽ biểu đồ mà vệ tinh gửi đi, Vệ Thiên Vũ thoáng nhìn trong lúc đó liền rõ ràng, ngay bụng Trường Sơn xác thực đang phát sinh giao hỏa kịch liệt, hồng ngoại biểu hiện có đó có rất nhiều người, đồng thời đang không ngừng nổ súng.
Vệ Thiên Vũ rất nhanh phân tích quỹ đạo hành động của bọn họ, phần lớn bọn họ như con ruồi không đầu loạn toản, cũng không có mục tiêu, chỉ có một khu trong đó có một người tạo thành một đường đi theo vòng tròn bất quy tắc, vừa liều mạng nổ súng vừa chậm rãi đi tới khu trung tâm.
Vệ Thiên Vũ lập tức điều chỉnh hình vẻ vệ tinh, tập trung chú ý khu đó.
Dường như Lăng Tử Hàn rất ít nổ súng đánh trả, cho nên rất khó tìm thấy cậu, Vệ Thiên Vũ chỉ có thể đưa khu vực có phạm vi chưa tới 10km chia thành 1000 ô vuông nhỏ, sau đó nhập số liệu then chốt của Lăng Tử Hàn vào, để máy tính lần lượt loại bộ từng ô một.
Trong phòng thủy chung không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng bàn phím lách cách. Tác Lãng Trác Mã làm một ít thức ăn đơn giản cho bọn họ, Mai Lâm thì pha trà hoặc cà phê rồi đưa cho họ, sau đó lần lượt ngồi xuống bên cạnh La Hãn cùng Vệ Thiên Vũ. Bốn người bọn họ vừa ăn vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhưng trong lòng thật ra không còn nóng nảy nữa.
Chí ít từ tình huống hiện nay xem xét, Lăng Tử Hàn còn sống, hơn nữa vẫn chưa bị bắt. Đối với bọn họ mà nói, đó đã là tin tốt.
Khoảng chừng qua một giờ, máy tính tập trung một bóng người, từ màn hình hiện ra một dòng chữ “độ tương tự 70%”.
Vệ Thiên Vũ lập tức phóng đại hình ảnh người đó gấp 100 lần, lại dùng hồng ngoại chuyển hoán thành hình vẻ bình thường.
Đêm đen như mực, trong rừng cây rậm rạp, người nọ bước đi như bay, thân thể hạ thấp, như một con động vật nhỏ, nhanh chóng chạy gấp về phía Nam. Cách người đó chưa tới 2km thì là một biển rộng. Vệ tinh là quay chụp từ trên cao nhìn xuống, bọn họ không thể nhìn thấy mặt người đó, nhưng hình dáng cùng động tác chạy trốn này thì bọn họ rất quen thuộc. Người nọ chính là Lăng Tử Hàn.
Mai Lâm nhất thời kích động, nhịn không được nắm chặt quyền, thì thào mà nói: “Lão đại, mau, mau, chỉ cần nhảy xuống biển, lập tức an toàn.”
Vệ Thiên Vũ cũng khẩn trương nhìn màn hình, nhưng cố nén không hé răng.
Cảnh sát bao vây cậu dường như đã mất đi mục tiêu, toàn bộ đều đang nổ súng lung tung. Lăng Tử Hàn cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng về về phía nam, biển rộng càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, cậu ngừng lại, ẩn vào một cây thụ lớn, dựa vào thân cây, không nhúc nhích.
Bốn người trong phòng đều mở to hai mắt, thiếu chút nữa ngừng thở. Chỉ thấy hình ảnh người kia lấy tay chụp lấy ngực phải, một hồi lâu, cậu mới buông, xé một miếng áo T-shirt mặc ở phía trong, cột chặt quanh ngực mình lại.
Rất rõ ràng, ngực cậu đã bị trúng đạn.
Bốn người đều biết, với vết thương này, thì không có khả năng nhảy xuống biển bơi nữa.
Mai Lâm cắn chặt môi, hổ thẹn cùng hối hận tràn đầy tim y, khiến y khổ sở thiếu chút nữa rơi lệ.
Vệ Thiên Vũ sắc mặt trắng bệch, hai tay tha thiết nắm chặt, yên lặng nhìn hình ảnh trên màn hình.
Lăng Tử Hàn giãy dụa đào 1 cái hố trên mặt đất, chôn sâu túi, sau đó lại tập tễnh đi về phía Nam. Chỉ là, hướng đi của cậu có chút thay đổi, tựa hồ là bước tới một vịnh bên bờ biển.
