Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 10: Chương 10




Quan Phùng suốt mấy ngày nay chỉ tập trung điều tra âm hồn luôn theo dõi Tô Lăng.

Kết quả giống như Ngạn Thần, căn bản không điều tra ra thân thế của cao nhân.

Ngạn Thần trở về Ma giới, hắn nhốt mình trong điện tu luyện mấy ngày, đợi đến khi Quan Phùng điều tra rõ ràng ngọn ngành.

"Cộc"

từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Ngạn Thần mở mắt, hắn ngồi trên chiếc ghế dành cho riêng mình tu luyện, phất tay, một lực lượng vô hình đẩy bay cánh cửa.

Lão gia Phùng bước vào, cung kính thi hành lễ "Ngạn thiếu"

"Đóng cửa lại"

Y khép cánh cửa, dùng linh lực áp chế bên ngoài.

Nếu có người vào, linh lực phát huy hiệu lực.

Y tiến đến ngồi trên ghế, tự rót một ly trà "Ngạn thiếu"

sau đó gọi hắn một tiếng.

Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn y, nhận lại một cái lắc đầu thất vọng.

"Không điều tra ra manh mối của hắn sao?"

Hắn điềm tĩnh, thu lại linh khí tỏa ra, chấm dứt việc tu dưỡng sinh khí.

Quan Phùng gật đầu, tay nâng ly trà nhấp một ngụm, trà lạnh ngắt lan toả, Y nhíu mày "Trà này quả thực lạnh!!"

"Trà đã qua mấy ngày, căn bản có thể đổ đi"

Phụt...

Con mẹ nó, tại sao hắn không nói sớm mà đợi đến khi lão uống rồi mới nói? Tính chơi khăm lão mà, đúng là đứa trẻ nghịch ngợm!! Quan Phùng không tức giận, Y giãn mày ra, nhẹ nhàng mỉm cười "Cậu vẫn giống như ngày nào!!"

Ngạn Thần đổi lại nhíu mày, hắn không muốn mất nhiều thời gian vì mấy chuyện vớ vẩn.

Lão già kia hiểu ý, ngưng việc trêu chọc hắn.

Lão nói vào vấn đề chính "Quả thực tên kia rất cao tay, tôi đã dùng mắt nhưng cũng không thể phát hiện được hắn"

"Hản vẫn ở gần Tô Lăng?"

"Đúng vậy, có vẻ như người này đã đặt ấn kí lên người Tô Lăng tiểu thư"

Quan Phùng nhớ lại, hôm đó y tới phòng Tô Lăng mục đích kiểm tra kí ức của nàng.

Lúc Tô Lăng quay người, lão phát hiện phía sau lưng toả ra âm khí.

Y sử dụng mắt thần của mình nhìn thật kĩ, phía sau lưng của nàng có một dấu ấn màu đỏ huyết, phát sáng.

Ngàn Thần tiến đến ngồi vào bàn trà, Tuý Linh tiến đến ngồi cạnh hắn tự tay rót cho hẳn một ly.

Nàng nắm lấy tay Ngạn Thần, ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc.

"Ba con tính tình nóng nảy, nương lại đang bị cấm túc, sợ là ông ấy sẽ trách phạt con của nương"

"Nương yên tâm, ba không phạt được con đâu!!"

Hắn điềm tĩnh uống trà.

Hắn hơi nghiêng người liếc mắt qua người Tiêu Dao.

Con bé vẫn chăm chú viết chữ trên giấy, hắn híp híp hai con mắt lại nhìn nó, tuyệt nhiên nó ngẩng đầu nhìn lại hắn.

Tiêu Dao phụng má, cảm thấy bản thân hôm nay có chút xui xẻo.

Lúc sáng gặp qua người giống hắn, bây giờ lại gắp phải cái tên phúc hắc thiếu gia này.

Đặc biệt, ánh mắt hắn nhìn nó có chút khó lường.

"Gặp ta còn không chào?"

Nó sợ hãi, cả người run rẩy tiến đến núp phía sau lưng Tuý Linh.

Đôi mắt to tròn liếc Ngạn Thân một cái rồi nhanh chóng cúi gầm mặt, bàn tay níu lấy gấu áo của nàng.

Tuý Linh ôm lấy người con bé, nàng cười cười nói với hắn "Con làm nó sợ không khéo lại bỏ đi, nương dỗi con đấy"

Ngạn Thần liếc xéo nó, tựa như trong ánh mắt kia chứa ngàn mũi dao.

Nó rụt rè, co rúc trong người Tuý Linh.

Con mẹ nó, nó dám tranh dành nương của hẳn.

"Nương, người không muốn ra khỏi nơi này sao?"

Hắn nghiêm túc hỏi.

Đáy mắt nàng có chút đượm buồn, Tuý Linh rũ mí mắt xuống, buồn chẳng muốn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.