Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 46: Chương 46: Tửu lâu kỳ ngộ




Tửu lâu kỳ ngộ

Sau khi sai vợ chồng Minh Liễu Minh châu đi, Huyền mặc mới khôi phục bản tính quấn lấy Tuyết Cầu, cất giọng khàn khàn, ‘Thế nào, vẫn còn oán ta gạt ngươi sao”

“Ngươi bây giờ chính là cha mẹ cơm áo của ta và Quá Nhi, ta sao dám oán ngươi chứ” Tuyết Cầu hừ nhẹ rồi đem tiểu phản đồ bé cưng đưa cho Huyền Mặc.

“Tiểu Cầu Nhi, Huyền mặc đây chẳng phải đang bồi tội sai, nhiều ngày cùng các ngươi đi đạo thế gian. Chuyện tìm người ta sẽ dời lại, ngươi xem, Huyền mặc đối đãi ngươi thật tốt quá còn gì” Huyền Mặc khẽ chớp chớp đôi mắt hoa đào, tiếc là hành động câu hồn như thế, cũng chẳng có tác dụng gì với Tuyết Cầu.

“Ngươi phụ trách trả thù lao, ta mang Quá Nhi đi dạo là tốt rồi” Nếu rêu rao cùng tên yêu nghiệt này trên đường, sợ là nàng sẽ bị đãi ngộ y như ở Hồng Nghê vậy, phụ nữ nếu ghen tỵ thì thật đáng sợ.

“Cũng được, ta đúng lúc cũng có chuyện muốn thương nghị với Minh Liễu, để Minh Châu đưa các ngươi đi”

Tuyết Cầu thấy Huyền Mặc không có biểu hiện thương lượng đành không cam tâm tình nguyện gật gật đầu.

Hôm sau, Huyền Mặc bế bé cưng Kim Tinh, bên cạnh có Minh Châu mang theo ngân lượng, cả ba người cùng ra cửa. Tuyết Cầu vừa tới Đan Thành dĩ nhiên phải do Minh Châu đã sinh hoạt nhiều năm ở thế gian dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu sơ lược cho nàng biết về Đan Thành và các thương hộ lớn.

Hóa ra Thục quốc có Đan Thành, Ngô quốc cũng có Không Dương, cả hai nước này đều có thương nhân phú hộ tụ tập rất đông, Chẳng hạn như cửa hàng tơ lụa nhà Vân Cẩm, ngân hàng tư nhân Ân Gia Phong Hành, kinh doanh cả tửu lâu và khách sạn, Hoa Gia Vân Thủy các và Diệp gia Tàng Ngọc Hiên đều có long tiên châu. Đan Thành chia ra bốn cửa Đông Tây Nam Bắc, chiếm khá đông, nếu muốn đi hết cả bốn cửa này thì ước chừng hai canh giờ mới xong. Cửa hàng tập trung nhiều nhất là ở chung quanh Đông Tây Nam Bắc, trong thành ngoài các hộ Đại Thương, mỗi tòa phủ đệ đều rộng lớn ngang với hoa viên Hoàng gia vậy.

Ngoài các cửa hàng nhiều màu sắc ra, chỗ ăn chơi gióng trống khua chiêng cũng chẳng kém, nghe diễn ở viện Lưu thương và chốn Lạc Thần đàng điếm ăn chơi.

Tuyết Cầu nghe qua Minh Châu giới thiệu, bất giác vui sướng đi tới, chần chừ rồi vẫn quyết định đi thẳng tới nhà kinh doanh tửu lâu để nhấm nháp đồ ăn ngon của nhân gian.

May mà vợ chồng Minh Liễu Minh Châu sống ở thế gian hai năm chuyên kinh doanh cầm đồ nên của cải cũng giàu có, hơn nữa được Huyền Mặc chiếu cố, Tuyết CẦu vừa nói muốn tới tửu lâu tiên trước thì lập tức dẫn đường luôn.

Đang vào buổi trưa, Đan Thành thì kẻ có tiền chiếm phần đông, vì thế cho dù tiên Tửu lâu giá cao nhưng toàn thấy người là người. Tuyết CẦu vốn đã tính toán chấp nhận ở dưới lầu một, không ngờ Minh Châu bọn họ tự mở hiệu cầm đồ ở Đan Thành cũng có danh tiếng, cộng thêm quan hệ giao lưu bên ngoài rộng nên chưởng quầy tửu lâu kia vừa thấy người quen mặt đã tươi cười lấy lòng dẫn tới một phòng riêng, dẫn ba người Tuyết CẦu đi vào.

