Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 2: Chương 2: Xuyên qua biến thái




Nước róc rách chảy, khói nhẹ lượn lờ, sương mù mờ ảo, chim hót vượn kêu.

Cảnh có thể so với thơ họa này chính là cảnh rừng tiên bên ngoài Cửu Trọng Thiên.

Cảnh đẹp như thế thấm vào tận trong người, lại bị tiếng ăn rột roẹt vang lên quấy nhiễu khung cảnh yên tĩnh hiền hòa. Lần theo tiếng động, thấy một sinh vật toàn thân trắng muốt cuộn tròn, đang ôm cắn một tiên quả rơi bất ngờ từ trên cây xuống.

Sinh vật này có hai cái tai rất dài, đang cố dùng hai chân nhỏ ngắn cũn phía trước đùa giỡn quả tiên đỏ rực ướt át trước mắt, khiến nó lăn tròn không ngừng.

Hàm răng dày gặm cắn thịt quả trắng nõn liên tục, tiếng rột rột, thánh thót vang lên, cái miệng đáng yêu dính đầy hương ngọt.

Chỉ là, quả tiên vừa tươi vừa ngon đẹp ấy, vẫn không sánh kịp con vật có đôi mắt to, đỏ tà mị xinh đẹp, đầy thần kỳ mang theo nỗi buồn bực và oán hận, quả thật là hiếm thấy vô cùng.

Khụ khụ, không nói nhiều nữa. Để Vũ đây được chính thức giới thiệu một chút, nữ chính trong chương này, cũng chính là đang nói tới con thỏ đáng giận có tai cụp kia.

Các vị chắc rất tò mò, con thỏ này từ trước tới giờ chỉ là một con vật, sao lại là nữ chính được chứ?

Thực ra có nguyên nhân của nó, hãy để cho Vũ đây được làm chủ kể lại câu chuyện về nữ chính của chúng ta nha, hãy nghe kỹ về nàng ấy nhé.

***

Thảm án nặng nhất thế kỷ này: một cái bánh bao dẫn tới huyết án.

Nhân vật bi thảm nhất thế kỷ này: tôi, Cầu Tuyết, năm nay hai mươi bốn tuổi, là ngươi bị hại duy nhất trong vụ thảm án này.

Vũ khí mạnh nhất thế kỷ này: một chiếc bánh bao nhân thịt thơm ngon giá một nhân dân tệ.

Kẻ đồng lõa đáng sợ nhất thế kỷ này: Ấm nước không còn giọt nào.

Lúc mùi ngon gặp ấm rỗng, là thiên lôi động tới địa hỏa, gián điệp chợt gặp được tổ chức, ngon lành gặp phải tuyệt thực. Tóm lại là, uy lực có thể sánh ngang với tàu Titanic đụng phải băng trôi ngàn năm, máy bay không người lái đụng Lầu Năm Góc. Cứ thế tạo thành một thảm án lớn cực kỳ bi thảm, án oan lớn của thế kỷ này.

Cái chết ly kỳ nhất thế kỷ này: chẳng bệnh cũng không gặp họa là tôi, Cầu Tuyết, đang ở xã hội người ăn thịt người, đấu đá tranh giành quyền lực, vì tham ngủ nên mới bị lâm vào cảnh muộn màng cùng quẫn.

Kết quả, tôi lấy tốc độ ánh sáng, lao nhanh ra khỏi cửa. Trong tình trạng mơ màng, ma xui quỷ khiến đi ngang qua một tiệm bánh bao mới mở.

Nhắc tới tiệm bánh bao này, thật quỷ dị đến đau cả đầu, chấn động tinh thần.

Xưa nay chưa bao giờ bị cái gì hấp dẫn, chỉ vì thịt mà tôi điên cuồng, phá lệ rút tiền lẻ trong người ra, mua một chiếc bánh bao trắng nõn, mềm xốp nhân thịt heo.

Nhìn bánh nhân thịt nóng hôi hổi, thơm ngon trên tay, tôi phá lệ cắn một miếng có thịt ngon.

Chỉ là mùi ngon này cùng lúc gặp phải cơn đói, Nguyệt lão lại tìm được một đồng mua luôn chiếc bánh thơm ngon này của tôi.

Lúc miếng bánh thịt vừa trôi xuống cái họng mảnh khảnh của tôi, đã thành công chặn ngang, khiến cho tôi không thể nuốt xuống mà cũng không nhổ ra được, vì thế, tôi bị nghẹn…

Tôi tâm hoảng ý loạn mở ba lô ra, lấy ấm nước mang theo, định giúp mình giảm bớt cơn nghẹn lại.

