Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 20: Chương 20: Dứa thơm




Dứa thơm

Đợi Phượng Lê tỉnh lại đã là mười ngày sau, hắn vốn tưởng đã trải qua trận chiến lúc trước nhất định khó tránh khỏi cái chết. Trước khi rơi xuống ngất đi hắn đã làm ra một quyết định, đợi khi nào đối diện đầu thai lần nữa, hắn nhất định sẽ không gọi là Phượng Lê nữa. Bởi vì lần thọ yến ở Côn Lôn trước, tên của hắn đã sa vào cảnh bị bộ tộc Phượng Hoàng chê cười lớn nhất rồi.

Làm cho hắn phải thức dậy chính là tiếng tranh cãi triền miên không dứt, hắn giùng giằng khẽ hé mắt nhìn, đập vào mi mắt chính là một cô gái mặc bộ màu trắng, mà cũng nàng tranh chấp không ngớt là một người nhỏ xíu chỉ bằng ngón tay cái. Cô gái không có làn tóc dài như thác nước, mà chỉ là làn tóc ngắn mềm chạm vai, được buộc một chiếc khăn lụa giống như cánh bướm đang bay múa trên tóc cô, lại tựa như ngọn lửa làm chói cả mắt. Đôi mắt rất to tròn mở lớn, linh động như nước suối trong veo, trong suốt lộ ra hơi thở sơ thần, dù không sinh đẹp mềm mại bằng cô gái Viêm Hoàng, nhưng lại có ánh mắt độc đáo mị hoặc hấp dẫn. Chỉ là… Đôi mắt kia ánh lên một loại sắc đỏ tươi, yêu vật…

Còn kẻ nhỏ người dài ba tấc kia, thân hình tuy nhỏ nhưng lại là một đọa vật tinh linh tiên, mắt phượng đen tuyền đầy thần thái, môi mỏng như cười như không, đúng là xuất trần tuyệt thế, điên đảo chúng sinh.

“Bé con Khô Vinh, canh gà là canh tiên rất thơm, tiếc là thịt chẳng có mùi vị gì cả, vì vậy có muốn ăn thịt thì nướng là ăn ngon nhất đó!” cô gái phồng má, ngây thư vô cùng. Hóa ra là họ đang thảo luận vấn đề ăn, Phượng Lê yếu ớt nghĩ, lại nhắm mắt lại. Hắn rõ ràng rất mệt mỏi, nguyên khí chưa hồi phục, hiện giờ động liên tục đều không động nổi.

“Ngươi thì biết gì! Bản đại nhân đã ăn qua thịt ở khắp tám phương đại lục này rồi, thịt nướng, người khong có kỹ thauatj này thì không thể vứt thịt đi mất công thế được” Phượng Lê vô tình nghe lén, thì rõ ràng nghe thấy lời hai người nói, lại nghĩ, bé con này nói dối cũng không biết ngừng. Ăn khắp cả tám phương đại lục sao, a, khẩu khí cũng ghê gớm thật đó.

“Hóa ra ngươi đúng là tai họa mà, năm đó ngươi mà không bị phong ấn thì chắc thời điểm này tám phương đại lục nhất định sinh linh đồ tháng rồi, chậc chậc chậc, bé con Khô Vinh, không ngờ được nha, ngươi đúng là đại ma đầu ăn thịt không nhả xương đó” Cô gái đưa mắt từ thịt chuyển lên người kẻ nhỏ dài ba tấc, hóa ra người nhỏ xíu này tên là Khô Vinh, tên hay tới kỳ cục.

“Mặc kệ, con chim to này là ta giữ lại, vì thế ta mới có quyền quyết định là đem nó nướng hay nấu ăn” Cô tay giơ ngón tay mềm mại lúc lắc. Ồ, hắn vừa trợn mắt nhìn, thế nào mà ngón tay cô gái lại chỉ thẳng vào hắn chứ!

Phượng Lê sống lưng bỗng lạnh toát, chắc không phải mình vừa thoát khỏi hang hổ lại nhập vào hang sói đó chứ? Hắn vốn cho là mình được người ta cứu, ai ngờ, hai kẻ trước mắt này đang giành ăn vào hắn!

“Xem cái con chim to này đã tỉnh rồi nè!” Mắt cô gái phát hiện ra cây thơm có động tĩnh, vui sướng kêu lên, vung vẩy hai tay chạy tới trước mặt hắn.

Toi rồi toi rồi, mạng thật khổ mà! Phượng Lê tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nghĩ trước khi họ nhổ lông đừng có học thế gian dùng nước nóng dội lên người hắn mà dứt khoát cho hắn một đao, đỡ phải khổ thân hắn trước khi chết.

