Ngàn Năm, Vạn Năm

Chương 5: Chương 5: Tình yêu bất diệt




Từ sau buổi dạ yến tại Trùng Khánh điện đến nay đã được hơn ba tháng, Lâm Nhạc ngày thì học chữ, xem sách, ca hát, rãnh rỗi lại đi dạo hoa viên, thỉnh thoảng nàng còn dạy cho hạ nhân trong phủ một vài trò chơi ở hiện đại như bóng chuyền, đánh golf … khiến họ rất thích thú, tiểu viện Nhã Trúc của nàng lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười nói không ngớt. Nói tới ngôn ngữ, trong mấy tháng qua, ngày nào Lâm Nhạc cũng kiên trì học hỏi, từ những phương pháp học tập hiện đại nàng áp dụng trong môn Ngoại Ngữ, cuối cũng cũng có khả năng nói và hiểu được một phần ngôn ngữ ở thế giới này, mặc dù vẫn có những từ nàng không hiểu, nhưng trên cơ bản mà nói, việc giao tiếp với nàng cũng không còn là vấn đề lớn…

Hơn ba tháng này, tâm trạng của Lâm Nhạc cực kì tốt…Vì sao ư? Thế thì phải nói đến giấc mơ kì lạ mà nàng gặp phải sau buổi tiệc ở Trùng Khánh điện.

Đêm hôm ấy, nàng đã có một giấc mơ! Một ông lão với một bộ trang phục kì lạ từ đầu tới chân, lão nói với nàng “Tiểu hài tử! Hajzzzz…Là ta đã liên luỵ ngươi, khiến ngươi bị lạc đến thời không này, ngươi vốn không phải người nơi đây, một ngày nào đó cũng phải trở về. Ngày hôm đó, ta mở ra một thời không địa đạo để đến dị thế tu luyện, nào ngờ khi đóng lại vô tình kéo theo ngươi đến nơi này. Hiện tại ta chưa thể đưa ngươi trở lại ngay được, do muốn mở địa đạo lần nữa thì cần phải đợi đến lúc bảy ngôi sao thẳng hàng, ngươi phải đến đúng nơi ngươi đã rơi xuống, mang theo những vật dụng mà ngươi đem đến thế giới này. Ta đã tính toán, đó là ngày mồng 8 tháng 8 năm sau, vào đúng giờ tí ba khắc, ta sẽ mở ra thời không địa đạo đợi ngươi…Hãy nhớ rõ, ta chỉ duy trì được trong nữa canh giờ (tầm 60p theo giờ hiện đại), nếu ngươi để lỡ thời điểm đó, sẽ phải đợi đến 8 năm sau! Ta sẽ giao cho ngươi cẩm nang cùng ngọc bội này, đến một lúc nào đó ngươi cảm thấy khó khăn và phải lựa chọn, hãy mở cẩm nang ra, còn ngọc bội sẽ giúp ngươi được an toàn đến ngày trở về, nếu muốn tìm ta, hãy đến đỉnh núi Côn Sơn và giao ngọc bội cho con Sư Tử đá đang rơi lệ ở chân núi…Tiểu hài tử, chuyến đi này âu cũng là định mệnh của ngươi, hãy thật cẩn trọng”

Lâm Nhạc tỉnh dậy thì thấy cẩm nang cùng ngọc bội đã ở trong tay…Nàng không nằm mơ? Vậy là nàng còn có đường quay trở lại???...Lâm Nhạc vui mừng đến cả đêm không thể nào chợp mắt lại. Nàng vẫn có thể trở về, vẫn còn có thể gặp lại baba cùng mama, còn có lũ bạn đồng học yêu mến lúc nào cũng líu ríu gọi nàng Nhạc Nhạc… Bây giờ theo lịch thì chỉ mới giữa tháng 1, tức là đến lúc nàng trở về còn gần 1 năm tám tháng nữa… Một năm tám tháng này nàng phải hảo hảo mà sống, bảo tồn bản thân thật tốt, cứ xem như một chuyến du lịch thật dài đi, dù sao nàng vẫn còn có thể trở về… Lâm Nhạc đem ngọc bội cùng cẩm nang kết lại với nhau rồi xem như dây chuyền mà mang trong người, dù sao những thứ này có thể giúp nàng trong gần 2 năm sống trong thế giới này a! Đó không phải là một khoảng thời gian ngắn, nhưng không sao, với nàng mà nói, chỉ cần có thể trở lại thì hai năm có là bao!

