Cấp cứu trôi qua bốn giờ, bác sĩ bước ra với bộ dạng mệt mỏi.
”Bác sĩ, vợ tôi cô ấy thế nào rồi?”- Ngô Trác Thăng chạy lại vội hỏi.
”Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng mất máu quá nhiều, nên sẽ hôn mê
vài ngày, nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ sẽ khoẻ lại” Bác sĩ nói.
Sa Mạn Mạn thở nhẹ ra, Ám Dạ Thần và Lê Ngọc Khánh cũng vậy. Còn Ngô Trác
Thăng nghe bác sĩ nói vui mừng, cô không sao, không sao rồi.
Bác
sĩ nói đã đưa cô đến phòng hồi sức, xong rời đi. Sa Mạn Mạn nghe vậy vội đi đến, nhưng lại bị Lê Ngọc Khánh kéo lại, người lúc này lo nhất cho
cô là Ngô Trác Thăng , nên để anh và cô ở riêng.
Sa Mạn Mạn liền , ra về cùng Lê Ngọc Khánh. Còn Ám Dạ Thần thì về điều tra người phụ nữ
kia, còn Ngô Trác Thăng chạy như điên đến phòng bệnh của cô.
Mở cửa phòng ra, Hạ Như Song đang nằm yên trên giường, gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều.
Anh đau lòng, ngồi bên cạnh đưa tay lên, vuốt ve gò má cô, con mèo ngốc này, sao lại đỡ cho anh nhát dao đó chứ?
Anh bị thương thì có sao đâu, còn cô, bị thương biết anh lo lắm không?
Đúng là đồ ngốc, ngốc quá ngốc mà.
**
”Ưm...”- Hạ Như Song tỉnh dậy, mở mắt ra, xung quanh là căn phòng màu trắng, sao cả người cô mềm nhũn thế này?
Không thể nhúc nhích vậy? Sao cô nằm đây? Hình như... lúc trưa anh đưa cô về
công ty, thì bị người đàn bà nọ đi tới cầm dao muốn giết anh, cô không
suy nghĩ lao ra đỡ cho anh thì phải.
Phải rồi, Ngô Trác Thăng , anh ấy đâu?
Cô muốn đi xuống giường, nhưng cả người không có chút sức lực gì. Chỉ biết nằm bất lực ở đó. Thăng anh đâu rồi? Anh có sao không? Sao em không
thấy anh?
Cạch...
Cửa phòng mở ra, Ngô Trác Thăng bước vào, thấy cô vội chạy tới.
”Song Nhi, em tỉnh rồi” Cô đã hôn mê một ngày một đêm rồi, làm anh lo chết được, cuối cùng con mèo hư của anh tỉnh rồi, may quá.
Sa Mạn Mạn bên ngoài nghe vậy, vội chạy vào phòng khóc nức nở.
”Song Nhi đáng ghét, cậu biết mình lo lắm không?”- Sa Mạn Mạn khóc nức nở.
”Tớ... không sao rồi mà”- Hạ Như Song yếu ớt nói, chết tiệt sao chỉ có nhát dao mà làm cô trở nên yếu đuối như vậy chứ?
Trước đây đâu có.
Lê Ngọc Khánh lúc này đi vào, kéo Sa Mạn Mạn ra ngoài vỗ về, trả lại bầu không gian riêng cho cả hai.
”Em có thấy không khoẻ chỗ nào không?”- Ngô Trác Thăng hỏi.
Cô lắc đầu.
”Em.. khát nước” Cô nhẹ nhàng nói.
Anh vội quay sang rót nước cho cô, đỡ cô ngồi dậy, giúp cô uống li nước.
Uống được nữa cô lại thôi, vậy đủ rồi, cô chưa muốn làm trâu nước đâu.
Để li nước trên bàn, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, cẩn thận không đụng vào vết thương sau lưng của cô.
Anh đắp mền cho cô, xong quay đi gọi bác sĩ, cô nằm đó nhìn trần nhà, hình
như cô hôn mê thì phải, mới làm anh và vợ chồng Sa Mạn Mạn lo lắng như
vậy.
Bác sĩ bị lôi đến, vội vàng khám và xem tình hình của cô, không anh ăn thịt bác sĩ này luôn mất.
Hazz.