Ai ngờ, tôi đâu biết được là ngay lúc có miếng bánh ngon, trên đời này ấm cũng chẳng có nước, chỉ có mỗi ấm không.

Tôi đưa mắt nhìn ấm rỗng, khóc không nổi. Cuối cùng, đem theo hối hận vô hạn, tôi, đã bị một cái bánh bao giết chết…

Bánh ngon và đói bụng cùng đắc ý cười to, đáng thương thay cho Cầu Tuyết nước mắt tuôn trào. Từ đây, bánh ngon và đói bụng cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc của một Vương tử và Công chúa.

…. Rồi từ đó tôi đi tới địa phủ để điền lên bản tóm tắt quá trình tử vong, lại bị phán quan đẹp trai viết thành bốn từ châm ngôn “lải nhải vô nghĩa”.

Tóm lại là, liên quan tới một bánh bao nhân thịt dẫn đến thảm án.

Cơ quan cực kỳ thất trách nhất thế kỷ này: là Địa phủ.

Sau đó tôi bị Hắc Bạch Vô Thường mang tới Địa phủ Diêm La. Còn chưa kịp ai oán với nỗi khổ sở, bất hạnh của mình thế nào thì đã bị phán quan đẹp trai vô tình báo cho biết, do mình tự dưng chết đột ngột, nên trên sổ sinh tử cũng chưa kịp an bày chọn cho tôi người thích hợp để đầu thai được.

Tôi cứng ngắc tưởng rằng, bản thân mình sẽ uổng mạng được gia nhập đội ngũ quỷ, trong lúc khóc lóc kêu la sẽ bị mang tới thành Uổng Tử nhốt ở đó năm trăm năm chứ.

Ôi, năm trăm năm! Sau năm trăm năm nữa, con người cũng đã có thể triển khai chơi bóng rổ trên vũ trụ rồi, sao tôi có thể sống uổng mất năm trăm năm của tôi chứ! Trong lòng tôi kêu gào thảm thiết, nhưng trên mặt lại bình tĩnh vô cùng.

Ai ngờ, Diêm Vương thân yêu lại mặt mày như nở, miệng vàng lời ngọc bảo “Tên nữ quỷ do dự kia, tuy tuổi thọ chưa hết, nhưng lại bị một cái bánh bao giết hại, vậy đó là mệnh trời. Đợi khi nào chọn được người thích hợp, ít ngày nữa sẽ cho đi đầu thai”

Ha…lợi quá…suýt nữa thì… Giờ phút này tôi như được gặp thánh mẫu Maria hiện thế vậy, nhìn đầu trâu mặt ngựa mà thấy đáng yêu ngây thơ như thiên sứ vậy đó.

Bên tai như vang lên tiếng của trời, ôm cột nhà ba ngày, mà vẫn vang lên bên tai không dứt. Ánh mắt sáng lấp lánh, miệng vàng mở lời thật ấm áp biết bao.

Diêm Vương đúng là quỷ thần mới của tôi, ánh sáng của ngài ấy chiếu muôn đời…

Vì thế, tôi trở thành một con quỷ uổng mạng đầu tiên biến thành nhân viên trong lịch sử địa phủ.

Tôi ở Địa phủ trong trạng thái du hồn, chẳng có việc gì làm thì phiêu lãng một tháng, rồi nhanh chóng gia nhập tổ chức đại gia đình này.

Đối mặt với tổ chức chẳng phải lo cơm áo gạo tiền, tôi dứt khoát hướng về bí thư tổ chức – đại nhân phán quan xin đệ trình thư nhập phủ lên, có ý muốn được nhậm chức đáng kể tại Địa phủ, trong lòng tính toán, nếu thế, tôi cũng được coi là một nửa tiểu thần rồi.

Cái gọi là làm việc hiệu suất, hiệu suất chính là hôm sau tôi chưa kịp đệ trình tư tưởng lên thì đã bị lão đại tổ chức gọi về.