Bắc Kinh đang vào đêm, nhưng Nam Cảng đang chậm rãi sáng. Bốn người có thể thấy rõ, Lăng Tử Hàn bắt cóc 1 người thanh niên trẻ tuổi, bắt người đó lên xe, sau đó chạy về phía Bắc. Bọn họ đi thẳng 1 đường, không có gặp cảnh sát chặn lại kiểm tra. Đến một khu thị trấn nhỏ, bọn họ vào khách sạn bên ngoại ô, lập tức mất đi hình ảnh theo dõi.
HẾT PHẦN 02
Mục lục
PHẦN 03
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ đang muốn xâm nhập vào hệ thống của khách sạn đó, Lữ Hâm bỗng nhiên gọi điện thoại tới cho bọn họ, nét mặt nghiêm túc: “Có nhiệm vụ khẩn cấp, các cậu chuẩn bị một chút, buổi chiều xuất phát.”
Vệ Thiên Vũ đang muốn mở miệng, nhưng Mai Lâm thốt ra: “Sếp, lão đại bị trọng thương.”
Lữ Hâm trầm mặc chốc lát, nét mặt không đổi, trầm giọng nói: “Các cậu đều có nhiệm vụ, không thể lãng phí thời gian được. Bên kia đã có người tiếp ứng cho cậu ấy, sẽ dùng toàn bộ mọi cách để bảo vệ cậu ấy. Các cậu yên tâm đi.”
Bốn người nghe ông nói vậy, thoáng yên tâm một chút.
Lữ Hâm nhìn qua bọn họ, ra lệnh: “Các cậu phải nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu của hành động mà thực hiện, không được sai phạm.”
“Yes, sir.” Bốn người cùng trả lời.
Lữ Hâm liền cúp máy, biến mất khỏi màn hình.
Mai Lâm cùng Tác Lãng Trác Mã trở lại bàn làm việc của mình, xem lướt qua mệnh lệnh hành động mà Lữ Hâm mới gửi tới.
Vệ Thiên Vũ nhìn qua yêu cầu trên mệnh lệnh một lần, nhưng không yên lòng mà tìm hiểu. Anh suy tư chốc lát, vẫn xâm nhập hệ thống khách sạn kia, tìm từng phòng một.
Khách sạn này không lớn, chỉ có hơn 40 phòng, anh nhanh chóng tìm thấy phòng Lăng Tử Hàn đang ở.
Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, hiển nhiên mất đi tri giác, có 3 người mặc áo trắng đang phẫu thuật cho cậu. Ở cửa phòng có một thanh niên anh tuấn đang đứng, trong tay cầm súng, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Vệ Thiên Vũ mới chính thức yên tâm, quả nhiên có người đi tiếp ứng.
Anh rời khỏi hệ thống khách sạn, hình ảnh lập tức biến mất, lúc này anh mới tập trung lực chú ý nghiên cứu hành động khẩn cấp mới đưa ra kia.
Đó là một hành động nghĩ cách cứu viện, bọn họ lần lượt đến Phi Châu, cùng hội hợp với Du Dặc cùng La Y bên đó, trải qua hơn 1 tháng nỗ lực, rốt cục cứu ra được 5 vị khoa học gia quốc bảo của Trung Quốc bị bọn vũ trang phản chính phủ địa phương bắt cóc, hộ tống họ về nước.
Nhưng khi về tới Bắc Kinh, bọn họ kinh ngạc phát hiện, Lăng Tử Hàn vẫn chưa trở về.
Lúc này, bọn họ cũng không ngồi yên nữa, đều đi tìm Lữ Hâm, mạnh mẽ yêu cầu đến B quốc cứu Lăng Tử Hàn ra.
Lữ Hâm nhìn bọn họ, trầm ổn mà nói: “Từ khi cậu ấy bị thương ở Nam Cảng tới nay, người của bên CIA, boss của hắc bang đệ nhất B quốc Nhật Nguyệt Hội cùng Cục an toàn B quốc đều đang nghi ngờ cậu ấy, có rất nhiều người luôn nghiêm mật giám sát cậu ấy 24/7, các cậu đi, không chắc có thể cứu được cậu ấy, nhưng lại có thể khiến đồng nghiệp đã ẩn nấp bên đó nhiều năm bị lộ, hủy hoại toàn bộ sự nhẫn nhịn cùng nỗ lực của hắn chỉ trong chớp mắt. Các cậu tự mình nghĩ lại, có thể làm vậy hay không? Mấy ngày qua, cậu ấy vẫn vẫn duy trì liên hệ với chúng ta, bên kia cậu ấy đang dưỡng thương, đã thành công che giấu được thân phận mình, không có vấn đề gì, mà cậu ấy cũng không có yêu cầu trợ giúp. Do vậy, các cậu không ai được đi, đó là mệnh lệnh.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của ông rất nghiêm khắc, hoàn toàn không cho cãi lại.
