-“Những lời Kim Thiện Tử trước lúc rời đi đến tột cùng là có ý gì?” – Y Vân bồi
hồi đứng trước của Nam Thiên Môn.
Nàng vẫn không dám đến gặp Thanh
Ngưng, đành phải lợi dụng pháp thuật để xuyên qua tam giới xuống thế
gian.
Bóng người màu vàng nhạt lại xuất hiện trong tầm mắt
nàng, cử chỉ vẫn rất tự nhiên tao nhã.
-“Tôn giả đang đợi ta sao?”
– Thần tiên cho dù pháp lực có cao đến đâu cũng không có khả năng nhìn được
tương lai, hắn làm sao có thể biết nàng sẽ đến?
-“Ta chỉ là đang
đợi người nên đến”.
-“Ta chỉ là muốn hỏi lời nói ngày hôm đó
của Tôn giả có ý gì?”
-“Vậy chuyện gì ngươi không rõ?” – Hắn
nhìn Y Vân, ánh mắt như nhìn thấu thế gian cũng như nhìn thấu lòng
nàng.
Muốn hỏi : Ta vì sao lại tồn tại? Vì sao ta lại động
tình? Ta nên làm thế nào để thoát khỏi sự yêu hận vô biên vô hạn day dưa
này?
Nếu đã lựa chọn làm tiên, nhất định sẽ nhiều đau khổ
nhưng nàng chỉ có thể một mình chịu đựng.
-“Ta chỉ có thể
nói với ngươi: Phong đừng động tình , Vân đừng gắn bó”. Qủa nhiên không hổ là
thủ hạ đại đệ tử của Như Lai, mọi sự trên thế gian đều không qua khỏi cặp mắt
sáng kia.
Phong nếu động thì bụi bặm sẽ ẩn trong
đó….
Vân nếu như gắn bó thì sẽ tạo ra bão
tố….
Là thần tiên thì không được lưu luyến phàm trần, nếu
không thì nhất định sẽ vạn kiếp bất phục….
-“[Kim Cương
Kinh] thật sự có thể giải thoát thế gian sao?” – Y Vân có chút nghi hoặc hỏi,
ngay đến cả Thanh Ngưng cũng bất lực, Kim Thiện Tử có thể làm được
sao?
-“Như Lai Phật Tổ trước khi tu thành chín quả cũng là
một phàm nhân.Người cả đời đều tìm kiếm chân lý của nhân loại, nhân sinh có thể
luân hồi, về sau rốt cục cũng hiểu thấu đáo. Nguyên lai nhân thế thoát ly luân
hồi, rời bỏ khổ ải cũng chỉ là đều không thể cưỡng lại được, bao gồm cả tình
yêu.” – “Tình yêu” – hai chữ này hắn cố ý nhấn mạnh.
-“Vậy
ngài tính như thế nào để cứu giúp nhân sinh?”
-“Cùng bọn họ
trải qua đau thương tang khổ ở thế gian mới có thể lĩnh hội được hết [Kim Cương
Kinh]”.
-“Vậy ngài sẽ luân hồi chuyển thế .. làm phàm nhân”
– Y Vân kinh ngạc vạn phần.
Kim Thiện Tử cười mà không đáp.
Nếu có thể độ hóa được thế nhân mà từ bỏ một thân tu vi làm phàm nhân sao lại
không thể
chứ?
_____________________________________
Thiên
đình tĩnh lặng, Y Vân buông đống gấm vóc trong tay, hướng về phương xa mà suy
nghĩ.
Từ sau khi quen biết Kim Thiện Tử, nàng thường lặng lẽ
hạ phàm để gặp Kim Thiện Tử, lắng nghe thiện ngữ, kiên nhẫn lĩnh hội giảng thuật
của [Kim Cương Kinh] cùng với sự luân hồi chuyển thế, xem coi nhân, yêu , thần
như thế nào có thể vượt qua thử thách… Cũng có lúc nàng hói hắn chuyện tình yêu
của thế gian.
Không thể nói Kim Thiện Tử có thể thấu triệt
mọi điều hơn Thanh Ngưng, nhưng cái chính là hắn dùng một ánh mắt khác để nhìn
phàm trầm.
Trên người Kim Thiện Tử luôn lộ ra vẻ đạm mạc,
một loại yên bình hư ảo.
Còn Thanh Ngưng thì lại lộ ra vẻ cô
đơn, một loại u buồn ngàn năm không thay đổi.