Sau một tháng gặp lại Diêm Vương thân yêu của tôi, mặt mày nở rộ, miệng mở lời vàng ngọc, “Tên nữ quỷ do dự kia, tuy không phải tội ác tày trời, nhưng lại bị bánh bao giết hại, đó là mệnh trời. Chúng ta chẳng dám giữ lại, đợi chọn được người thích hợp sẽ sớm cho đi đầu thai ngay”

Một câu nói đã phá vỡ ảo tưởng của tôi, ngay lúc tôi thất vọng xoay người rời đi, Diêm Vương lại mở miệng vàng lời ngọc, “Tên nữ quỷ do dự kia, đừng có tìm cách báo thù nữa, dù ngươi có làm kẻ đứng đầu vạn ngàn năm sau đi nữa, cũng chẳng thay đổi được gì cả, nhớ lấy thiên mệnh không thể trái, ngươi chính là người được trên trời chọn rồi”

Như sấm sét nổ oành bên tai, tôi bị nổ banh xác… Tình cảnh tôi bị bánh bao giết hại nhưng lại được vị thần tiên có địa vị cực cao trên trời nhìn, chẳng lẽ tôi nhất định không được trả thù cho bản thân, quên mất kiếp trước lại làm người lần nữa ư?

Cắn chặt khăn tay, nén nước mắt, tôi chạy về phía xa. Ôi, thịt heo của tôi ơi, mày có còn nguyên vẹn ở lại cùng với bánh bao trong bụng tôi không. Tôi quyết định bỏ qua, hãy tha thứ cho tôi không cách nào đem mày ăn một miếng, để kiếp sau, kiếp sau gặp lại thôi…

Từ lúc đơn nhập phủ của tôi bị bác bỏ, tôi ngược lại lại được các đồng chí trong Địa phủ đồng tình và thân thiết, cổ phiếu nhân gian cứ ngày nào cũng đều thay đổi mới, mà bạn ở địa phủ của tôi lại càng ngày càng nhiều.

Ai ngờ, còn chưa ổn định thì sóng sau lại tới.

Địa phủ nghênh đón một tin dữ trọng đại mười năm một lần – vòng tròn giờ cao điểm tử vong sắp tới.

Từ đó, Hắc Bạch Vô Thường câu hồn tới phải rút gân tay chân, phán quan đẹp trai thì làm gãy tám chiếc bút lông, còn Mạnh Bà thì suốt đêm ngao ngán nấu canh vành mắt đen sì.

Tôi lấy danh nghĩa tổ chức, hay tới bên cạnh cầu Nại Hà, định hăng hái lên tuyến đầu an ủi Mạnh Bà đang sứt đầu mẻ trán múc canh, lại đoán nhầm tình trạng hỗn loạn ở hiện trường.

Vì thế, bảng xếp hạng của thế kỷ này lại nảy sinh cái mới.

Một thảm án lớn nặng nhất Địa phủ của thế kỷ này: chuyện muôn người xô đẩy ra đường dẫm đạp lên nhau.

Quỷ hồn bi thảm nhất Địa phủ thế kỷ này: tôi, Cầu Tuyết, con quỷ mới chết hơn một tháng. Theo số liệu thống kê, là kẻ bị hại duy nhất trong thảm án trên.

Đầu thai cực kỳ ly kỳ ở Địa phủ của thế kỷ này: do tình hình cầu Nại Hà đông chưa từng có từ trước tới nay, tôi bù tương lai cuối cùng cũng chạy tới cầu cuối bên kia của Mạnh Bà, bất ngờ bị ngã. Trong lúc bị ngã chen chúc, tôi thành công bay xuống cầu Nại Hà, thể nghiệm khoái cảm rơi từ trên trời cao xuống.

Kết quả do sức hút vĩ đại của trái đất, tôi rớt thẳng xuống sáu đường luân hồi.

May mắn là tôi bù lại không được hưởng qua mùi vị canh Mạnh Bà thì đã đi đầu thai mất rồi. Chẳng may, sau đó tôi mới biết được, phương hướng tôi rơi xuống là đường luân hồi của súc sinh.

Vì thế, tôi sau khi đấu thắng Phật Tôn Ngộ Không, vinh quang trở thành đề tài bàn luận sôi nổi trong các quán trà ở Địa Phủ.

Chỉ là nghe nhiều quá nên thuộc thành thơ: tôi không khống chế được, chỉ là tôi không khống chế được thong dong. Tôi vung tay áo lên, đi mang không oán thán một lời.

***

Đợi lúc mở mắt ra, tôi đã tìm được tổ chức, lại phát hiện tôi đi tới một tinh cầu quái vật. Cúi đầu nhìn lướt qua da thịt mình, không xấu lắm. Chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, vì sao không cho tôi mặc quần áo nhỉ?

