Ngân Hồ

Chương 39: Q.1 - Chương 39: Bạch hồ hiến điềm lành.




Thiên nhiên chẳng có biến hóa gì cả, trời không nổi sấm chớp, quả lê trên cây không đung đưa, tất nhiên không có chuyện loại địa long chuyển mình.

Có điều mau chóng phát hiện, thứ làm hồ ly sợ hãi thực sự tới từ rồng.

Trước kia Thiết Tâm Nguyên luôn cho rằng khí thế là thứ hư ảo, giờ xem như đã biệt, nó là thứ hữu hình, ít nhất hồ ly cảm thụ được.

Tiếng khóc xa xăm trong hoang cung khiến người ta sởn gai ốc, từ trong lời nói nặng nề của thị vệ trên tường, khiến người ta biết được căn nguyên.

Một đứa con chưa ra đời của hoàng đế mất rồi, là hoàng tử.

Hoàng đế nổi giận đánh chết mười một cung nhân.

Đến sáng đại môn hoàng cung không mở, văn võ bá quan đợi hồi lâu nhận được ý chỉ, hoàng đế từ chối tào triều.

Thế là toàn bộ Đông Kinh trở nên ngột ngạt, chó trong nhà kêu vài tiếng cũng ăn đòn, cả tòa thành xoay chuyển quanh hỉ nộ bi ai của một người.

Uy đế vương, trước kia Thiết Tâm Nguyên cho rằng là trò cười, tới Đại Tống rồi tự mình cảm thụ mới nhận ra, quyền lực là thứ cực kỳ khủng bố.

Một tên ăn mày nổi giận cùng lắm chỉ lấy đá ném cửa sổ nhà mình ghét, một người bình thường nổi giận cùng lắm trút giận lên lão bà.

Hoàng đế nổi giận thì phong vân biến sắc.

Trong tửu lâu không nghe thấy văn sĩ ba hoa phét lác nữa, thanh lâu cũng chẳng thấy tiếng đàn sáo tình tang.

Triệu Trinh nằm oặt trên ghế, áo phanh một nửa, ly rượu trong tay bốc hơi lạnh lượn lờ, trời nóng bức, nhưng trái tim hắn như rơi vào hầm băng.

Ánh mắt Vương Tiệm không có vẻ nịnh bợ thường ngày, thêm vào phần hung bạo lạnh lùng, như chim ưng liếc qua đám cung nữ nhảy điệu ( thải vi vũ) dưới hành lang, hắn luôn sẵn sàng, nếu có kẻ làm hoàng đế nổi giận, hắn giết người đó.

Len lén nhìn hoàng đế, chỉ thấy hai mắt hoàng đế đỏ như hòn than.

Thải vi vũ đã nhảy ba lần, bất kể là nhạc sư hay là vũ nữ đều không dám dừng lại, dù mồ hôi đã thấm ướt quần sa, cho dù hai chân mềm nhũn, cũng không ai dám lơi lỏng.

Hoàng hậu đứng ở cửa cung nhìn hoàng đế, thở dài một tiếng rồi dẫn nội thị về, mang theo cả canh hạt sen ngân nhĩ vừa mới nấu xong.

Với một vị hoàng đế vừa mất đi hi vọng, một bát canh hạt sen không đủ dập được lửa giận trong lòng.

Đột nhiên có tiếng hồ ly kêu phá vỡ bầu không khí im lặng chết chóc, thu hút sự chú ý của hoàng đế, nhìn qua song cửa sổ hoa, Triệu Trinh thấy một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết ngồi trên hòn giả sơn nhìn mình.

Vương Tiệm lập tức đẩy cửa sổ để hoàng đế và hồ ly nhìn nhau.

- Ngươi tới an ủi trẫm sao?

Triệu Trinh lờ đờ say hỏi:

Hồ ly ngậm một cuộn giấy cẩn thận tới bên cửa sổ, nhả cuộn giấy xuống bệ cửa sổ.

Triệu Trinh khẽ mỉm cười:

- Ngươi lại tìm được cái gì thế? Tâm tình trẫm tệ lắm, không phải chút đồ vật có thể tốt lên được.

Hồ ly ngồi trên mặt đất ngửa đầu nhìn hoàng đế kêu mấy tiếng, Vương Tiệm liền lấy một đĩa thịt dê cho nó ăn, rồi cầm lấy cuộn giấy mở ra xem, nhưng khép lại ngay tức thì, mặt trắng bệch quỳ xuống :

- Bệ hạ, bạch hồ hiến điềm lành.

Triệu Trinh ngẩn ra, chưa kịp nói gì thì thấy Vương Tiệm tự chủ trương đuổi hết đám cung nữ đã mệt đến sắp ngã ra đất đi, đồng thời đuổi cả nhạc sư và những thị vệ hoạn quan khác hầu hạ hoàng đế.

- Bệ hạ, bạch hồ hiến điềm lành.

Đuổi hết người xung quanh đi rồi, Vương Tiệm chạy nhanh tới bên hoàng đế lần nữa kích động nói:

Triệu Trinh nhíu mày nhìn hồ ly đang cúi đầu ăn thịt dê, đoạt lấy cuộn giấy, mở ra xem nghi hoặc hỏi:

- Thần tí nỏ?

Vương Tiệm nói nhỏ, không áp chế được niềm vui điên cuồng lộ ra ngoài ánh mắt:

- Khởi tấu bệ hạ, nếu như vật này được nghiệm chứng thì bạch hồ đã lập công lớn cho Đại Tống.