U buồn sẽ làm
nàng trầm luân, hư ảo mới giúp nàng thức tỉnh….
-“Đang suy
nghĩ cái gì mà lại xuất thần như vậy?” – Đột nhiên khuôn mặt của Thỏ Ngọc xuất
hiện làm nàng giật mình.
-“Vì sao mỗi lần xuất hiện ngươi
đều làm ta giật mình?”
-“Bởi vì tâm tư của ngươi không biết
đi nơi nào” – Ánh mắt của nàng thăm dò nhìn Y Vân hơi bất an. –“Suy nghĩ cái gì
? Không phải là nghĩ đến Kim Thiện Tử chứ?”
-“A?” –Nàng kinh
hô phát giác chính mình thất thố, nghiêm mặt nói – “Đừng nói lung
tung”.
-“Ta hôm qua thấy ngươi vụng trộm hạ phàm, còn cùng
hắn dạo chơi Tây Hồ …” – Thỏ Ngọc thè lưỡi nghịch ngợm nhìn
nàng.
-“Đừng ăn nói lung tung, nếu để cho Vương Mẫu Nương
Nương biết, ta cho dù có trăm cái miệng cũng không cãi được” – Y Vân thấp giọng
nói. Không thể tưởng tượng được nàng ta ở cùng Hằng Nga lâu như vậy nhưng lại
không thay đổi chút nào. Vì sao Hằng Nga trầm lặng như vậy lại có thể lưu nàng
ta bên người.
-“Sợ cái gì?” – Thỏ Ngọc thoải mái dựa lên vai
nàng, ý vị thâm trường (sâu xa) nói bên tai nàng –“Kim Thiện Tử bộ dạng thật sự
rất mê người, nếu là ta, ta cũng động tâm.”
- “Đừng náo
loạn.”
Thỏ Ngọc thấy được, như vậy thì chúng thần tiên trên
Thiên Giới cũng sẽ biết, vậy Thanh Ngưng có biết hay
không?
Nhắc đến tên chàng, nàng ruột đau như cắt, đã lâu
không được nhìn thấy chàng (Mik: Thế mà tỷ tỷ lại đi hẹn hò với ai kia.. làm
người ta đau khổ
đấy!!!)
*****************************
-“Đâu
có sao, trên Thiên đình này các tiên nữ mê luyến Tuế Tinh Quân cũng rất nhiều,
có gì khác biệt hơn ngươi đâu?”
-“A?” – Nàng run lên, gấm
vóc trên tay rơi xuống.
-“Ha ha! Ngươi bị dọa sao? Ngươi
thật sự nghĩ tiên nữ trên Thiên đình này là một đám lạnh lùng sao?” – Thỏ Ngọc
nhặt gấm vóc lên, đưa cho nàng, cười nói –“Chỉ là không có dũng khí như Chức Nữ
thôi. Nói cho cùng thì Tuế Tinh Quân cũng rất tuấn
tú”.
-“Động tình dục là vi phạm thiên luật, sẽ bị trừng
phạt”
-“Đúng là như thế, nhưng Vương Mẫu Nương Nương không
phải cũng cùng Ngọc Đế ân ân ái ái yêu nhau sao? Hằng Nga mỗi ngày đều nhìn Hậu
Nghệ mà không có ai quản sao? Nếu Thiên Luật lạnh như băng kia có thể quản được
tâm thì sẽ không có tiên tử lưu luyến phàm trần mà bị phạt…” – Thỏ Ngọc bỉu môi
nói, ngữ khí thật sự rất cứng rắn (Mik: Tỷ này nói quá hay!!! *vỗ tay vỗ
tay*)
-Y Vân không thể không che cái miệng anh đào của nàng
ta lại nếu không nàng ta lại sắp sửa phát biểu “Cao đàm khoát luận”* (Mik : *có
nghĩa là phát biểu rất sôi nổi về một vấn đề nào đó ^^
)
***************************
Thanh
Ngưng cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nhìn thấy Y Vân cùng Kim Thiện Từ ở nơi phong
cảnh hữu tình mà trò chuyện vui vẻ (Mik: ca ca hiểu lầm tỷ ấy rồi .. người ta là
“đàm luận” chứ không phải “trò chuyện” >”
Với pháp
lực của hắn, tất cả mọi chuyện tình phát sinh ở sinh ở tam giới hắn đều cảm nhận
được. Nhưng đều hắn không thể nhìn thấu chính là quá khứ, tương lai .. và tâm tư
của Y Vân.