Phòng riêng ở gần cửa sổ, vừa vặn có thể quan sát cả cảnh trí xung quanh tửu lâu. Tuyết Cầu cảm thấy hưng phấn, nên nói với tiểu nhị một câu, “Cứ có gì ngon thì mang lên hết đi” rồi cùng bé cưng Kim Tinh nhào gác lên cửa sổ, mắt nhìn người đến người đi trong Đan Thành không chớp mắt.

Tiểu Nhị lập tức ngây người, hắn từng tiếp đãi rất nhiều khách quý đếm không xuể, nhưng chưa từng thấy qua khách nào tới tửu lâu bọn họ mà bảo mang toàn bộ thức ăn ngon lên, huống chi là cô gái nhỏ trước mắt cùng đứa bé ba tuổi này, lại thêm một vị Minh Châu trung tuổi nữa, tuy nhiên cả ba người sao ăn được hết mọi thứ đồ ăn chứ.

Tiểu Nhị nghe thấy hai chữ “phu nhân” thì lập tức liếc qua Tuyết CẦu chẳng có chút khí phái phu nhân gì, miệng vội vàng đồng ý, rồi xoay người ra khỏi phòng riêng. Hắn thầm nghĩ, vốn hiệu cầm đồ đã có tiếng rồi, lại chưa từng nghe qua vợ chồng họ còn hầu hạ cả phu nhân lão gia gì đó nữa, nghĩ đến lai lịch cô gái này chắc chắn không nhỏ rồi.

Tuy nhiên quy củ trong nhà định ra rất nghiêm, không cần hỏi không hỏi, không nên nói không nói, tiểu nhị kia chẳng qua cũng chỉ thầm nghĩ trong đầu, thông suốt cũng tuyệt không dám nói linh tinh ra bên ngoài.

Đợi Tuyết CẦu ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn, mới phát hiện ra đồ ăn đã sớm đặt trên bàn nên vui mừng ôm bé cưng Kim Tinh tới cạnh, nhanh chóng cầm đũa lên ăn.

Lướt nhìn qua một lượt màu sắc hương vị đủ thứ trên bàn ăn, Tuyết Cầu lẩm bẩm nhàn nhạt, “Quả thật không hổ là đại tửu lâu nổi tiếng, nếu ấn lúc trước ta điểm, tửu lầu bình thường nhất định cũng chỉ có vây cá cá muối quá đắt tiền mà thôi. Hiện giờ mắt thấy mấy thứ đồ ăn này chẳng tầm thường, chắc là có một sư phụ lành nghề luyện ra rồi, ha ha, cũng đủ tự tin, chẳng biết hương vị thế nào nhỉ”

Mà Tiểu Nhị vừa mang thức ăn lên nghe thấy, bỗng lạnh cả người, nếu không phải Chu sư phụ ngăn lại, sợ rằng giờ phút này cô gái áo trắng kia thật sự muốn hắn bưng vây cá muối lên bàn ăn thật. May mà tửu lâu này mới mở chưa lâu, trong lòng hắn càng khẳng định thân phận Tuyết Cầu khác hẳn, nên càng hầu hạ cẩn thận và dè dặt hơn.

Thức ăn vào miệng, mùi thơm nức, hốc mắt Tuyết Cầu bỗng có chút ươn ướt, nàng như đã nhiều năm rồi chưa từng được ăn thức nào ngon đến vậy, đó là hương vị quê nhà nhàn nhạt nàng sớm đã gần quên. Nói tới nàh, nàng như chưa từng bao giờ thấy Huyền Mặc có người thân nào, ngoài thuộc hạ được gọi là tộc người kia. Ngày mai cũng phải kéo hắn tới đây cùng ăn, nghĩ vậy chiếc đũa trong tay khua càng chăm chỉ hơn.

Còn bé cưng Kim Tinh ở bên cũng bị mùi ngon hấp dẫn, chỉ là bé còn nhỏ chẳng cách nào dùng tay ngắn mập kia cầm chiếc đũa được, kéo ống tay áo Tuyết CẦu, sốt ruột đập đập hai chân nói, “Nương nương, Quá Nhi, ăn”

Tuyết Cầu đợi sau khi thưởng thức một lượt thức ăn trên bàn xong, lúc này mới lựa theo khẩu vị của bé cưng Kim Tinh, mặn chạy phối hợp đút cho bé.