Với suy nghĩ đó, Lâm Nhạc luôn tích cực học tập cổ ngữ, cùng nghiên cứu những tập tục văn hoá ở thời đại này, nàng còn thường được Văn Hạo mang theo đi dạo trong kinh thành. Ở thành Tấn Khang này, có một nơi nàng rất thích đến, đó là tiểu lâu tên Thực Vi Tiên, các món ăn ở đây thật sự không chê vào đâu được, lúc nào nàng cũng ăn đến căng cả bụng khiến Văn Hạo trố mắt nhìn, những lúc ấy Lâm Nhạc chỉ biết trưng nụ cười “vô tội” ra như nói “ngươi xem này, ta rất biết tiết kiệm thức ăn đấy nhé! Món nào gọi ra ta cũng đều vì tiếc cho ngân lượng của ngươi mà ăn đến không còn một chút thừa nào a!” Thỉnh thoảng nàng cũng có “cơ hội” gặp Hoàng đế, mặc dù nàng đã tận lực né tránh, nhưng người ta dẫu sao cũng là ân nhân cứu mạng nàng, nếu không gặp mặt thỉnh an một tiếng thì thật thất lễ, thế nên những lần Tử Hạo đến vương phủ, nàng sau khi nói vài câu khách khí lại thường hay “vô tình” bị đau bụng, nhức đầu, hoa mắt, chóng mặt… mà rời đi sớm! Nói gì thì nói, gần vua như gần hổ, nàng còn muốn 2 năm an phận ở thế giới này a!

Hôm nay, Hoàng đế đã đến vương phủ từ sớm. Như thường lệ, Lâm Nhạc lại “không khoẻ” mà lui đi. Nàng rất nhàn nhã mà ra hồ sen ngắm hoa nở, sau đó lại tản bộ trên hòn giả sơn trong hậu viện Lưu Ly, nơi này là nơi có cảnh đẹp nhất vương phủ, lúc nào cũng ngát mùi hương trăm hoa, nào là Dạ Lý diễm lệ, Mẫu Đơn trang nhã, Cẩm Tú nồng nhiệt, hơn hết nơi này còn có một loài hoa rất đặc biệt…là Hoa Hồng đỏ!!!...Khi lần đầu thấy những nụ hồng đang chớm nở trong sương sớm, đỏ thắm kiêu kì, như một đốm lữa len lõi giữa ngàn hoa, nàng thật bất ngờ, Văn Hạo chỉ nói đó là một loài hoa lạ, trong một lần đến Tây Vực, hắn thấy chúng nở xinh đẹp lại có mùi hương thơm ngát, nên đã ngỏ ý với quốc vương Tây Vực xin hạt giống đem về. Loài hoa này ở Tây Vực chỉ đơn giản gọi là Hoả Lạc, vì chúng khi nở có màu sắc đỏ rực…Nàng chỉ mĩm cười hướng Văn Hạo hỏi: “Ngươi có biết, ngoài màu đỏ, loài hoa này còn rất nhiều màu sắc khác hay không? Có màu hồng trang nhã tượng trưng cho tình yêu, màu trắng thanh khiết, màu vàng của sự đố kị, còn có màu xanh mang ý nghĩa là tình yêu bất diệt! Có một sự tích về hoa Hồng xanh, ngươi có muốn nghe không?”

Văn Hạo hiếu kì hướng nàng nói: “Thỉnh Dương cô nương chỉ giáo!”

Lâm Nhạc mĩm cười, mắt nhìn về nụ hồng đang chớm nở rồi chậm rãi mở miệng

“Từ rất xa xưa, ở vương quốc hoa hồng có một thằng ngốc tên Stupid. Thằng ngốc may mắn được nhà vua giao cho chăm sóc vườn hoa hồng. Nhà vua có một cô công chúa rất xinh tên Rose. Công chúa rất thích hoa hồng nên yêu cầu thằng ngốc mỗi ngày hãy mang cho mình một bó hoa hồng thật đẹp. Tuy nhiên thằng ngốc không biết bó hoa thế nào cả. Nó bèn xin với công chúa:

- Xin lỗi công chúa nhưng tôi có thể mang đến mỗi ngày chỉ một bông hoa được không.