”Bệnh nhân tỉnh lại là tốt rồi, nghỉ ngơi tốt sẽ khoẻ lại thôi” Bác sĩ nhìn
anh đang lo lắng kia nói, xem ra người chồng này rất lo lắng cho vợ đây, cô gái này thật có phúc khi có người chồng này.
”Cảm ơn bác sĩ” Anh vui mừng nói.
Bác sĩ gật đầu rồi ra khỏi phòng, khám xong rồi, không nên ở lại đây làm phiền vợ chồng người ta nữa.
Anh đi lại giường, ngồi xuống đưa tay vuốt ve má cô.
”Em có đói không?” Anh nhẹ nhàng nói.
Cô gật đầu.
”Anh gọi quản gia đem cháo vào cho em rồi, lát nữa ông ấy sẽ đưa tới”- Ngô
Trác Thăng nói, cô ngủ đã một ngày một đêm rồi, nên lắp cái bao tử đã.
”Cảm ơn anh”- Ngô Trác Thăng nhìn anh nói.
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô.
”Em ngốc lắm, sao lại đỡ cho chứ?” Anh trách mắng, nhưng đầy đau xót, thấy cô bị thương anh đau lòng lắm.
”Em không muốn anh bị thương” Anh là người chồng tốt, cô không muốn mất anh, không muốn.
”Đồ ngốc” Anh nhéo mũi cô, cái con mèo hư này, làm anh lo cả lên.
Cô chỉ cười nhìn anh.
”Em ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi.
”Một ngày một đêm rồi” Anh nói.
Cô ngạc nhiên, cô ngủ lâu vậy sao? Hèn gì làm anh và Sa Mạn Mạn lo vậy, có lẽ cô mất máu quá nhiều.
Anh kéo cô ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Vuốt ve tóc cô, hôn nhẹ lên tóc.
”Thấy em bị thương, biết anh lo lắm không?”-Ngô Trác Thăng đau lòng nói.
”Em.. xin lỗi” Cô nói nhỏ.
”Lần sau, đừng như vậy nữa, anh lo lắm” Anh nói.
Cô gật đầu, vùi đầu vào lòng anh, xem ra cô làm anh lo lắm, thật đáng xin lỗi mà.
Lát sau, quản gia mang cháo đến cho cô.
Anh từ từ thổi cháo rồi đút cho cô ăn, con mèo này chắc đói lắm rồi đây. Anh đút cho cô từng muỗng cháo, giống như bảo mẫu vậy.
Ăn được một nửa, cô không muốn ăn nữa, anh cũng không muốn ép cô, nên không cho cô ăn nữa.
Để cháo qua một bên, anh đỡ cô ngồi, rồi đưa li nước cho cô uống.
Cô chỉ nhìn anh mà bật cười, anh lúc này không khác gì một bảo mẫu săn sóc trẻ em vậy, thật đáng yêu nha.
Anh thấy cô đang nhìn mình bật cười, anh hỏi: “Em cười gì vậy?”
”Không có gì đâu” Cô vội chối, nói ra chắc anh giận chết luôn mất.
”Thật không?” Nhưng nhìn cô đáng nghi lắm nha, khó tin lắm.
Cô gật đầu.
Ngô Trác Thăng lại cười, đỡ cô nằm xuống, đắp mền ngay ngắn lại cho cô, nói nhỏ: “Ngủ đi bé con”
Cô gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
...
Sáng hôm sau.
”Huhu, Song Nhi đáng ghét cậu biết tớ lo lắm không? Huhu”- Sa Mạn Mạn ngồi bên giường khóc nức nở.
”Mạn Mạn à, tớ không sao mà” Cô thật bó tay với Sa Mạn Mạn mà, không phải cô đang ngồi sờ sờ đây sao, còn sống còn thở đây sao?
”Hic... lần sau đừng doạ tớ nữa “- Sa Mạn Mạn tay lấy khăn giấy lau nước mắt vừa nói.
”Ừm” Cô mỉm cười gật đầu, cô thật có người bạn thân lo xa mà.
”Còn Thăng? Cậu chấp nhận anh ấy rồi à “ - Sa Mạn Mạn đổi chủ đề.
Cô gật đầu.
”Tớ không muốn hỏi lí do vì đó là riêng tư của cậu, nhưng chắc cậu biết Hạ
Quân Nguyệt về rồi phải không? “- Sa Mạn Mạn nói tiếp.
