CHƯƠNG 5
Ngân Lang buông màn cầm món đồ chơi xoay người lên ngựa, một tay ôm Tiểu Dương, một tay lôi kéo dây cương, Bạch Ngọc Phong ở một bên nhìn mà buồn cười, muốn cười lại cảm thấy thất lễ.
Ngân Lang cũng cảm thấy rất không được tự nhiên, ôm một hồi sẽ đổi tư thế khác, dùng tay cầm, dùng cánh tay kẹp, lấy tay vịn trên lưng ngựa, nói chung để ở đâu đều vướng víu.
Bạch Ngọc Phong đi lên cười khúc khích sắc mặt vặn vẹo nói.
“ Huynh đệ nếu không ta giúp ngươi ôm một chút?”
“ Không cần, giao cho người khác Cao Dương sẽ lo lắng.”
Ngân Lang trở lại bên cạnh xe, nói với Cao Dương bên trong xe.
“ Dương Dương có muốn ôm Tiểu Dương lại không?”
Cao Dương bò ra xe ngựa tiếp nhận món đồ chơi. Nhưng ngồi bất động ở đầu xe.
“ Ca ca ta có thể ngồi trở lại đại mã.”
Tiểu tử này ở trong xe ngồi chán rồi muốn lên ngựa.
Ngân Lang khom lưng ôm hắn đặt ở trước người.
Cao Dương ngẩng đầu hỏi.
“ Ca ca Tiểu Dương có ngoan không?”
Ngân Lang còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào. Bạch Ngọc Phong ở bên cạnh nói.
“ Tiểu Dương của ngươi rất ngoan, ngoan đến nỗi ca ca ngươi không biết đem nó đặt ở đâu cho được.”
Lời nói có ý khác trẻ con nghe không hiểu, chỉ biết là Tiểu Dương của mình ngoan là tốt rồi, Cao Dương sờ sờ đầu Tiểu Dương, đem thân thể nhích về phía sau dựa vào lòng Ngân Lang.
Đoàn người đi tới khách *** phía trước trọ, hai nữ quyến tiếp nhận công việc uy hài tử, để các nam nhân ăn cơm trước.
Ngồi cạnh bàn ăn ở khách phòng, Ngân Lang một mực chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Cao Dương. Bạch Ngọc Phong ho khan một chút mới đem lực chú ý của đại gia trở về.
“ Huynh đệ không hỏi một chút, vì sao chúng ta bị truy sát sao?”
“ Không muốn.”
Ngân Lang luôn không cảm thấy quá hiếu kỳ với chuyện của người khác là chuyện tốt.
“ Ân, nhưng là phụ tử chúng ta đều nghĩ ngươi bị chúng ta liên lụy, còn bảo vệ chúng ta đối phó với sát thủ, chung quy vẫn nên để ngươi biết nguyên nhân bị truy sát.”
“ Được, ngươi nói đi.”
Lo lắng thời gian tới Cao Dương ở chung với họ, nếu như nhà họ có phiền phức cũng sẽ liên lụy đến Cao Dương, Ngân Lang mới quyết định nghe một chút.
“ Gia phụ trước đây là tri huyện một phủ, từng tại nhậm chức có phán án tử cho một người cưỡng gian sát nhân, tội nhân kia bị phán lập tức hành quyết, gia phụ nhậm chức lúc đó nhân là mệnh quan triều đình, người nhà tội nhân kia cũng không dám làm gì nhà ta, thế nhưng ngay một tháng trước gia phụ vì tuổi tác quá cao đăng báo triều đình chuẩn bị quy ẩn hoàn hương, ngày tân huyện lệnh bắt đầu nhận chức phụ cận nhà ta lại có thêm một ít người lai lịch bất minh, bởi vì thu thập đồ đạc còn không ly khai huyện, lúc đó cũng không nghĩ gì, sau lại thu được một phong thư, trên thư nói người nhà phạm nhân kia mời sát thủ muốn diệt toàn gia ta. Đề nghị chúng ta không nên hồi hương, nếu phải ly khai thì phải đi tìm Vân Sơn tam hiệp xin giúp đỡ.”