Ban đầu công chúa thấy không vui một chút nào.Tuy nhiên thằng ngốc đều cố gắng mỗi ngày mang đến cho công chúa một bông hoa đẹp nhất. Thằng ngốc chẳng biết làm việc gì khác ngoài việc chăm sóc những bông hoa.Mỗi khi có ai đó bắt nó đi làm việc gì đó là nó lại nói:

- Xin lỗi nhưng tôi hậu đậu lắm! Tôi sẽ làm hỏng hết mất...

Vậy là người ta lại chán nản bỏ đi. Cũng bởi vậy nên không ai chơi với thằng ngốc cả. Thằng ngốc hàng ngày cứ thui thủi bên những bông hoa của nó. Dường như thằng ngốc chẳng bao giờ biết buồn là gì... Những bông hoa mà thằng ngốc mang đến cho công chúa mỗi ngày đều rất đẹp. Đôi khi công chúa ngắm nhìn những bông hoa đó và tựhỏi: "Một thằng ngốc thì làm thế nào mà tạo ra những bông hoa đẹp như vậy nhỉ".

Rồi một ngày công chúa quyết định đến thăm vườn hoa của thằng ngốc. Thằng ngốc đang lúi cúi tưới cho một khóm hoa hồng. Với công chúa thì công việc này thật lạ. Công chúa tò mò đến gần thằng ngốc và làm nó giật mình. Thằng ngốc làm rơi bình tưới hoa và làm bắn bẩn lên váy áo của công chúa:

- Xin lỗi công chúa - Thằng ngốc hốt hoảng - Tôi thật là hậu đậu.

- Không sao! Ta sẽ tha tội cho ngươi nhưng ngươi phải chỉ cho ta cách ngươi tạo ra những bông hoa này.

Thằng ngốc ngạc nhiên quá "Công chúa mà quan tâm đến cách trồng hoa ư?!"

- Rất đơn giản thưa công chúa... - Và thằng ngốc say sưa nói với công chúa tất cả những gì nó biết về hoa hồng,về cách trồng hoa, cách chăm sóc chúng...

Thằng ngốc cảm thấy rất lạ khi công chúa tỏ ra rất thích thú vớinhững gì nó nói. Và khi thằng ngốc bắt gặp ánh mắt công chúa đang chăm chú nhìn nó thì tự nhiên nó trở nên luống cuống. Một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa.

- Xin lỗi công chúa... tôi vụng về quá đi mất.

- Ngươi thật là ngốc! Nhưng những gì ngươi nói về hoa hồng rất hay. Ngày mai ta sẽ lại tới.

Công chúa trở lại cung điện và thằng ngốc lại say sưa tưới hoa. Tuy nhiên nó vừa tưới hoa vừa hát. Chưa ai nghe thất thằng ngốc hát bao giờ cả... Ngày hôm sau thằng ngốc dậy rất sớm. Nó quét dọn những lối đi, nhổ cỏ bên những khóm hoa. Nhưng công chúa không đến nữa. Thằng ngốc đợi mãi mà công chúa vẫn không đến. Nó đâu biết hôm đó là một ngày đặc biệt. Nhà vua tổ chức một lễ hội rất lớn trong cung đình. Có rất nhiều các vị vua, những hoàng tử của các nước láng giềng... Công chúa chẳng muốn đến lễ hội một chút nào. Nàng nhất định không chịu mặc bộ váy dạ hội. Chỉ đến khi viên tổng quản xuất hiện và nhã nhặn:

- Xin lỗi công chúa nhưng đây là mệnh lệnh của nhà vua...Công chúa phải có mặt trong lễ hội. Nhà vua muốn thông qua lễ hội tìm cho con gái mình một vị hoàng tử thích hợp. Tất cả các hoàng tủ tham gia lễ hội đều được thông báo về điều đó. Ai cũng rất háo hức được gặp công chúa (vì nghe nói công chúa rất đẹp). Và mọi người không phải chờ đợi lâu. Công chúa xuất hiện trong bộ váy dạ hội màu trắng, vương niệm của nàng được kết bằng những bông hoa hồng đỏ. Một vài hoàng tử đánh rơi ly rượu trong tay, một số khác phải mất một lúc lâu mới biết mình đang đứng ở đâu. Ngay đến các nhạc công cũng quên mất những nốt nhạc của mình. Ai cũng muốn được cùng nhảy với công chúa một bài, công chúa đều nhiệt tình đáp lại. Tuy nhiên chẳng ai lọt vào mắt xanh của công chúa cả. Nàng công chúa xinh đẹp chẳng thể tìm được cho mình một vị hoàng tử thích hợp. Khi mà nhà vua gần như tuyệt vọng thì điều bất ngờ đã xãy ra. Đúng vào lúc bữa tiệc sắp tàn thì một chàng hoàng tử cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp xuất hiện. Hoàng tử đến trước mặt công chúa và mỉm cười:

- Xin lỗi cô bé! Ta không đến quá muộn đấy chứ.

Công chúa bỗng cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Đó là những cảm xúc kì lạ mà công chúa không thể định nghĩa nổi... Giai điệu ngọt ngào của bản Van như hòa nhịp cùng bước nhãy của hai người. Hoàng tử kể cho công chúa nghe về những miền đất xa lạ mà hoàng tử đã đi qua. Những câu chuyện kéo dài như bất tận. Thời gian dường như không còn là mối quan tâm của hai người nữa... Mãi đến khi những vì sao đã sáng lấp lánh trên bầu trời, khi mà cả thằng ngốc và những bông hoa hồng đều đã ngủ say, hoàng tử mới lên ngựa từ biệt công chúa... Công chúa trở về cung điện và cho gọi thằng ngốc tới.

- Ngươi có biết làm thế nào để cung điện của ta thật đẹp không! Ngày mai hoàng tử sẽ lại tới. Ta muốn dành cho chàng một sự ngạc nhiên.

-Thưa công chúa... hoàng tử... à vâng thưa công chúa, tôi sẽ trang trí cung điện của công chúa bằng tất cả hoa hồng trong vườn. Cung điện của công chúa sẽ trở thành cung điện hoa hồng.

- Một ý tưởng tuyệt vời! Ngươi cũng không ngốc lắm đâu! Nhưng ta sợ ngươi sẽ không thể làm xong nó trong đêm nay.

- Tôi sẽ cố hết sức thưa công chúa…

Vậy là suốt cả đêm đó những bông hoa hồng còn ướt đẫm sương đêm được thằng ngốc cẩn thận hái từ vườn hoa mang vào cung điện. Khi cung điện của công chúa tràn ngập hoa hồng cũng là lúc trời vừa sáng. Khi công chúa thức dậy, nàng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng là một cung điện đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Công chúa đi dạo một vòng và thấy thằng ngốc ngủ gật bên cạnh một chiếc cột đá:

- Stupid. Dậy đi nào. Trời sáng rồi.

- Xin lỗi công chúa, tôi lại ngủ quên mất, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc ngay thôi.

- Không cần nữa. Như vậy là được rồi. Nguơi hãy về nghỉ ngơi đi.

Thằng ngốc thở phào vì công chúa đã không trách nó chưa hoàn thành công việc. Nó vui vẻ trở về với vườn hoa giờ chỉ còn trơ những gốc. Công chúa đến bên cửa sổ và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi mà từ đó hoàng tử sẽ lại tới. Công chúa sẽ dẫn hoàng tử đi thăm cung điện hoa hồng của mình. Hoàng tử sẽ lại kể cho công chúa nghe câu chuyện về những miền đất xa lạ...

Nhưng rồi chẳng có hoàng tử nào đến cả. Chỉ có người hầu của Hoàng tử mang theo một bức thư: "...Cô bé của ta, ta không thể đến với em như đã hẹn. Đất nước của ta có chiến tranh. Ta phải tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian dài. Ta không muốn thế một chút nào. Ta sẽ rất nhớ em. Nhưng ta tin thời gian sẽ chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Ta sẽ sớm gặp lại em...

