Ngàn Năm Nữ Tống

Chương 2: Chương 2




Một người tuấn lãng vô song, một lúc có thể mua 50 ngàn cái bánh bao thịt như hắn, đương nhiên không thể tên Lý Đại Ngưu. Hắn là Mộ Phàm, còn là một Vương gia.

Hắn gọi nàng là Tống Tống, sắp xếp cho nàng một gian phòng vô cùng lớn cùng với sáu tỳ nữ, cơm tối có tới mười món ăn mặn.

Tống Tống ở chỗ này tự do tự tại, cảm thấy Vương phủ cái gì cũng tốt, nhưng có một điều kỳ lạ là ánh mắt của hộ vệ bên cạnh Mộ Phàm nhìn nàng đều không được tốt cho lắm. Nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ thân phận bánh chưng của mình đã bị bại lộ?

Ngẩn người một canh giờ, nàng không cách nào tự giải thích được, nhìn thấy Mộ Phàm ngồi đọc sách đã lâu bỗng đứng dậy, nàng liền đi theo.

Mộ Phàm nghe tiếng bước chân liền quay lại, nói: “Ta đi tắm.”

Nàng gật đầu đáp: “Được, ngươi đi đi.”

Chờ hắn đi được mười bước, Tống Tống cũng đi theo, không ngờ lại phát hiện ra bánh chưng là mình đây lại biết dùng khinh công. Hơn nữa, nàng ẩn thân cũng rất tốt, đi theo phía sau hắn mà không ai phát hiện ra. Đến bên ngoài phòng hắn, nàng liền nhảy vào từ cửa sổ phía sau, đi một lát mới nhìn thấy bồn tắm. Nơi đó đang có bóng người ngâm mình trong nước nóng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nàng yên lặng ngồi xổm một bên nhìn hắn, hơi nước bốc lên mù mịt giăng kín cả căn phòng, phủ lên cả lông mi lẫn hai gò má của hắn. Nàng ngắm đến ngẩn người, khuôn mặt này quả thật rất dễ nhìn.

Mộ Phàm mơ hồ nghe thấy tiếng động, cảnh giác mở mắt, vừa thấy người trước mặt liền vô cùng kinh ngạc, lúc sau mới nhớ ra nước trong bồn vừa trong vừa nông…. Hắn lặng lẽ dùng khăn che khuất phía dưới, bình tĩnh hỏi: “Sao nàng đến được đây?”

“Chàng từng nói muốn ta một tấc cũng không rời mà.”

Mộ Phàm bất đắc dĩ nói: “Khi tắm không cần.”

“Vậy ta đi đây.” Tống Tống đi được hai bước liền kéo cổ áo mình nhìn xuống ngực: “Cơ thể chàng thật đẹp, không như ta trên người đầy vết sẹo.”

Trước lúc ăn cơm tối nàng đã tắm rửa sạch sẽ, kết quả vừa gỡ xuống lớp vải đang quấn quanh người liền phát hiện bên dưới đều là vết thương. Thân là một cô gái bánh chưng, nàng cảm thấy rất không thoải mái.

Hiện tại so sánh với Mộ Phàm, nàng lại càng không thoải mái.

Rầm, tiếng đập xuống nước của người đang tắm rửa sau lưng vang lên rất rõ ràng. Tống Tống đang muốn quay người lại nhìn thì liền cảm thấy cơ thể một người ướt nhẹp nóng bỏng dán lên người mình, cánh tay dài duỗi ra đè cổ áo nàng xuống, nói: “Vết thương sẽ từ từ khỏi thôi.”

Sau lưng tỏa ra hơi nước, nhiệt độ nóng bỏng khiến nàng đỏ mặt, trái tim đập mạnh liên hồi, nàng nói: “Nhất định trước đây ta là một cái bánh chưng vô cùng đáng ghét, nếu không tại sao lại có nhiều vết thương như vậy chứ.”