Các liệp thủ chỉ phải tiếp nhận mệnh lệnh, không dám yêu cầu.
Nhưng Vệ Thiên Vũ đứng ngồi không yên. Anh sử dụng hệ thống truy tung, nhưng vẫn không thể tra ra được vị trí của Lăng Tử Hàn, thực sự không yên lòng. Cân nhắc mãi, anh lặng lẽ tìm La Hãn, nói với hắn: “Lão đại là partner của tôi, hiện tại cậu ấy mất tích không rõ, tôi rất lo lắng.”
La Hãn nghe anh kể qua tình huống sau, cũng nhíu mi. Một lát sau, hắn hỏi lại: “Cậu định làm sao?”
Vệ Thiên Vũ lập tức nói: “Tôi muốn đến Khê La một chuyến, nếu có thể liên lạc được với lão đại thì tốt nhất, dù chỉ liên lạc thôi cũng được, chỉ cần có thể biết được tình hình của cậu ấy không xấu, không có nguy hiểm, tôi sẽ lập tức trở lại.”
La Hãn trầm ngâm chốc lát, khẽ gật đầu: “Tôi nghĩ cũng có thể. Cậu muốn đi bao lâu?”
“Trong vòng 1 tuần.” Nét mặt Vệ Thiên Vũ kiên quyết. “Tôi một mình đi tới đó, anh giúp tôi làm hậu thuẫn nha.”
“Được.” La Hãn liền đáp ứng, thân thiết nói. “Cậu cũng phải cẩn thận, bảo trọng.”
“Tôi rõ rồi, anh yên tâm đi.” Vệ Thiên Vũ lập tức về nhà, thu dọn mọi thứ, biến thành một nhân viên cao cấp của một công ty mậu dịch Hương Cảng, đi thẳng tới sân bay.
Lúc này đây, anh đi thẳng từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến, xuất quan tại Guangdong, từ Hương Cảng bay tới Khê La, vào khách sạn Shangri-La bốn sao.
Anh không vội ra ngoài, mà ở trong phòng khách sạn, trên máy tính tìm hiểu toàn bộ các tin tức bản địa, sau đó phân tích các tình báo có lợi.
Lữ Hâm nhắc tới Nhật Nguyệt Hội, anh liền đặc biệt điều tra tư liệu liên quan tới hắc bang này.
Rất nhanh, danh sách các cán bộ nổi danh trong Nhật Nguyệt Hội liền xuất hiện, còn có ảnh chụp.
Lý Nguyên, Trịnh Tây Đồng, Chu Tự, Lạc Mẫn …
Vệ Thiên Vũ nhìn ảnh chụp của Lạc Mẫn, lập tức nhớ lại, hắn chính là người đi tiếp ứng Lăng Tử Hàn. Thật không nghĩ tới, hắn lại là 1 trong những nhân vật có quyền lực nhất trong một hắc bang lớn nhất B quốc.
Anh vừa xem tư liệu vừa suy xét.
Lần này anh vi phạm mệnh lệnh, một mình đến đây, tuyệt đối không thể tiếp xúc với Lạc Mẫn. Nếu như nhất thời vô ý, có khả năng khiến hắn gặp nguy hiểm, gián tiếp cũng sẽ gây nguy hiểm cho sự an toàn của Lăng Tử Hàn.
Suy nghĩ thật lâu, anh quyết định dựa vào sự ăn ý của mình và Lăng Tử Hàn, đi tìm cơ hội gặp mặt trực tiếp với cậu.
Sáng sớm hôm sau, anh liền vào các diễn đàn đánh bạc nổi tiếng post bài, dùng mật mã biến thành tỉ suất đánh bạc, phân tích cuộc đánh bạc của xu thế liên kết năm nước Âu Châu cuối tuần. Buổi chiều, anh liền vào trò chơi máy tính version mới nhất 《 Quang huy đại lục 》.