Công chúa buồn lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi môi: "Em sẽ đợi! Nhưng nhất định chàng phải trở về đấy!..."

...Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm...Chẳng có tin tức gì của hoàng tử. Hoàng tử như một cơn gió cứ bay mãi, bay mãi mà chẳng biết bao giờ sẽ trở lại. Công chúa thường đứng một mình bên khung của sổ mỗi buổi hoàng hôn và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi ánh mặt trời dần tắt. Có thể một ngày nào đó... Cũng hơn một năm đó không thấy thằng ngốc mang hoa hồng cho công chúa mỗi buổi sớm nữa. Có thể là sau khi trang hoàng cho cung điện vuờn hoa của thằng ngốc đã chẳng còn một bông hoa nào cả. Công chúa hình như cũng chẳng quan tâm đến những bông hoa hồng của thằng ngốc nữa...

Rồi một buổi sáng sớm khi công chúa thức dậy, có ai đó đã đặt sẵn bên của sổ một bông hoa hồng tuyệt đẹp. Công chúa ngắm nhìn bông hoa và chợt nhớ tới thằng ngốc. "Một năm rồi Stupid không mang hoa tới..". Công chúa trở lại vườn hoa của thằng ngốc. Trước mắt công chúa không phải là những gốc cây trơ trụi mà là muôn ngàn những bông hồng rực rỡ. Thằng ngốc vẫn lúi cúi bên những khóm hoa hồng. Thằng ngốc nhìn thấy công chúa và một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa:

- Xin lỗi công chúa! Tôi đã cố hết sức nhưng không thể làm cho vườn hoa đẹp như xưa.

- Ồ không! Thật là kỳ diệu! Nói cho ta biết đi, ngươi đã làm thế nào vậy?Lần đầu tiên trong đời có người nói với nó như vậy, mà lại là một công chúa nữa chứ. Thằng ngốc vui lắm, nó cười ngây ngô và lại say sưa nói với công chúa về những bông hoa... Những ngày sau đó ngày nào công chúa cũng đến vườn hoa của thằng ngốc. Công chúa tự mình trồng những bông hoa, tự mình tưới nước cho chúng. Ban đầu thằng ngốc cảm thấy rất lạ nhưng rồi nó cũng hiểu ra rằng công chúa đang cố làm tất cả để nguôi ngoai nỗi nhớ hoàng tử. Thằng ngốc rất vui vì dù sao cũng có người cùng nó trò chuyện, có người chịu nghe nó nói cả ngày về những bông hoa hồng. Thằng ngốc cố làm cho công chúa vui những lúc công chúa ở bên nó. Có một lần thằng ngốc nói với công chúa về ý nghĩa của các loài hoa:

- Hoa hồng bạch là tình bạn chân thành, hồng nhung là tình yêu nồng thắm, hồng vàng là...

- Vậy còn hồng xanh, nó tượng trưng cho điều gì

- Hồng xanh là tình yêu bất diệt! thưa công chúa,nhưng nó không có thật.

- Vậy tại sao nó lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt?

- Đó là một huyền thoại, thưa công chúa. Người ta nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng cả trái tim dành cho người mình yêu thương thì nó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh. Đó là bông hoa có phép mầu, nó sẽ cho một điều ước..

- Ta sẽ ước chiến tranh kết thúc và hoàng tử sẽ trở về bên ta...

- Thưa công chúa! Không có điều gì là không thể xảy ra. Tôi tin nếu công chúa thành tâm biết đâu cây hoa mà công chúa trồng sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh.

- Ta tin ngươi...

Và từ hôm đó công chúa dành hết thời gian để chăm sóc cho cây hoa hồng của mình. Nhưng không hiểu sao cây hoa mà công chúa trồng mãi vẫn không nở một bông hoa nào cả. Có một sự thật mà có lẽ thằng ngốc không bao giờ dám nói. Đó là câu chuyện về hoa hồng xanh chỉ là một lời nói dối. Thằng ngốc không muốn thấy công chúa quá đau buồn nên nó đã nghĩ ra câu chuyện về bông hoa hồng xanh và điều ước...