Lúc ngẩng đầu, tôi không kìm lòng được giật mình, đập vào mi mắt là một tập đoàn vật thể màu trắng chẳng rõ số lượng, màu da.

Thân thể tôi không ngừng di động, vị trí biến hóa khác hẳn, tôi rốt cục thấy rõ mình như một quái thú vật thể không rõ, chỉ có mắt màu lam, tai cụp. Còn đại đa số vật thể, chỉ có một loại thỏ cưng mới sinh nhỏ như chuột. Tôi đây là ai vậy?

Khổ sở cúi đầu, tôi thấy được bản thân mình cũng có màu da giống hệt chuột, bất giác kêu lên: ta biến thành một con thỏ hàng thật giá thật rồi.

Một ngày trôi qua, cuối cùng cơn đói khát đã chiến thắng trí nhớ con người. Có đồ ăn ở trước mặt, tôi vục đầu xuống, phản bội tổ chức, đi tìm loạn sữa tươi trong đám lông thỏ kia.

Thời gian cực nhanh, khiến tôi nghĩ sơ lược tới chuyện cũ này mà kinh.

Năm đầu tiên trở thành con thỏ: tôi cố gắng muốn trở thành một con thỏ, nhưng chẳng có kết quả. Chỉ vì tôi không thể chịu nổi mùi cỏ, đi toilet mà không có giấy vệ sinh…

Kết luận là: tôi không phải là con thỏ bình thường.

Năm thứ hai trở thành thỏ: tôi hy vọng với chỉ số thông minh tương đương với đứa trẻ con người có thể moi được tin tình báo trong thỏ mẹ có lợi cho tôi, lại chẳng có kết quả. Tin tức duy nhất có ích là được, đừng tới gần rừng cây bên cạnh chỗ chúng ta sinh hoạt.

Kết luận: vĩnh viễn đừng bao giờ hỏi thăm tin tức từ thỏ.

Năm thứ ba thành thỏ: Tôi trở thành con thỏ đầu tiên tự dưng rời nhà ra đi.

Kết luận: đừng có ảo tưởng thỏ sẽ đi đăng tin hoặc nhờ cảnh sát giúp tìm đứa nhỏ phản nghịch bỏ nhà ra đi nhá.

Năm thứ tư thành thỏ: thỏ ôm cây đợi con người xuất hiện, không có kết quả. Từ đó tôi biết rõ một chuyện, nơi đây hoang tàn vắng vẻ.

Kết luận: thỏ ôm cây đợi tuy bị động nhưng chủ động tấn công cũng chưa chắc đạt được kết quả mong muốn.

Năm thứ năm thành thỏ: tôi bắt đầu vì sinh tồn mà phấn đấu. Không những làm một con thỏ bất thường, mà tôi tiếp nhận đồ ăn gì đó cũng có hạn, lại có được thiên địch ngang với con thỏ bình thường.

Ngửa mặt lên trời than một tiếng: không công bằng!

Thở dài xong, tôi lập tức nhanh chân bỏ chạy. Khụ khụ, vừa mới rồi mình đã chảy nước miếng với con chim trĩ rồi, bất cẩn làm bại lộ hành tung, bị một con sói đói đuổi theo, khiến tôi chạy thẳng tới một hốc cây trốn cho an toàn.

Đều nói thương thì có khiên chắn, mà khó phòng bắn tiễn. Tôi còn có thỏ khôn ba hang, nhưng cứ phải đối phó với từng bữa đã trở thành kẻ địch của nhóm.

Cuối cùng, vào một buổi sáng ngày nào đó, theo lệ thường tuần tra xong không thể tìm được gì ăn, số mệnh đã an bài gặp được một quả trái cây bị lực tác động mạnh rơi xuống trúng đầu tôi, từ đó tôi trở thành người khổng khổng lồ đứng bằng vai của thỏ. Vì thế, đang định ăn hết cái quả mà khiến tôi suýt nữa bị nện trúng mà trở lại Địa phủ kia, tôi lặng lẽ ra một quyết định.

Sau ba giây tôi dạt dào đắc ý với tài trí thông minh của mình; ba phút sau, tôi vì không nghe theo lời khuyên của thỏ mẹ mà chẳng biết phải làm gì; ba giờ sau, tôi mới thể nghiệm được cái gọi là từ thiên đường ngã xuống địa ngục, lại từ địa ngục trở về thiên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.