“Lão đại!”
Huyết Vũ vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, lại thêm vết sẹo trên khuôn mặt của hắn, không khỏi dọa người ta sợ hãi.
“Đã tra ra?” Giọng nói lạnh lùng, không lộ một tia cảm xúc, tuy nhiên, là thuộc hạ thân cận, Blacky không khó để nhận ra sự tức giận trong đó.
Cô ta bình tĩnh, tiến đến chỗ hắn ta, cung kính đưa cho hắn một sấp tài liệu. Huyết Vũ lật từng trang một, đều xem qua một lượt, không có vẻ gì là gấp gáp.
Bên trong còn có một tấm hình, cũng không có gì đáng thu hút, nhưng Huyết Vũ nhìn rất chăm chú, khóe miệng còn nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ, hắn rất đẹp, cả khi vẫn còn vết sẹo kia.
Blacky tuy bị quyến rũ bởi nụ cười của hắn, nhưng trong lòng vẫn không bớt khó chịu bởi vì hắn là đang say mê nhìn tấm hình đó nên mới cười! Tại sao hắn không bao giờ cười vì cô ta lấy một lần?
Trong tấm hình, chỉ đơn giản là một người đang chuyên tâm làm việc, dù mặc vest nam nhưng nhìn vào ai cũng dễ dàng nhận ra đó là nữ. Một người phụ nữ đẹp đến nỗi khiến Huyết Vũ không muốn rời mắt.
Mặc dù chỉ thông qua hình ảnh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí chất đặc biệt của cô. Nếu người con gái này trở về dáng vẻ nữ nhân thuần túy thì sao? Trong đầu hắn đang không ngừng phác thảo ra bộ dáng đó của cô. Đây là lần đầu tiên hắn nghĩ về một người con gái với cảm xúc đặc biệt thế này.
Nhưng mà.... Cô lại muốn giết hắn?
“Lão đại! Có cần cho người đi giết cô ta?” Blacky đứng một bên nhìn mà không yên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Không!”
“Tại sao?” Ả ta cả kinh, thật không thể nào tin được! Đó giờ lão đại chưa bao giờ tha cho ai hết, chỉ cần có một tia nghi ngờ, ngài ấy cũng liền giết hắn ta, huống hồ là kẻ đã phái người ám sát ngài ấy!
“Bởi vì cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của các người!” Huyết Vũ vừa vuốt ve tấm hình, vừa cười nói.
Blacky tưởng chừng như cô ta đang nằm mơ. Chắc chắn đây chỉ là giấc mơ thôi! Ả ta chỉ là một tên bán nam bán nữ không hơn kém, lại còn là kẻ thù muốn giết lão đại, vậy mà ngài ấy còn muốn...
“Nhưng theo tài liệu cho thấy, cô ta đã được Tần Khiêm đưa đi rồi!”
“Xoảng”
Tiếng thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, Huyết Vũ tiện tay ném ly rượu vang của mình xuống, cũng may không cố ý ném ả ta, mà là ném về một hướng khác, nếu không, dù có tránh được, ả cũng không dám tránh.
“Cô phiền thật đấy! Từ khi nào tôi cho phép thuộc hạ của mình xen chuyện như vậy?”
Lão đại thật sự rất tức giận, cô ta chỉ là nói một câu nói, cũng như một lời nhắc nhở thôi... tại sao?
“Thuộc... Thuộc hạ biết tội!”
“Cút ra ngoài!”
Dù không cam tâm, nhưng cô ta vẫn phải tuân lệnh, trước khi đi, cô ta có nhìn Huyết Vũ, chỉ thấy hắn vẫn mãi mê nhìn tấm hình ấy...
“Aiden”
“Có thuộc hạ!” Một người đàn ông cao lớn, cùng vẻ ngoài nghiêm túc lạnh lùng nhanh chóng xuất hiện.
“Điều tra quá khứ của cô ấy cho tôi!”
---------------------------
“Tần Khiêm đâu?”
Long nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút không nói nên lời, chỉ đành im lặng cười cười khiến Vân Khê càng thêm khó chịu.
“Không nói? Được! Tôi hỏi câu khác! Sao hắn trốn tôi?” Vân Khê hai tay khoanh trước ngực, giọng nói đầy quyền lực. Cũng may đây là bang Xích Thần, nếu là ở Vân Gia, không biết cô ấy còn cỡ nào nữa.
Bất giác, Long cảm thấy cô ta đúng là thích hợp với lão đại, càng thích hợp với vị trí nữ chủ.
“Cô chắc biết rõ hơn ai hết chứ!”
Vân Khê nhìn vẻ mặt của Long, ngày càng không có thiện cảm với hắn. Nếu đã không muốn tiết lộ cho cô cái gì hết thì bọn họ nên cút khỏi tầm mắt của cô mới đúng!
“Cậu cút đi chỗ khác đi! Nếu tôi đánh cậu, chắc chắn cậu không dám đánh trả, cho nên cút đi trước khi tôi nổi nóng!”
Hắn ta nghe vậy thì tức tốc ra ngoài, cũng không dám nhìn cô lấy một lần, thoát được mừng muốn chết!
Vân Khê thật sự tù túng quá! Tần Khiêm thật vô sĩ!
Hắn vì tránh cô ra đủ loại điều kiện để trao đổi với cái loại chuyện kia mà mấy hôm nay không dám gặp cô! Hèn thật!
Cô đâu phải chỉ muốn trao đổi, cô còn muốn biết tình hình người thân của mình như thế nào rồi. Đã mấy hôm rồi, cô không được liên lạc với họ, cũng không biết Tần Khiêm có thật sự cho người bảo vệ tốt họ hay không nữa! Thú thật cô không tin hắn lắm!
Đám thuộc hạ ở đây đều đã được huấn luyện bài bản, ngoại trừ tên Long kia, chẳng kẻ nào dám mở miệng nói chuyện với cô cả!
Tần Khiêm! Tôi là muốn nói chuyện thẳng thắn với anh, nhưng anh không muốn, thì tôi sẽ tìm cách khác vậy!
Mấy hôm nay ở trong phòng này, tôi không phải chỉ hết ăn rồi ngủ, hoặc là làm phiền thuộc hạ của anh thôi đâu! Muốn thoát khỏi đây, với tôi đã không khó nữa!