Nhưng rồi thằng ngốc mới thấy đó là một sai lầm rất lớn. Nó sợ cái ngày mà cây hoa của công chúa nở ra một bông hoa bình thường. Công chúa sẽ rất buồn. Thằng ngốc không muốn làm công chúa buồn một chút nào. Nó cố tìm trong vườn hoa bao la của nó một bông hoa hồng xanh nhưng chẳng có bông hồng xanh nào cả... Rồi một đêm thằng ngốc trằn trọc mãi không ngủ được. Bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói như tiếng thì thầm vậy

- Stupid! Sao ngươi buồn thế?

- Ai vậy?

- Ta là hoa hồng đây.

- Hoa hồng ư? Sao ngươi có thể nói được?

- Ngươi ngốc quá, ta luôn nói chuyện với ngươi mà ngươi không để ý đấy thôi, loài hoa nào cũng nói được, chỉ là có bao giờ ngươi lắng nghe không mà thôi. Có chuyện gì mà ngươi buồn vậy?

- Ta... Ta đã trót nói dối công chúa về hoa hồng xanh. Ta không nghĩ là công chúa lại đặt nhiều niềm tin vào hoa hồng xanh đến thế.

- Stupid! Ngươi đang nghĩ gì vậy. Ta nói cho ngươi biết điều này nhé: Huyền thoại mà ngươi đã nói với công chúa là có thật đấy.

- Sao cơ? Thế nghĩa là hoa hồng xanh là có thật. Ngươi biết làm thế nào để tạo ra hoa hồng xanh phải không?

- Ta biết... Nhưng ta không thể nói cho ngươi được.

- Tại sao chứ? Ta xin ngươi đấy

- Stupid à.. Ngươi thật là ngốc quá, ngươi làm tất cả là vì cái gì chứ?

- Ta... Ta muốn công chúa có bông hoa hồng xanh. Ta muốn ước mơ của công chúa trở thành sự thực. Ta không muốn thấy công chúa buồn...

- Ôi Stupid! Ta không muốn nói cho ngươi một chút nào, nhưng thôi được rồi, nếu ngươi thực sự muốn có một bông hoa hồng xanh, ta sẽ chỉ cho ngươi cách...

Và hoa hồng ghé tai thằng ngốc thì thầm điều gì đó mà chỉ có thằng ngốc nghe rõ. Khuôn mặt thằng ngốc bỗng ngẩn ngơ đến khó hiểu. Rồi người ta thấy thằng ngốc ngước nhìn bầu trời đầy sao và mỉm cười... Sáng sớm hôm sau khi công chúa vừa thức dậy thì người hầu của nàng đã chạy vào:

- Thưa công chúa, thật không thể tin được, người hãy ra mà xem, cây hoa mà công chúa trồng đã nở một bông hoa màu xanh.

Công chúa như không tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng chạy ngay ra vườn hoa. Trước mắt nàng là một bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Những cánh hoa lấp lánh những giọt sương sớm long lanh dưới ánh sáng mặt trời. Công chúa cầm bông hoa đặt lên trái tim. Nàng còn chưa kịp nói điều ước thì người hầu của nàng đã vào báo:

- Thưa công chúa! Hoàng tử đã thắng trận trở về. Có lẽ hoa hồng xanh đã biết truớc điều ước của nàng nên không cần công chúa phải nói ra.

Công chúa băng qua quảng trường rộng mênh mông để đến bên cổng thành. Quả nhiên từ phía ngọn núi xa hoàng tử đã trở về, chiếc áo bào sạm đen vì khói bụi. Hoàng tử xuống ngựa ngay khi chàng trông thấy công chúa, quên đi cả những mệt mỏi bao tháng ngày qua, vòng tay ôm chặt công chúa như không bao giờ muốn buông ra vậy.

- Cô bé của ta! Ta nhớ nàng quá.

- Em gần như đã tuyệt vọng, chàng biết không. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Chàng hãy nhìn xem, một bông hoa hồng xanh. Chính nó đã mang chàng về với em.

- Hoa hồng xanh! Ta tưởng làm gì có hoa hồng xanh trên thế gian này!

