Editor: Giản Linh Kiwi
“Không cần đâu.”
Tạ Nhu ngượng ngùng nói, “Em đùa thôi.”
“Ha ha.”
Anh cười giả lả phối hợp.
Tạ Nhu cảm thấy, người này chắc chắn là khắc tinh đời trước của cô, kiểu kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, nhưng cô vẫn khách khí nói: “Chuyện hôm nay thực sự cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Anh cũng khách khí, giải thích: “Hai nhà chúng ta thân quen, nếu em xảy ra chuyện, ông nội anh sẽ rất buồn.”
“À.”
Ra là vì quan hệ hai nhà.
“Đã nhắc em rồi, Thẩm Kiêu theo đuổi em là có mục đích, đồ ngốc em còn không tin.”
Được rồi được rồi, lại thêm một người muốn giáo huấn cô.
“Ừm, theo đuổi em đều là có mục đích, sẽ chẳng có ai thực sự thích em, được chưa?”
Tạ Nhu vừa tranh cãi với Tạ Cẩn Ngôn đã hao mất nửa sinh lực, bây giờ rất mệt nên không muốn so đo với Hàn Định Dương.
“Cũng không thể nói chắc chắn như thế.”
Hàn Định Dương nói, “Em phải có tự tin.”
“A.”
“Thái độ em kiểu gì thế!”
Anh lên mặt giáo huấn cô, “Không nghe lời, lúc té ngã mới biết.”
Tạ Nhu cắt lời anh: “Anh Định, anh có biết vì sao em vẫn luôn từ chối Thẩm Kiêu không?”
“Vì sao?”
“Vì em có người mình thích rồi.”
Một trận gió thổi qua. Hàn Định Dương đột nhiên trầm mặc, trái tim chậm rãi rơi xuống vực sâu.
“Là… Là ai?”
Anh miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
“Không nói cho anh biết. Dù sao em cũng chỉ nói với anh như thế, em thực sự rất thích anh ấy.”
Giọng nói cô trầm thấp nhu hòa, tựa như được bao trùm bởi màn đêm dịu dàng.
Cổ họng Hàn Định Dương khó chịu như bị đổ chì vào: “Vậy em… Sao không nói cho anh ta biết?”
“Như anh nói ấy, người con trai nào sẽ thích loại con gái như em chứ? Xấu hổ lắm.”
Tạ Nhu bất đắc dĩ nói, “Không bằng cứ như bây giờ, giữ nguyên quan hệ bạn bè, như vậy thì em có thể thường xuyên nói chuyện với anh ấy.”
Không dám nói, sợ nói ra thì cả bạn cũng chẳng thể làm.
Rất thích anh, sợ anh biết lại sợ anh không biết.
Hàn Định Dương trầm mặc một lúc, nói: “Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ngủ ngon, A Định.”
Lúc Tạ Nhu nói những lời này, giọng cô tràn đầy miễn cưỡng.
“Ngủ ngon.”
Anh dứt khoát cúp điện thoại, từ sau gốc cây rời đi, bước chân nặng nề trở về.
Một trận gió phất qua mang theo hơi lạnh. Anh dựng cổ áo lên, trong lòng lạnh lẽo.
Dưới ánh trăng, Hàn Định Dương dạo bước về nhà, lúc đó Hàn Trì đã ngủ.
Không biết vì sao, mấy ngày nay làm gì anh cũng đều không có hứng.
Ngay cả việc đọc sách về vật lý máy móc, tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu mạch điện, chuyện mà trước kia anh rất hứng thú, bây giờ lại chẳng khiến anh vui lên chút nào.
Bực bội khó chịu trong lòng mà không có chỗ giải tỏa, anh đành đi tắm nước lạnh.
Lúc trở về phòng, mấy huynh đệ trên WeChat lại náo nhiệt.
Tưởng Thừa Tinh: “Hôm nay đồ con rùa Thẩm Kiêu kia xem như ngựa mất móng trước* rồi.”
* Ngựa mất móng trước (Mã thất tiền đề): thất bại đột ngột do tính toán sai hoặc thiếu chú ý.
Dương Tu: “Còn liên lụy chị dâu nữa.”
Tin nhắn này vừa mới gửi đến đã nhanh chóng bị thu về, đổi thành: “Còn liên lụy em gái Tạ.”
Mục Thâm: “Haha, tên nhóc này đúng là lăng nhăng, nhưng cũng có phúc khí.”
