“Ở nhà nhớ ngoan đấy!”
Đó là câu cuối Tần Khiêm nói với cô trước khi đi. Thiệt tình... Bộ coi cô là con nít sao?
Hình như là phi vụ làm ăn của hắn gặp chút rắc rối cho nên mới phải đến Lạc Cát một chuyến (Địa danh được tạo nên do sự ảo tưởng của Văn, đừng hỏi nó ở đâu =))
Vân Khê cũng chẳng có cảm xúc gì khi hắn đi cả, luyến tiếc thì đương nhiên là không rồi, còn vui vẻ? Cũng không hẳn là vui. Nhưng không có hắn ở đây cô cũng thoải mái không ít, ít nhất là cô làm gì cũng không bị ai quản nữa.
Vân Khê nghĩ đến đây liền mỉm cười một cái, ngồi bật dậy rồi chạy đến tủ đồ của mình, hôm nay là cô được đến công ty rồi, cuối cùng cũng có thể không cần mặc những bộ đồ nữ tính này nữa!
Nhưng rất nhanh Vân Khê đã không vui nổi nữa, bởi vì mấy bộ vest của cô bị vứt hết rồi còn đâu!
Cảm giác thật bất lực!
Hay là trên đường đi thì đến trung tâm thương mại một chuyến, sau đó tậu vài bộ đem đi giấu...
Vân Khê ơi là Vân Khê... Từ khi nào mà mày lại phải giấu giấu giếm giếm đáng thương như vậy chứ?
“Cốc... Cốc...”
“Vào đi.”
“Tiểu thư Vân Khê, tôi là Tư Kính, tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cô khi lão đại không có ở đây!”
Tư Kính có thân hình không quá to lớn như Tần Khiêm và Long, hắn nhìn nhỏ con hơn nhiều, nhưng so với đại đa số đàn ông trên đất nước này, hắn vẫn mang dáng vẻ nhỉnh hơn một chút.
Vân Khê thật muốn thở dài, nhưng đó giờ trước mặt người khác cô không có thói quen để lộ cảm xúc, nên cũng không có phản ứng gì. Chỉ là vừa nghĩ đến sẽ đi làm việc xấu là lại xuất hiện một “bảo mẫu” chuẩn mực rồi...
Xem ra ngày tháng đúng là dài mà...
“Tôi biết rồi, anh xuống dưới đợi tôi, tôi chuẩn bị xong sẽ thì ta đến công ty.”
“Vâng!”
Tư Kính cung kính cúi chào, sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Trong lòng thầm đánh giá lại Vân Khê.
Quả như mấy ông già kia nói, cô gái này quả là rất xứng với lão đại, chưa nói đến thể lực thế nào, chỉ riêng khí chất mà cô ta tỏa ra cộng với cách cư xử đã khiến người ta cung kính không thôi.
Cô gái này từ diện mạo đến cung cách đều thích hợp để làm đại tẩu của bọn họ!
Có nên nói cho Tư Thuần không nhỉ? Hừm... Con bé sẽ không thích điều này.
Tư Kính vừa đi vừa lắc đầu cười mỉm, rõ ràng là đang rất muốn thấy được dáng vẻ đó của em mình...
---------------------------
“Oa... Là boss, là boss...”
“Lâu quá mới thấy chị ấy đến công ty!”
“Trời ơi, boss thật xinh đẹp quá... Mặc đồ nam thì ngầu chết đi được, hôm nay mặc đồ nữ, còn không cắt tóc nữa.... Ôi... Như nữ thần vậy!”
Sảnh lớn của Vân Thị náo nhiệt hắn lên, từ nam đến nữ đều không nhịn được mà ngoái nhìn Vân Khê.
Vẫn là dáng đi đầy quyền lực ấy, đôi mắt kiên định ấy, nhưng hôm nay nó lại có sức hút lạ thường.
Vân Khê đi lướt qua họ, thỉnh thoảng còn mỉm cười chào, khiến họ như càng muốn nổ tung! Cười lên càng đẹp hơn nữa!
Tư Kính hơi hoảng, vội vàng vừa đi vừa chắn cho Vân Khê, trời ạ, cái này còn căng hơn cả đi chiến đấu! Ít nhất đi chiến đấu đều là kẻ thù, còn những người này lại không phải...
---------------------------
“Ba!”
“Khụ... Khụ Khụ...”
Ba Vân đang ngồi uống trà, thấy Vân Khê đi vào xém chút nữa đã phun hết trà ra ngoài, nhưng thay vào đó là bị sặc và kéo theo một tràng ho dài...
Vân Khê lắc đầu, đi đến vỗ vỗ lưng ba mình. Đến khi ông ổn rồi mới lên tiếng:
“Làm sao? Ngạc nhiên lắm à?”
Thật bực mình, cô biết dáng vẻ bây giờ rất lạ, cô cũng đâu muốn, nhưng có cần phản ứng dữ dội như vậy không?
“Khê ca?” Ba Vân vẫn không tin nổi vào mắt mình.
Tuy con ông là con gái đấy, nhưng cũng được mười năm nó không có dáng vẻ nữ tính như thế rồi!
Vân Khê mặt ngày càng đen hơn, ánh mắt cũng lạnh xuống vài độ, lúc này ba Vân mới cười cười:
“Công việc của con ổn thỏa rồi à? Thế hôm nay có về nhà không?”
“Về thì về được, nhưng con không thể ở qua đêm.”
“Tại sao? Con có chuyện gì mà không thể nói cho ba nghe được?”
Vân Khê lắc đầu, tự rót cho mình một tách trà, chậm rãi uống một ngụm.
Đợi đến khi ba cô đã hết nhịn nổi rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Rất nhanh mọi người sẽ biết thôi, bây giờ con không muốn nói.”
Ba Vân nhìn cô hồi lâu, mi tâm cũng nhíu lại, sau đó bất giác thở dài một hơi:
“Con vẫn còn canh cánh chuyện của đứa bé đó?”
Trong mắt Vân Khê xuất hiện tia đau thương, bình thường Tần Khiêm nói ra nói vào cô cũng quen rồi, nhưng bây giờ là ba cô, người thân sinh ra mình, cảm giác càng đau xót hơn.
Là cô bất hiếu, đến từng tuổi này rồi còn để ba mẹ lo lắng như thế...
Nhưng cô không buông bỏ được.
“Ba yên tâm, không phải chuyện này đâu.”
Ba Vân lại lắc đầu thở dài, có những chuyện xảy ra sẽ luôn để lại vết sẹo trong tâm người ta, dù có che giấu cách mấy, chỉ cần chạm nhẹ là nó sẽ ửng đỏ lên. Vân Khê có lẽ không biết, nhưng người ngoài nhìn vào đều nhìn thấy rất rõ...