Quả nhiên, trong một ngọn núi cách thành phố khá xa, có một chiến sĩ hắc tinh linh đang đánh quái vật.
Vệ Thiên Vũ là pháp sư bạch tinh linh, cấp bậc cũng tương tự với chiến sĩ hắc tinh linh kia, liền lập tổ với người đó, kề vai chiến đấu.
Cũng giống như đồng đội bình thường, bọn họ vừa đánh quái vật vừa nói chuyện phiếm, trên cơ bản toàn là những câu không rời khỏi nội dung trò chơi. Trong lúc trò chuyện, chiến sĩ hắc tinh linh nói với anh: “Trong thành phố tại khu bách hóa Moore, ở tầng ngầm có một khu vui chơi giải trí điện tử rất rộng, bình thường tôi thường tới đó chơi, anh có vào đó chơi chưa?”
Vệ Thiên Vũ thuận tiện nói: “Tôi đang ở Nam Cảng, cậu đang nói Khê La à?”
“Đúng vậy.” Chiến sĩ hắc tinh linh có chút tiếc nuối. “Nếu anh muốn tới Khê La, có thể tới đó nhìn qua thử, rất vui đó.”
“À, được.” Vệ Thiên Vũ dùng biểu tượng thể hiện sự hưng phấn.
Chiến sĩ hắc tinh linh liền post lại biểu tình thể hiện sự ranh mãnh, biểu thị rất hài lòng.
Hai người cứ vừa nói vừa đánh như thế, qua chừng nửa tiếng, chiến sĩ hắc tinh linh nói: “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, cần phải đi chuyển giao nhiệm vụ.”
Vệ Thiên Vũ cũng nói: “Tôi cũng hoàn thành rồi.”
Hai người giải tán đội ngũ, tự mình về thành, mỗi người một ngã. Đây là chuyện bình thường trong game, không khiến ai chú ý cả.
Đêm đó, Vệ Thiên Vũ rốt cục có thể ngủ ngon 1 giấc rồi.
Buổi sáng ngày thứ hai, anh ra khỏi khách sạn, trong phòng thay một T-shirt giá rẻ, quần jean cùng giầy thể thao, nhìn qua rất trẻ, nhiều lắm cũng khoảng 20 là cùng, hơn phân nửa trong giống như là một thanh niên không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, sau đó tiến vào khu vui chơi giải trí điện tử tại tầng ngầm B1 của khu bách hóa Moore.
Các thành phố trong nước đều có những nơi như vậy, anh cũng không xa lạ lắm. Đến quầy tiếp tân hỏi chuẩn tiêu phí cùng phương thức, anh liền mua thẻ IC, bắt đầu chơi ở trong đó.
Giống như mấy đứa trẻ mê muội game điên cuồng trong đó, anh chơi đến tận trưa, mới ra ngoài ăn lung tung gì đó, lại vào chơi tiếp.
Ở giữa có khá nhiều người đang tiến hành cuộc đối chiến PK trên đài, phía dưới mọi người hò reo, tiếng hoan hô bên người thắng cùng tiếng chửi bới bên người thua loạn cả lên, khiến cho loạn xị bát nháo, đinh tai nhức óc. Vệ Thiên Vũ cũng mang dáng dấp thích thú, trong miệng nhai kẹo cao su, ngón tay linh hoạt ấn phím biến hóa, cứ phi khoái thăng cấp.
Chẳng biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một tên béo rống to lên: “Đứa nào là Du Hiệp Tiểu Tử, ra đây.”
Vệ Thiên Vũ nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một tên nhóc tai to mặt lớn đang đứng ở đó hét, bên cạnh nó là một một thiếu niên an tĩnh, cao hơn nửa đầu nó, nhưng nhìn yếu đuối hơn. Vệ Thiên Vũ tà tà đứng, cà lơ phất phơ nói: “Là tao, sao nào?”
Thanh âm bên trong ầm ĩ, tên béo đó không nghe rõ được, liền có một nhóc con đứng bên cạnh Vệ Thiên Vũ gọi: “Đại ca, ở chỗ này.”
Tên nhóc cường tráng kia liền túm mạnh niên thiếu bên người vọt tới, tới trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh vài lần, bỗng nhiên cười nói: “Mày chơi rất khá.”
“Coi như vậy đi.” Vệ Thiên Vũ bỏ bàn phím khống chế, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi châm lửa, sau đó hỏi nó: “Sao nào? Tìm tao có việc?”
Thằng nhóc đó rất hưng phấn: “Tao khiêu chiến với mày, chúng ta chơi PK, sao nào?”