Nàng mỗi lần hạ phàm hắn đều biết, mỗi lần nàng
tươi cười với Kim Thiện Tử hắn đều nhìn thấy còn hắn – cho dù tình nguyện làm
bất cứ đều gì nàng cũng không nhìn tới (Mik: Chính vì thế nên làm cho tỷ ấy
không dám gặp mặt ca ca đó .. sợ biết được tình cảm của tỷ đối với ca ca …thì dù
đại náo Thiên đình chắc ca ca cũng làm >”
Nàng thật
sự có thể nói, có thể cười nhưng lại không thể cười vì hắn. Nghìn năm qua như có
một cây đao đâm vào lòng hắn, mặc dù không chảy máu nhưng luôn không ngừng đau
âm ỉ.
-Thái Bạch Tinh nhẹ nhàng ho khan và tiếng – “Do dự có
thể lý giải sao, nhưng nước cờ ngài đi đã qua hai canh giờ, còn có gì chưa rõ
sao?”.
Thanh Ngưng hốt hoảng mở mắt ra, không nói gì chỉ
cười khổ.
Thái Bạch Tinh nhìn bàn cờ nói – “Ngày tốt cảnh
đẹp, tài tử ven hồ thật là mĩ sự nhân gian”.
Lời nói của hắn
như từng nhát kiếm đâm vào tâm của Thanh Ngưng làm ngón tay hắn run run một
chút, quân cờ rơi xuống phá hủy tinh diệu của ván cờ.
-“Đáng
tiếc, đáng tiếc một phen khổ tâm a, ngươi phá hủy tinh diệu của ván cờ
a.”
-“Vậy ta thua, chúng ta đánh lại đi” – Thanh Ngưng
nói.
-“Thua cờ thì có thể đánh lại nhưng nếu lựa chọn sai
lầm thì sẽ không thể quay đầu lại. Nếu như ngươi có nhắm mắt cho qua việc nàng
ta tự ý xuống trần, chỉ sợ cấp trên trách tội xuống dưới -ngươi cũng không thoát
khỏi tội a”
-“Chẳng lẽ sẽ phế đi ngàn năm đạo hạnh của ta
sao?” – Thanh Ngưng nhặt những con cờ đang phân tán lên, lẳng lặng nói – “Dù thế
nào thì nàng cũng là tâm huyết của ta, ta làm sao có thể nhẫm tâm tự tay hủy
đi!”.
-“Nàng là tượng đất của ngươi sao? – Có lẽ chỉ là
trùng hợp thôi”.
-“Nói như thế nào thì ta cũng sống hơn ba
ngàn năm. Nhưng điều duy nhất ta đoán không ra là nguyên thần của nàng từ đâu
đến” – Hắn đã sớm đi điều tra Hoa Sơn đỉnh, Y Vân từ ngàn năm trước đã ngưng tụ
mà thành.
-“Có lẽ cũng giống như ngươi và ta, cũng từ linh
khí mà thành.”
-“Nhưng ngay cả nguyên thần của chúng ta đều
từ vạn năm mà ngưng tụ vậy linh vật dạng gì mà nhanh như vậy đã có thể hóa thành
nguyên thần?”
-“Có lẽ nàng ta đặc biệt
hơn.”
-“Đặc biệt..” – Lời nói còn chưa hết, Thanh Ngưng đột
nhiên đứng dậy, cau mày.
-“Phiền toái của nàng là phiền toái
của ngươi sao?” – Thái Bạch Tinh hít một hơi sâu – “Làm gì phải tự tìm phiền
toái, bỏ nàng đi!”.
-“Ta đi Diêm La Điện một chút” – Hắn
nhanh chóng biết mất trong không
trung.
*************************
Thế
Gian- – Lạc Dương.
Y Vân cùng Kim Thiện Tử đang rảo bước bên
hồ ở Lạc Dương, Kim Thiện Tử đang trả lời những nghi hoặc của Y
Vân.
Bỗng bọn họ lướt qua một nữ tử đang thất hồn lạc phách,
đôi mắt thất thần bình tĩnh nhìn hồ nước, dung nhan xinh đẹp lại lộ ra vẻ tuyệt
vọng.
Đột nhiên, nàng thả người xuống hố, cơn gió thổi nhẽ
qua lớp lụa mỏng.
Ngay sau đó, Y Vân cũng nhanh chóng phi
xuống hồ, cứu người nữ tử ở dưới lên.