Bé cưng Kim Tinh ăn rất vui vẻ, mắt mày đẹp cứ cong lên cười, cái miệng nhỏ nhồi đầy thức ăn, vẫn cứ luôn mồm la hét, “Còn muốn, còn muốn!”

Tuyết Cầu buồn cười véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trắng nõn của bé, nói, “Đợi nuốt xong rồi lại ăn tiếp” Nói xong nàng mới rảnh gắp cho mình hai miếng.

Ăn uống no đủ, đợi Minh Châu gọi Tiểu Nhị tới thu dọn, tiểu nhị kia vừa vào phòng riêng lập tức sợ ngây cả người. Trên bàn vốn bày ngập tràn mười món ăn thế mà chỉ một canh giờ đã chẳng còn thừa tý nào, hắn kinh hãi, sao ba người có thể nuốt nhiều thế nhỉ.

Bé cưng Kim Tinh sau khi ăn no lại cuộn tròn trong lòng Tuyết Cầu, miệng chẹp chẹp muốn ngủ trưa. Còn Tuyết Cầu thừa lúc tiểu nhị đang thu dọn thì miễn cưỡng hỏi, “Sư phụ nơi này các ngươi có hay vào phủ nấu ăn không?”

Tiểu Nhị nghe thấy Tuyết Cầu hỏi thế thì lập tức cung kính đáp, “Phu nhân đã hỏi vậy, tiểu nhân cũng xin nói thẳng. Tiên tửu lâu này của chúng tôi rất nổi tiếng đều là dựa hoàn toàn vào tay nghề của mấy vị sư phụ, có thể nói, mặt của họ còn lớn hơn cả chưởng quầy chúng ta nhiều. Nếu muốn mời họ, trừ phi họ tự nguyện nếu không cũng thật hơi khó chút đó ạ”

“Vậy cũng chỉ cần mới nhóm sư phụ nấu ăn lên chỗ chúng tôi một chút được không?” Tuyết CẦu vừa nghĩ, cùng chuyện ngày mai kéo Huyền Mặc tới ăn chẳng bằng mời sư phụ người ta tới phủ nấu cho họ, cũng tiết kiệm nhiều hơn.

“Haizz, vậy tiểu nhân sẽ hỏi giúp cho phu nhân, nếu Chu sự phụ không chịu, sợ là chưởng quầy ra mặt mời cũng chịu, vì thế tiểu nhân ở trong này đánh tiếng chào hỏi trước với phu nhân một câu”

“Cũng vì sinh sống cả, dĩ nhiên cũng không làm khó các ngươi đâu” Tuyết Cầu vuốt tóc tóc rơi giúp bé cưng trong lòng, cũng không ngẩng đầu lên đáp.

Nửa ngày, có một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo dầu bếp dính mỡ đi theo sau tiểu nhị vào phòng riêng.

“Phu nhân, sư phụ đã tới, tiểu nhân xin được cáo lui trước”

Cô gái trước mắt cúi đầu, tóc được tết lại nhìn không rõ diện mạo. Tuyết Cầu quan sát một lúc, lúc này mới mở miệng khen, “Sư phụ có mấy món ăn hương vị thật ngon, con ta và ta ăn cũng rất thích”

“Phu nhân quá khen, có thể được phu nhân khen là vinh hạnh của tiểu nhân rồi” Giọng cô gái vang lên dễ nghe, đáp lại càng lễ độ. Chỉ là Tuyết Cầu bỗng thấy động trong lòng, giọng nói này, nghe mới quen thuộc làm sao…

“Lão gia nhà ta hôm nay bận việc không tiện đến, nhưng ta cũng muốn ông ấy nếm thử hương vị nơi này của các ngươi, vì thế mới rồi hỏi tiểu nhị ca, chỉ cần sư phụ nguyện ý, thì có thể tới phủ ta trổ tài, chẳng biết sư phụ có lòng hỉ xả, giúp chúng ta nấu một bàn ăn ở nhà được không?” Tuyết Cầu mở to hai mắt nhìn cô gái chằm chằm, trong lòng lại dang không ngừng nhớ lại thanh âm quen thuộc này, nàng đến tột cùng là nghe qua đâu rồi nhỉ.