“Hả? Với mày?” Vệ Thiên Vũ lắc đầu. “Nhìn mày nhỏ như thế, tao thắng cũng không có mặt mũi gì.”
Thằng nhóc đó không phục: “Chơi cái này với tuổi tác có liên quan gì chứ?”
Vệ Thiên Vũ liếc mắt nhìn nó: “Tao không chơi cùng trẻ con, không có hứng thú.”
Thằng nhóc đó gãi đầu, liền kéo người bên cạnh lên: “A Ngạn, mày cũng 22 rồi, cũng không cách biệt lắm, mày PK với nó đi.”
Niên thiếu kia nhìn anh một cái, ngại ngùng gật đầu: “Được.”
Toàn bộ nhóc con chung quanh bắt đầu đánh trống reo hò: “PK, PK, PK …”
Vệ Thiên Vũ sảng khoái nói: “Nếu tuổi xấp xỉ, vậy không thành vấn đề, tôi tiếp nhận sự khiêu chiến của cậu.” Nói xong, còn rất có phong độ kỵ sĩ mà khom người.
Anh vốn là lưu manh, lúc này lại như một hoa hoa công tử.
HẾT PHẦN 03
Mục lục
PHẦN 04
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ở đây khắp chốn đều đầy người, nhưng không có ai thú vị như Vệ Thiên Vũ, mấy thằng nhóc chung quanh càng thấy anh thuận mắt, thái độ với anh cũng tốt hơn nhiều.
Bọn họ bắt đầu lên đài PK, mở trò chơi, chọn tỉ thí 1-1.
Hai người vẫn không dùng hết lực, nhưng người dưới đài đã nhiệt huyết sôi trào, tiếng hoan hô, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng huýt sáo vang lên.
Sau khi kết thúc, Vệ Thiên Vũ chỉ thắng một ván, nên coi là thua. Anh đi xuống đài, vươn tay về phía niên thiếu kia, cười nói: “Tôi thua, cậu rất lợi hại, bên ngoài nhìn nhã nhặn như thế, thật đúng là nhìn không ra.”
Niên thiếu kia tướng mạo phổ thông, chỉ có một đôi mắt đen ôn nhuận như ngọc, tựa như một chú nai con, khiến người ta khi ở trước mặt cậu lập tức mong muốn được bảo vệ. Cậu mỉm cười, đưa tay bắt tay Vệ Thiên Vũ, nhưng không hề hé răng.
“Đúng vậy, hồi đầu tụi tao cũng không thấy.” Tên nhóc đại ca kia hưng phấn. “Này, mày thua rồi, theo quy củ, nạp 500 đi, đêm nay mày mời khách.”
Vệ Thiên Vũ dường như rất bất ngờ, lại thể hiện sự đau lòng, đám một nhóc con vây quanh anh, có người uy hiếp có người chơi xấu, tất cả đều buộc anh trả tiền. Anh kéo dài nửa ngày, rốt cục lấy ra một xấp tiền lẻ trong túi ra, chỉ có khoảng hơn 200, bất đắc dĩ nói: “Tao chỉ có nhiêu đây thôi.”
Mấy nhóc con kia cũng không quá phận, liền nói: “Được, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”
Một thằng nhóc bên cạnh anh lấy tiền, đếm lại, rồi nói với anh: “Lão đại, tổng cộng 320.”
“Chúng ta đi thôi, kiếm gì đó ăn đi.” Đại ca kia cao hứng nói với đám nhóc chung quanh.
Toàn bộ nhóc con ở đó đều cao hứng nhảy dựng lên.
Nhưng niên thiếu bên cạnh nó lại nhẹ giọng nói: “Không được, tôi phải về nhà.”
“À, vậy cũng được.” Lần nào cậu cũng phải về trước giờ cơm tối, bọn nhóc ai cũng quen rồi, không có bắt cậu ở lại.
Niên thiếu kia xoay người ra ngoài cửa.
Có hai người đàn ông bất động thanh sắc nhưng luôn đứng gần cậu cũng cùng cậu đi ra ngoài.
Vệ Thiên Vũ nhìn đồng hồ 1 chút, nói với đại ca kia: “Tao có chút việc, phải đi.”
Mấy nhóc con kia không có ý kiến, không để ý đến anh nữa, như ong vỡ tổ mà ào ra cửa.
