Editor: Giản Linh Kiwi
Anh cẩn thận gấp bài thi lại, cất vào túi mình.
Ngoài phòng học, Tạ Nhu đứng bên ban công, ngẩn người nhìn những bài kiểm tra bay lả tả bên ngoài.
Hàn Định Dương đi qua: “Về nhà thôi.”
Tạ Nhu ngây ngốc quay đầu lại, nhìn hắn một cái, có gì đó hơi lạ.
“Vui đến hồ đồ rồi à?”
Âm cuối của anh cao lên, hài hước nói: “Còn muốn cúi chào anh?”
Biểu cảm Tạ Nhu suy sụp, vẻ mặt như đưa đám. Cô dựa trán vào lồng ngực Hàn Định Dương, vùi mặt vào vạt áo anh: “A Định, em xong rồi.”
Hàn Định Dương cúi người liền ngửi được mùi dầu gội nhè nhẹ từ tóc cô, lòng trở nên vô cùng mềm mại.
Anh cho rằng sau khi vui vẻ qua đi, giờ cô mới bắt đầu lo lắng.
Anh dịu dàng vuốt tóc cô, cười nói: “Đừng sợ, mấy ngày nay cứ thả lỏng. Nếu lo quá thì cứ tìm anh.”
“Không phải, A Định.”
Tạ Nhu suy sụp ngẩng đầu: “Vừa rồi hình như em… Ném luôn cả giấy dự thi rồi.”
Hàn Định Dương ngẩng đầu nhìn ngoài ban công. Hàng ngàn bài thi trắng xóa rơi trước khu nhà, tạp thành một thế giới như tuyết trắng.
Anh khó khăn nuốt nước miếng: “Em xong rồi.”
Trước dãy tầng học, không ít học sinh đang chụp ảnh chung. Mọi người nhảy nhót vui vẻ, ôm chầm lấy giáo viên và bạn học, tâm trạng phấn khích và buồn bã vì chia xa đan xen nhau.
Hàn Định Dương Và Tạ Nhu cúi đầu tìm giấy dự thi trong biển bài kiểm tra.
Nền đất trắng xóa, bài kiểm tra vẫn không ngừng rơi xuống, chẳng khác gì đang mò kim đáy biển.
“Xong rồi, tìm không thấy.”
Tạ Nhu cầm trong tay nhánh cây mò mẫm giứa đống bài thi, thật muốn chết.
Hàn Định Dương nói: “Em sang bên kia tìm đi.”
Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình đạm như thế.
Tạ Nhu tuyệt vọng đổi chỗ tìm kiếm, bi quan nói: “Nếu không thể thi đại học, em cũng chỉ có thể về trấn nhỏ, đến nhà hàng nhỏ của bác cả rứa bát cho người ta.”
“Này!”
“Tìm được rồi?”
Tạ Nhu nhanh chóng ném cành cây chạy tới.
Hàn Định Dương giơ một bài kiểm tra lên, mỉm cười: “Bài kiểm tra của em, làm sai mà chưa chữa.”
Tạ Nhu ủ rũ nói: “Lúc nào rồi hả!”
“Khi nào về thì sửa lại mấy chỗ sai đi.”
Tạ Nhu ủ rũ cụp đuôi mà quay lưng, bảo anh mở cặp nhét bài vào.
“A Định, làm sao bây giờ?”
“Đắc ý vênh váo tiếp đi.”
Hàn Định Dương dùng bài kiểm tra vỗ đầu cô: “Lần này xem như cho em một bài học đấy.”
“Em biết rồi.”
Tạ Nhu lại than một tiếng, “Thật sự biết rồi.”
“Thật sự biết rồi.”
“Thật sự biết rồi.”
Tạ Nhu ngẩng đầu nhìn anh, “Anh có cách à?”
Hàn Định Dương giả vờ suy nghĩ một chút rồi gõ đầu cô: “Không, tìm tiếp đi.”
“Hi.”
Có không ít người chú ý tới việc Hàn Định Dương đang khom lưng tìm gì đó. Có mấy nữ sinh lớp khác dừng lại, tò mò hỏi: “Bạn học Hàn, cậu làm rơi thứ gì sao?”