“Ồ, tại sao không động tĩnh nữa vậy, chắc không phải chết đói đó chứ?” Trên người cô gái thoang thoảng mùi thơm, như nước hoa cam sạch sẽ vậy, còn lưu lại dấu tích, khiến cho người ta thấy nhớ nhung cả đời.

“Con thỏ ngốc này, hắn đang giả vờ ngủ đó, ngươi mau đo gọi nhóc quỷ Phụ Hý về, bảo là con Phượng lửa này tỉnh rồi, phải biết rõ tình hình cụ thể thế nào chứ, cần gì phải làm việc thừa. Hắn không chịu nói thì trực tiếp ném vào nôi nấu, dù sao thì hắn cũng là một kẻ tốn cơm thôi” Phượng Lê không tự chủ được run lên, không ngờ cái kẻ nhìn có vẻ xuất trần thoát tục giống tinh linh Khô Vinh này, lại ác độc đến vậy. Đợi chút, Phụ Hý à? Ở dây vẫn còn một vị Phụ Hý sao!

Phượng Lê khóc không ra nước mắt, Phượng Cửu đã dặn đi dặn lại việc này tuyệt đối không tiết lộ một chữ nào cho kẻ bên ngoài nhất là bộ tộc Phụ Hý. Nếu bọn họ nghiêm hình bức cung, hắn e là mình không sống nổi sớm khai ra, biết phải làm sao đây.

“Vân!” Tuyết Cầu thấy vẻ mặt Vân Cảnh mặc bạch y tiều tụy đẩy cửa vào, lập tức vui vẻ tiến lên ôm lấy hắn. nàng bây giờ là người, nên không thể giống trước đây động tý là cắn Vân Cảnh, chỉ có thể coi hắn như củ cải mà ôm, tuy với nàng mà nói chẳng kém tý nào, nhưng Vân Cảnh có vẻ rất thích thú.

Mày kiếm VÂn Cảnh khẽ cau lại, đã nhiều ngày nay hắn lúc nào cũng lo, cứu một con Phượng lửa có lai lịch không rõ có thể khiến cả ba người bị liên lụy vào chuyện không rõ. Không những thế, hắn còn lục soát trên người được hoàn bội tượng trưng cho hoàng tộc Phượng Hoàng nữa. Từ trước tới này tộc Thanh Loan rất cẩn thận dè dặt chỉ sợ là tộc Phượng Hoàng xuống tay nên việc này tuyệt đối không đơn giản.

Vì thế hắn nhiều ngày nay đi tới đi lui không ngừng ở lãnh địa phía nam và Tuyên Sơn, lại không ngừng thăm dò xem hoàng tộc Phượng hoàng có người biến mất không, ngược lại càng khiến hắn thêm khẳng định chuyện này rất quan trọng.

“Vân! Cái con chim to kia tỉnh rồi, chúng ta cứ hỏi thẳng hắn thì biết ngay mà. Khô Vinh đã nói đúng, nếu không nói, thì trực tiếp nướng nó lên cho Tuyết Nhi ăn với cơm, ha ha” Tuyết Cầu thấy Vân Cảnh mãi không đáp, dĩ nheien là biết hắn đang sầu muộn chuyện có liên quan tới họ không. Nàng hơi hối hận, nếu lúc trước không cứu con hỏa Phượng kia, biết đâu Vân Cảnh cũng không phải bận tâm nhiều ngày rồi. Đau lòng xoa mày đẹp cau của Vân Cảnh, ý đồ muốn áp sát vuốt ve, để đánh tan khuôn mặt u sầu như băng liên kia khiến người ta nín thở.

Vân Cảnh thấy thế, lập tức dịu dàng nắm tay mảnh khảnh của Tuyết Cầu, hơi dùng sức ôm nàng vào lòng, khe khẽ thở dài, “Cảnh không sao, đừng tự trách nữa” Nói xong môi mỏng khẽ nhếch lên, hôn nhẹ lên trán nàng, vô cùng quyến luyến.

Hai người thắm thiết ôm nhau, lại bỏ quên cả Khô vinh và Phượng Lê.

Phượng Lê vừa thấy Vân Cảnh thì sợ ngây người, hắn không ngờ Phụ Hý trong miệng hai người lại là Nhị hoàng tử tộc Phụ Hý dâng tặng một đôi Ngũ Sắc Đan trong ngày thọ yến đó. Vốn hắn không biết Vân Cảnh sớm đã bị tộc Phụ Hý đuổi ra khỏi tộc, lại còn lo lắng chuyện tộc mình bị tiết lộ.