Mộ Phàm lại dán sát vào bên tai nàng, gò má ướt át đã thấm ướt tai trái nàng, nói: “Nàng không phải bánh chưng.”

Nếu như muốn nàng giải thích tình huống hiện tại giữa hai người thì chính là cọ xát thân mật. Thân thể nàng cứng đờ, không thể di chuyển, trên đời này ngoại trừ bánh chưng ra thì còn có cái gì có thể cứng ngắc như vậy được? Nàng nghiêm túc nói: “Vậy có lẽ ta là bánh bao rồi.”

Mộ Phàm khẽ cười, dùng cánh tay còn ướt nước xoay người nàng lại, che kín vết thương bị hở ra, dịu dàng nói: “Quay về đi.”

Tống Tống dường như phá cửa sổ mà chạy, nhảy ra khỏi cửa sổ phía sau cũng không quay đầu mà chạy biến.

Mộ Phàm tắm rửa xong bước ra, chỉ thấy thị vệ trưởng Tần Khải chờ trước cửa. Tần Khải nhìn thấy hắn liền chắp tay nói: “Thánh thượng triệu kiến.”

Vẻ mặt hắn không hề thay đổi, chỉ có giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Chuẩn bị xe.”

Tần Khải chần chừ một lát, nhìn về phía hành lang đối diện, khuyên nhủ: “Vương gia, đưa Bình… Bình cô nương đi đi.”

Ánh mắt Mộ Phàm đột nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn hắn, ánh nhìn chăm chú đến mức khiến Tần Khải mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay đứng yên, muốn lấy cái chết khuyên can: “Bình cô nương đã không còn là Bình cô nương lúc trước. Nàng đã quên ngài, trí lực cũng bị tổn thương, không còn là Bình cô nương thông minh tuyệt đỉnh lại thích ngài nữa rồi. Lẽ nào Vương gia không nhìn thấy?”

Sao hắn có thể không nhìn thấy, sao hắn có thể không biết? Nhưng cho dù nàng có thay đổi hoàn toàn thì hắn cũng không nguyện ý buông tay.

“Nàng sống, ta sống. Nàng chết, ta chết.”

Từng chữ kiên định, Tần Khải tự biết đã không còn cách nào cứu vãn, khẽ thở dài một hơi, lúc này mới rời đi chuẩn bị xe vào cung.

Mộ Phàm trở về từ trong cung, sắc mặt cũng không quá tốt. Hắn chậm rãi đi đến trước cửa phòng, thấy đèn bên trong vẫn sáng, nghĩ thầm không lẽ nàng vẫn còn bên trong. Hắn đẩy cửa đi vào, quả thực nhìn thấy nàng đang gục đầu xuống bàn ngủ, lúc lại lẩm bẩm vài câu, lúc thì lại không biết đang nói gì, nhưng ngủ rất ngon.

Chỉ nhìn dáng vẻ ngủ yên của nàng, trên môi Mộ Phàm đã lộ ra ý cười. Bước nhẹ tới bên cạnh nàng, hắn lại không đành lòng đánh thức nàng dậy, cuối cùng liền cúi xuống ôm nàng, đặt lên chiếc giường mềm mại, cởi giày, đắp kín chăn, ngồi bên cạnh ngắm nàng ngủ.

Mái tóc dài đen như mực xõa xuống hai bên vai, vết thương trên cổ lại lộ ra bên ngoài, nơi trắng nõn đang phập phồng lên xuống phía dưới cổ đều là vết thương. Con ngươi trong mắt hắn co rụt lại, đầu ngón tay khẽ vuốt, mỗi một vết sẹo giống như lửa nóng, thiêu đốt ngón tay hắn.

Thấy nàng nhíu mày, hắn liền thu tay lại. Lúc đang rút tay về thì lại vô tình chạm nhẹ vào Kim Ti Nhuyễn Giáp bên trong áo lót của nàng, lúc này hắn mới thoáng an tâm. Sau đó, hắn cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, yên lặng ngồi đó, yên lặng nhìn nàng.