Vệ Thiên Vũ đi thang lầu đến tầng 1, ra quầy hàng gửi đồ lấy túi, rồi từ cửa hông mà ra đường cái. Dọc theo lối đi bộ, xác nhận không người theo dõi, anh liền leo lên 1 chiếc taxi, ngồi qua mấy trạm rồi lại xuống, đổi 1 chiếc xe khác, sau đó vào toilet của một khách sạn đổi về áo sơmi xa hoa, quần tây cùng giày da, đi ra bắt 1 chiếc taxi, đổi thêm vài chuyến, anh đến một nhà hàng ăn tối, rồi mới về khách sạn.
Người niên thiếu hồi chiều cùng anh PK chính là lão đại Lăng Tử Hàn, mấy năm trước bọn họ đã từng cộng tác, Lăng Tử Hàn thỉnh thoảng sẽ ra vẻ là một niên thiếu vô kỳ, dễ dàng cho trà trộn vào địa bàn người khác đánh bất ngờ, do vậy Vệ Thiên Vũ vừa thấy là biết đó chính là cậu. Tuy rằng sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng hành động như thường, Vệ Thiên Vũ cảm giác rất hài lòng.
Vệ Thiên Vũ ngồi xuống, mở máy tính, vào diễn đàn đánh bạc mà hôm qua anh đã post bài, xem lướt qua mấy bài post mới, sau đó đem toàn bộ các mấy tổ hợp chữ số từ các bài post trên tất cả các trang web phục hồi lại, liền nhận được tin mà Lăng Tử Hàn gửi cho anh.
Vệ Thiên Vũ chăm chú nhìn những dòng chữ đó, tựa như đang lắng nghe thanh âm trầm thấp của Lăng Tử Hàn đang nói với anh. Anh khe khẽ thở dài, ôn nhu mà nói: “Tử Hàn, có phải cậu cực khổ lắm không? Nhưng tôi biết, cậu chắc chắn sẽ không nói gì đâu. Tôi may mắn tới đây 1 chuyến, thật vui khi có thể giúp được cậu. Cho nên, cậu cứ yên tâm đi.”
Mấy ngày kế tiếp, Vệ Thiên Vũ cứ khẩn trương công tác. Anh không về, mà chỉ gọi cho La Hãn, xin hắn tiếp tục yểm hộ cho anh. Cũng may Lữ Hâm cũng không có triệu kiến Vệ Thiên Vũ, La Hãn cũng không cần phải nói dối sếp mình.
Để dễ dàng tiến hành một vài loại công việc hơi khác thường, nên trong giới hắc đạo Vệ Thiên Vũ có một thân phận giả. Mấy năm qua, anh lợi dụng thân phận này chấp hành thành công không ít nhiệm vụ, chó ngáp phải ruồi, giờ cũng có vài hắc bang hàng đầu, nhất là Á Châu có quan hệ khá tốt với anh.
Lúc này, anh tiện lợi dùng thân phận này liên lạc với một hắc bang nổi danh Á Châu, xin bang chủ hỗ trợ, phái những người này tới giúp anh cướp đoạt cửa hiệu vàng bạc của chính mình tại Khê La. Anh tìm cớ là muốn lấy tiền bảo hiểm, do vậy muốn bọn họ ra tay tại thời gian cùng địa điểm chỉ định.
Nếu nói ra thì việc này cũng không có gì lớn, anh đã từng chăm sóc qua vị đại ca kia, người đó nợ ân tình của anh nên tất nhiên đồng ý. Anh dựa theo quy củ, đặc biệt nói rõ, toàn bộ số vàng cướp được sẽ thuộc về họ, còn mình sẽ đưa ra phương án hành động, cung cấp ủng hộ kỹ thuật, sau này một phân tiền cũng không thiếu. Sau khi vị đại ca kia nghe xong, thấy anh rất hiểu chuyện, cũng rất trượng nghĩa, cười gật đầu, lập tức chọn người tiến vào Khê La.
Ba ngày sau, có nhiều nhóm 10 người tới đây, lấy thân phận du khách nhập cảnh.
Vệ Thiên Vũ không có gặp họ, nhưng luôn vẫn duy trì liên lạc với họ. Anh đưa cho họ kế hoạch hành động, phương tiện giao thông cùng vũ khí, để bọn họ đi quan sát con đường cùng khu phố gần tiệm vàng. Cửa hàng cần cướp chưa quyết định, nhưng các cửa tiệm đều có kết cấu tương tự nhau, chỉ cần bọn họ quen thuộc con đường rút lui sau khi đánh cướp là được.