Tưởng Thừa Tinh: “Hâm mô cũng vô dụng, tên nhát gái như cậu thì số phận đã định sẵn cô độc cả đời rồi.”
Dương Tu: “Đáng ghét.”
Tưởng Thừa Tinh: “Còn có chuyện thú vị hơn. Nghe bạn bè xung quanh Thẩm Kiêu nói, hắn theo đuổi em gái Tạ là vì cá cược với tên Chu Đào kia. Nếu có thể theo đuổi trong hai tháng, cái motor của Chu Đào sẽ là của hắn.”
Dương Tu: “Rẻ mạt.”
Mục Thâm: “Nên để em gái Tạ biết chuyện này! Bảo em ấy rời xa tên cặn bã kia.”
Tưởng Thừa Tinh: “Tôi cảm thấy muộn rồi. Hôm nay em gái Tạ vì cứu người mà anh dũng bước vào quán bar Butterfly. Trong khu đều lan truyền rộng rãi rằng có lẽ đã động chân tình rồi.”
Dương Tu: “Vậy phải làm sao đây? Cũng không thể để con rùa họ Thẩm tiếp tục làm hại cô ấy chứ.”
Tưởng Thừa Tinh: “Cậu kích động như thế, hay là lên đi, đoạt lấy em gái Tạ. Chúng tôi sẽ là hậu thuẫn cho cậu.”
Dương Tu: “…”
Từ đầu đến cuối, Hàn Định Dương không nói câu nào.
Đêm đó anh mất ngủ.
Vài ngày sau, Thẩm Kiêu gần như đã bình phục vết thương nên tới trường. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, không biết quả bóng từ đâu bay đến đập trúng mặt khiến hắn chảy máu mũi, mãi vẫn chưa ngừng.
Ngày đó cuồng phong gào thét, mây đen phủ kín phía chân trời, toàn bộ sân trường hệt như cảnh tượng mưa bão sắp tới.
Thẩm Kiêu che mũi lại, lớn tiếng mắng chửi trên sân thể dục: “Ai ném đấy, không có mắt à!”
Hàn Định Dương bước ra, thuận tay nhặt quả bóng rổ dưới đất lên, biểu cảm bình tĩnh có chút kiêu ngạo.
Thẩm Kiêu chật vật dùng tay áo lau máu mũi, hung tợn nói: “Hàn Định Dương, mày cố ý!”
Hàn Định Dương nhảy lấy đà ném bóng vào rổ. Anh cũng lười liếc mắt nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một tiếng: “Ừ.”
Tin tức hai người có sức ảnh hưởng lớn trong trường học đánh nhau ở sân bóng rổ lan truyền nhanh chóng. Học sinh bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều đang suy đoán nguyên nhân.
Tên Thẩm Kiêu đắc tội với người khác khắp nơi, chuyện này không có gì hiếm lạ, dù bị đánh cũng là chuyện thường.
Mấu chốt ở đây là học sinh lớp chọn Hàn Định Dương, xưa nay là người bình tĩnh, tính tình trầm mặc, đối với ai cũng một điệu bộ hờ hững, thờ ơ.
Cho nên việc lần này anh chủ động khiêu khích Thẩm Kiêu, dẫn đến đánh nhau có chút không bình thường.
Sai khi tan học chiều hôm đó, Thẩm Kiêu với khuôn mặt dán đầy các băng keo cá nhân các loại đứng ở cổng trường, chặn lại Tạ Nhu đang muốn rời đi.
“Nhu Nhu.”
Thẩm Kiêu giữ chặt Tạ Nhu.
“Đừng gọi tôi như thế.”
Tạ Nhu thoát khỏi sức kéo của hắn, lui ra sau mấy bước, bảo trì khoảng cách.
“Sao đột nhiên em lại tức giận với anh thế?”
“Tự anh làm gì còn không biết sao?”
Từ sau chuyện quán bar Butterfly đêm đó, Tạ Nhu gần như không để ý đến Thẩm Kiêu nữa. Hắn đưa bữa sáng với đồ ăn vặt cô cũng ném đi.
“Dù đó là tin đồn hay là sự thật, anh cũng tự rõ trong lòng đi.”
Tạ Nhu không kiên nhẫn, xoay người rời đi.
Thẩm Kiêu vội giữ chặt cô: “Nhu Nhu, em đừng tin những cái đó,”
“Buông tay!”
Tạ Nhu xoay người, hung dữ uy hiếp, “Anh còn như thế, tôi đánh anh đấy!”