Kim Thiện Tử định ngăn
cản nhưng đã quá muộn đành phải để cho Y Vân lôi nàng lên, hắn cởi áo khoác dài
trên cười choàng thêm cho Y Vân, còn nàng thì đang dùng lực cố gắng để nữ tử kia
nôn nước trong bụng ra, hắn bất đắc dĩ nói –“Tại sao phải làm
vậy?”
Phía sau bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường đang nhìn nhau,
không thấy hồn lìa khỏi xác, nên bọn họ phẫn nồ trở về báo cáo với Diêm La
Vương.
-“Hắc Bạch Vô Thường quay trở về rồi, ngươi có biết
là người đang làm một việc rất sai không?”
-“Cùng lắm thì
nhận trừng phạt” – Y Vân cũng biết mình không đúng.
-“Không
chỉ như thế, mọi nguyên nhân đều có kết quản, ngươi thay đổi vận mệnh của nàng
ta, nên sẽ phải chịu cái giá phải trả của nàng ta ở đại giới.”- Trong giọng nói
của Kim Thiện Tử chính là cảm thán, không có sự thầm oán bởi bản tính của Y Vân
thiện lương làm cho hắn có một tia càm động không hiểu.
Nếu
thần tiên trên thiên giới vẫn còn chút xíu thiện lương như vậy thì thế gian sẽ
không xảy ra nhiều bi kịch.
Nữ tử kia đã tỉnh, biết được
mình vẫn còn sống,nước mắt bắt đầu chảy trên khuôn mặt xinh
đẹp.
-“Tai sao phải cứu ta? Nên để cho ta chết
đi.”
-“Trời cao rất có đức hiếu sinh, ngươi cần gì phải tự
mình tìm lấy cái chết”- Y Vân thương tiếc khuyên nhủ.
-“Ta !
Cho dù sống cũng không bằng chết…” – Nhớ tới vận mệnh chính mình, nàng khóc
không thành tiếng.
Nữ tử ấy tên là Nguyệt Nhân Nhân, là một
vũ kĩ (kĩ nữ phục vụ múa mua vui cho khách) ở Nguyên Tiêu Các,tuy biết bản thân
đã bị vấy bẩn nhưng vẫn luôn đợi một người nam nhân vì nàng mà chuộc thân. Chỉ
tiếc nơi chốn phong lưu ấy, làm sao có thể tìm được một chân ái nam
nhân.
Mấy ngày trước, nàng rốt cục cũng không thể bảo vệ
được sự trong sạch của chính mình, ở lại nơi trần thế này còn ý nghĩa gì – chi
bằng thoát li khỏi khổ ải, giải quyết cho xong chuyện cuối đời nhưng cũng không
thể nghĩ rằng thiên ý trêu người.
-“Không phải cứ đến lúc
tuyệt vọng là có thể hèn nhát mà kết thúc sinh mệnh của bản
thân”.
Lúc Y Vân đưa Nguyệt Nhân Nhân về Nguyên Tiêu Các,
nàng mới hiểu được thế nào là giao lộ gữa thiên đường và địa
ngục.
Nguyên Tiêu Các – Thanh lâu nổi danh nhất Hàng Châu –
Các nữ tử nơi đây đều đa tài đa nghệ, xinh đẹp vô song. Mà Nguyệt Nhân Nhân đúng
là danh kĩ đứng đầu ở Nguyên Tiêu Các, mỗi ngảy đều có hơn trăm ngàn khách nhân
nghe danh mà đến, chỉ vì dung nhan và khả năng múa của nàng. Nhưng trong cái
cuộc sống không thực không ảo ấy, Nguyệt Nhân Nhân đã chọn tử
lộ.
Tú bà vừa nhìn thấy Nguyệt Nhân Nhân trở lại thì kinh hỉ
vạn phần – “Ngươi cuối cùng cũng quay lại, nếu không những người ở Nguyên Tiêu
Các đây sẽ rất thảm.”
-“Mụ mụ, có chuyện gì sao?” – Nàng cảm
thấy có chút kì quái, từ trước đến nay chưa từng thấy vẻ mặt lo lắng của tú
bà.
-“Mấy ngày sau là đại thọ của Lại Bộ Thượng Thư, nên mời
ngươi đi hiến vũ. Một hồi nữa sẽ có người đưa ngươi đến phủ, còn không mau đi
chuẩn bị!” – Nói xong tú bà liền đẩy nàng vào
phòng.
