Hắn nở một nụ cười sắc lạnh nói "Lão già, còn cái gì nữa không mau mang ra đây"
Lão già cùng đám thuộc hạ run rẩy trong lòng, lập tức quỳ gối tạ lỗi cầu xin hắn "Cậu....cậu hãy lượng thứ tha cho tôi, tôi sai rồi....đáng ra tôi không nên chọc giận cậu"
Chất giọng vang lên có chút run rẩy.
Sự thay đổi của lão ta khiến cho Diêm La Thất Sát choáng váng.
Hắn đã động thủ gì đâu mà sao lão cùng đám người kia cầu xin tán loạn đến như thể.
"Sao thế, cuộc chơi vừa mới bắt đầu mà?"
Năm tên thuộc hạ áo đen sợ hãi đến run rẩy cả đôi chân.
Lời của Diêm La Thất Sát nói ra giống như cơn gió lạnh lẽo truyên từ địa ngục tới, khiến cho tất thảy hoảng loạn.
Lão viện trưởng tiến đến ôm lấy chăn hắn "Tôi sẽ đuổi việc cô †a....cầu xin cậu...tha....tha cho tôi"
Diêm La Thất Sát không thương tiếc mà đá lão bay ra xa và quát "Con mẹ nó, đến bây giờ mà còn chưa xử lí cô ta? Các ngươi muốn chết?"
Hắn nổi cơn giận.
Một tên thuộc hạ nhanh ý đứng lên nói, giọng hẳn ta run đến mức suýt nữa nói không nên lời "Xin ngài đợi một lúc, tôi dẫn ả tới cho ngài xử lí"
Nói xong, hắn lập tức co chân bỏ chạy ra khỏi cửa.
Nhưng, khi cánh cửa vừa được mở ra thì một bóng dáng áo đen cao cao tại thượng đứng chắn ngay trước mặt tên kia.
Tên áo đen dừng lại, ngẩng đầu nhìn hẳn.
Anh ta còn tưởng ta Diêm La Thất Sát, nhưng khí chất của nam nhân này so với hẳn thì còn gấp trăm lân.
Ngạn Thần chỉ cần nhíu mày một cái, lập tức tên kia đái ra cả quần.
Hắn dùng ánh mắt của mình điều khiến ma khí nhấc bổng người tên thuộc hạ lên, ném anh ta ra một góc.
Bước chân của Ngạn Thần dứt khoát rơi trên nền nhà, hắn hướng phía Diêm La Thất Sát tiến đến "Cậu làm cái gì mà ồn ào thể kia?"
"Anh tới rất đúng lúc, cuộc chơi vừa mới bắt đầu"
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng của Ngạn Thần lạnh còn hơn cả truyên từ địa ngục tới.
Diêm La Thất Sát xẹt ánh mắt qua người lão già chết tiệt, lão lập tức trả lời thay cho hắn "Thưa ngài, là bệnh viện của chúng tôi phục vụ không tốt....xin các ngài tha thứ..."
"Câu xin ngài tha lỗi....tha cho tôi một mạng này..."
"Phiên phức"
Ngạn Thần khinh bỉ một tiếng rồi biến mất vào hư không.
Thanh âm của hẳn truyền tới từ trong không khí một cách đáng sợ "Mau xử lý bọn chúng đi, thật ồn ào"
Diêm La Thất Sát búng tay, Hắc Bắc vô thường trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt hắn.
"Vụ mất tích đang là con số bí ẩn được phía cảnh sát điều tra hết sức nghiêm ngặt.
Sau đây là một số hình ảnh hiện trường tại bệnh viện Thất Thành của thành phố S"
Cái tên bệnh viện Thất Thành lọt vào tai Tô Lăng.
Nàng quay đầu nhìn Diêm La Thất Sát đang thong dong tựa người vào sau ghế nghỉ ngơi.
"Bệnh viện chúng ta đang ở tên gì?"
"Thất Thành"
Thật ra, hắn còn chẳng biết tên bệnh viện.
Nhờ vụ án mà hẳn mới biết được.
Hắn còn rõ vụ án hơn cả bên phía cảnh sát nữa.
"Cảnh sát điều tra được vụ án này cũng phải đến lúc bọn họ mục xương"
"Sao anh biết, hứ?"
"Em nhìn căn phòng xem, có manh mối sao?"
Cũng đúng, nhưng Tô Lăng lại có suy nghĩ đối lập với Diêm La Thất Sát.
Nàng tìn rằng đội ngũ cảnh sát nhất định sẽ tìm ra manh mối và điều tra ra vụ án thôi.
"Kiểu gì mà không tra ra"
Tô Lăng à Tô Lăng, đợi đến lúc em trở thành người của tôi tôi sẽ cho em biết cái suy nghĩ ngốc nghếch hiện tại của em.
Diêm La Thất Sát đổi lại chỉ mỉm cười.
"Nghĩ thấy ớn quá, ngay tại bệnh viện tôi đang dưỡng bệnh, con mẹ nó thật là đáng sợ"
Chợt, một cơn ớn lạnh chạy qua người Tô Lăng.
Nàng kéo chăn lên quá cổ, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài.
Ngôi xem tỉ vi đến lúc kết thúc bản thời sự sáng, Tô Lăng nói với Diêm La Thất Sát đang thất thân nhìn mình.