“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, công ty đã hết giờ làm, cô có thể trở về nhà được rồi” “Ừ, tôi biết rồi” Tô Lăng hờ hững đáp.
Nàng cúp máy, tiếp tục gõ gõ tay trên bàn phím.
Diêm La Thất Sát hếch mặt, ám chỉ Dương Dịch nhìn lên mảng không gian ảo trước mắt.
Dương Dịch ngẩng đầu, hắn cảm thấy lạnh sống lưng, cả người tứ chi tê cứng.
Tô Lăng muốn ám sát gián tiếp anh ta đấy sao? Y khóc không ra nước mắt, căn bản không thể nào đứng vững được hai chân mình nữa.
Diêm La Thất Sát đẩy người Y ra, hừ lạnh một tiếng “Vô dụng” Hẳn rời đi, bóng dáng biến mất vào hư không.
Thanh âm lạnh l&o của hẳn truyên đến, Dương Dịch ngã khuya xuống nền nhà “Lần sau cậu coi chừng với tôi đấy!"
Diêm La Thất Sát đứng trước cửa phòng làm việc của Tô Lăng, hắn gõ gõ cửa.
Tô Lăng ngẩng đầu, đưa đôi mắt hoài nghỉ nhìn về phía cánh cửa bị khoá chặt lại.
Giờ này, còn ai ở lại công ty sao? Không lẽ là sếp? Cô nheo mày, rời khỏi ghế, tiến ra mở cửa.
Nhưng đến khi Tô Lăng trở ra, không có một bóng dáng nào bên ngoài, cô bắt đầu cảm giác không đúng lắm.
Tô Lăng có chút lo lắng quay trở lại phòng làm việc, đêm nay, không lẽ nàng phải ở đây sao? Nàng còn đang suy nghĩ vớ vẩn, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Diêm La Thất Sát đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế làm việc của nàng.
Hắn gác hai chân lên bàn, đan chéo hai tay gối lên đầu.
Hắn rất cao ngạo, cũng rất ngang ngược! Tô Lăng dừng bước, khoanh tròn hai tay trước ngực, ánh mắt nghiêm túc liếc xéo hắn “Anh cũng có nhã hứng trêu chọc người đấy nhỉ?” Nàng không hỏi lí do hắn vì sao có thể vào được đây, mặc dù rất nghi vấn trong lòng.
Nàng thăm dò hắn, mà cái tên Diêm La Thất Sát dám không nhìn nàng một chút.
Tô Lăng còn tưởng có con ma nào tác quái, hoá ra là cái tên hắc ám này tới.
“Anh bị điếc đấy à?” Bất chợt, Diêm La Thất Sát trừng lớn đôi mắt, hắn nhìn chăm chảm lên người Tô Lăng.
Nàng chỉ sợ, nếu không nghe lời sẽ bị hẳn dở trò đồi bại.
Nàng tắt máy tính, nhanh chóng khoác áo và cho đồ dùng vào túi.
Tô Lăng đứng lên khỏi ghế, tiến lại gần người Diêm La Thất Sát “Đã thu dọn xong rồi, mau đưa tôi về nhà đi” Hắn khoác lấy tay nàng, rời khỏi công ty.
Ra đến sảnh công ty, xe của nàng đã đậu sẵn trước mặt.
Tô Lăng há hốc mồm, đôi mắt chớp động liên hồi nhìn hắn “Sao...sao xe của tôi lại ở đây?” Nàng lục lọi trong túi, phát hiện chìa khoá còn nguyên vẹn ngay trong túi xách, chuyện ma quái này rốt cuộc là sao? Diêm La Thất Sát nhún nhún vai, làm ra vẻ vô tội, còn bất ngờ hơn cả nàng.
Hắn nhận lấy chiếc chìa khoá trên tay của nàng, đẩy người Tô Lăng ngồi vào ghế lái phụ.
Còn hắn, trực tiếp lái xe.
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi công ty Dương Thị.
Tô Lăng ngồi trên ghế lái phụ, nàng còn hết bất ngờ, Diêm La Thất Sát đỗi lại xem chuyện vừa rồi giống như một chuyện bình thường.
Cái con mẹ nó, trường hợp này làm sao có thể bình thường trong mắt Tô Lăng được.
“Thất Sát, là ai đã đưa xe của tôi từ dưới gara lên tới đại sảnh vậy.
Rõ ràng chìa khoá còn ở chỗ tôi?” “Ma đưa đấy” Nàng từ từ quay đầu, phía sau không phát hiện gì lạ thường.
Nàng ghé sát tai hắn, thì thầm “Anh bị điên à, làm gì có ma ở trong đây?” Diêm La Thất Sát quay đầu liếc mắt qua người nàng.