Còn Minh Chau đứng cạnh thì cũng kinh ngạc mãi, trước khi ra khỏi nhà Huyền Mặc đã dặn đi dặn lại, bảo phu nhân trước mắt chưa bao giờ tới thế gian, cứ để mặc nàng ấy làm, không cần phức tạp. Ai ngờ phu nhân này đối mặt với phàn nhân cũng có thân phận đối đáp cực trôi chảy, thi triển hết phong phạm của một nhà, cũng chẳng giống người chưa hạ phàm bao giờ.

Nàng kia nghe Tuyết Cầu nói vậy thì giọng vẫn không đổi, “Tiểu nhân tạ phu nhân và lão gia ưu ái, chỉ là tửu lâu làm ăn cũng tốt lắm, các sư phó chưa bao giờ có ý ngủ lại. Nếu tiểu nhân đồng ý chỉ sợ con người không đủ, các sư phó khác bận không qua được, lại còn oán giận tiểu nhân tự chủ trương làm việc thiện. Vì thế xin thứ cho tiểu nhân không biết phân biệt, kính xinn phu nhân sau này có rảnh đi cùng lão gia tới tửu lâu, đến lúc đó tiểu nhân xin làm món ngon đầy bàn bồi tội với hai vị” Nói một hồi tiến lui hợp lý, chẳng giây ra giọt nước nào khiến cho người ta không tìm được lý do phản bác nàng ta.

“Nếu là vậy thì thôi. Nếu ta khí thế bức người thì là ta sai. Làm phiền sư phụ đi lên một chuyến, chỉ là ta còn có chuyện vẫn thấy nghi hoặc, ta nghe giọng sư phó rất quen, lại bất giác không nhớ ra. Sư phụ, ngươi và ta đều là nữ cả, cũng chẳng có gì phải kiêng kị, phải chăng sư phụ nên ngẩng đầu lên cho ta nhìn cho rõ có được không?’ Đáp án miêu tả sinh động, Tuyết Cầu hơi sốt ruột, cũng không kỵ có Minh Châu ở đây, nói rõ ràng dứt khoát nghi ngờ và yêu cầu của mình ra.

Cô gái nghe được, do dự một lát lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đen lánh, da mềm mại thanh tú. Minh Châu thầm nghĩ một câu thật đáng tiếc, tướng mạo tốt, chẳng qua đôi tay ngọc thon thon kia không chạm dây đàn mà lại đụng muôi xào, khiến người ta bất giác tiếc hận thay cho nàng ấy.

So với Minh Châu, phản ứng của Tuyết Cầu cũng khác thường, lúc nhìn thấy khuôn mặt cô gái trong nháy mắt, con ngươi trong sáng của nàng khó nén nổi kích động, như chợt nhớ ra gì đó có chút bi thương, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh. Nàng cũng nói với Minh Châu, “Quá Nhi chưa bảo giờ được ăn qua kẹo hồ lô, phiền trưởng bối thay Quá nhi mua một cây kẹo hồ lô có được không?”

Minh Châu dù sao cũng đã sống lâu năm, lập tức hiểu được Tuyết Cầu mượn cớ đuổi khéo bà đi, cũng thức thời biết ý, lui ra khỏi phòng riêng.

Thấy Minh Châu đã đi ra, Tuyết Cầu lúc này mới cẩn thận đặt bé cưng Kim Tinh lên ghế, tiến lên một bước, nhìn cô gái một lát, đôi mắt như hạt châu lóng lánh mờ mịt hẳn lên, hơi nước từ trong hốc mắt như sắp rớt xuống.

Cô gái khó hiểu vì sao họ vừa nói nửa vời thì Tuyết Cầu đã bảo Minh Châu đi mua kẹo hồ lô, hiện thời thấy nàng có xu thế sắp khóc, lại càng thêm khó hiểu vạn phần.

Tuyết Cầu thấy cô gái vẫn chưa nhận ra mình, bỗng nhớ tới mình và cô gái quen trước mắt biết nhau trước khi biến hình, nên cũng mỉm cười tiêu tan, xoa xoa hốc mắt ẩm ướt, cất giọng khàn khàn gọi, “Chu Yếm, là ta, Tuyết Cầu nè”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.