“ Các ngươi vẫn ly khai.”
“ Vốn không muốn làm phiền người khác, dù sao tên tuổi Vân Sơn chỉ là nghe người ta nói, cũng chưa thấy qua, không biết nơi đó có thu nhận một nhà chúng ta không, thế nhưng tân huyện lệnh đã đến, chúng ta không đi đây là kiêng kỵ tại quan trường, cho nên phải đi, thế nhưng nhà của ta lại vô lực bảo vệ mình, cho nên rời khỏi chỉ có thể đến Vân Sơn.”
“ Ở đây cách Vân Sơn chỉ có một ngày.”
Ngân Lang có dự cảm bất hảo, đột nhiên thấy trên cửa sổ có bóng mờ chợt lóe, lang đầu trượng.
“ Ta có việc ra ngoài một lát.”
Ngân Lang theo người chấp trượng phía trước tới nơi không người phía sau khách ***, người nọ đưa lưng về phía hắn đưa cho hắn một phong thư.
Ngân Lang mở ra là ngân phiếu hai vạn lượng cùng một mệnh lệnh.
‘ giết nguyên An Bình huyện lệnh một nhà nam đinh bốn người:: Bạch Kính, Bạch Ngọc Phong, Bạch Ngọc Kiến, Bạch Minh. Ngày quy định trước buổi trưa ngày mai. Đã thu bốn vạn lượng. Lang tổ.’
Làm một sát thủ rất ít hỏi đến lý do giết người, giống như có người mua thì bọn họ giết, thế nhưng lần này không biết vì sao Ngân Lang lại hỏi.
“ Người nhà hắn không biết võ công, trước đây loại làm ăn này không phải Lang tổ đều không tiếp sao?”
Người truyền tin kia sửng sốt, không nghĩ tới Ngân Lang sẽ hỏi chuyện này.
“ Ta chỉ là truyền tin, cũng không rõ lắm, hình như gần đây giáo chủ cần tiền gấp, mà ngươi cách nhà này gần nhất.”
“ Giết người không võ công, người tay không tất sát, xuất động Lang tổ tựa hồ không hợp quy củ.”
“ Sát thủ không có quy củ, lang trượng cộng với mệnh thư chính là quy củ.”
Ngân Lang nắm ngân phiếu cùng mệnh thư thành một đoàn, không làm đồng nghĩa với phản bội tổ chức, làm, Bạch gia không biết võ công, Ngân Lang xoay người chia tay với người truyền lệnh trở về khách phòng.
Mới lên lầu, xa xa thấy Cao Dương ngồi khóc ở cửa khách phòng, Bạch Ngọc Phong cùng con hắn ở một bên tựa hồ đang dỗ dành, Ngân Lang đi nhanh vài bước qua, Bạch Ngọc Phong thấy y mới thở phào thật dài một cái, đem y kéo qua.
“ Cao Dương đừng khóc, ngươi mau nhìn ca ca ngươi đã trở về.”
“ Ô ô.”
Cao Dương từ trên người Tiểu Dương ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngân Lang thì nhào vào lòng hắn.
“ Làm sao vậy?”
“ Ngươi vừa đi ra cũng không nói một tiếng với Cao Dương, ngươi chân trước vừa đi, Cao Dương nhà ngươi đã đẩy muỗng cơm ra muốn đuổi theo, bị ta giữ lại, ngồi ở trước cửa mà bắt đầu khóc, nói muốn ca ca, ca ca đi không muốn hắn, ta ở chỗ này vừa lầm xấu vừa vỗ tay đều dỗ không được hắn.”
Ngân Lang ôm lấy Cao Dương.
“ Dương Dương ngoan, ca ca ở đây, đừng khóc.”
Cao Dương mang theo nức nở năn nỉ.
“ Ca ca không đi.”
Không đi, là hiện tại không đi chỉ là sau đó cũng không phải là đi sao? Hài tử này càng ngày càng không ly khai hắn. Mà hắn đâu.
Nước mắt của tiểu tử này làm lòng người chua sót. Ngân Lang gắt gao ôm Cao Dương vào lòng trấn an. Kiên định nói một câu.