**********************************
Bên
trong Diêm La Điện , Diêm La Vương – Tàng Vương tức giận đạp đổ đống sách sinh
tử, gương mặt bình thường đã có màu xám nay lại đang giận dữ nên càng làm nó
thêm âm trầm khủng bố, Hắc Bạch Vô Thường sợ đến mức không ngừng quỳ lạy dưới
đất , dập đầu.
-“Hừ, hắn nghĩ hắn là ai vậy? Bất quá chỉ là
thủ hạ đại đệ tử của Như Lai Tây Phương chỉ biết giảng thiện ngữ, dựa vào cái gì
mà can thiệp chuyện của địa phủ ta ?
Tàng Vương biết nếu một
người dương thọ đã hết mà vẫn sống trến đời thì đó là thất trách của hắn nên
đành phải lớn tiếng dọa người.
-“Chuyện này đã sẽ kiện lên
Thiên đình, còn cái tiên nữ kia , gọi là gì?” – Tàng Vương gào thét làm toàn địa
phủ có chút chấn động.
-“ gọi là Y Vân” – Thanh âm thản
nhiên vang lên, giống như từ nơi xa vọng vào, thanh âm quen thuộc đam mạc nhưng
cũng khiến người nơi đây kinh sợ.
Tàng Vương đang căm giận
bỗng nghe thấy thanh âm này , hoảng sợ đến mức làm sổ sinh tử trên tay rơi xuống
đất, hắn không thèm nhặt lên, vội vàng đi ra cửa nghênh
đón.
-“Tiểu thần cung nghênh Tinh
Quân”.
-“Can thiệp sinh tử phàm nhân đúng là tội lới, có
điều ta muốn hỏi ngươi, Nguyệt Nhân Nhân phạm phải tội lớn gì mà nàng cả đời
phải sống như thế rồi cuối cùng phải chọn cái chết oan uổng? Theo ta được biết
tự sát chính là tội nghiệt đến nỗi không có tư cách làm
người.”
Thanh âm mờ mịt, trên điện thượng tại Diêm La một
bóng dáng phiêu dật sáng ngời từ từ hiện rõ.
Thanh Ngưng
lạnh lùng lướt qua Tàng Vương cùng với đống sổ sách phân tán đầy trên mặt đất,
dựng chiếc ghế dựa bị ngã xuống, thản nhiên ngồi xuống, chờ đợi đáp án của Tàng
Vương.
-“Nàng?” – Tà Vương kích động nhặt lên một cuốn
thượng sinh tử bộ, đặt tay lên mặt quyển sách, tên của Nguyệt Nhân Nhân lóe lên
cùng với một hàng chữ nhỏ xuất hiện ở quyển sách.
-“Kiếp
trước của nàng đã cùng người khác thông dâm?” – Tàng Vương
đáp.
- “Thông dâm?”
-“Vâng, cùng với tỷ
phu của mình còn hại chết tỷ tỷ của nàng.” – Tàng Vương nâng quyển sách sinh tử
đến chỗ của Thanh Ngưng.
-“Việc này đã điều tra rõ chưa?” –
Thanh Ngưng nhận quyển sổ sinh tử, lật ra xem.
-“Đã tra hỏi
qua. Tỷ tỷ của nàng đã bẩm báo, Nguyệt Nhân Nhân cũng đã tự nhận tội, nguyện ý
sẽ chuộc lại tội nghiệt ở kiếp này.”
-“Ân, gọi Mệnh Túc Tinh
Quân đến đây gặp ta” – Thanh âm bình tĩnh không cảm xúc nhưng còn đáng sợ hơn
dáng vẻ âm trầm của Diêm La.
Tàng Vương sợ hãi, trừng mắt
nhìn Phán Quan ở bên cả giận nói –“Còn không mau
đi!”
-“Vâng, tiểu nhân đi ngay.!” – Phán Quan nhanh chóng
biến mất- đám tiểu quỷ ở Diêm La Điện cũng sợ hãi mà núp hết
vào.
Tàng Vương đương nhiên cũng tưởng sẽ tìm một chỗ nào đó
trốn đi, đáng tiếc không được, đành phải nhỏ giọng thăm dò – “Tinh Quân, những
việc nhỏ này làm sao dám phiền đến ngài”
-“Việc nhỏ? Vậy
ngươi cho rằng cái gì mới là chuyện đại sự?”