Triệu Trinh bình tĩnh mở toàn bộ cuộn giấy ra, trên giấy chi chít các loại bản vẽ, còn chú thích kích cỡ, cảm giác đầu tiên thứ này e rằng không phải giả.

Đặt bản vẽ xuống, Triệu Trinh đứng dậy đoạt lấy bát cơm của hồ ly, thế là nó cắn lấy ống tay áo hắn giờ trò chó chết rất thông thạo, bất kể thế nào cũng không giống một con linh thú.

Trả lại cái bát hồ ly mới chịu nhà ống tay áo ra tiếp tục đánh chén, Triệu Trinh hừ một tiếng:

- Có phải tên cẩu nô tài ngươi thấy trẫm thương tâm nên an bài màn này để trẫm vui không? Nếu đúng là thế trẫm không trách ngươi, lát nữa để đại tượng Tương tác giám xác nhận xong, trẫm sẽ ban thưởng.

Vương Tiệm thiếu chút nữa đem hồ ly làm tổ tiên thờ cúng, liên tục lấy các loại món ăn trên bàn cho nó ăn, nghe hoàng đế hỏi, hắn rất muốn chiếm công lao này làm của mình, nhưng hoàng đế hận nhất là người khác lừa mình, quay lại nói:

- Bệ hạ, nô tài thề với trời, chuyện này nô tài không biết, đúng là do hồ ly làm ra.

Triệu Trinh nhận ra Vương Tiệm không gạt mình, nếu không phải hắn, chẳng lẽ là do tôn nữ của Vương Đán hay sao?

Đã quá hiểu hoàng đế, Vương Tiệm vội nói:

- Bệ hạ, cung không phải mẹ con Thiết Vương thị, nô tài tra rồi, Thiết Vương thị sau khi được Hạ Tủng đoán mệnh, nhiều năm không gả đi, về sau không chịu được lời ra tiếng vào rời nhà nhảy xuống sông tự tử. Không ngờ được Thiết A Thất của Thiết gia trang cứu lên, hai người kết thành phu thê. Từ ấy trở đi Thiết Vương thị chưa từng qua lại Vương gia, dù sáu năm trước gặp phải thiên tai cũng không bước vào Vương phủ nửa bước, giờ chỉ hoàn toàn là phụ nhân bình thường thôi.

Triệu Trinh xoa đầu hồ ly cười:

- Trẫm không bao giờ tin thuật quỷ thần, chẳng lẽ đây là ngoại lệ? Không thể nào! Vương Tiệm, tra nguồn gốc cuộn giấy, hồ ly xưa nay có sở thích sưu tập đồ đạc, bất kể nó nhặt ở đâu, trẫm cho rằng phạm vi không thể quá lớn.

Vương Tiệm vâng lời, len lén nhìn hoàng đế, đôi mắt đỏ tới khiếp ngươi kia dịu đi phần nào, lại nói:

- Bệ hạ, hôm nay gió nhẹ dễ chịu, hay là ra ngoài đi dạo một chút?

Triệu Trinh thở dài:

- Đôi khi trẫm cũng muốn xem xem hoàng thiên hậu thổ rốt cuộc là như thế nào.

Vương Tiệm quỳ xuống:

- Bệ hạ ngàn vạn lần đừng nói thế, năm xưa Ân Trụ vương chính vì một lời bất kính với Hậu thổ nương nương cho nên mới khiến thiên hạ sụp đổ ..

Triệu Trinh bực mình phẩy tay:

- Trẫm biết rồi, ngươi tuân theo tổ chế khuyên gián, trẫm không làm gì được ngươi, mau đứng lên, chúng ta ra ngoài tản bộ.

Nghe nói hoàng đế rời tẩm cung, toàn bộ hoàng cung thở phào nhẹ nhõm, ai cũng kháo nhau rằng vì con hô ly kia mà tâm tình hoàng đế tốt lên, thế là hồ ly bất kể đi tới đâu cũng rất được hoan nghênh.

Thiết Tâm Nguyên đợi ba ngày mới thấy tin hoàng gia ban thưởng cho hồ ly, một đống tài vật do Vương Tiệm mang tới tiểu viện tử làm Vương Nhu Hoa luống cuống chân tay, Thiết Tâm Nguyên càng làm ra vẻ ngốc nghếch cười toe toét nhìn đống đồ xanh đỏ.

Vương Tiệm không thăm dò được bất kỳ tin tức có giá trị gì từ mẹ con Vương Nhu Hoa, bỏ lại đống đồ ban thưởng rồi rời đi, hai mẹ con này chẳng qua may mắn nuôi dưỡng một con linh hồ, với địa vị của họ còn chưa xưng khiến hắn đích thân đi một tiếng.

Mấy ngày qua Vương Tiệm không ăn không ngủ chấp hành ý chỉ của hoàng đế, tìm kiếm động bảo tàng của hồ ly, cuối cùng không ngờ tìm được một địa đạo cực kỳ bí mật trong cung.

Khi hắn phát hiện ra địa đạo này mồ hôi như tắm, nếu không phải động này vì lâu năm, lối vào hoàn toàn sụp đồ, hắn khó thoát được tội.

Động bảo tàng của hồ ly trong địa đạo, ngoại trừ một ít bình bình hũ hũ thì là vô số những thứ lặt vặt lấp lánh không đáng tiền, đa phần là trang sức cung nữ hoạn quan bị mất.

Vương Tiệm không đụng tới bảo tàng của hồ ly, lén lút xem xong, lén lút bẩm báo hoàng đế những điều mình thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.