Cô lại gật đầu.
”Cậu biết rồi thì tớ nói luôn, hôm qua anh ta tới gặp tớ”- Sa Mạn Mạn nói hết sức bình tĩnh.
”Anh ta đến gặp tớ làm gì?” Cô ngạc nhiên, Hạ Quân Nguyệt đến gặp Sa Mạn Mạn làm gì?
”Anh ta đến gặp tớ hỏi về cậu, đương nhiên tớ không trả lời, tớ chỉ nói cậu
rất hạnh phúc trong hôn nhân này, và nói cậu đang bị thương”- Sa Mạn Mạn vỗ ngực nói.
”Rồi... anh ta trả lời thế nào?” Cô muốn biết phản ứng của Hạ Quân Nguyệt .
”Anh ta chỉ gật đầu, mà hình như hôm qua anh ta đến thăm cậu thì phải? Lúc
đến tớ thấy ai giống Thăng đứng thập thò bên ngoài, nhưng khi vô phòng
lại thấy Trác Thăng bên cậu, vậy là anh ta rồi”- Sa Mạn Mạn nói tiếp.
Cô im lặng.
”Tớ thật không biết tại sao anh ta và Thăng lại giống nhau đến vậy” Sa Mạn
Mạn cau mày nói, cái này cô và Lê Ngọc Khánh đã suy nghĩ rất nhiều, và
nghĩ không ra luôn.
”Tớ cũng không biết, có lẽ là người giống người thôi” Cô trả lời.
Sa Mạn Mạn gật đầu.
”Bây giờ cậu nhớ khoẻ lại đó, khoẻ lại hai ta đi shopping” Sa Mạn Mạn sáng mắt nói.
Cô chỉ biết lắc đầu, tính mua sắm của Sa Mạn Mạn cao cả quá mà, hazz.
”Được rồi, đợi tớ khoẻ rồi hai ta đi”
...
Nhà Ngô Trác Thăng .
”Cậu tìm ra bà ta chưa?”- Ngô Trác Thăng hỏi.
”Chưa”- Ám Dạ Thần dựa vào sofa nói. Anh mệt chết vì bà ta rồi, người phụ nữ đâm Hạ Như Song kia.
”Phía bên cảnh sát đang truy bắt, còn phía người bên tôi cũng đang tìm”- Lê Ngọc Khánh nói.
Cái này là Sa Mạn Mạn của anh đòi tìm á nha, không phải anh. Từ lúc Hạ
Như Song nhập viện anh và Ám Dạ Thần , Ngô Trác Thăng hợp tác đi tìm
người phụ nữ kia.
Nên bây giờ cả ba ngồi ở đây nè, còn Sa Mạn
Mạn của anh, anh đưa qua chỗ Hạ Như Song, Mạn Mạn muốn gặp cô rồi, hôm
nay cô khoẻ lại rồi, nên Mạn Mạn qua bên bệnh viện chơi với Hạ Như Song
vậy.
”Hazz, cái người đàn bà đó đúng là có vấn đề mà, một tiếng
trước nói muốn ra toà, vậy mà một tiếng sau cầm dao lên, thật là ách... “ - Ám Dạ Thần mệt mỏi nói.
”Cái này... cũng do tâm lí thôi, chồng mất, một mình nuôi con nhỏ và nguời già nên chắc có thể là bị áp lực
cho sau này”- Lê Ngọc Khánh nói.
Ngô Trác Thăng im lặng, anh suy nghĩ, chuyện này không hề đơn giản như vậy. Do anh lo xa, hay do linh cảm anh đúng chứ?
...
Đến tối, Ngô Trác Thăng đến bệnh viện, cả ngày anh bận không đến thăm cô được, đành giao cho Sa Mạn Mạn chăm sóc cô.
Mở cửa phòng bệnh ra, anh thấy Sa Mạn Mạn và cô đang nói chuyện vui vẻ,
nhìn sắc mặt cô có lẽ cô cũng khoẻ lại được phần nào rồi.
Sa
Mạn Mạn thấy anh, xong giao cô cho anh rồi đứng dậy ra về, không nên ở
đây làm phiền vợ chồng người ta, cô cũng nên về bên Lê Ngọc Khánh thôi.
Cô thấy anh mỉm cười, anh đi lại ngồi xuống hỏi: “Cả ngày nay anh bận quá, không đến thăm em được, em ăn tối chưa?”