Hàn Định Dương đứng dậy, luếc Tạ Nhu một cái, Tạ Nhu lập tức ném cho anh một ánh mắt khẩn cầu.
Hàn Định Dương gãi đầu, giải thích: “Bạn tôi làm mất giấy dự thi rồi.”
“Giấy dự thi hả!”
“Mọi người mau đến tìm giúp đi.”
Mấy nữ sinh lập tức chạy tới, cùng cúi người tìm kiếm.
Hú hét một hồi, đội ngũ tìm đồ ngày càng nhiều.
Có nữ sinh cười nói: “Bạn học Hàn, sau khi giúp cậu tìm được giấy dự thi thì có được thưởng gì không?”
Hàn Định Dương nhướng mày: “Cậu muốn thưởng gì?”
“Sau khi thi đại học có thể hẹn hò với cậu không?”
Tạ Nhu sốt ruột đến phát hỏa, không đợi anh trả lời đã cắt ngang: “Không được!”
Hàn Định Dương quay đầu nhìn cô. Mặt cô đỏ lên, giải thích: “Cái đó… Giúp em tìm đồ gây phiền cho anh quá.”
“Anh cũng không để ý.”
Hàn Định Dương cười, nói với các bạn nữ: “Ai giúp tôi tìm được giấy dự thi, thi đại học xong, tôi sẽ mời người ấy đi xem phim, coi như lời cảm ơn.”
“A a a!”
Đám nữ sinh điên cuồng, tin tức bùng nổ một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả nữ sinh lớp 10 lớp 11 cũng chạy đến trước khu 12 để giúp tìm giấy dự thi.
Chẳng lâu sau đã có nữ sinh hét lên: “A! Tìm thấy rồi! Tớ tìm thấy rồi!”
Hàn Định Dương nhận giấy dự thi, trên đó là ảnh chụp khuôn mặt ngờ nghệch của Tạ Nhu.
Anh lễ phép nói lời cảm ơn với bạn nữ kia.
“Bạn học Hàn, sau khi thi đại học chúng ta có thể đi xem phim sao?”
Nữ sinh mong chờ hỏi.
Hàn Định Dương quay đầu nhìn Tạ Nhu. Cô lại nhìn nơi khác, cố ý tránh ánh mắt anh.
“Tôi không nuốt lời đâu. Thi đại học xong, có thời gian rảnh thì cậu liên hệ tôi nhé.”
Nữ sinh kia giống như trúng giải nhất, hạnh phúc muốn xỉu. Mấy nữ sinh xung quanh đều ầm ĩ vì hâm mộ.
Sau khi đám người tản ra, Tạ Nhu nắm chặt giấy dự thi cùng Hàn Định Dương rời khỏi trường học, từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Hàn Định Dương dắt xe đến trước mặt cô: “Anh phải bán mình để giúp em tìm được giấy dự thi, em lại tức giận không có lý do như thế à.”
“Em đang giận bản thân.”
Tạ Nhu ôm cặp sách đi vòng qua anh, rầu rĩ nói, “Vì vui quá mà ném luôn giấy dự thi, hại anh phải bán mình giúp em tìm về. Đều tại em sai, em thật giận bản thân mà.”
Hàn Định Dương nhìn theo bóng cô, cúi đầu cười vô cớ rồi đạp xe đuổi theo, lấy cặp sách cô bỏ vào giỏ xe.
“Lên đi, anh chở em về.”
“Không cần đâu.”
“Lần cuối rồi, sau này không có cơ hội đâu.”
Tạ Nhu nghe vậy thì dừng bước, trong lòng bỗng nhiên buồn vô cớ.
Đúng vậy, hôm nay là lần cuối cùng bọn họ cùng tan học về nhà, sau này không chừng trời nam đất bắc, ai đi đường nấy cũng nên.
“A Định, nếu em không thi đậu đại học B thì sao?”
Đột nhiên Tạ Nhu hỏi.
Hàn Định Dương đạp xe: “Hỏi anh làm gì? Phải tự hỏi em chứ. Không thi đậu đại học B, em phải làm gì? Học lại một năm hay suy xét học đại học khác?”
Học lại một năm, thà giết cô còn hơn.
Hình thức địa ngục như nửa năm nay, cô không muốn phải trải qua lần nữa.