Ánh nến trong phòng chập chờn bởi gió đêm lùa qua khe cửa, chiếu lên bóng người đơn lạnh trong phòng, khẽ dao động.

Sáng sớm Tống Tống tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ trên giường Mộ Phàm, mà hắn thì chẳng biết đã đi đâu. Nàng nhanh chóng đứng dậy, giày cũng không thèm đeo liền chạy ra ngoài. Vừa chạy được hai bước, nàng đã nhìn thấy Mộ Phàm đang ngồi trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, trên tay cầm cuốn sách. Mặt trời vừa mọc, ánh nắng hắt vào trong cửa sổ khiến dáng người kia dường như cũng phát sáng theo.

Mộ Phàm thấy nàng đi chân trần đứng đó, liền buông cuốn sách xuống, cầm giày bước về phía nàng.

Đôi chân nhỏ nhắn như ngó sen được bao lại bởi đôi tắt màu trắng, sau đó vừa vặn xỏ vào trong đôi giày. Đôi tay đang nắm bàn chân nàng vô cùng ấm áp, Tống Tống nhìn có chút si mê. Nàng cảm thấy nếu Vương gia muốn ăn nàng, thì nàng cũng sẽ không trách hắn.

Nơi này rất ấm, đến nỗi khiến nàng không muốn quay lại khe tuyết lạng lẽo kia một chút nào.

“Hôm nay nàng có muốn đi săn với ta không, hoặc là đi câu? Hay nàng muốn ở trong Vương phủ chờ ta về?”

Tống Tống ngồi xổm nhìn hắn, nói: “Chàng làm gì thì ta làm cái đó.”

Mộ Phàm nhìn nàng nói: “Vậy nàng muốn làm gì?”

Tống Tống suy nghĩ một chút liền nói: “Săn bắn đi.”

Khinh công của nàng tốt như vậy, đi bắt vài con gà rừng, đây là cơ hội chứng minh thân thủ nhanh nhẹn của nàng, tăng cường giá trị bản thân, như vậy có lẽ nàng có thể sống lâu hơn một chút.

Kỳ lạ là, trước đây nàng cũng chỉ là một cái bánh chưng, nhưng tại sao lại luôn nghĩ đến chuyện sống sót.

Nàng gãi đầu một cái, không nghĩ ra.

Thôi, bù lại nàng biết một chuyện, đi theo Mộ Phàm sẽ có bánh bao thịt để ăn.

Tháng ba cỏ mọc én bay, trên núi lạnh hơn trong kinh thành một chút, trong bãi săn nhốt rất nhiều loại thú, là nơi dành cho con cháu hoàng tộc săn bắn.

Đoàn xe của Dự Vương phủ dừng ở trước bãi săn làm nổi lên rất nhiều sự bàn tán.

Dù sao bắt đầu từ năm năm trước, Lục vương gia đã không còn đến đây nữa, lại ít giao du với bên ngoài, không biết tại sao hôm nay lại đến. Chỉ chốc lát sau, bức rèm che màu tím bị gạt ra, một nam tử cao gầy, khuôn mặt anh tuấn bước từ trên xe xuống. Mọi người còn chưa kịp bước đến chào hỏi, thì lại thấy hắn đưa tay vào trong xe giống như đón người. Sau đó một cô nương cúi người bước ra khỏi xe, được hắn dịu dàng ôm xuống đất.

Mọi người bừng tỉnh, hóa ra là đón tiếp mỹ nhân.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt cô nương kia, có người đã cứng đờ, ngạc nhiên không nói lên lời.

Đương nhiên Mộ Phàm nhận ra, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt bọn họ, đám người kia nửa chữ cũng không dám nói.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một giọng nữ dễ nghe, phá vỡ sự im lặng.

“Biểu ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.