- Có chứ. Đó là một huyền thoại. Em sẽ dẫn chàng đến vườn hoa. Stupid sẽ kể cho cho chàng nghe huyền thoại về hoa hồng xanh.

Vậy là hoàng tử và công chúa cùng đến vườn hoa của thằng ngốc.

- Stupid! Ngươi đâu rồi. Ra đây đi nào, hoàng tử muốn nghe câu chuyện về hoa hồng xanh của ngươi...

Nhưng Stupid đã biến đi đâu mất. Công chúa gọi mãi, gọi mãi mà không thấy thằng ngốc đâu cả. Bên gốc hoa mà công chúa trồng chiếc bình tưới hoa được dựng ngay ngắn. Chẳng hiểu thằng ngốc đã biến đi đâu mất.Chỉ còn cơn gió thổi những bông hoa hồng đung đưa như đang hát một bài hát từ rất xa xưa "Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu..."

Lâm Nhạc trầm ngâm nhìn khóm hồng đang nở “đó là sự tích về hoa hồng xanh” nàng xoay người hương Văn Hạo mĩm cười “ngươi có thấy điều ta nói rất hoang đường hay không?”

Văn Hạo lắc đầu: “những gì cô nương nói, ta đều tin!”

Lâm Nhạc khẽ gật đầu rồi hướng những nụ hồng, tiếng hát trong trẻo vang lên trong sương sớm.

“Thanh phong kiếm dẫn lối

Ta tương phùng giữa một trời hoa rơi

Nụ cười của mỹ nhân chỉ danh cho đấng anh hùng

Minh nguyệt đao có hiểu mộng nhân gian?

Hồng trần phù hoa một kiếp rồi hoá thành không

Chí lớn cao tận trời xanh

Chỉ mình ta độc bước giữa núi non trùng điệp

Hồng nhan ngắn ngủi sao chịu được tháng năm trôi nhanh

Chốn lồng hoa, mái tóc xanh

Cố nhân chỉ có thể ôm nhau trong mộng

Tình này khó tỏ, lệ chảy vào tim

Mũi đao nhọn, bóng kiếm lạnh

Phiêu bạt gian hồ, lòng đầy thương tâm

Đoạn trường sầu, nhìn lược mộc, nhớ cố nhân”

….. “Điêu hoa lung”…..

Tiếng hát da diết, lay động lòng người, nàng lẳng lặng đứng đó, dung nhan mỹ lệ, trong suốt ngư ngọc. Nữ tử trước mặt hắn, chẳng qua chỉ mới mười mấy tuổi đầu, nhưng tại sao, hắn lại thấy được trong mắt nàng đang ẩn chứa một nỗi buồn vô tận, một nữ nhân thoạt nhìn vô tư, hay nói hay cười, nhưng mỗi lần nàng nhìn xa xăm, đột nhiên lại nói về những điều tựa như nàng đang tồn tại ở một nơi nào khác không thuộc thế giới này, tất cả nàng đều chỉ nhìn ngắm, đều không vướng bận đến nàng, mỗi lời nàng nói, mỗi một cử chỉ đều khiến hắn tâm động thật sâu…Có những đạo lý, chỉ những người đã đi hết một đời mới có thể ngẫm ra được, hay thậm chí đến khi nhắm mắt, lòng vẫn còn nặng trĩu một nỗi tâm tư về hư vinh…Tất cả những điều đó, lại được thốt ra từ nàng, một nữ nhân mười mấy tuổi, nếu là hắn trước đây, có thể sẽ không tin, nhưng hiện nay, nàng đang hiện diện trước mắt hắn, nàng không giống những nữ nhân bình thường khác, tham luyến phù vinh, nàng chân thành, dịu dàng, đôi lúc lại vô tư như trẻ nhỏ, ánh mắt nàng luôn mang theo một thứ ánh sáng trong suốt, khi nhìn vào mắt nàng, dường như hết thảy mọi chuyện rắc rối, toan tính đều bị lu mờ…

Lâm Nhạc sau khi say sưa hát xong thì quay về tiểu viện, để lại Văn Hạo một mình nhìn những nụ hoa đỏ rực, không ngừng lẩm bẩm: “Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.