Trước khi Diêm La Thất Sát rời đi, hắn không quên cảnh cáo cô ta một câu "Cô đợi đó cho tôi"
Hắn quay lưng ôm lấy người Tô Lăng trở lại phòng bệnh, đám người bắt đầu giải tán để lại hiện trường kính vỡ cho bọn người bệnh viện xử lí.
Trong phòng bệnh, máy sưởi được bật lên vô cùng ấm áp.
Diêm La Thất Sát đặt Tô Lăng xuống giường, để nàng tựa lưng vào gối rồi kéo chăn đắp lên người nàng.
Hắn không vui nói "Em không biết ngoài đấy rất lạnh sao?"
Tô Lăng co rúc người trong chăn, nàng nắm chặt lấy mép chăn, cả người chưa hết lạnh còn run rẩy phía bên trong.
Diêm La Thất Sát lấy một đôi tất ra trực tiếp đi vào chân Tô Lăng.
Lập tức, một cỗ ấm áp truyền đến từ chân lan tỏa khắp người nàng.
Cơn lạnh dần được tan biến, vẻ mặt bắt đầu khởi sắc.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt đầy áy náy lướt qua.
Diêm La Thất Sát đỗi lại không trách móc nàng mà chỉ có ý quan tâm hết mực.
Chợt, nàng lên tiếng hỏi "Thất Sát, anh còn thích tôi nữa không?"
Hắn bị câu hỏi bất ngờ kia kích động đến.
Diêm La Thất Sát dán chặt mặt nhìn Tô Lăng, hắn chưa trả lời mà chỉ mỉm cười.
Một lúc sau, hắn trả lời lại "Chỉ cần là em, tôi đều thích hết"
Nàng không biểu lộ cảm xúc bất ngờ, nàng chỉ muốn chắc chăn lại một điều rằng hắn vẫn còn thích mình.
Nếu như không thích, hản đã không quan tâm chăm sóc nàng đến vậy.
Nàng không có người thân, từ khi ông nội mất giường như anh em họ hàng cô lập nàng.
Tô Nhiên có lẽ là người mà nàng quý nhất, thế nhưng bọn họ không phải người thân.
Chỉ là những người vô tình quen biết nhau, nhân duyên đã đưa bọn họ trở thành chị em với nhau mà thôi.
"Anh không sợ tôi sẽ thích người khác sao?"
Hắn lắc lắc đầu "Nếu như sợ mất, ngay lúc đầu tôi đã đưa em giấu đi"
Vì sao?"
"Tôi không muốn bắt ép em, tôi sẽ đợi đến lúc em nói thích thôi"
Tô Lăng nắm chặt lấy hai tay mình, tay nàng giấu trong chăn ấm áp.
Sâu trong nhận thức của Tô Nhiên, cô căn bản không cảm nhận được thân thể của mình nữa.
Giống như hồn đã lìa khỏi xác vậy.
Cô cố gắng gọi tên của Ngạn Thần, nhưng hẳn không thế nghe thấy được.
Dường như, có một cỗ linh lực ngăn cản Tô Nhiên, khiến cho cô không thể nào tỉnh lại.
Tại sao lại như vậy? Ngạn Thân, tôi rất muốn gặp anh, tôi không muốn ngủ nữa.
Bàn tay Tô Nhiên bị lòi ra khỏi chăn, Ngạn Thần tiến đến cầm lấy bàn tay đặt vào chăn.
Chợt, bàn tay Tô Nhiên khẽ cử động, nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay của hẳn.
Ngạn Thần ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cũng chỉ là một phản ứng của Tô Nhiên.
Cô nhắm nghiền hai mắt lại, mặt không biểu tình.
Hắn đặt tay cô vào trong chăn, rồi đứng thẳng người dán chặt lên người cô.
Hắn vô thức lên tiếng gọi "Tô Nhiên"
"Gô còn không chịu tỉnh lại nữa sao?"
Chất giọng hắn vô cùng không vui vẻ.
Tô Nhiên không trả lời lại, chỉ có một mảng không khí trống rỗng đến vô thần.
Bởi vì, hắn không thể cảm nhận được hơi thở của Tô Lăng nữa cho nên cảm thấy rất hụt hẫng và có chút lạnh.
Tô Nhiên, cô còn ngủ nữa thì tôi sẽ không thèm để ý đến cô đâu.
Cô ngủ như vậy đủ rồi, ngủ thêm sẽ béo phì lên, trông thật xấu.
Diêm La Thất Sát đợi Tô Lăng dùng xong bữa sáng.
Người của bệnh viện tới gặp hắn, cũng vừa lúc hắn muốn gặp bọn họ làm cho ra lẽ một trận.