Tô Lăng đứng trước cửa nhà hàng, Diêm La Thất Sát đứng ngay phía sau lưng.
Nàng đưa di động ra, gọi cho Tô Nhiên, bên kia lập tức nhận máy "Alo chị"
"Em ngồi tầng dưới hay tầng trên?"
"Bọn em ở tầng hai, ngay chỗ cửa sổ luôn nhé!"
"Chị biết rồi"
Cúp máy, nàng quay người liếc nhìn Diêm La Thất Sát một cái, sau đó rời mắt đi, bước vào nhà hàng.
Y khó hiếu khẽ chau mày kiếm, chân bước theo Tô Lăng lên tầng hai.
Tô Lăng vừa bước lên tầng hai của nhà hàng đã nhìn thấy Tô Nhiên ngồi bàn cạnh cửa cửa sổ cùng một người đàn ông.
Nàng có chút ngại ngùng bước tới ngồi xuống cạnh cô, cười nói "Đợi chị lâu chưa!"
Sau đó, Tô Lăng quay mặt cười với Ngạn Thần "Xin chào"
Hắn mặt lạnh nhẹ gật đầu.
Tô Nhiên vừa nướng hàu vừa ngẩng đầu trả lời Tô Lăng "Chị đói bụng chưa?"
"Chị đang tính gọi cho em bảo mua ít đồ, ai ngờ lại ở đây lén lút hẹn hò thế này?"
Diêm La Thất Sát không khách sáo ngồi xuống cạnh Tô Lăng và Ngạn Thần.
Y trước tiên chào hỏi Ngạn Thần bằng một cái gật đầu, sau đó mỉm cười xã giao với Tô Nhiên.
Cô liếc qua người y, nhẹ gật đầu.
Sau đó, Tô Nhiên vờ như không quen biết Diêm La Thất Sát, cô quay đầu hỏi Tô Lăng "Chị, bạn trai chị đấy hả?"
"Chị đang đứng đợi xe thì bất ngờ cục nợ tìm tới, hai người thông cảm giúp chị"
"Bọn tôi không biết thông cảm là gì đâu"
Ngạn Thần chợt lên tiếng, hắn liếc xéo Diêm La Thất Sát một cái, giọng điệu châm chọc này hoàn toàn cố ý khiêu khích y.
Nét mặt Tô Lăng chợt trở nên cứng đờ, nụ cười trên môi gượng gạo đến méo mó.
Tô Nhiên thúc vào cánh tay Ngạn Thần một cái, cô nói nhỏ vào tai hẳn "Anh ăn nói kiểu gì đấy, dù sao cũng là chị tôi phải tôn trọng một chút chứ?"
"Tôi nói hắn"
Hắn truyền âm thanh qua cho Tô Nhiên, môi hắn không hề nhếch lên.
Diêm La Thất Sát ho khụ một tiếng, hắn không hề lấy đến một tia khách sáo nào nói "Tôi sẽ ăn uống một cách thoải mái nhất, mọi người cứ yên tâm đi"
"Đúng vậy, cứ ăn uống thoải mái đi"
"Chính là nằm ở vạch xuất phát"
Tô Nhiên tiếp lời, ăn ý đến mức Tô Lăng không thể phản bác lại được nữa.
Nàng còn chưa ngờ tới Tô Nhiên lại có thể quen được một nam nhân vừa đẹp trai vừa biết cách quan tâm giống như Ngạn Thần.
Qua cách ăn mặc, cũng đủ nói lên gia thế của hắn.
Nàng cười cười.
Diêm La Thất Sát đưa muỗng gỡ ruột hàu ra, y đưa đến tận miệng cho Tô Lăng "Mau há miệng ra"
Tô Lăng ngây người một lúc, nét mặt nàng càng khó coi hơn lúc y gắp đồ ăn cho mình.
Nàng liếc nhìn Tô Nhiên thấy cô đang thì thầm vào tai Ngạn Thần mấy câu gì đó.
Tô Lăng quả thực không dám nhận lấy sự quan tâm này của Diêm La Thất Sát, nàng hất tay y ra.
"Anh không cần phải như thế này đâu, chúng ta chưa đến mức độ này"
Y cau mày, không hề thích sự cự tuyệt này của Tô Lăng một chút nào.
Giọng hắn ra lệnh "Mau há miệng ra"
Nàng mim mím môi, cuối cùng há miệng ra theo ý hắn.
Tô Nhiên ghé sát tai Ngạn Thần, hắn phối hợp ghé sát tai lại "Tên này được"
"Hai người không ăn sao?"
Diêm La Thất Sát bất ngờ hỏi.
Cô ngồi thẳng người lại, cười cười "À, may mà có anh nhắc nếu không bọn tôi cũng ăn một màn cẩu lương mà quên mất"
"Cô bớt lảm nhảm lại đi"
"Cậu vừa bảo ai lảm nhảm?"
"Tôi nói Tô Lăng, tại cô ấy không chịu ăn đồ tôi gắp"