“Được rồi, cái con chim ngu xuẩn này, chúng ta đều vạch trần ngươi rồi, ngươi còn lén lút làm cái gì” Khô vinh không nhịn được thấy vợ chồng son Vân Cảnh VÀ Tuyết Cầu âu yếm thắm thiết chẳng coi ai ra gì, liền trút hết cơn giận lên trên người cây thơm vô tội, chẳng khách sáo nhảy lên đỉnh đầu cây thơm, kéo mạnh chiếc mào đỏ của Phượng Lê, rống to lên với hắn.

“Đừng cuồng, ta đứng dậy là được chứ gì” Phượng Lê bị đau, đành bất đắc dĩ nhấc thân hình vốn có của mình lảo đảo đứng dậy, lại do chân bị sưng phù mà lảo đảo không vững.

“Hừ, bé con Khô Vinh, ta đã nói là hắn đói rồi mà, ngươi còn không tin!” Tuyết Cầu nói xong, thì buồn Vân Cảnh ra, đi tới góc phòng mang một đống quả tươi ngon, ân cần bưng tới trước mặt Phượng Lê, ‘Chim to, mau ăn đi, ăn xong rồi lên đường bình an nhé”

Phượng Lê định nói cảm ơn, thì lời nói cảm ơn này chưa kịp ra mòm người đã ngây dại đi… Lên đường ư… Đây là muốn tiễn về Tây Thiên đó sao?

“Sai rồi sai rồi! Xem ta này, giao hết mọi lời trong tim ra, ha ha” Tuyết Cầu ngây ngô cười, dĩ nhiên là nhìn về phía Phượng Lê đầy kinh ngạc mà mở miệng nhỏ nhắn ra, sửa lại, “Ý ta là, ngươi rất gầy, béo lên chút ăn mới ngon đó mà”

Phượng Lê bị banh miệng nhét vào một quả lê to, thực quản như bị chẹn ngang, suýt nữa không thở nổi muốn đi gặp Diêm Vương luôn. Thật khốn khổ lắm mới nuốt xuống được, thì quả lê thứ hai đã được Tuyết Cầu tốt bụng nhét tới miệng hắn.

Phượng Lê đạp cánh, liên tục trốn tránh đồ ăn Tuyết Cầu bón cho, rốt cuộc miệng cũng được rảnh liều mạng rống to, “Đủ rồi, tự ta ăn”

“Chó cắn Lã Động Tân mà, chẳng thấy được trái tim người tốt tý nào” Tuyết Cầu tức giận cầm quả lê còn dư lại trong tay đặt xuống cạnh hắn, đảo mắt đã thấy Vân Cảnh ngây người ở bên.

Phượng Lê nghĩ, nếu nói tháng sau tuyết bay, thiên hạ kỳ oan, thì oan này của hắn xếp thứ hai, ai còn dám xếp thứ nhất nữa!

“TẠi hạ là Vân Cảnh tộc Phụ Hý, mới rồi Tuyết Cầu không hiểu chuyện, mong các hạ đừng để ý” Vân Cảnh thấy hỏa Phượng không chết được nhưng suýt nữa bị tuyết Cầu ép chết tới nghẹn, tự thấy băn khoăn, nên chủ động mở miệng báo ra thân phận danh tính mình, lấy lễ trả lễ, cũng không sợ con Phượng Lửa này ngậm chặt miệng không chịu thổ lộ từ nào.

“Nhị hoàng tư Vân Cảnh tộc Phụ Hý, vang như sấm bên tai, phượng Lê dĩ nhiên là biết rồi. Phượng Lê chính là người trong tộc Phượng hoàng, nói vậy chắc điện hạ đã biết từ lâu. Phượng Lê cảm kích ơn cứu mạng của điện hạ, chỉ là chuyện Phượng Lê bị tập kích có liên quan tới danh dự tộc Phượng Hoàng ta, mong rằng Nhị điện hạ chớ hỏi tới” Phượng Lê nho nhã đáp lời, cũng trực tiếp ngăn câu hỏi tiếp theo của Vân Cảnh, có hỏi cũng không phải mà không hỏi cũng không phải.

“Hóa ra là biểu đệ của Phượng Vương Phượng Cửu, xem ra Vân Cảnh cũng không cứu lầm người, chỉ là Phượng lê điện hạ cũng là bị bộ tộc Thanh Loan đuổi giết, mà Phượng Vương lại không hề có ý truy cứu, thậm chí mấy ngày nay cũng không sai người đi tìm điện hạ, chuyện này thực sự quá kỳ lạ. Vân Cảnh tuy luôn xem tộc Phượng hoàng có giao tình tốt với Long Tộc ta, nếu có thể giúp được, sao không để cho ba người chúng ta biết chuyện này chứ?” Vân Cảnh liệu định, Phượng Lê im miệng không nói nhất định có nguyên nhân, chủ ý của hắn dù không khí thế bức người, nhưng đã nhiều ngày Tuyết Cầu náo loạn muốn biết nhiều về bộ tộc Phượng Hoàng, nên hắn không thể không lợi dụng kẻ trước mắt này.