“Nếu thi không đậu, có lẽ em sẽ vào miền Nam học đại học ”
Tạ Nhu nói.
Hàn Định Dương đạp xe, im lặng không nói gì.
“A Định, nếu em không đậu, chúng ta sẽ phải chia xa.”
Trong lòng Tạ Nhu như mắc một cái xương cá, mỗi lần hít thở đều đau tựa kim châm.
“Vì sao lại chỉ muốn học đại học B?”
Hàn Định Dương rốt cuộc lên tiếng: “Thành phố B còn rất nhiều đại học khác, không nhất thiết phải vào nam đâu.”
“Muốn học đại học B là vì…” Môi Tạ Nhu run lên nhè nhẹ.
Bởi vì, A Định ở đó mà.
Tạ Nhu chưa nói ra câu đó.
“Ở miền nam, có lẽ em sẽ chọn một đại học ở tỉnh lân cận gần nhà bà ngoại để học, như vậy cũng có thể thường xuyên về thăm nhà.”
Hàn Định Dương rũ mắt, nhìn giỏ xe trước mặt. Lông mi anh hơi xong, xen lẫn ánh sáng mặt trời.
“Bây giờ đừng nghĩ thi không đậu làm gì, mà là sau khi thi đậu thì thế nào.”
Tạ Nhu kinh ngạc nhìn anh: “Thi đậu thì sao?”
“À, em sẽ đăng kí ngành diễn xuất.”
Tạ Nhu nói, “Em đã hứa với bạn sẽ cùng học ngành diễn xuất ở đại học B, tương lai muốn trở thành một ngôi sao.”
“Không phải ý đó.”
Hàn Định Dương phanh xe lại, nhìn cô.
Con ngươi anh sâu thẳm âm trầm, nhìn thẳng cô: “Nếu thi đậu, em và anh, chúng ta sẽ thế nào?”
Hô hấp Tạ Nhu như dừng lại, trái tim đập mạnh.
“Chúng ta sẽ thế nào…”
Cuộc trò chuyện chiều hôm ấy dừng lại ở đó.
Tạ Nhu không trả lời Hàn Định Dương, mà Hàn Định Dương cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Trước mắt bọn họ còn có cuộc thi đại học như hồng thủy mãnh thú* đang há to cái miệng đầy máu chặn đường. Bọn họ phải cùng nhau đối mặt, chỉ có đánh bại nó mới có thể nghĩ đến chuyện khác.
* Hồng thủy mãnh thú: Nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai họa rất ghê gớm.
Hàn Định Dương chở Tạ Nhu về nhà, dặn cô mấy ngày còn lại đừng thả lỏng chơi bời quá, vẫn nên ôn tập một chút, lấy mấy bài giải sai xem lại một lần.
Tạ Nhu đồng ý.
Trước lúc đi, Hàn Định Dương còn sờ đầu cô: “Đừng lo lắng, thi không đậu đâu.”
“Này.”
Có ai như vậy chứ!
Sau khi Hàn Định Dương bước đi vài bước, Tạ Nhu rốt cuộc hỏi: “ A Định, nếu không học đại học B, anh có học đại học khác không?”
Hàn Định Dương dừng một chút. Anh nói: “Trình độ chuyên ngành tự động hóa của đại học B dẫn đầu cả nước.”
Tạ Nhu đã hiểu. Từ đầu đến cuối, Hàn Định Dương đều có mục tiêu của mình, cực kỳ rõ ràng.
Anh muốn học chuyên ngành tự động hóa của đại học B, anh muốn cho Hàn Trì đứng lên một lần nữa.
Điều Hàn Định Dương không nghĩ tới là, sáng ngày hôm sau, anh vừa rửa mặt xong, đang ngồi vào bàn chuẩn bị ôn tập thì nhìn thấy Tạ Nhu ôm cặp sách, đang lén lút xuất hiển trước cổng nhà anh.
Trước đây, buổi sáng cô đến nhà Hàn Định Dương học thêm, người làm sau khi tỉnh sẽ để cửa đó cho cô. Hàn Định Dương cho rằng mấy ngày nay cô sẽ ngủ nướng nên không để cửa.