Tàng Vương nhất
thời nghẹn lời, biết mình nói sai đành phải cười bồi – “Tiểu thần không có ý
này, chuyện luân hồi là chuyện phụ trách của địa phủ, việc này để tiểu nhân xử
lý là tốt rồi”.
-“Vậy người tính xử lý làm sao? Bẩm báo cho
Ngọc Đế, đem Kim Thiện Tử cùng tiểu tiên kia đi trị tội, còn Tây Phương Như Lai
Phật Tổ xem như không nhìn không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ
sao?”
-“Này ….Thỉnh Tinh Quân minh
xét”
-“Giáo ngươi không phải chuyện của ta” – Thanh Ngưng
đem sổ sinh tử tùy ý quăng, lạnh lùng nói – “Ta chính là muốn biết đến tột cùng
vì cái gì phát sinh chuyện này. Người là người chưởng quản sinh tử nhân gian,
hỏi ngươi mà ngươi cũng không tra ra được sao? Vị trí Tàng Vương của người có
phải là không làm được gì không?”
Tàng Vương cả kinh, vội
vàng quỳ xuống – “Tiểu thần biết tội.”
Lúc này Mệnh Túc Tinh
Quân mới vội vàng tới, hắn lặng lẽ nhìn qua Tàng Vương cung kính nói – “Tinh
Quân, ngài tìm tiểu thần có chuyện gì?”
-“Ta chỉ muốn hỏi
một chút chuyện của Nguyệt Nhân Nhân kiếp trước và kiếp
này”.
-“Nguyệt Nhân Nhân kiếp trước kêu là Âu Ẩn Nguyệt,
nàng cùng tỷ tỷ đều yêu thương một người nam nhâm, không nghĩ đến nam nhân kia
cưới tỷ tỷ của nàng, nàng thì gả cho người khác làm thiếp. Nhưng nàng lại không
biết kiểm điểm cùng tỷ phu của nàng thông dâm, làm hại tỷ tỷ nàng phải tự sát.
Nên tiểu thần cho nàng kiếp này ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười, đền lại tội
nghiệt ở kiếp trước.”
-“Nếu tỷ phu của nàng kiếp trước không
thích nàng thì vì sao lại cùng nàng thông dâm?”
Lời nói của
Thanh Ngưng nhất thời làm cho hắn á khẩu không trả lời được, hồi lâu suy nghĩ
liền nói – “Đây là an bài của Hồng Loan Tinh Quân, tiểu thần không hiểu
được.”
-“Nguyệt Lão sao?” – Nghe đến hai chữ ấy, Thanh Ngưng
nhanh chóng biến mất khỏi Diêm La Điện.
-“May mắn ngươi
thông minh, đổ hết lên trên người Nguyệt Lão” – Tàng Vương thấy Thanh Ngưng vừa
rời đi, gánh nặng liền được trút xuống.
-“Ngài không cần lo
lắng, Tuế Tinh Quân cũng không đáng sợ”.
-“Ta nghe nói Tàng
Vương nhiệm kì trước chỉ vì một câu nói của hắn liền mất đi ngàn năm tu hành” .
-Nhớ rõ lúc hắn mới đến địa phủ, Phán Quan liền nói hắn vạn lần không được đắc
tội với Tuế Tinh Quân.
Mệnh Túc Tinh Quân cười nói – “Không
phải, Tàng Vương trước tự tiện sửa đổi sinh tử của phàm nhân, bị Tuế Tinh Quân
phát hiện, mới biến hắn thành phàm nhân. Nếu ngài lấy việc thiện làm chủ trương,
Tuế Tinh Quân sẽ không làm khó ngài”
“Nhưng là thất trách
của ta, không thu hồi được hồn phách của phàm nhân kia.” – Tàng Vương lo lắng
nói.
-“Không có việc gì, hắn luôn từ bi. Tuy rằng phụ trách
đường đi của thần tiên trên Thiên Đình nhưng rất hay giải vây giúp người khác
trên Thiên đình. Hắn nếu muốn trị tội ngài, sẽ không hỏi nhiều như
vậy.”
-“Thật sự sẽ không có việc gì
sao?”
-“Nếu có việc hắn cũng sẽ giúp ngài giải quyết, yên
tâm đi.” –Mệnh Túc Tinh Quân nhìn đống hỗn độn trong Diêm La Điện một phen đánh
giá nói – “Lần sau nếu ngài có phát giận cũng đừng làm lộn xộn như vậy, hắn rất
ghét lộn xộn này nọ ….”.