“Được thôi được thôi, ta thích nhất là vị thịt non mềm của tộc Phượng Hoàng xinh đẹp đó, để cho chúng ta giúp cũng tuyệt không vấn đề đâu” Tuyết Cầu chớp mắt to mượt mà, rạng ngời cười chờ đợi, lúc nói ra thì lại chẳng xứng với bề ngoài tý nào. Phượng Lê, hóa ra hắn là một quả Dứa Thơm nha, Tuyết Cầu cười ha hả, nàng vẫn còn nhớ mãi ký ức về cây dứa đó nha.

Cô gái này quả là đáng sợ vô cùng, Phượng Lê nghĩ nếu để cho ngươi đi, bộ tộc Phượng Hoàng biết đâu chừng sẽ trở thành đồ ăn trong mắt người này mất thôi.

“Ý tốt của cô nương và Nhị điện hạ, Phượng Lê xin nhận…” Phượng Lê vừa nói được một nửa, thì đã bị người ta cắt ngang mất.

“Để ta nói đã, ngươi đã xin nhận rồi, vậy bản đại nhân lần nữa nể mặt mũi lão chim tộc Phượng hoàng nhà các ngươi, chuyện này cứ đổ hết lên người bản đại nhân đi, ngươi yên tâm đi!” Khô Vinh đứng cạnh cái đuôi dài của Phượng Hoàng, tiên tay rút một chiếc lông ra làm quạt, vừa quạt vừa bảo, ‘Đúng rồi, lão chim Phượng Tu kia mấy năm gần đây có khỏe không? Có còn là một kẻ đầu gỗ không thông suốt nữa không?”

“Cái tên cuồng đồ nho nhỏ này dám ăn nói lỗ mãng thế sao, gia gia ta chính là Phượng Vương vĩ đại nhất tộc phượng Hoàng đó, sao có thể để ngươi chửi bới một đời thanh danh của ông ấy chứ!” Phượng Lê nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình. Tuyết Cầu thừa dịp Phượng Lê chưa chuẩn bị gì, rút một chiếc lông đuôi đỏ như lửa của hắn, cũng học Khô Vinh, cầm trong tay phe phẩy mãi. Vừa quạt vừa lén cười trộm, tên Phượng Lê này tính tình vẫn nóng nảy giống y ở thọ yến lúc trước, cứ tùy tiện cho một kích đã nhịn không được tức giận rồi.

“Hừ, Phượng Tu hắn thì tính gì chứ, truy đuổi con gái mà đuổi chẳng kịp nữa là, còn tự khoe khoang một đời anh danh. Nếu không có bản đại nhân truyền cho bí quyết theo đuổi con gái, các ngươi nhóc quỷ ngốc này vẫn còn ở trong bụng mẹ chưa chui ra được đâu!” Khô vinh dĩ nhiên là không để ý tới lửa giận ngút trời của Phượng lê, thản nhiên tự đắc quạt khẽ quạt lông, nhìn có vẻ giống Gia Cát lượng tái thế vậy.

“Ngươi!” Phượng lê bị hắn làm tức ngã quỵ lên giường, lại bởi nguyên khí bị thương nặng chưa khôi phục được, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Khô Vinh, lại chẳng có cách nào với hắn cả.

“Dứa thơm, đừng có giận nha, giận thì thân sẽ gầy không tốt đâu đó” Tuyết Cầu yêu thương lương thực dự trữ của nàng bị Khô Vinh chọc giận ngã, lập tức cất giọng ôn nhu an ủi, vẫn không quên cầm chiếc lông đuôi vốn của Phượng Lê ân cần quạt giúp hắn.

“Ta nhớ ra rồi, trên thọ yến có tiếng cười vang chắc là ngươi rồi. Tên ta buồn cười tới vậy sao?” Phượng Lê bỗng trợn tròn mắt lên, giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Tuyết Cầu, tiện đà suy sụp ngồi phịch lên giường. Dứa thơm, tốt quá, tên hiệu đã thay ngay cho hắn luôn rồi. Một nữ nhân tham ăn thành tính, một kẻ bé con xuất khẩu cuồng ngôn, chẳng coi ai ra gì, cộng thêm một Nhị hoàng tử Vân Cảnh thoạt trông có vẻ bình thường, nếu bọn họ không phải là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn sớm đã không kìm được lửa giận rồi.

“Không buồn cười đâu” Tuyết Cầu nhìn con chim to Phượng Lê rực rỡ nằm trên giường, vẻ mặt thành thật đáp, “Nhưng mà ăn rất ngon”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.