“ Ca ca đáp ứng ngươi không đi, sau này không bao giờ . . . ly khai Dương Dương, Cao Dương đừng khóc được không?”
Cao Dương biển mếu máo giằng nước mắt xuống.
“ Ân! Ca ca không đi, Dương Dương sẽ không khóc.”
Ngân Lang ôm hài tử vào trong phòng, tất cả mọi người đều ở.
Lão bà của Bạch Ngọc Phong đi lên hỏi trượng phu của mình.
“ Có muốn uy Cao Dương thêm chút gì không.”
Nói là hỏi trượng phu mình, kỳ thực là để Ngân Lang nghe, chỉ là một phụ nhân không thể một mình nói chuyện với nam tử khác được.
“ Được rồi huynh đệ, Cao Dương còn chưa có ăn xong, đem hài tử đưa cho Tiểu Thúy uy hắn ăn chút gì đi.”
Tiểu Thúy là tên của nha hoàn của lão bà hắn.
“ Để tự ta.”
Ngân Lang tiếp nhận bát cơm của hài tử từ tay nha hoàn.
Ôm hài tử tới cạnh bàn, dùng đồ ăn trộn được rồi mới dùng muỗng đưa vào miệng hài tử. Cao Dương ăn được rất ngon miệng.
Bạch Ngọc Phong ôm nhi tử mình đặt ở trên vai tại trong phòng nhảy tới nhảy lui, cũng không sợ dưới lầu tìm tới.
Lão bà Bạch Ngọc Phong cùng nha hoàn tại trên giường đang thêu gì đó.
Bạch lão gia tử cùng nhị nhi tử đang hạ cờ vây.
Ngân Lang nhìn sơ có chút suy nghĩ. Một bên uy Cao Dương một bên hỏi.
“ Dương Dương, thúc thúc thẩm thẩm Bạch gia có tốt không?”
“ Ân, thẩm thẩm làm thức ăn rất ngon, thúc thúc còn đáp ứng Cao Dương làm một cây kiếm giống như của tiểu ca ca.”
Ngân Lang nở nụ cười, Bạch gia một nhà đều là người tốt, cái này hắn cũng nhìn ra được, thế nhưng phản bội tổ chức hắn thực sự chuẩn bị sẵn sàng sao?
Cao Dương nhìn hắn, cho rằng hắn không tin mình nói.
Lúc Ngân Lang vừa uy hắn một khối thịt cá, tiểu Cao Dương cắn vào miệng quay đầu lại ôm cái cổ Ngân Lang làm hắn cúi đầu đem cái miệng nhỏ nhắn đến gần trực tiếp miệng đối miệng đưa vào miệng Ngân Lang. Ngân Lang mục trừng ngốc khẩu, tiểu tử kia đắc ý hỏi.
“ Thẩm thẩm làm thức ăn rất ngon phải không?”
Cao Dương hỏi vài tiếng hắn mới chậm chạp lấy lại tinh thần, gật đầu, tiểu tử kia lúc này mới cam tâm quay đầu lại đón ăn.
Cao Dương ăn xong xuống đất chơi với Bạch Minh. Bạch lão gia tử ở trên bàn bày giấy ra dạy tiểu tôn tử viết chữ, Cao Dương đem thứ trên bàn nhìn, lão gia tử ẵm hắn lên nói cho hắn cái chữ kia dọc như thế nào đồng thời lấy tay dạy hắn viết như thế nào.
Hai đứa trẻ an tĩnh lại, một đứa án đầu bên này, một đứa án đầu bên kia, bạch minh cúi đầu tại viết chữ của gia gia hắn, lão gia tử lấy tay dạy tiểu Cao Dương viết tên của hắn, Cao Dương ngẩng đầu hỏi Ngân Lang.
“ Ca ca tên ngươi viết như thế nào vậy?”
Ngân Lang đi qua đem tên mình viết lên giấy.
Lão gia tử ngẩng đầu rất có cảm xúc nói.
“ Cao Dương cũng đến lúc học chữ rồi.”