”Không sao, em ăn tối rồi, em nằm ở đây không giúp cho anh ở công ty rồi” Cô nói.
”Em chỉ cần nghỉ ngơi, còn công ty có anh và Thần được rồi” Anh nhìn cô nói.
Cô gật đầu. Cô phải mau khoẻ lại còn phải giúp anh nữa chứ, để anh một
mình với công việc cô thật không an tâm, công việc nhiều vậy mà.
”Anh đưa em ra ngoài được không? Cả ngày trong phòng em thấy ngộp ngạt” Cô nói.
”Được, đợi anh lát” Nói rồi anh đứng dậy, vội đi lấy xe lăn.
Đẩy xe lăn về phòng, anh bế cô ngồi xuống, xong đẩy cô đi, cô đang không khoẻ, đẩy cô đi như vậy tốt hơn.
Đẩy cô ra ngoài, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Aaa bị bắt trong phòng khó chịu mà, ra đây vẫn tốt hơn nhiều.
Anh đẩy cô đi vòng vòng, đến khi hơi lạnh, cô quay sang nói với anh lên
phòng lấy giúp cô khăn choàng, anh vui vẻ gật đầu về phòng lấy cho cô.
Cô ngồi đó, nhìn bầu trời đầy sao kia. Bỗng ai đó bịt kín mặt đi đến chỗ cô.
”Ai vậy?” Cô nhìn người lạ mặt đứng trước mình.
Người lạ kia bỏ khẩu trang ra, cô giật mình, là người muốn đâm anh nhưng lại đâm cô đây mà.
”Xin cô, nghe tôi nói một lát được không?” Người phụ nữ kia khẩn cầu.
”Bà muốn nói gì?” Cô lắng nghe.
”Tôi xin lỗi, vì lần đó là tôi sai, tôi mong cô có thể giúp hai đứa con nhỏ
của tôi, chỉ cần cô giúp tôi sẽ đi đầu thú” Người phụ nữ kia nói, xong
rút ra tờ giấy đưa cho cô.
Cô cầm tờ giấy, đây chắc là địa chỉ nơi hai đứa con của người phụ nữ này ở sao?
”Xin cô, tôi ngồi tù không ai nuôi hai đứa nó, chỉ có cô” Người phụ nữ cầu xin.
”Được tôi sẽ giúp bà” Cô nói, dù gì mấy đứa trẻ không có tội, mẹ nó đi tù thì ai nuôi chứ?
Thôi thì cô giúp nguời vậy, dù gì nhìn bà ta cũng là người tốt, không phải là cố ý muốn đâm anh suy ra thành đâm cô.
”Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều, còn nữa, vụ chồng tôi ở công trình có người đứng sau” Bà ta nói.
Công trình? Sao cô không hiểu gì vậy? Tai nạn công trình hay gì đó sao? Có
kẽ anh giấu cô đây mà, từ rồi hỏi anh, hỏi người đứng sau là ai đã.
”Là ai? Bà nói đi?” Cô gấp gáp.
”Là...” Bà ta định nói thì...
”Hự...” Bà ta bỗng ngã về phía cô.
”Bà, bà sao vậy?”
Bà ta sao vậy? Sao sao lại như vậy?
Cô thấy có gì ấm ấm dưới tay, đưa lên thì... máu.. máu nhiều quá, sao sao lại có máu.
”Á Á Á Á Á Á Á” - Cô hoảng loạn hét lên, đẩy người đàn bà kia ra hoảng sợ.
Người đàn bà đó... bà ta... bà ta sao lại có máu, sao lại có máu... sao lại.
Ngô Trác Thăng đang đi xuống, nghe tiếng la vội chạy tới. Thì trước mặt
anh là hình ảnh kinh hoàng, người đàn bà đâm cô lần trước đang nằm dưới
vũng máu, còn cô đang hoảng sợ, hai tay đầy máu nhìn bà ta đang bất tỉnh nhân sự.
Anh vội chạy lại chỗ cô, ôm cô vào lòng.
”Song Nhi , có chuyện gì? Nói anh nghe, sao tay em lại có máu, còn người đàn bà kia nữa, sao lại?”
Cô hoảng sợ, nắm chặt áo anh.
”Bà ta.. máu.. tự dưng.. ngã xuống” Cô hoảng loạn nói