Lăng Tử Hàn chỉ cho anh đại khái phương án hành động mà thôi. Lạc Mẫn cùng Chu Tự Nhật Nguyệt Hội đính hôn, lúc đó cậu sẽ đi chọn lễ vật cho bọn họ, đến lúc đó chỉ cần họ ra tay là được.
Lăng Tử Hàn rất tín nhiệm Vệ Thiên Vũ, chỉ cần có anh âm thầm chỉ huy, hành động lần này khẳng định thành công.
Trên cơ bản mỗi ngày cậu đều liên hệ cùng tổng bộ bằng mật mã, tổng bộ vẫn chưa nói là có phái người tới tiếp viện, bởi vậy cậu vừa thấy Vệ Thiên Vũ liền biết anh một mình tới đây tiếp ứng cho cậu. Liệp thủ luôn luôn không thích theo khuôn phép, nên Lăng Tử Hàn không trách anh một chữ, trong lòng chỉ cảm thấy cảm động.
Bất cứ trong tình huống nào đi nữa, thì bọn họ đều là chiến hữu cùng sinh cùng tử, có mối quan hệ hợp tác khăng khít, dù dùng phương thức nào, thì bọn họ cũng sẽ kề vai chiến đấu.
Lăng Tử Hàn chỉ đợi tin vui của Lạc Mẫn cùng Chu Tự truyền đến, chỉ là cậu không ngờ, Lý Nguyên sẽ để Trịnh Tây Đồng đưa cậu ra ngoài chọn lễ vật. Cậu đi lên từ bể bơi, trở về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ sau khi bắt máy, cậu chỉ nói một câu: “Xin lỗi, gọi lộn số.” Sau đó cúp máy, gọi cho Lạc Mẫn, hài lòng chúc phúc hắn.
Tất cả đều thiên y vô phùng, cho dù có người giám thị, cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Vệ Thiên Vũ cúp máy, lập tức tìm đám người tới giúp anh, muốn bọn họ canh giữ ở trên con đường khu bán tiệm vàng, tùy thời chuẩn bị hành động.
Hiện tại, ngày nào anh cũng canh giữ bên ngoài Thượng Thanh Viên, theo dõi xe của Lăng Tử Hàn. Ngay lúc Lăng Tử Hàn đi ra thì anh liếc mắt thấy một khuôn mặt trẻ tuổi ngay cửa sổ xe, đợi cách 1 khoảng, anh mới đi theo.
Kỹ xảo theo dõi của anh khá chuyên nghiệp, phía trước dù sao cũng chỉ là sát thủ hắc bang, kém xa anh, hoàn toàn không phát hiện anh đang đi theo phía sau.
Đợi được bọn Lăng Tử Hàn xuống xe, đi vào một cửa hàng vàng bạc, Vệ Thiên Vũ nhìn cửa hàng vàng bạc đối diện, tính toán thời gian, liền truyền mệnh lệnh hành động cho đám người kia.
Những người đó quả thật chuyên nghiệp, lập tức bước vào cửa tiệm đó, đột nhiên xuất ra súng tự động mini chỉ vào mọi người trong cửa hàng, hét bọn họ không được nhúc nhích, sau đó bắt đầu cướp sạch vàng bạc châu bảo trong quầy hàng.
Lúc này, quản lý cửa tiệm lặng lẽ ấn nút báo động cho cục cảnh sát, hai phút sau, liền có tuần cảnh chạy tới.
Bọn cướp lập tức nổ súng về phía bọn họ.
Nhất thời, con đường vang đầy tiếng súng.
Vệ Thiên Vũ ngồi ở trong xe, nhìn Lăng Tử Hàn bị hai người theo sau kéo mạnh cơ thể mình vào bên tường bảo vệ, nhìn cậu nhu nhược lui về sau, không hề nhúc nhích, hài lòng mà nở nụ cười.
Đám người đó hỏa lực mạnh, rất nhanh xông ra khỏi vây quanh cảnh sát, chạy nhanh về cao tốc hướng nam. Cảnh sát Khê La điều động đông người, đuổi theo chặn đường, cũng không ngờ trên đường bọn cướp ấy lại bắt cóc vài dân thường làm con tin, trong đó còn có con dâu cùng cháu trai của nghị viên, cảnh sát bị áp lực lớn, cuối cùng chỉ có thể mở to mắt nhìn bọn cướp chạy đi.
