Ngang Tàng Chiếm Đoạt: Em Đừng Hòng Thoát!

Chương 2: Chương 2




“Khê ca!” Vân Nghê vui vẻ gọi chị mình. Khê ca là cách gọi quen thuộc của người trong gia đình với Vân Khê.

Hôm nay là ngày cưới của đứa em gái duy nhất, cũng là người mà cô cưng chiều nhất. Khổ nổi cô lại không muốn nó kết hôn sớm như vậy. Mới có 22 tuổi còn chưa tốt nghiệp đã bị tên nam nhân xấu xa Cố Hạo Khương rinh đi rồi!

Cũng thật may vì hắn cưng chiều em cô đến vô pháp vô thiên, nếu không dù có thế nào Vân Khê cũng không để em gái mình lấy hắn.

“Khê ca, đến đây nhìn em nè! Xinh không?” Vân Nghê vui vẻ xoay xoay người hòng nhận được một lời khen hiếm có của chị mình.

“Xinh!”

“Xì... Khen gì kì quá! Mà hôn lễ của em chị cũng không nể mặt gì hết! Nhìn bộ vest kìa...”

“Coi chừng đó!” Vân Khê trừng mắt với em mình.

Đúng! Dù trong hoàn cảnh nào, đi làm hay dự tiệc cô cũng chỉ mặc vest, vest nam mạnh mẽ. Nhưng đã sao chứ? Cô chỉ muốn trông mình mạnh mẽ hơn một chút, vậy mà dù bộ vest đó có nam tính đến đâu đi nữa, cứ diện lên người cô đều sẽ như vest nữ! Nhân viên thấy vậy còn hỏi của hãng thời trang nào! Thật đáng giận!

----------------

Vân Khê cảm thấy thật muốn mắng người! Nhìn bề ngoài chắc chắn không ai biết cô đang nghĩ gì nhưng mà cô thật sự không chịu nổi nữa!

Trước mắt cô là vẻ mặt thật sự ngứa mắt của Cố Hạo Khương! Dám đốt cháy giai đoạn, đùng một phát không cần đọc hết lời tuyên thệ, cha xứ đã tuyên bố hai bọn họ đã là vợ chồng!

Kế bên mẹ Vân không ngừng chùi nước mắt, ba Vân thì cười đến nham nhở, chắc là do Vân Nghê đi rồi sẽ không ai dành vợ với ông nữa!

Chưa hết! Từ nãy giờ luôn có ánh mắt chọc thẳng vào người cô! Ánh mắt rất sắc lạnh, nhưng dường như còn có một phần nóng bỏng!

Cô đương nhiên biết mình rất dễ gây sự chú ý cho người khác bởi vẻ ngoài khác lạ, cứ ngỡ người đó chỉ nhìn một lát, nào ngờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại!

Khó chịu quay qua, mới biết đó là một người đàn ông cao lớn, rất có khí chất! Hắn rất đẹp, đường nét nam tính như tạc từ tượng ra, quần áo trên người càng cho thấy địa vị không dễ động tới của hắn!

Có điều, đôi mắt hắn thật làm người ta sợ hãi! Thật không hiểu tại sao cô còn có thể nhìn chằm chằm hắn đến tận bây giờ!

Mà tên này đúng là mặt dày không biết ngượng, người bình thường thấy người khác nhìn lại và tỏ vẻ khó chịu đương nhiên sẽ tự động quay đi chỗ khác, còn tên khốn này vẫn nhìn cô như chưa có gì xảy ra!

Cô hoa mắt sao? Hắn còn vừa nhếch miệng cười với cô!

Tần Khiêm thích thú nhìn dáng vẻ khó chịu nhưng lại làm như không có của Vân Khê!

Hắn chưa bao giờ gặp người con gái nào có thể thu hút ánh nhìn của mình! Cô là lần đầu tiên! Là người mà hắn thấy phù hợp nhất với hắn! Chỉ được phép ở bên cạnh hắn!

Ngay khi vừa bước vào lễ đường, Tần Khiêm đã nhanh chóng nhìn thấy cô, ngay từ đầu đã không thể ngăn mình thưởng thức cô. Hắn muốn cô!

Lại cho người dò hỏi mới biết cô là Vân Khê đại tiểu thư, hắn lại được một phen bất ngờ. Không phải là chú chim sơn ca nuôi trong nhà kính!

Rất tốt! Bị hắn nhìn như thế mà không e sợ, còn giương mắt chống đối! Rất có khí chất! Rất xứng với vị trí phu nhân bang chủ! Có trời mới biết mấy năm nay hắn vẫn luôn tìm kiếm người phụ nữ thích hợp với mình, chỉ là lũ đàn bà đó thật không có não, lúc nào cũng dùng cách ti tiện quyến rũ hắn! Thật chướng mắt!

Vân Khê thì khác! Dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng cái gì ở cô hắn cũng thật vừa mắt! Chỉ là dáng vẻ cố làm cho mình giống nam nhân kia thật khiến hắn khó chịu. Không sao! Hắn sẽ đưa cô về lại dáng vẻ vốn có của mình!

Nghĩ đến đó, hắn nhếch miệng cười, tâm trạng thật tốt! Lại nhìn thấy cô tiến về phía mình, nổi hứng muốn trêu chọc...

“Chào anh!” Vân Khê một tay cho vào túi quần, một tay đưa ra muốn bắt tay với hắn, dáng đứng cùng thái độ đều như một đứa con trai!

“Chào cô! Vân đại tiểu thư!” Nhìn gần lại càng thấy cô xinh đẹp. Chiều cao cũng thật tương xứng với hắn...

Cái bắt tay này thật không bình thường! Tần Khiêm không có ý định buông tay, còn dùng sức một chút muốn xem phản ứng cô thế nào!

Ban đầu cũng lấy làm bất ngờ với hành động khiếm nhã của Tần Khiêm, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng dùng sức của mình để đáp trả hắn, từ nhỏ cô đã học võ, đến nay cũng có thể coi là cao thủ rồi! Nhưng dầu sao cách biệt của nam và nữ là quá lớn, người nam này còn là ông trùm hắc đạo - Tần Khiêm, nếu cô mà chiến thắng chẳng phải là núi biết di chuyển sao?

Đương nhiên hắn ta cũng không muốn làm quá trớn, chỉ cần để cô gái này hoang mang một chút là dược, rất nhanh đã buông tay cô ra, lại nhếch miệng cười nguy hiểm.

“Sẽ còn gặp lại đấy!” Tần Khiêm tiến sát đến người Vân Khê hơn, nhỏ giọng nói.

Vân Khê khó chịu muốn tránh né cũng đã muộn, hắn nhanh quá!

Nói rồi Tần Khiêm đi đến chỗ của Cố Hạo Khương và Vân Nghê, nói gì đó, rồi lại đi mất! Vân Khê vẫn khó chịu mà nhìn hắn đến khi khuất bóng, tâm trạng như có điềm xấu sắp xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.