Ngàn Năm, Vạn Năm

Chương 17: Chương 17: Túy Hồng Nhan




Đông Tuyết thấy nàng có chút say liền đi đến bên cạnh “nương nương, người say rồi!” sau đó định dìu nàng về cung.

“Khoang đã” Thục Hi quý phi ngăn lại “giờ muội ấy đang say, đường về Trường Nhạc cung cũng tương đối xa, cũng may trong cung của ta có thuốc giải rượu, muội ấy là một quý phi, để muội ấy thế này về cung ta cũng không an tâm, ta sẽ cho người đến lấy, ngươi cũng đi theo đi, chỗ này có ta, ta sẽ chăm sóc muội ấy.”

“Nhưng, nương nương…” Đông Tuyết băng khoăng.

Lúc này Lâm Nhạc cất tiếng “ngươi đi theo người của quý phi đi, ta cũng cảm thấy khó chịu, nếu có thuốc giải rượu thì tốt hơn” trong người nàng lúc này thực cảm giác rất lạ, dường như có điều gì đó muốn thoát ra ngoài, cả người khô nóng, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo.

Đông Tuyết cúi đầu nhận lệnh “nô tì sẽ trở lại ngay, nương nương cố gắng một chút”. Nói xong nàng định thông báo cho Tử Hạo đang bị vây trong đám quan lại và sứ thần thì bị nha hoàn của Thục Hi quý phi ngăn lại. Nàng không thể để lộ võ công trước mặt nhiều người nên đành phải đi theo nàng ta, trong lòng thầm nhủ phải nhanh chóng cầm thuốc giải rượu mang về.

Lúc này Lâm Nhạc cảm thấy toàn thân khô nóng lợi hại, thần trí cũng ngày càng mơ hồ, nàng loáng thoáng thấy bóng dáng màu vàng xa xa, vừa đứng dậy định bước tới thì bị hai nha hoàn nắm lấy, sau đó nghe âm thanh của một nữ nhân “Các ngươi hãy đưa Trường Nhạc quý phi tới sương phòng phía sau nghỉ ngơi, đợi một chút bổn cung sẽ tới”

Trong tình trạng mơ hồ, nàng bị dìu đến một giang phòng, nóng quá…thật nóng, phải làm sao bây giờ? Nàng đưa tay quơ quào trong không khí, mong tìm được một nơi mát mẻ dựa vào. Đây là đâu? Hình như mình không còn ở chổ cũ, là ai đang tới? nam nhân hay nữ nhân? Theo bóng lưng hẳn là nam nhân “Hoàng thượng?” không phải, hắn không cao lớn bằng Tử Hạo.

Vạn Hoa Hội

Tử Hạo bỗng nghe thấy ai đó đang gọi mình, xoay đầu tìm kiếm bóng hình quen thuộc lại không thấy.

“Nhạc Nhi đâu?” Hắn hỏi

“Thưa Hoàng thượng, lúc nãy muội muội nói thấy khó chịu, nên đã đến sương phòng phía sau nghỉ ngơi” Thục Hi quý phi cúi đầu nói

Lúc này một nô tì hớt hải chạy tới, vừa thấy Thục Hi quý phi và Hoàng đế thì vội vàng quỳ xuống.

“Nương nương, hoàng thượng…xảy…xảy ra chuyện rồi”

Tử Hạo nhíu mày “Chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, lúc nãy Trường Nhạc quý phi cảm thấy không khỏe nên bảo nô tì cùng Thu Cúc đưa người vào phía sau nghỉ ngơi, sau đó nương nương lại nói khát nước, bảo nô tì đi châm trà… nào ngờ, nào ngờ lúc quay về thì thấy…”

“Ngươi thấy gì?”

“Bẩm hoàng thượng, nô tì thấy…thấy trong phòng của Trường Nhạc quý phi có một nam nhân, sau lại nghe…nghe…”

“Im miệng” Tử Hạo gầm lên, sau đó xoay đầu giận dữ đi về phía sau, Thục Hi quý phi vẻ mặt hớt hải chạy theo, nhưng trên môi không giấu được nụ cười thỏa mãn.

“A~~~…nhanh lên…người ta chịu không nổi…”

“Nàng thật là một tiểu tao hóa”

“A~~~ ân…người…a~~~ lớn quá, nhanh quá…ân~”

Âm thanh ái muội vang lên trong phòng khiến người mặt đỏ tin đập. Tử Hạo đen mặt, một cước đá văng cửa khiến đôi nam nữ phía trong đình chỉ hành động.

“Tam hoàng tử, xin hỏi người ở đây là đang làm gì?” Tử Hạo gằn từ chữ, nữ nhân dưới thân Âu Dương Vĩ vẫn còn đang say mê ôm chặt lấy hắn, tóc dài xõa tứ tung, thân thể uyển chuyển. Hắn định thần nhìn rõ thì thở ra một hơi, không phải nàng.

Thục Hi quý phi cũng vô cùng ngạc nhiên, tại sao không phải nàng ta, vậy nàng ta đang ở đâu?

Lúc nữ nhân dưới thân Âu Dương Vĩ ngẩn mặt lên thì mọi người đều kinh ngạc, đây chẳng phải là Thu Cúc, nô tì của Thục Hi quý phi hay sao? Tại sao nàng ta lại ở chỗ này, còn làm trò đồi bại cùng với Tam hoàng tử. Còn Trường Nhạc quý phi đâu?

Lúc này Thu Cúc mới hoàng hồn, nàng ta ôm chặt tấm chăn khóc lóc van xin “hoàng thượng tha tội, nô tì cũng không biết tại sao lại như vậy, nô tì đang ở cùng với Trường Nhạc quý phi thì bị đánh ngất, sau đó…sau đó, nô tì không biết, xin hoàng thượng tha cho nô tì, nương nương…” nàng ta dập đầu xuống sàn nhà liên tục khiến máu trên trán cũng chãy xuống.

“Giam nàng ta vào đại lao, chuyện này Trẫm sẽ tra rõ, Tam hoàng tử, dù ngài có ham muốn, cũng xin xem xét, Minh Triều chúng ta cũng không phải như Đông Thục. Người đâu, mời Tam hoàng tử về phòng” nói xong hắn phất tay áo bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.