Ngay tối đó, Vệ Thiên Vũ sắp xếp cho họ lên thuyền trái phép xuất cảnh, rời khỏi B quốc.
Ngày thứ hai, anh lên diễn đàn thấy được bài post của Lăng Tử Hàn, phiên dịch câu từ ra, chỉ có 1 câu nói: “Tôi có thể tự do hoạt động, anh mau về đi, tôi cũng sắp về nhà rồi.”
Anh post lại: “Tôi ở nhà chờ cậu.” lập tức thu dọn đồ đạc, chạy về Bắc Kinh.
La Hãn lặng lẽ hỏi anh: “Sao rồi?”
Anh cười nói: “Lão đại không có việc gì, sẽ mau trở về thôi.”
La Hãn cao hứng gật đầu, nhưng không quên căn dặn anh: “Ngày hôm trước sếp thuận miệng hỏi cậu đang ở đâu, tôi nói hình như anh cậu có việc, nên cậu đến Mỹ thăm anh ta. Nếu sếp hỏi thì chắc cậu biết phải nói thế nào mà phải không?”
“Biết rồi.” Vệ Thiên Vũ cảm kích mà nói. “Tôi không lộ ra đâu.”
Hiện tại là trước đêm tết âm lịch, hệ thống quốc an có rất nhiều công tác, hầu như Lữ Hâm mỗi ngày đều ở “Thứu tháp”, cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua Vệ Thiên Vũ. Mỗi lần nghĩ tới anh đều thấy may mắn.
Đêm trừ tịch – đêm 30 là thời gian Lăng Tử Hàn hành động, nhưng đến tận hừng đông mùng 1 tháng giêng, cậu mới trở về Bắc Kinh.
Lữ Hâm vốn định cử Vệ Thiên Vũ đến bên bờ Đông Hải tiếp Lăng Tử Hàn, nhưng Mai Lâm trong lòng hổ thẹn lại chủ động xin đi, nhất định phải cướp bằng được nhiệm vụ đó về tay mình. Vệ Thiên Vũ hiểu tâm tình của y, liền nhường cho y.
Máy bay đó chỉ có thể ngồi 2 người, tuy rằng bọn họ Vệ Thiên Vũ nóng ruột, nhưng chỉ có thể chờ tại tổng bộ.
Ngay lúc ánh rạng đông soi sáng thành Bắc Kinh, Lăng Tử Hàn rốt cục tiến vào đường nhìn của mọi người. Cậu mỉm cười đứng ở đó, dường như mới đi nghỉ phép về, tinh thần sáng láng, dung quang toả sáng.
6 liệp thủ đang chờ ở đó nhất thời ào lên, vây quanh cậu, trên dưới quan sát, có an ủi, có oán giận, nhưng hầu như đều vui mừng.
Vệ Thiên Vũ đứng bên ngoài vòng vây, vẫn chuyên chú nhìn cậu, mỉm cười không nói được lời nào.
Đợi Lăng Nghị nói với Lăng Tử Hàn: “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi.” anh mới chú ý thấy sự ủ rũ của Lăng Tử Hàn, nhanh chóng nói: “Lão đại, cậu mau đi nghỉ đi.”
Các liệp thủ khác mới nhận ra sự uể oải trên mặt Lăng Tử Hàn, vội vã tránh đường, căn dặn cậu nghỉ ngơi nhiều vào.
Lăng Tử Hàn chạy lên lầu, khi đi ngang qua người Vệ Thiên Vũ, cậu ngừng một chút, sóng vai đứng chung một chỗ với Vệ Thiên Vũ, âm thầm nắm chặt tay anh, lập tức buông ra, bất động thanh sắc đi lên thang lầu.
Vệ Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng, trong lòng rất ấm áp, sung sướng vô cùng.
Đợi khi các liệp thủ khác lục tục tản ra, Lữ Hâm đi tới.
Vệ Thiên Vũ có chút chột dạ, nhưng biểu hiện ra cũng rất trấn định, bình tĩnh nhìn sếp của mình.
Lữ Hâm vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng nói: “Lần sau không được viện lý do này nữa.” Sau đó liền đi.
Vệ Thiên Vũ nhịn không được thè lưỡi, lập tức nở nụ cười.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, cành cây khô đã dần hiện lên chồi xanh non, ấm áp đầu mùa xuân tràn ngập toàn đất trời, cũng tràn ngập nội tâm của anh.
HẾT PHẦN 04
Mục lục
HẾT PHIÊN NGOẠI