“Em nghe anh giải thích được không?”
Bạn học vây xung quanh ngày càng nhiều. Một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai bàn tán, tựa như đang xem kịch vui.
Tạ Nhu rất không thích bị người ta nghị luận như vậy, cô nhanh chóng rời đi.
“Nhu Nhu, nếu không được nữa thì anh trả lại chiếc motor kia!”
Thẩm Kiêu đuổi theo Tạ Nhu, “Anh từ bỏ nó, được không!”
Bước chân Tạ Nhu dừng lại.
Thẩm Kiêu thấy cô quay đầu, nghĩ là có cơ hội nên vội vàng thề: “Lúc trước là do đầu óc anh ngu dốt, nhưng bây giờ anh thực sự thích em. Cùng lắm thì anh không cần xe nữa, em đừng giận anh, được không?”
Thích… Cái thích của hắn thật là rẻ mạt.
Tạ Nhu bây giờ chỉ cần nhìn mặt đã thấy ghê tởm, muốn đánh hắn.
Cô không giận Thẩm Kiêu vì chuyện cá cược, mà là do hắn lừa cô, còn khiến cô tin, cho rằng thực sự có nam sinh thích mình.
Những lời khen buột miệng thốt ra, những quan tâm lo lắng đều là giả. Bản thân cô chẳng qua chỉ là một con tốt trong bàn cờ đánh cuộc của một đám thiếu gia rảnh tới ăn không ngồi rồi không có gì làm.
Tạ Nhu tự giếu cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thẩm Kiêu thực sự hơi sợ hãi. Hắn nhanh chóng đuổi theo, kéo cổ tay cô: “Nhu Nhu, em đừng đi! Em nghe anh…”
Không đợi hắn nói xong, Tạ Nhu đã mượn lực tránh khỏi lô kéo của hắn, giơ tay lên tát một cái.
Âm thanh vang lên thanh thúy, chỗ xa hơn 10 mét vẫn có thể nghe được.
Tưởng Thừa Tinh vừa mới ăn xong một miếng dưa hấu ở cổng trường, quay đầu lại đã nhìn thấy một màn bùng nổ như thế.
Bạn học vây xem cũng hít sâu một hơi, xung quanh trở nên yên lặng, không khí như bị đóng băng.
Thẩm Kiêu bị cái tát của cô làm cho mù mắt.
Mắt Tạ Nhu đỏ lên, dùng sức gằn từng chữ một: “Cách tôi xa một chút.”
Thẩm Kiêu không đuổi theo nữa. Bóng dáng Tạ Nhu nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Trên đường cái đối diện, Tưởng Thừa Tinh ngây ngẩn nhìn Thẩm Kiêu hồn xiêu phách lạc, thoải mái không thôi.
“Em gái Tạ xinh quá!”
Dương tu sùng bái nhìn theo bóng dáng Tạ Nhu, nói: “Lão tử ngày càng thích em ấy.”
Tưởng Thừa Tinh cười nói: “Nếu cậu dám nói chuyện với cô ấy, dù chỉ một câu, tôi sẽ cho cậu cái motor!”
Dương Tu trợn mắt quay đầu: “Thật chứ?”
“Ừ.”
Dương Tu lập tức hưng phấn đi về phía Tạ Nhu. Nhưng mới đi được năm bước, hắn đã dừng chân, quay đầu lại hung dữ nhìn Tưởng Thừa Tinh: “Xem như cậu lợi hại!”
“Có bệnh nhát gái thì không cần học người ta làm hoa si đâu.”
Tưởng Thừa Tinh quay đầu cười, “Này, A Định đâu rồi?”
“Không biết, vừa rồi còn ở đây mà.”
Trên con đường về nhà rợp đầy bóng cây long não, Hàn Định Dương mang túi xách một bên, đạp xe đi ngang qua Tạ Nhu.
Có lẽ vừa mới chơi bóng rổ xong, lúc này người anh không còn có mùi bạc hà nữa mà là hương vị hỗn hợp thuộc về cơ thể anh.
Khác hẳn với những nam sinh khác sau khi vận động xong sẽ đầy mồ hôi, mùi hương của anh không gây khó chịu. Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trong gió, nhoáng lên rồi biến mất.
Tạ Nhu cúi đầu đi về phía trước được một đoạn, thật sự không chịu nổi nữa, hỏi anh: “Rốt cuộc anh đang làm gì thế?”
Hàn Định Dương giữ đầu xe, đạp xe quanh co, đáp: “Hả?”.