Suy cho cùng thì cũng gần thi đại học rồi, học hành cũng không cần quá căng thẳng, quan trọng nhất là nghỉ ngơi. Nhưng cô vẫn đến đây.
Khóe miệng anh nhếch lên, vội chạy xuống mở cửa cho cô.
“Sao lại đến đây?”
Tạ Nhu ôm cặp bước vào sân: “Đồng hồ sinh học quen rồi, không ngủ được. Em đoán anh cũng dậy rồi, cho nên đến đây ôn tập một chút.”
Hàn Định Dương đưa cô lên lầu, người trong nhà còn chưa dậy.
Hàn Định Dương hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
“Chưa ăn sáng đã đến đây?”
Tạ Nhu cười hì hì: “Em đoán anh cũng chưa ăn.”
“Ăn uống lung tung thì giỏi lắm.”
Hàn Định Dương nói xong thì đi vào bếp, rán hai quả trứng gà, nướng vài miếng bánh mì, hâm nóng sữa bò rồi bưng lên bàn ăn cùng cô.
Tạ Nhu vừa nhai bánh mì nướng, vừa nhìn một quyển tiếng Anh trong tay.
Hàn Định Dương dục: “Ăn cho nên đi.”
“Một phút cũng không thể lãng phí.”
Tạ Nhu bỏ sách xuống, nghiêm túc nói, “Em nhất định phải đến đại học B!”
“Trước kia cũng không thấy em kiên quyết như thế.”
Hàn Định Dương uống miếng sữa bò, khẽ liếm khóe miệng.
Tạ Nhu rũ mi trầm tư chốc lát, lại im lặm tập trung đọc sách.
Hàn Định dọn dẹp một chút rồi xách ghế lại, ngồi đối diện cô cùng ôn tập.
“Không hiểu thì hỏi anh.”
“Được.”
Lúc thi đại học, Tạ Nhu hơi lo lắng, lại có chút hưng phấn, vì ánh mặt trời đã ở phía trước rồi.
Đặc biệt là khi thi môn tiếng Anh, sau khi viết xong bài luận, lúc viết xuống con chữ cuối cùng kia, toàn bộ đầu óc cô đều trở nên thư thái.
Kết thúc, kết thúc rồi! Không, phải kiểm tra lại, còn chưa xong đâu! Cô lại vội vàng lật bài thi lại kiểm tra một lần nữa.
Vốn dĩ cho rằng lúc tiếng chuông nộp bài vang lên, các bạn học sẽ chen chúc bước ra, vui vẻ nhảy dựng lên, hét to: “Rốt cuộc cũng giải phóng rồi.”
Nhưng không hề. Mọi người nộp bài thi theo thứ tự, rồi lần lượt đi ra, trên mặt ai cũng có sự bình đạm và nhẹ nhõm.
Tự do đã gần trong giang tấc, đang mở rộng vòng tay ôm bọn họ. Cho nên không cần chạy, cũng chẳng cần hò hét.
Tạ Nhu thấy Hàn Định Dương trước cổng trường. Anh mặc áo sơ mi trắng, xe đạp dừng ở ven đường. Anh đang đợi cô.
Tạ Nhu bước nhanh hơn về phía anh, chưa lại gần đã không chờ nổi mà mở miệng: “Câu gần cuối của bài đọc hiểu anh chọn cái gì, B hay là C?”
“B.”
“A! Em chọn C!”
Tạ Nhu lập tức nản lòng: “Quên đi, vẫn không nên so đáp án.”
Sau một hồi, cô lại không nhịn được mà lo lắng hỏi: “Vậy câu số hai của bài đọc đó, anh chọn…”
Lời còn chưa dứt, Hàn Định Dương đã bịt miệng cô, niết môi dưới của cô như vịt vậy.
“Quên đi, đừng hỏi nữa.”
“Xong đời! A Định, chắc chắn em trật rồi.”
Tạ nhu bi quan nói, “Cảm giác sai rất nhiều câu.”
“Thi không đậu thì sao?”
Hàn Định Dương thật ra rất lạc quan, “Luôn có đường học mà.”
“Anh nói thì hay rồi. Nếu không đậu đại học B, vậy…” Tạ Nhu rầu rĩ lẩm bẩm, “Phải học đại học khác rồi.”